Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
08/06/2010 11:06 # 1
zero910
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 25

Kinh nghiệm: 18/200 (9%)
Kĩ năng: 3/250 (1%)
Ngày gia nhập: 11/01/2010
Bài gởi: 1918
Được cảm ơn: 3003
Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Ngày đẹp trời
      
Truyện ngắn. Thái Bá Tân.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Mặt trời đầu xuân ấm áp vừa nhô lên khỏi hàng cây trước nhà. Ông lão mù và con chó ngồi sưởi nắng ngoài sân.

Ông lão đã gần tám mươi. Con chó nằm cạnh sắp bước sang tuổi mười lăm. Nghĩa là qui ra tuổi người, nó cũng già như chủ, đến mức đi đứng không vững, nhìn không rõ, có thể nói gần như mù. Nó là con chó ta lai bẹc-giê, to cao, màu vàng nhạt, ở cái tuổi đáng kính ấy vẫn giữ được dáng vẻ của thời hoàng kim cách đây cả chục năm. Chỉ gầy đi đôi chút. Tất nhiên chậm chạp hơn và hiền chứ không hung dữ như xưa. Suốt ngày nó ở ngoài sân, thích thú tận hưởng cái ấm của mặt trời, lười biếng nằm bẹp xuống nền xi măng, có khi duỗi cả tứ chi ở cái thế chẳng lấy gì làm đẹp mắt. Từ lâu nó đã thôi không thèm sủa. Họa hoằn lắm, có kẻ gian, nếu đôi mắt mờ nhìn thấy, nó chỉ  gầm gừ hăm dọa. Hăm dọa thôi chứ chẳng gì hơn. Qua rồi cái thời nó phải làm cái công việc trông coi nhà cửa như lũ con cháu. Con cháu nó chắc cũng nhiều, dù bây giờ không biết ở đâu. Như ông chủ, nó xứng đáng được hưởng những ngày còn lại của cuộc đời trong thanh thản và hạnh phúc. Dường như nó đang hạnh phúc, cái hạnh phúc đơn sơ theo kiểu chó...

Còn ông lão? Thì ông cũng hạnh phúc. Cũng theo cách của riêng ông, tất nhiên. Ông vốn nông dân, suốt đời chân lấm tay bùn, đến năm bảy mươi tuổi bị mù vì bệnh thiên đầu thống, được con trai đưa ra thành phố, cơm bê nước rót, đi đâu có con chó này dắt, bây giờ nó mù thì nhu cầu đi lại của ông cũng chẳng còn. Cách đây mấy năm, do vợ khó dễ, anh con mua cho ông ngôi nhà nhỏ này ở ngoại thành, thuê bà hàng xóm lo cơm nước, giặt dũ, còn mình thì mỗi tháng một lần đến thăm, trừ những tháng quên. Thế thì hỏi ông còn cần gì thêm? Đúng là chẳng cần gì. Ông vốn dễ tính. Tuy nhiên, nếu có được sự ấm áp gia đình thay cho ánh nắng vốn không phải ngày nào cũng có, và tiếng líu lo của những đứa cháu bụ bẫm chứ không phải tiếng gầm gừ của con chó, thì vẫn hơn.

Vậy là cả hai, con người và con chó, đang hài lòng và cùng sưởi nắng bên nhau, không bị ai quấy rầy. Lại vào một ngày nắng đẹp. Nhà bên, cách mảnh vườn nhỏ trồng mấy cây khế còn thấp nhưng um tùm lá, là ông hàng xóm đang lúi húi chữa xe máy. Ông ta, một người tóc húi cua, da đen, thấp mập, khoảng năm mươi, nghe nói về hưu non, không hiểu do giảm biên chế hay bị kỷ luật, hình như cũng vui vì luôn miệng huýt sáo, cả những lúc bất ngờ dấn ga rồ máy nghe đến sợ.

- Cái giống chó nhà mày ấy mà, Vện ạ, đúng là chẳng có chút tình nghĩa nào. - Ông lão lên tiếng, đập đập tay lên đầu con chó, sợ nó ngủ quên không nghe. Ông luôn gọi nó là Vện mặc dù hồi còn ở chung, vợ chồng con  ông đặt cho cái tên tây là Micky. - Nghĩ mà xem, mày con đàn cháu đống như thế mà đến lúc già lại chẳng có đứa nào bên cạnh. May còn được tao thương cho ăn, không thì chết, chết đói thật đấy.

Con Vện khẽ gừ một tiếng rồi đưa chiếc lưỡi màu đỏ nhạt liếm tay chủ.

- Còn tao thì mày biết, tao đã kể bao nhiêu lần rồi. Tao chỉ có hai đứa con trai. Một nuôi mẹ, một nuôi bố. Mày không thấy thằng Khánh ăn ở với tao có hiếu à? Mấy năm trước, khi còn ở chung, tao được nó cho ở riêng một mình một tầng nhé. Tầng bốn, tầng cao nhất, mày hiểu chưa? Nó chẳng bắt làm gì, chẳng bao giờ quấy rầy. Chỉ đến giờ ăn thì gọi xuống. Hôm nào có khách còn bê lên cho ăn một mình. Nó dặn mấy đứa con gặp ông phải chào. Chỉ tội chúng hay quên. Con nít mà. Lại còn nhắc vợ phải ăn nói nhẹ nhàng với tao nữa. Mày thấy tao sướng chưa? Ở quê ấy mà, khối người về già bị con bỏ rơi đấy. Tao thì không. Tiếc là hai thằng con không thỏa thuận được với nhau để tao và bà lão nhà tao sống chung một thời gian. Mấy ngày thôi cũng được. Bà lão nhà tao ấy mà, ngu thì ngu thật, nhưng hiền lành và biết điều. Chỉ tội mau nước mắt. Nói mày đừng cười, bà ấy bảo nhớ tao đấy. Cứ như còn trẻ. Cứ như người thành phố không bằng. Tao thì tao chẳng nhớ, nhưng thương. Tội nghiệp bà ấy, chừng ấy tuổi mà còn phải thui thủi một mình. Chả là thằng kia không chịu cho lên thành phố vì chê hay nhổ nước trầu bậy bạ. Mụ nhà quê nào chả mắc cái thói xấu ấy. Nó chỉ gửi tiền về. Nghe nói cũng khá. Nhưng bà ấy ngu lắm cơ, ăn uống chẳng dám, được đồng nào cứ tích góp cho vào cạp quần, khi thành món kha khá thì vợ chồng nó về hỏi vay. Tức là lại cho chúng. Thế mà đã năm năm nay vợ chồng tao chưa gặp nhau đấy. Chả đứa nào chịu đưa đi. Chúng bận làm ăn. Đúng thôi. Già chết đến nơi rồi còn gặp gỡ làm gì. Nhưng kể thỉnh thoảng được thấy nhau, nói với nhau đôi lời cũng hay. Mày nghĩ sao, Vện? Giống người khác giống chó ở chỗ sống có đôi. Chứ như chúng mày thì chỉ bầy đàn, để đến lúc già trơ khấc một mình. Khổ chưa? May mà mày còn có tao. Rồi chết chắc chỉ mình tao đi chôn mày. Ấy là nói nếu mày chết trước. Còn nếu tao chết trước, mày có theo người ta ra mộ tao không? Công bằng mà nói, mày là con chó tốt, và có mày tao cũng đỡ buồn hơn nhiều... Ờ mà sao mày chẳng nói gì cả? Vện, Vện, mày đâu rồi?

Con chó già không đáp vì nó đang bận. Ông lão đưa tay quờ quạng tìm  nó.

- Đi ị hả? Nhớ ra tận góc vườn đấy nhá!

Không, lúc ấy con Vện đứng cạnh chủ, chỉ ngoài tầm với một tí. Nó đang chăm chú nhìn miếng mồi trước mặt. Đó là một miếng thịt khá to, nướng sém, dù đã nguội nhưng cái mũi thính của nó vẫn ngửi thấy mùi thơm. Vốn khôn ngoan, lại dày dạn kinh nghiệm của một con chó già, nó cảm thấy có gì đấy bất thường trong miếng mồi này. Nó đang lưỡng lự. Tuy nhiên sự hấp dẫn của miếng thịt, lại khi đang đói, cuối cùng đã thắng. Nó cúi xuống, thè lưỡi liếm liếm, dè dặt liếc nhìn ông lão rồi ngoạm vào miệng, nuốt chửng. Giống chó có thói xấu là ăn không nhai, chỉ nuốt.

Bỗng con Vện khựng lại. Có cái gì đấy vương vướng trong miệng. Một sợi dây. Sợi dây cước màu trắng mãi đến lúc này nó mới thấy. Không phải một đoạn mà cả sợi dài. Đúng lúc nó định tìm cách nhả ra thì sợi dây bị kéo căng, và nó thấy đau buốt trong cuống họng. Đau lắm. Như có cái gì sắc nhọn móc bên trong. Nó há to mồm, cố khạc ra. Không được. Sợi dây bị kéo căng, làm nó càng đau hơn. Vì đau, vì miếng thịt mắc ngay ở cuống họng, nó không sủa được, chỉ rên ư ử và đi theo hướng sợi dây đang kéo, không hiểu chuyện gì đang xẩy ra. Tiếng ư ử của chó, cho dù vì vui hay buồn, đều giống nhau.

- Mày làm sao thế, Vện? - ông lão mù hỏi. - Sướng quá hóa rồ lại hát à? Nhưng mày hát gì mà nghe như khóc ấy. Không sao, thích thì cứ hát. Đời đẹp mà. Hôm nay ngày cũng đẹp. Gớm, tháng trước rét thế. May đêm ngủ  có mày, chứ không tao cũng chết rét... Mà thôi, đừng rên thế nữa. Lại đây, lại đây ngồi với tao nào. Vện! Vện!.. Mày đâu rồi?

Lúc này con chó già đã bị kéo ra tới đường làng. Ở đó, khuất sau bụi dâm bụt là một thằng đàn ông còn trẻ đội mũ cối, mặc quần áo màu rêu bộ đội, chân đi dép nhựa, mặt quắt và đầy trứng cá. Hắn nhanh nhẹn túm lấy cổ con Vện, úp vào mõm nó chiếc rọ đã chuẩn bị sẵn, trói cả bốn chân lại rồi vứt vào chiếc giỏ sắt lớn sau yên chiếc xe đạp dựng cạnh.
Bình thường, dẫu già con Vện vẫn có thể quật ngã hai tên như hắn, nhưng lúc này nó đang đau, không sủa, không cắn được, dẫy đạp mạnh cũng không. Thằng kia biết nên hắn mới có thể làm mọi việc bình tĩnh và trót lọt như vậy. Chưa nói đến kinh nghiệm, mà kinh nghiêm trong việc này thì hắn có thừa, vì hắn là một thằng câu chó chuyên nghiệp. Vâng, câu chứ không phải bắt trộm. Như người ta câu cá. Nhử cho chó ăn mồi, chờ chiếc lưỡi câu lớn ba cạnh móc vào họng rồi kéo dây. Sợi dây cũng bằng cước, mảnh thôi, chỉ nhỉnh hơn dây câu cá một chút, nhưng thử hỏi khi đã mắc mồi thì có con chó nào, dù to khỏe đến đâu, còn dám chống cự mà sợ đứt?

- Vện ơi, Vện! Mày đâu rồi? Có chuyện gì xẩy ra thế? - Ông lão lại gọi, lần này to hơn và đầy lo lắng. - Vện! Vện! Mày đi đâu đấy?

- Đi Nhật Tân rồi. - ông hàng xóm ngừng sửa xe, nói vọng sang.

- Nhật Tân là gì? Đi Nhật Tân là đi đâu?

- Là tới các quán thịt chó ở trên ấy chứ đi đâu nữa. Cụ lạc hậu quá.

- Nhưng sao con Vện lại đến đấy và đến thế nào được? - ông lão vẫn chưa hiểu.

- Không phải nó tự đến, mà bị bọn trộm bắt...

- Bắt trộm? Con Vện này mà chịu để người khác bắt trộm?

Ông hàng xóm kể rõ thủ đoạn của bọn câu chó. Ông lão nghe xong chỉ khẽ kêu một tiếng “trời” rồi ngồi im. Mãi lúc sau ông mới lên tiếng, giọng run run;

- Sao bác biết, không ra giữ nó lại?

Ông kia suy nghĩ một chốc, đáp:

- Tôi bận chữa xe.

Rồi vô cớ, cho rú máy inh ỏi.

                * 
Trên đời có những người làm điều ác, những điều ác kinh khủng mà chính họ nhận thức rất lờ mờ, thậm chí không coi là điều ác. Do vậy sự khinh khủng càng tăng thêm gấp bội. Thằng câu chó này là một thí dụ. Hắn vốn xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường. Nhà nghèo, chỉ học hết lớp ba. Hắn chẳng có thói xấu nào. Không rượu chè, cờ bạc. Gây gỗ cũng không, và chưa từng một lần có vấn đề với pháp luật. Hắn chăm chỉ làm ruộng nuôi vợ con, không mẫu mực nhưng cũng chẳng đáng trách. Quan hệ với bố mẹ, xóm giềng cũng bình thường. Tóm lại, hắn là người không đến nỗi nào, trừ việc lúc rỗi đạp xe đi khắp vùng ăn trộm chó để bán cho các cửa hàng ở Nhật Tân.

Hắn có biết việc này là xấu không? Có lẽ có. Đã ăn trộm là xấu rồi. Nhưng hắn không nghĩ đó là tội ác. Trộm vặt thôi mà. Nhất là trộm chó, cái giống gây bệnh dại mà cách đây không lâu ở quê hắn còn bị cấm nuôi, dân quân thi nhau đi từng nhà đánh chết bằng hết. Hắn chỉ có thể nghĩ đến thế, nên cứ tiếp tục “hành nghề”, hết con này đến con khác, hết năm này đến năm khác. Còn về sự man rợ của việc hắn ăn trộm chó bằng cách móc lưỡi câu ba mũi vào họng chúng mà kéo thì quả chưa một lần hắn nghĩ tới. Đầu óc ngu dốt, tăm tối và thơ ngây một cách đáng sợ của hắn đơn giản không cho rằng đó là điều man rợ. Hệt những kẻ ăn thịt người ở các bộ tộc mông muội ngày xưa không chút lương tâm cắn rứt khi xơi thịt đồng loại.

Câu chó và câu cá thì có khác gì nhau? - Có thể hắn nghĩ vậy. Nhưng con cá bị câu, thả xuống nước có thể sống. Còn con chó thì không thể gỡ lưỡi câu ra được, trừ phi sau khi thui bị mố họng. Đấy là chưa nói tới việc không thể ví chó với cá. Gần đây báo đưa tin ở Thụy Điển có anh hàng cá bị phạt tiền vì tội bán cá còn sống, tức là tội hành hạ loài vật. Ở các nước phương tây ăn thịt chó là vi phạm luật bảo vệ động vật. Còn đây, hắn thản nhiên hàng ngày móc lưỡi câu vào họng những con chó tội nghiệp rồi kéo đi. Chưa có luật nào trừng trị hắn tội ấy. Mọi người xung quanh dường như cũng không lên án hắn. Vợ con hắn thản nhiên sống bằng đồng tiền moi họng chó ấy. Dân làng thản nhiên nhìn hắn “đi làm”. Các chủ quán Nhật Tân thản nhiên mặc cả giá những con chó với lưỡi câu ba ngạnh trong họng như mọi món hàng bình thường. Thực khách thản nhiên ăn chúng một cách ngon lành. Ông hàng xóm thản nhiên nhìn hắn bắt con Vện với lý do “bận chữa xe máy”. Anh con trai ông lão mù thản nhiên nói: “Mất con này thì mua con khác, thiếu gì mà bố phải khổ sở đến thế.” Còn chú công an khu vực trẻ măng khi được thông báo vụ việc còn có ý ngạc nhiên sao người ta có thể làm phiền nhà chức trách bằng những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Chuyện một con chó bị câu trộm.
     
*
Bạn đọc thân mến, nhưng tôi thì không sao thản nhiên nổi khi viết câu chuyện này. Hy vọng các bạn cũng không thản nhiên đọc nó. Một câu chuyện có thật, vừa xẩy ra ở cái huyện ngoại thành, là nơi, theo cách riêng của mình, vợ chồng tôi đang sống thanh thản và hạnh phúc như ông lão mù cùng con chó gần mù của ông. Hôm ấy đúng là ngày đẹp trời, nhưng với tôi lại là một trong những ngày u ám nhất.

Cho đến tận lúc này tôi vẫn có cảm giác như cổ họng mình đang vướng lưỡi câu ba ngạnh kia. Một sự công phẫn thôi thúc muốn thét to mà không biết thét vào ai, thét rằng trên đời vẫn tồn tại một sự dã man đến thế và người ta vẫn có thể thản nhiên với nó đến thế. Cái ác đang tồn tại khắp nơi dưới nhiều dạng, cả những dạng nhỏ nhặt và “hồn nhiên” nhất.

Chúng ta, kể cả tôi, chúng ta vin đủ cớ để không nhìn thẳng vào chúng, và quan trọng hơn cả là không làm gì để chống lại chúng. Bản thân thái độ thụ động này cũng là một cái ác. Sự ngu dốt không nhận ra cái ác cũng là cái ác. Tôi không bao giờ trộm chó, cả ăn thịt chúng cũng không, vì hàng ngày tôi vuốt ve chúng, mỗi lần đi làm về chúng vẫy đuôi mừng tôi. Nhưng không vì thế mà tôi thấy mình không phần nào có lỗi trong việc con Vện bị giết một cách dã man và ông lão mù bị tước đi người bạn thân thiết duy nhất...

Vậy là tôi đã làm hỏng truyện ngắn này của tôi, bằng cách vô tình biến nó thành một bài tùy bút với những lời ủy mị không hợp mốt. Là nhà văn, lại đang trong cơn hứng “truyện ma”, tôi có thể hư cấu những chi tiết ly kỳ làm phần kết cho nó. Nhưng đây là chuyện có thật về một vấn đề nghiêm túc và khẩn thiết, tôi không thể cho phép mình được viết gì khác ngoài sự thật trần trụi và những ý nghĩ thật trong đầu tôi. Khi đọc truyện này, mong các bạn hiểu theo hướng đó.

PS.
Ông lão mù mới chết tuần trước. Tôi hỏi ông con thì được báo là cụ bỗng nhiên cảm thấy khó thở, không nói, không ăn mấy ngày rồi chết. Cũng đúng vào hôm đẹp trời. Vợ chồng tôi và cả ông hàng xóm “bận chữa xe” tiễn cụ tới tận nghĩa trang.

Chỉ tiếc không có con Vện.

                 Hà Nội, 8.10.2002.

Đệ tử: Thái Cường (zero910)



Smod khu vực "Giao lưu - giải trí"
mail/ yh: thcuong910@yahoo.com

 
Các thành viên đã Thank zero910 vì Bài viết có ích:
08/06/2010 11:06 # 2
cunlonely
Cấp độ: 4 - Kỹ năng: 3

Kinh nghiệm: 29/40 (72%)
Kĩ năng: 7/30 (23%)
Ngày gia nhập: 09/03/2010
Bài gởi: 89
Được cảm ơn: 37
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Tất cả chỉ là ngụy biện cho việc k thể ăn thịt chó.Nếu nói như thế thì đừng ăn thịt con gì cả.Lên chùa mà tu cho nó tốt đời đẹp đạo nà.........Định nói nữa nhưng thui stop k lại mang tiếng vô lễ với bề trên


  Thà nuôi Dog hơn lấy chồng :)) :)) :))

     
       
                               

                        

 
08/06/2010 12:06 # 3
coixuong
Cấp độ: 16 - Kỹ năng: 17

Kinh nghiệm: 158/160 (99%)
Kĩ năng: 77/170 (45%)
Ngày gia nhập: 08/12/2009
Bài gởi: 1358
Được cảm ơn: 1437
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


mỗi người có 1 lý do riêng, vì thế cun đừng nên nói vậy



 
Các thành viên đã Thank coixuong vì Bài viết có ích:
08/06/2010 12:06 # 4
shinichi
Cấp độ: 9 - Kỹ năng: 12

Kinh nghiệm: 65/90 (72%)
Kĩ năng: 16/120 (13%)
Ngày gia nhập: 26/05/2010
Bài gởi: 425
Được cảm ơn: 676
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Hic buồn cho cái sự đời.nhưng mình không thể bỏ được RTC


 

Khi vui nhậu chút thêm vui
Khi buồn nhậu chút cho vơi nỗi buồn

 
Các thành viên đã Thank shinichi vì Bài viết có ích:
08/06/2010 12:06 # 5
cunlonely
Cấp độ: 4 - Kỹ năng: 3

Kinh nghiệm: 29/40 (72%)
Kĩ năng: 7/30 (23%)
Ngày gia nhập: 09/03/2010
Bài gởi: 89
Được cảm ơn: 37
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Trích:
mỗi người có 1 lý do riêng, vì thế cun đừng nên nói vậy
 Lí do của bác zr là bác ấy hok ăn đc thịt cho coixuong ơi nên cún mới nói thế.Nói như coixuong thì những người khác cũng có lí do riêng để ăn thịt chó mà.Nhưng hình như bài của bác zr post lên là để phản bác hội RTC


  Thà nuôi Dog hơn lấy chồng :)) :)) :))

     
       
                               

                        

 
08/06/2010 12:06 # 6
coixuong
Cấp độ: 16 - Kỹ năng: 17

Kinh nghiệm: 158/160 (99%)
Kĩ năng: 77/170 (45%)
Ngày gia nhập: 08/12/2009
Bài gởi: 1358
Được cảm ơn: 1437
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


bởi thế cx nói mỗi ng đều có 1 lý do riêng đó :)



 
08/06/2010 13:06 # 7
zero910
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 25

Kinh nghiệm: 18/200 (9%)
Kĩ năng: 3/250 (1%)
Ngày gia nhập: 11/01/2010
Bài gởi: 1918
Được cảm ơn: 3003
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Trích:
Trích:
mỗi người có 1 lý do riêng, vì thế cun đừng nên nói vậy
 Lí do của bác zr là bác ấy hok ăn đc thịt cho coixuong ơi nên cún mới nói thế.Nói như coixuong thì những người khác cũng có lí do riêng để ăn thịt chó mà.Nhưng hình như bài của bác zr post lên là để phản bác hội RTC
 Vì TC ăn đẹp da, mát cơ thể, ko có TC thì mình sẽ xấu hơn 1 tí ...hehe
Với zr thì ko cần đẹp thêm nên ko dùng TC
Cunlonely nghỉ zr phản bác hội RTC là hoàn toàn sai lầm.
Vì trong xâu xa gia đình zr thờ Phật nên cũng đã ko nên dùng RTC, nhưng cái này là tôn giáo không nên bàn tới.
Ở đây zr muốn các bạn biết vì sao zr không dùng RTC mà thôi.
Còn về nhu cầu của mỗi người thì khác, ai cần thì cứ dùng, chẵn ai cấm.. Nhưng đôi khi thấy cũng tội loài vật được xem là bạn của con người mà thậm chí có người yêu quý đến mức gọi bằng "Cún - Cún yêu - Cún xinh...". Nhưng cái yêu quý đó không bằng sự thèm khát, sao con người ta mâu thuẫn giã dối thế nhỉ.
Thà gọi bằng cẩu, bằng chó đi cho nó thực dụng và thưởng thức cho đã...kaka


Smod khu vực "Giao lưu - giải trí"
mail/ yh: thcuong910@yahoo.com

 
Các thành viên đã Thank zero910 vì Bài viết có ích:
08/06/2010 13:06 # 8
zero910
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 25

Kinh nghiệm: 18/200 (9%)
Kĩ năng: 3/250 (1%)
Ngày gia nhập: 11/01/2010
Bài gởi: 1918
Được cảm ơn: 3003
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Có nên tiếp tục dùng RTC nữa hay không?
Tửu tôi cảm thấy rất phấn khích khi đặt câu hỏi này. Quả thực, một thoáng ban đầu, chính Tửu tôi cũng cảm thấy câu hỏi này có vẻ bông phèng. Nhưng sau đó, ngẫm thật kỹ, Tửu tôi thấy câu hỏi cũng có vấn đề của nó. Tửu tôi đặt câu hỏi này không phải vì chúng ta đã ít nhất hai lần “trúng tả” bởi món ẩm thực siêu đặc biệt này của người Việt. Tất nhiên, nguyên nhân “trúng tả” không hẳn do 7 hay 9 món cầy tơ hay do sự tham gia của “kẻ đồng hành” với thịt chó là mắm tôm. Nhưng bản chất thịt chó hay mắm tôm cũng không có tội gì. Tội là ở người sản xuất ra nó và bảo quản nó thiếu vệ sinh mà thôi. Có người đã hăng hái đề xuất phương án thịt chó không mắm tôm. Nhưng nếu thịt chó không mắm tôm thì khác gì đàn bầu không người gảy.
Nước ta là một nước được xếp vào những nước vệ sinh môi trường kém. Bởi thế, khi mắm tôm vừa được “đánh bông” lên với chanh, ớt thì không chỉ những người nghiền thịt chó mà cả lũ ruồi cũng chảy nước miếng. Thế là, những vị khách không mời mà cứ tự nhiên xô đến, đậu xuống bát mắm tôm, thục cái vòi đen sì như một cái ống hút vào bát và rung nhè nhè đôi cánh bởi sự sung sướng ngất ngây và thả vào bát mắm tôm hấp dẫn đó đủ thứ vi trùng mà chúng mang theo trên hành trình “kinh hãi” của bầy ruồi.

Nhưng hình như sự hấp dẫn ma mị của món ẩm thực này làm cho chúng ta quên đi tất cả. Có một sự thật đằng sau những đĩa dồi chó thơm lừng, những đĩa thịt chó luộc với màu da vàng thẫm bóng nhẫy, những đĩa nướng ngào ngạt... Đó là sự thật về nguồn gốc thực phẩm – chó hơi. Chúng ta có cơ quan kiểm dịch các lò mổ nhưng chỉ với lợn, bò hoặc gà. Nhưng chúng ta chưa hề kiểm dịch các lò mổ chó. Sự thật, các lò mổ chó cấp “visa” nhập cảnh lò mổ cho tất cả các loại chó: chó già, chó trẻ, chó đen, chó trắng, chó ta, chó tây, chó ghẻ, chó què, chó ốm, chó dại… Và chỉ sau một hồi thui rơm và cọ rửa là tất cả các loại chó ghẻ lở, đau ốm, điên dại kia đều trở nên vàng ươm và căng mịn không còn dấu vết gì của những con chó bệnh tật trước đó.

Đã có một thời, Tửu tôi nằm ngủ cũng mơ về món thịt chó. Nhưng sau nhiều chuyện và nhiều vấn đề, Tửu tôi bắt đầu suy nghĩ và đặt câu hỏi nói trên. Khi đưa câu hỏi này ra trước công chúng, Tửu tôi biết chắc rằng sẽ bị rất nhiều người trong giới mày râu phản đối, cũng có thể Tửu tôi bị mấy người bạn thân lâu nay tẩy chay và cũng không ít người trong giới này đồng tình. Nghĩa là họ đồng tình tìm câu trả lời để cá nhân họ đi đến quyết định tiếp tục ăn thịt chó hay không ăn nữa. Dù ai đó tiếp tục “tôn thờ” thịt chó và ai đó giã từ nó thì cũng chỉ là chuyện cá nhân mà thôi. Tự do ẩm thực muôn năm.

Ẩm thực của một dân tộc cũng là một yếu tố làm nên văn hóa của dân tộc đó. Nhưng thịt chó là một nét của văn hóa hay chỉ là sự khoái khẩu mà thôi? Thực tế cho thấy: chỉ có hai nước được coi là ăn thịt chó chính thức. Đó là Việt Nam và Hàn Quốc. Có một, hai nước ở châu Á cũng có ăn thịt chó nhưng không phổ biến như ở Việt Nam và Hàn Quốc. Tửu tôi có hỏi một số người, trong đó có cả những nhà sử học và nghiên cứu văn hóa dân gian, vì sao chỉ có hai nước ăn thịt chó một cách chính thức như Việt Nam và Hàn Quốc thì nhận được câu trả lời như sau: đó là vì một bộ phận của dòng tộc Lý ở Việt Nam di cư sang Hàn Quốc trước kia và đã mang theo món ăn đặc biệt này. Nghe có lý đấy chứ cho dù chẳng có bằng chứng gì.

Theo thông tin của những người đã đi du lịch thì hiện nay Campuchia cũng là nước có nhiều người ăn thịt chó trong khu vực. Tìm hiểu nguyên nhân là vì có quá nhiều người Việt Nam định cư ở đó. Hơn nữa, Campuchia cũng không có luật và không có “văn hóa nuôi chó” như các nước khác trên thế giới. Nên việc ăn thịt chó của người Việt được tự do. Tửu tôi còn nhớ câu nói quen thuộc của những người đi công tác ở nước ngoài trong thời gian dài: “Nhớ vợ, thương con, thèm thịt chó” thì mới hiểu sự ám ảnh của thịt chó với người Việt như thế nào.
Chuyện ăn thịt chó của người Việt Nam ở một số nước châu Âu thời nay đã có lúc trở thành vấn đề căng thẳng. Cách đây mấy năm, dư luận xã hội Balan và một số cơ quan bảo vệ môi trường nước này đã cực lực lên án thậm chí sỉ nhục việc giết chó ăn thịt của một số người Việt đang sinh sống buôn bán ở đất nước này là thiếu nhân văn. Tửu tôi đã phản đối sự sỉ nhục đó. Tất nhiên “nhập gia tùy tục”. Nhưng nói đến chuyện nhân văn thì không ổn. Tửu tôi đặt câu hỏi: nếu giết thịt một con chó là thiếu nhân văn thì giết bò, cừu, gà… là nhân văn à? Nhưng cũng không ít người Việt Nam không ăn thịt chó hoặc có ăn nhưng đã cai cho rằng con chó là vật gần gũi và có tình cảm với con người khác hoàn toàn với bò, cừu, gà… Cho nên việc giết chó ăn thịt đã gây phản ứng tự nhiên và hợp lý.

Tửu tôi hoàn toàn khẳng định là ăn thịt chó hay không ăn thịt chó không đồng nghĩa với nhân văn hay thiếu nhân văn. Nhưng chúng ta cũng biết rằng chó là vật nuôi duy nhất đặc biệt của con người vì chúng có thể hiểu và thậm chí chia sẻ được tình cảm với con người. Một hiện thực cho thấy: ở Việt Nam, các gia đình chưa bao giờ nuôi chó để bán lấy tiền. Họ chỉ nuôi để giữ nhà, để cho vui và để giải quyết những thức ăn thừa. Nếu thấy cần thì bán bớt đi mà thôi. Càng ngày càng nhiều gia đình ở thành phố nuôi chó như một thú chơi. Chẳng thế mà một thời có quá nhiều gia đình nuôi chó cảnh để kinh doanh. Có nhà sẵn sàng ngủ ở gác xép còn phòng chính lại để cho chó chơi, chó ngủ. Vì lúc đó, xã hội có câu rằng: “Chó nuôi người chứ không phải người nuôi chó”.

Nhiều người ở thành phố sau khi nuôi chó đã không ăn thịt chó nữa. Bởi sáng đi làm, chó theo ra tận cửa. Chiều đi làm về, chó cũng chạy ra đón mừng vui rối rít. Con chó nào được nuôi cũng được đặt một cái tên rất thân thương như một thành viên chính thức trong cộng đồng gia đình trong khi hầu như quá hiếm người đặt tên cho trâu, bò, lợn hay gà, vịt. Vì tình cảm tự nhiên đó của con chó đối với mình mà không nỡ lòng nào gắp miếng thịt chó cho vào miệng nhai ngấu nghiến với lòng sung sướng vô biên.

Những người nước ngoài đến Việt Nam bần thần đứng nhìn những con chó bị thui, bị xả thịt. Văn hoá của họ khác chúng ta. Cũng như trên thế giới có nhiều người theo đạo này thì không ăn thịt lợn, theo đạo kia thì không ăn thịt bò. Những người nước ngoài coi chó như bạn. Còn người Việt coi chó như chó. Nên việc cắt tiết con chó vẫn quấn quýt với mình trong dăm ba năm, rồi thui vàng, rồi mổ bụng, rồi xào nấu, rồi đánh chén… là chuyện bình thường. Chuyện này không có ai đúng ai sai, chỉ có nên hay không nên mà thôi. Và hiện thực cũng cho thấy có một số người nước ngoài đã thử ăn thịt chó xem món ẩm thực này có gì “phù thủy” mà người Việt Nam mê mẩn và khó rời xa được như thế. Sau khi họ thử ăn thịt chó, họ mới sững sờ. Ngon thật và lạ thật. Cái ngon của món ẩm thực này và cái hoang mang của việc ăn thịt con vật mà họ yêu quí nhất đã làm cho không ít người nước ngoài không biết có nên ăn tiếp thịt chó hay bỏ chạy.

Tửu tôi bỏ thịt chó đã nhiều năm nay. Tôi không học người nước ngoài. Tôi có chủ quyền của tôi trong việc ăn uống. Tôi không ăn thịt chó chỉ vì một lý do đặc biệt. Khi cha tôi ốm đau trong nhiều tháng trời, mỗi khi về thăm ông, tôi đều thấy con chó mà cha tôi nuôi từ nhỏ cứ quanh quẩn bên ông. Đến đêm, con chó nằm dưới gầm giường cha tôi. Mỗi lần cha tôi dậy uống thuốc hay đi tiểu, nó đều đi theo. Ngày cha tôi mất, con chó bỏ ăn nằm bẹp trong bếp mấy ngày liền. Đôi mắt nó buồn bã và đẫm lệ. Từ đó, tôi không ăn thịt chó nữa. Bởi nó đã ở bên cha tôi trong những ngày tôi đi vắng. Nó thực sự chia sẻ với cha tôi một cách vô thức trong những ngày, những đêm các con của ông lao đầu vào công việc ở đâu đấy.
Tôi có một ông chú họ vốn nghiện rượu với thịt chó. Chỉ một cái đuôi chó là quá đủ cho ông nhắm hết một chai 75. Thế mà ông giã từ thịt chó. Tôi ngỡ ông chú có bệnh gì đó không ăn được thịt chó nữa thì mới phải bỏ. Hỏi ra thì không phải thế. Mà bởi một lần các con ông bắt con chó của gia đình ông để cắt tiết làm thịt. Con chó bị đuổi bắt chạy nấp sau chân ông để tìm sự che chở của ông. Nhưng cuối cùng nó vẫn bị bắt. Con chó bị trói quặt hai chân trước về phía sau. Nó cứ ngước đôi mắt giàn giụa lệ nhìn ông cho đến khi máu trong người nó chảy cạn kiệt xuống cái chậu sành để làm món dồi. Bữa trưa hôm đó, khi ông ăn đến miếng thịt chó thứ hai thì bỗng nôn thốc nôn tháo. Ông chú tôi bỏ ăn lên giường nằm và từ đó không bao giờ ăn thịt chó nữa. Khi biết chuyện này, các con ông nói: “Vớ vẩn, ăn thịt chó chứ ăn thịt người đâu mà phải sợ”.

Copy of tuncon-vatgia.



Smod khu vực "Giao lưu - giải trí"
mail/ yh: thcuong910@yahoo.com

 
Các thành viên đã Thank zero910 vì Bài viết có ích:
08/06/2010 14:06 # 9
tieuyeu89dn
Cấp độ: 11 - Kỹ năng: 12

Kinh nghiệm: 65/110 (59%)
Kĩ năng: 28/120 (23%)
Ngày gia nhập: 02/05/2010
Bài gởi: 615
Được cảm ơn: 688
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Người ta vẫn bảo chó nà 1 loài vật trung thành nhất với chủ. Mỗi lần đi học về, nhất nà hum nào đi xa về, nà milu lại chạy ra vẫy đuôi đón mình. Hum nào mình ốm thì nó cũng bỏ ăn nun. Mình nhát ăn cơm, thic ăn vặt thì nó cũng y thế, ăn vặt cái j cho cũng ăn, từ trái cây, đến bánh tráng, bánh ngọt..., cơm thì chẳng bao giờ chịu ăn.Gặp người lạ nó cũng chẳng thèm sủa mà lại còn lân la tới làm quen. Mẹ bảo chính tay mình bắt nó về nên nó giống mình như đúc. Chó j mà ham vui vô đối, mỗi lần mình đi lên, đi xuống j nó cũng đi theo, chẳng bao giờ chịu ở 1 mình. Nhà mà có tiệc xích nó ra ngòài vườn nà có kêu la inh ỏi. Đã thế, ai cho nó ăn j nó cũng giơ 2 chân trước ra lạy ng ta, nên thành ra ai cũng thương. Thấy chó là loài có tình cảm như thế, vậy mà nhìu người vẫn nhẫn tâm ăn thịt nó. . Mình thấy ai mở miệng ra nà thương chó, iu chó mà lại đi ăn thịt nó được thì thật là giả dối.




 
Các thành viên đã Thank tieuyeu89dn vì Bài viết có ích:
08/06/2010 14:06 # 10
TranVanVi
Cấp độ: 13 - Kỹ năng: 22

Kinh nghiệm: 28/130 (22%)
Kĩ năng: 106/220 (48%)
Ngày gia nhập: 22/04/2010
Bài gởi: 808
Được cảm ơn: 2416
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


 :D ăn thì nói là ăn không thì bảo không
VD nà: bạn k ăn thịt chó,  nhưng bạn hút thuốc vậy mọi người chọn cái nào ạ :D

Trong tình yêu: Tôi gặp 1 trường hợp này: tôi có 3 người bạn trong đó 1 gái và 2 thằng con trai, 1 thằng không ăn thịt chó mà hút thuốc như thiêu đốt ý, còn thằng kia thì ăn thịt chó nới chung là 2 tuần 3 lần :D
Trong khi đó cả 2 đều yêu thương cô gái hết mực, cô bạn tôi đứng ở giữa k biết chọn ai nói chung là cả 2 chàng chai đều tốt bụng yêu nhiệt tình cạnh chanh lành  mạnh tuy rằng vậy mấy làn tý nữa oánh nhau nếu không có tôi :)), cô bạn tôi tâm sự với tôi rằng tớ chẳng chọn ai được bạn ở giữa cho lời khuyên được không ? hịc bạn thân với nhau tớ chẳng thiên vị bên nào tớ phân tính lợi hại của cả 2 bên cô ấy chọn luôn thằng hay ăn thịt chó mặc dù không thích người ui ăn thị chó vì sợ mùi mắn tôm :D nhưng mà mắm tôm với thịt chó có mùi khó chịu nhưng vẫn không có hại ạ :D
còn thăng hút thuốc kia cũng đã quyết tâm mãi mới bỏ thuốc và mới lấy vợ đợt đầu năm riêng chỉ mình tôi và 1 thằng nữa kém tắm quá chưa cưới vợ :D
4 đưa nó sống cũng hạnh phúc và đã có em pé rồi :D

Vậy nhé các bạn nghĩ sao nhỉ :))


Một Ngày Mai tốt lành

Fone number: 0905936799 - 0905746789
YMmail:
tranvvi@yahoo.com.vn

 
08/06/2010 14:06 # 11
zero910
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 25

Kinh nghiệm: 18/200 (9%)
Kĩ năng: 3/250 (1%)
Ngày gia nhập: 11/01/2010
Bài gởi: 1918
Được cảm ơn: 3003
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


@TranVanVi: Bạn giải thích giúp mình là chỗ nào mà bạn cho là tất cả đều là ngụy biện.
Tôi không ăn, tôi nói không dùng đến nó. Và đó là nội dung bài này.



Smod khu vực "Giao lưu - giải trí"
mail/ yh: thcuong910@yahoo.com

 
08/06/2010 14:06 # 12
coixuong
Cấp độ: 16 - Kỹ năng: 17

Kinh nghiệm: 158/160 (99%)
Kĩ năng: 77/170 (45%)
Ngày gia nhập: 08/12/2009
Bài gởi: 1358
Được cảm ơn: 1437
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


họ hok thích ăn thì thui chứ, tại sao lại nói là ngụy biện 



 
08/06/2010 14:06 # 13
TranVanVi
Cấp độ: 13 - Kỹ năng: 22

Kinh nghiệm: 28/130 (22%)
Kĩ năng: 106/220 (48%)
Ngày gia nhập: 22/04/2010
Bài gởi: 808
Được cảm ơn: 2416
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Trích:
họ hok thích ăn thì thui chứ, tại sao lại nói là ngụy biện 
 
 chỉ khi đối mặt với nó khi không còn gì để ăn Người yêu chó mếm chó nhất cũng phải giết nó để ăn vì đó là đấu tranh sinh tồn :) còn bình thường thì là vậy đi :D

 


Một Ngày Mai tốt lành

Fone number: 0905936799 - 0905746789
YMmail:
tranvvi@yahoo.com.vn

 
08/06/2010 14:06 # 14
tieuyeu89dn
Cấp độ: 11 - Kỹ năng: 12

Kinh nghiệm: 65/110 (59%)
Kĩ năng: 28/120 (23%)
Ngày gia nhập: 02/05/2010
Bài gởi: 615
Được cảm ơn: 688
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


@ A Vĩ: a nói ko có sức thuyết phục  j hít ah. A bảo ng ta nà nguỵ biện nhưng đưa lý do ra thì ko rõ ràng j hít. Nếu vậy thì a nói mang tính chủ quan của mình quá. Mà nếu vậy thì a đừng lên tiếng phản bác ng khác như thế ạ. 




 
Các thành viên đã Thank tieuyeu89dn vì Bài viết có ích:
08/06/2010 14:06 # 15
coixuong
Cấp độ: 16 - Kỹ năng: 17

Kinh nghiệm: 158/160 (99%)
Kĩ năng: 77/170 (45%)
Ngày gia nhập: 08/12/2009
Bài gởi: 1358
Được cảm ơn: 1437
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


sự lý giải hok có thuyết phục



 
08/06/2010 14:06 # 16
TranVanVi
Cấp độ: 13 - Kỹ năng: 22

Kinh nghiệm: 28/130 (22%)
Kĩ năng: 106/220 (48%)
Ngày gia nhập: 22/04/2010
Bài gởi: 808
Được cảm ơn: 2416
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Ôi zời câu hỏi đơn giản là: Khi bạn đối mặt với sự sống cái chết của sự đói khát trong bạn với con chó bạn chọn cái nào

1. Mình sẽ chết cho con chó sống
2. MÌnh ăn con chó để sống và lấy sức gây dựng lại nguồn lương thực
Cái này có trong truyện rồi nhá :D
 



Một Ngày Mai tốt lành

Fone number: 0905936799 - 0905746789
YMmail:
tranvvi@yahoo.com.vn

 
08/06/2010 14:06 # 17
TranVanVi
Cấp độ: 13 - Kỹ năng: 22

Kinh nghiệm: 28/130 (22%)
Kĩ năng: 106/220 (48%)
Ngày gia nhập: 22/04/2010
Bài gởi: 808
Được cảm ơn: 2416
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


ôi zời ơi đụng phải quân đội của ...... hịc hịc chạy đay k có mất dép bi giờ một mình không đủ sức chống lại .....



Một Ngày Mai tốt lành

Fone number: 0905936799 - 0905746789
YMmail:
tranvvi@yahoo.com.vn

 
08/06/2010 14:06 # 18
tieuyeu89dn
Cấp độ: 11 - Kỹ năng: 12

Kinh nghiệm: 65/110 (59%)
Kĩ năng: 28/120 (23%)
Ngày gia nhập: 02/05/2010
Bài gởi: 615
Được cảm ơn: 688
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Thế thì a lạc đề quá oài ạ. Trong khi bác ZR đây chỉ nêu lên bài viết nà vì sao bác ấy ko ăn RTC, e chỉ nói bình thường, con ng yêu thương nó là thế, nó tình cảm như thế, mà ai bảo yêu nó lại nhẫn tâm ăn thịt nó. Em xin nhấn mạnh nà chủ đề chỉ nói đến cuộc sống hàng ngày, bình thường của bao ng. Chứ ko có nói đến về sự đấu tranh sinh tồn, con ng khi lâm vào thiếu thốn đâu ạ. Nếu có trường hợp đó, thì con ng ko chỉ ăn chó, mà còn có thể ăn cả thịt người đó a ạ. Vậy thì a ko nên đề cập đến vấn đề này, trong trường hợp này ạ.




 
Các thành viên đã Thank tieuyeu89dn vì Bài viết có ích:
08/06/2010 15:06 # 19
TranVanVi
Cấp độ: 13 - Kỹ năng: 22

Kinh nghiệm: 28/130 (22%)
Kĩ năng: 106/220 (48%)
Ngày gia nhập: 22/04/2010
Bài gởi: 808
Được cảm ơn: 2416
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Trích:
Thế thì a lạc đề quá oài ạ. Trong khi bác ZR đây chỉ nêu lên bài viết nà vì sao bác ấy ko ăn RTC, e chỉ nói bình thường, con ng yêu thương nó là thế, nó tình cảm như thế, mà ai bảo yêu nó lại nhẫn tâm ăn thịt nó. Em xin nhấn mạnh nà chủ đề chỉ nói đến cuộc sống hàng ngày, bình thường của bao ng. Chứ ko có nói đến về sự đấu tranh sinh tồn, con ng khi lâm vào thiếu thốn đâu ạ. Nếu có trường hợp đó, thì con ng ko chỉ ăn chó, mà còn có thể ăn cả thịt người đó a ạ. Vậy thì a ko nên đề cập đến vấn đề này, trong trường hợp này ạ.
 ùa thế thì chỉ cần 1 câu thui khong thích thì k ăn nhưng mà đưa 1 đống vào thế kia làm anh mất bạn anh thịt chó :(( 
hy vọng những người theo chủ nghĩa vitamin gâu gâu k bị lung lay ý chí :D


Một Ngày Mai tốt lành

Fone number: 0905936799 - 0905746789
YMmail:
tranvvi@yahoo.com.vn

 
08/06/2010 16:06 # 20
cunlonely
Cấp độ: 4 - Kỹ năng: 3

Kinh nghiệm: 29/40 (72%)
Kĩ năng: 7/30 (23%)
Ngày gia nhập: 09/03/2010
Bài gởi: 89
Được cảm ơn: 37
Phản hồi: Vì sao tôi không đụng đến "RTC".


Mấy người tranh luận tiếp đi.Ai thắng mời RTC


  Thà nuôi Dog hơn lấy chồng :)) :)) :))

     
       
                               

                        

 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024