Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
16/08/2019 13:08 # 1
nguyenthuongtra
Cấp độ: 28 - Kỹ năng: 7

Kinh nghiệm: 154/280 (55%)
Kĩ năng: 38/70 (54%)
Ngày gia nhập: 17/09/2015
Bài gởi: 3934
Được cảm ơn: 248
[Trích Sách] "Chạy Trốn Mặt Trời": Hành Trình Tìm Lại Chút Bình Yên


Giữa phố phường chật chội, lòng người thì chen chúc như dòng xe không bao giờ kết thúc, có những lúc chúng ta khao khát vô cùng sự bình yên trong khoảng trời của riêng mình. Một chút nhạc, một chút ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp từ chiếc đèn nhỏ và rất nhiều tĩnh lặng cho tâm tư tự do bay lượn. Minh Nhật đã tìm cho mình được sự bình yên vô giá đó và thả chúng vào những dòng chữ. Vẫn là anh của những chiêm nghiệm sâu sắc và văn phong nhẹ nhàng, cuốn sách Chạy trốn mặt trời là hành trình suy tư về cuộc đời và tìm lại cho trái tim một chút tĩnh lặng trước những bề bộn thường ngày.

Chạy trốn mặt trời là tên một ca khúc của Đa Sắc, Đen, JGKid và Thảo Phương. Bài hát được viết từ cảm hứng gợi lên dựa trên một bộ phim của Nhật nói về cô gái mang một chứng bệnh kỳ lạ khiến cô không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Dù rất hiếm nhưng đây là một chứng bệnh có thật, tên y học là Xeroderma Pigmentosum. Làn da và cơ thể của những người mắc chứng bệnh này sẽ bị hủy hoại khi tiếp xúc với tia cực tím trong ánh nắng mặt trời. Trong bộ phim, cô gái thường ra khỏi nhà khi đã khuya, cô chơi đàn guitar tại một bến tàu điện ngầm và trở về nhà trước lúc bình minh.

Tôi nghĩ trong cuộc đời này có những người như tôi, dù không mang căn bệnh quái ác đó nhưng cũng sợ ánh sáng mặt trời như cô gái ấy. Không phải mặt trời thật ngoài kia, mà cũng chính là mặt trời ấy. Mỗi khi nó xuất hiện, người ta nháo nhào ra đường, chen chúc nhau trên những con đường chật hẹp, cố để có mặt tại công sở đúng giờ, cố để quẹt thẻ vào một cái máy trước khi bị trừ lương, và cố gắng chờ đợi cho đến khi nó biến mất để lại được lao ra đường và hòa mình vào dòng người hối hả, trở về nhà trong sự mệt mỏi tột cùng, không biết mình đã làm gì ngày hôm nay và tại sao. Bản thân mặt trời đã trở thành một chiếc đồng hồ khổng lồ, một chiếc máy nhắc việc, một người giám sát hữu hình khiến cả thế giới này phải chạy theo, như chính Trái Đất vận động quanh sự kiểm soát của nó.

Tôi chỉ cảm thấy thật sự thoải mái khi nó đã lặn xuống hoàn toàn, quay sang “quấy rối” nửa bên kia địa cầu. Khi đó, thành phố trở lại yên tĩnh, nhịp sống chậm lại hoàn toàn, mọi người đã tản mát dần về những góc trú chân của họ. Sự yên tĩnh ấy gợi cho tôi nhiều cảm hứng hơn cái ồn ã của một ngày dài. Bản thân sự cô độc lặng lẽ ấy đang chơi một khúc nhạc riêng tràn đầy sinh khí và tự nhiên. Không hề gượng ép, khi ấy tôi làm mọi thứ mình muốn một cách tự do và yên ả.

Có một lần, khi ngồi cà phê đêm trên phố, tôi gặp một nhóm bạn trẻ cùng quán. Mỗi người trong họ làm một việc khác nhau, chậm rãi và yên tĩnh. Người thứ ngồi viết thứ gì đó lên một cuốn sổ da, người thì uống cà phê và nghe nhạc từ chiếc loa to của quán treo trên góc tường, người thì xem quyển tạp chí thời trang trước mặt một cách chăm chú, một người nữa đang lắp ngôi nhà đồ chơi bằng gỗ khá lớn từ hộp mô hình với thái độ nghiêm túc và cẩn thận… Tôi ngồi đọc sách, thi thoảng quan sát họ, không phải vì tò mò, mà vì thích thú. Tôi khó có thể diễn tả cảm giác đó cho bạn hiểu bằng từ ngữ hay những tấm ảnh, bởi có những thứ thuộc về cảm xúc con người sẽ chỉ có thể cảm nhận ở ngay thời điểm nó xảy ra mà thôi, não của chúng ta sinh ra để hoạt động theo cách ấy. Đêm ấy, với những con người cũng “chạy trốn mặt trời” ấy, tôi đã thấy được một phần của cuộc sống mà tôi yêu. Chúng ta cứ làm điều mình thích, theo cách đơn giản nhất, mọi thứ khác rồi sẽ xoay quanh điều ấy một cách tự nhiên.

Đây không phải sự chạy trốn thực tại, bởi cái thực tại này vẫn sẽ xảy ra dù chúng ta có ở đó hay không. Thời gian vốn đâu dừng lại cho riêng ai. Nhưng trong cái dòng chảy bắt buộc ấy, có lẽ ta được quyền lựa chọn mình sẽ làm gì, với ai, ở đâu và như thế nào. Ta không bắt buộc phải hòa mình vào đám đông chỉ để chứng mình rằng mình cũng tồn tại.

Một cơn mưa lớn ập đến nửa đêm vào lúc tôi quyết định để tên cuốn sách như các bạn đang thấy. Từ cửa sổ, âm thanh lớn đều đều vang lên, khi tôi ngó ra thì trước mặt đã là một biển nước. Một biển nước của sự mệt mỏi kéo dài suốt những chiều nắng đang tan dần ra đầy dễ chịu. Hàng cây trước ngõ yên lành tiếp nhận những hạt nước ấy như đã chờ đợi từ lâu lắm. Cơn mưa ấy kéo dài đến sáng rồi tạnh khi ánh mặt trời đầu tiên ló rạng.

[...]

Tại sao tôi vẫn ở đây, loay hoay trong những ước muốn của riêng mình? Tại sao tôi vẫn vật lộn trong thành phố tấp nập này, nhìn lên bầu trời mỗi đêm và biết rằng ở đâu đó ngoài kia có một chốn nơi những ngôi sao sáng hơn nơi này, nơi tôi có thể ngắm chúng rực rỡ thay vì những chiếc đèn đường vàng vọt yếu đuối nơi thành phố này?

Một người từng nói với tôi rằng bởi những hành động của chúng ta quá khác với mong muốn của chính bản thân. Chúng ta nói rằng chúng ta không muốn để cuộc đời này cuốn ta theo những vật chất phù phiếm, nhưng chúng ta tỉnh dậy hàng ngày, bật tivi xem những quảng cáo liên hoàn về một chiếc xe hơi mới cóng, một chiếc điện thoại nhiều chức năng mới ra mắt, một chiếc tivi màn hình phẳng màu sắc hoàn hảo như thật... Chúng ta bước ra đường, vội vã chạy qua những con phố khói bụi, chen chân vào một quán cà phê đông đúc để được hưởng chút điều hòa, rồi hoặc ngồi cãi vã với bạn bè về một sự kiện âm nhạc điện tử sắp tổ chức hoặc cắm mặt vào màn hình điện thoại với vẻ mặt vô hồn, những ngón tay lướt lướt đều đặn như một phần mềm đã được lập trình tuần tự... Và ngay trong lúc đó, chúng ta vẫn mơ về một nơi khác, một nơi không có những thứ chúng ta vẫn làm, không có những người chúng ta vẫn gặp mỗi ngày.

Nhưng chúng ta lại không thể đứng lên ngay khi đó, và đi. Đơn giản là không thể.

[...]

Giữa những ngày tháng mâu thuẫn của một tuổi trẻ sắp trôi qua ấy, tôi tự tìm lấy cho mình những hành trình chạy trốn cuộc sống đếm từng giờ trôi qua trong văn phòng bốn bức tường, chạy trốn khỏi những hóa đơn ném qua ô cửa sổ hàng tháng, chạy trốn chiếc màn hình nhỏ bé dường như chứa cả thế giới, những hành trình chạy trốn cảm giác rằng cuộc đời mình rồi sẽ trôi qua như thế này mà chẳng có nổi một giây phút thảnh thơi ngắm nhìn thế giới thực sự ngoài kia. Chẳng thực sự sống.

Những hành trình chạy trốn mặt trời. 

   ------------

Ybox.vn

 




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024