Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
22/10/2012 12:10 # 1
bi_kt16
Cấp độ: 11 - Kỹ năng: 10

Kinh nghiệm: 54/110 (49%)
Kĩ năng: 37/100 (37%)
Ngày gia nhập: 22/09/2010
Bài gởi: 604
Được cảm ơn: 487
Phấn hoa lầu xanh - Tào Đình (cực hay)


 

Khi nàng vẫn còn là một thiếu nữe ấp.Phẩm hạnh và tình yêu trung thành mà nàng dày 
công vun ñắp ñã bịthời gian gặm nhắm cho ñến chết. 
Khi nàng thành một kĩnữ,học ñược cách nhìn ñời bằng con mắt của một kĩnữ,phát hiện 
ra mọi thứtựa hồ ñều trởnên ñơn giản,lại ñã có thứtựcảrồi. 
Hồng trần biết mấy lúc nổi trôi,nàng ñã tê dại rồi,trơlì với thân phận gái làng chơi,hoặc 
giá nàng ñã trơlì với xã hội rồi. 
CHƯƠNG I
Chương 1 
Tôi muốn kểmột câu chuyện vềcô gái lầu xanh thời Bắc Tổng. 
_______________ 
Đương nhiên,không phải ngay từlúc sinh ra,tôi ñã nhuốm màu son phấn.Từmột tiểu thư
khuê cát,chân chưa từng bước ra khỏi cửa,miệng cười chưa lộrăng ñên một kĩnữuốn éo 
gợi tình dường như ñã cách nhau ñến hàng nghìn lần;lại dường nhưchỉlà giấc mơ,khi 
bừng tỉnh,tôi lại trởvềvới khu vường ñào ñó. 
Dưới bóng cây râm mát,nụcười nởtrong ñôi mắt,gió nhẹhây hây thổi,trong không gian 
trầm bỏng ñó là một tình yêu mới chớm nở. 
Rất lâu,rất lâu sau ñó,tất cảtrởvềrất lâu rất lâu trước ñó,ai cũng không phải là ai của ai. 
Tôi phải uốn lưỡi vài cái cho thuận tiện,bởi vì câu chuyện quá khứtôi kểrất dài và xa... 
Cha tôi là một hào lý có tiếng trong vùng,trông ông lúc nào cũng nghiêm nghị,ít nói ít 
cười;mẹlà một người phụnữhiền thục,dịu dàng.Mỗi lần thấy tôi rơi nước mắt vì miếng 
vải bó chân khít quá gây ñau ñớn,nhân lúc cha không có nhà,mẹlại ôm tôi vào lòng mà 
khóc.Đương nhiên mẹchỉcó thểkhóc thôi. 
Tôi vẫn không hiểu tại sao con gái lại bó chân.mà hình dạng sau khi bó lại càng kì dị
càng ñược coi là ñẹp.Tôi mơhồ,bất mãn nhưng cũng chưa từng nghĩtới chuyện chống 
ñối,mà tôi chẳng có sức lực mà chống ñối. 
Cha tôi hơi béo nhưng lại cao lớn.Cha là người ñàn ông uy nhất mà tôi thường xuyên 
nhìn thấy.Em trai còn quá nhỏ,vì vậy,tôi thường không coi nó nhưmột người khác 
giới.Tưtrước tới giờcha thường ít nói chuyện với tôi,còn tôi,cũng chẳng có chuyện gì 
nói với cha.Trong trí nhớcủa tôi,cha là một người không bao giờcười,ít nhất là cũng 
chưa bao giờcười với tôi. 
Từnhỏ, tôi ñã ñược nuôi dạy ñểtrởthành một cô gái con nhà thếgia vọng tộc, hiền thục, 
ngoan ngoãn và biết phục tùng. Cho tới tận năm mười lăm tuổi, tôi vẫn chưa từng một lần 
bước chân ra khỏi cổng nhà mình. 
Tất nhiên, trước khi hiểu ñược thếnào là hạnh phúc, tôi vẫn rất bằng lòng với cuộc sống 
hiện tại; khi chưa biết ñến tình yêu, tôi vẫn không hiểu thếnào là nhớnhung da diết; 
trước khi thực sự ñược gặp những người khác giới, tôi vẫn cho rằng, tất cảnhững người 
ñàn ông trên thếgian này ñều ñáng sợnhưcha, vì thếtôi không nghĩnhiều vềchuyện 
này, chỉdám kính nhi viễn chi. 
Tôi cũng ñã từng nghe một cô bé a hoàn, mặt mũi ñỏlựng, ấp a ấp úng kểvềcâu chuyện 
tình yêu chưa có mở ñầu ñã ñến hồi kết thúc của nó. Sau khi nghe xong, tôi bèn cười giễu 
cợt nó bằng một ánh mắt hết sức ranh mãnh, cười ñến nỗi chính bản thân cô a hoàn ñó 
cũng cảm thấy rằng phụnữcó dính dáng tới tình yêu thì thật ñáng xấu hổ, không có lòng 
tựtrọng. Cuối cùng, cô bé che mặt bỏchạy. Từ ñó, cô ấy cũng không bao giờnhắc lại 
chuyện ñó với tôi nữa. 
Tôi cũng có những thú vui riêng của mình: Tôi thích thảcho diều giấy bay cao thật cao, 
cao tới nỗi dường nhưcó thểchạm ñược cảvào bầu trời. Sáng sớm, tôi thường dạo chơi 
trong vườn hoa, ñểváy áo ñược nhuốm ñẫm mùi hương hoa nhài. Tôi còn dùng chiếc vợt 
tựtay ñan lấy ñểbắt những chú bướm cánh tím, nhưng bắt xong, thấy thương xót, tôi lại 
mởlòng từbi, thảchúng bay ñi. Thảchúng ñi rồi, tôi còn vẩy vẩy tay áo, ra vẻkhông 
màng tới sựbiết ơn của chúng. Những lúc ấy, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng, giống như
mình vừa làm ñược một việc thiện vậy. Sau bữa cơm tối, tôi thường ngồi trên căn gác 
lửng, khe khẽgảy khúc TứTrương Cơ...Cuộc sống dường nhưkhông biết tới u sầu, lúc 
nào cũng cảm thấy vui vẻ. Ngày tháng trôi ñi một cách êm ñềm nhưmặt hồphẳng lặng, 
thong dong tựtại. 
Phía sau nhà tôi là khu vườn ñào khá rộng. Những cây hoa ñào ñứng sừng sững, bao bọc 
bởi hồnước và những hòn giảsơn. Ánh nắng ban mai ñầu mùa hạcòn vương vấn những 
giọt sương ñêm, mây mù khi tỏkhi mờ, cảnh sắc nhưchốn bồng lai luôn khiến lòng 
người say ñắm. 
Hôm ñó, tôi vô tưdạo bước trong vườn ñào, chốc chốc lại dừng bước ngắm những bóng 
nắng xuyên qua kẽlá. 
Khi ñó, tôi ñã nhìn thấy chàng, nhìn thấy người ñàn ông mà tôi vương vấn suốt cảcuộc 
ñời. 
Năm ñó, tôi vừa tròn mười lăm tuổi, lần ñầu tiên ñược nhìn thấy một người khác giới trạc 
ñộtuổi hai mươi. Tôi chăm chăm nhìn chàng một cách hiếu kỳ, chàng cũng quan sát tôi 
một cách không hềkhách khí. Tôi nghi ngờ, phải chăng chú chim ñang ñậu trên cành cây 
kia ñã thay tôi chuyển ñi thông ñiệp từtrái tim, bởi vì, chàng ñang bất ngờtiến vềphía 
tôi. 
Tôi vội vã cúi ñầu xuống, nhưng sâu thẳm tận ñáy lòng, tôi ñã yêu thích ánh nhìn chăm 
chú ấy của chàng mất rồi! Suy nghĩ ñó khiến tôi cảm thấy vô cùng hổthẹn. 
Dù là bộquần áo trắng muốt chàng ñang mặc trên người hay là những bước chân mạnh 
mẽmà dứt khoát, dù là ánh mắt tựnhiên phóng khoáng hay ñôi môi nhìn như ñang cười 
mà không phải là cười kia, trong mắt tôi, ñó ñều là sựlịch thiệp và khoáng ñạt vô bờbến! 
Tôi ñang ñứng trước một cây hoa ñào, cành cây nhưnhững sợi dây tình cảm vấn vương, 
lá cây tựa nhưnhững ñôi mắt ñẹp. Khuôn mặt tôi ñược những cánh hoa nhuộm thành một 
màu hồng rực. Trước khi cụp mắt xuống, tôi còn kịp nhìn thấy chàng ñưa tay lên. 
Chàng hái một cành hoa ñào, cài lên mái tóc của tôi, tay áo chàng khẽlướt qua tôi, tôi 
ngửi thấy một mùi hương vô cùng mạnh mẽ, hấp dẫn. Chàng là người ñầu tiên khiến tôi 
cảm nhận ñược cảm giác ấm áp khi tiếp xúc giữa một chàng trai và một cô gái. 
Khi tay của chàng chạm vào tóc tôi, trống ngực tôi ñập liên hồi, tôi bất an, tôi lo lắng, tôi 
xấu hổ, tôi hoảng loạn, tôi không biết mình nên làm gì ... nhưng cảm giác mơhồ ñó lại 
ñem tới cho tôi một chút lưu luyến và chờ ñợi. 
Chờ ñợi? Tôi không biết rằng tôi ñang chờ ñợi ñiều gì. Tôi chỉcảm thấy mặt mũi mình 
ñang ñỏlựng lên vì ý nghĩtáo bạo ñó! 
Cuối cùng, tôi cũng ngẩng ñầu lên, khoảng cách gần gũi giữa chàng và tôi khiến tôi cảm 
thấy vô cùng ngột ngạt. 
Chàng ñang mỉm cười, nụcười của chàng thật ñẹp, ñôi mắt của chàng trong veo và hiền 
hậu. 
Thếlà, tôi lại chỉdám cúi ñầu, nhìn xuống bàn chân chàng. 
Chàng có ñôi bàn chân rất lớn. Tôi ñã tưởng tượng ñược sựvững chắc và mạnh mẽtrong 
mỗi bước ñi của chàng. 
Đứng ñối diện với nhau hồi lâu mà không nói ñược lời nào, tôi muốn trốn chạy, muốn 
xua tan cảm giác bất an mà chàng ñã mang ñến cho tôi. Nhưng tôi lại không hềnhúc 
nhích, chân tay tôi nhưbịmột sợi dây vô hình nào ñó trói chặt lại. Đó là cảm giác mà tôi 
không thểchếngựnổi. 
"Tiểu thư..." 
Vừa hay, con bé a hoàn thân cận chạy tới tìm tôi. Tôi quay người lại trảlời theo bản 
năng, hồn vía cuối cùng cũng ñã trởvềvới thân xác tôi. 
Tôi quay lại nhìn chàng trai xa lạrồi che mặt, vội vàng rời khỏi nơi ñó. 
Tôi thềrằng, ánh nhìn lần cuối ñó, là ánh nhìn dào dạt ý xuân vềmột tình yêu mơhồmới 
chớm nở. 
Tôi thấy mình rất không tựtrọng, giống nhưcô bé a hoàn ấp ủtình xuân dạo ñó, nhưng 
lại không thểtựdằn lòng mình được.
__________________ 
CHƯƠNG II
Khi dùng bữa tối, tôi lại nhìn thấy chàng bên bàn ăn. 
Mẹbảo tôi tới chào anh họ. Tôi còn không kịp ngạc nhiên, vội ñứng dậy. 
"Anh họ." Tôi cúi ñầu, chào chàng theo ñúng nghi lễ. 
"Em họkhông cần phải ña lễ!" Giọng nói của anh họthật ấm áp, hồn hậu. Âm thanh ấy 
cứbay lượn trên ñầu tôi, khiến khuôn mặt tôi bỗng dưng lại ñỏ ửng lên. 
Khẽngước mắt lên, tôi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh họ ñang nhìn mình, tôi giật 
mình cúi ñầu xuống thật thấp. Trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm, bởi vì trước khi tới 
ñây, tôi cũng ñã trang ñiểm một chút, thoa một chút son phấn và kẻmột chút ñôi lông 
mày. 
Trong phòng ăn, tiếng những người ñàn ông nói chuyện rất lớn, trong ñó có cảgiọng nói 
tựnhiên thoải mái mà khiêm tốn hòa nhã của anh họ. 
Tôi là con gái, thân phận thấp hèn, tôi buộc phải cúi ñầu im lặng. 
Nhưng rốt cuộc tôi ñã không tựkiềm chếnổi bản thân, chốc chốc lại khẽliếc trộm về
phía anh họ. Trong lòng tôi ñang thầm so sánh chàng với hình ảnh những chàng công tử
hào hoa mà tôi ñã ñược ñọc trong sách. 
Thỉnh thoảng, ánh mắt của tôi cũng bất chợt gặp phải ánh mắt "tình cờ" của chàng, khuôn 
mặt tôi lại ñược dịp ửng ñỏvì xấu hổ, không thểnào ngăn cản ñược dòng chảy rạo rực 
ñang dâng tràn trong lồng ngực. 
Khi bữa ăn kết thúc, quan khách ñã vềhết, tôi nghe mẹnói anh họsẽ ởlại nhà tôi vài 
hôm, trong lòng tôi lúc ấy vô cùng khấp khởi. 
Trên ñường trởvềphòng, trong ñầu tôi ñầy ắp những hình ảnh khi nhìn ñối diện với anh 
họ, vừa vui sướng vừa xấu hổ. Trong lúc lơ ñãng, tôi ñã vô tình ñánh rơi chiếc khăn tay 
xuống ñất. 
Vừa khom gối xuống ñịnh nhặt lại, chiếc khăn ñã bịmột bàn tay to lớn nắm lấy. 
Là anh họ! 
Chàng nhặt chiếc khăn lên, nhìn tôi rồi nởmột nụcười rạng rỡ, ñểlộhàng răng trắng 
muốt, ñều ñặn. 
"Em họ, của em này." 
Tôi thẹn thùng liếc nhìn chàng, ñôi mắt chàng như ñang xoáy sâu vào khuôn mặt tôi! Hai 
má tôi bỗng chốc lại ñỏ ửng lên. Từtrước ñến giờ, tôi không biết rằng mình lại hay ñỏ
mặt nhưvậy. Đang chuẩn bị ñưa tay ra ñón lấy chiếc khăn, tôi lại nhìn thấy nó bịnắm 
chặt trong bàn tay chàng, dường nhưchàng không hềcó ý ñịnh buông ra. Tôi bỗng dưng 
tưởng tượng mình là chiếc khăn tay thêu hoa kia, ñang ñược chàng ôm chặt trong vòng 
tay rắn chắc... 
Tôi lại cảm thấy xấu hổquá. 
Không biết phải làm thếnào, tôi quay người bỏchạy theo bản năng. 
Bỏlại phía sau là giọng nói ñầy ngạc nhiên của anh họ: "Em họ, khăn tay của em này!". 
Tôi không dám quay ñầu nhìn lại, càng cốgắng chạy nhanh hơn. Tôi chạy một mạch về
khuê phòng. Con bé a hoàn vừa hay lại trởnên nhanh mồm nhanh miệng: " Thưa thiếu 
gia, tiểu thưchúng em nói rằng, chiếc khăn tay ấy là dành tặng cậu ñấy ạ!". 
Về ñến phòng mình ñã lâu mà trống ngực tôi vẫn ñập thình thịch. Anh họkhông chạy 
ñuổi theo, tôi thởphào, nhưng lẫn trong ñó có một chút thất vọng. 
Ráng chiều hôm ấy ñỏrực một cách lạthường. Trong chiếc gương bằng ñồng, khuôn mặt 
tôi còn ñỏhơn cảsắc ñỏcủa ráng chiều ñó. 
Đêm hôm ấy, tôi mang trong lòng một nỗi niềm không biết tỏcùng ai, cảm giác ngọt 
ngào xen lẫn xấu hổcứhiện rõ trên khóe môi, trằn trọc khó ngủ. 
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi ñứng trên căn gác lửng, nhìn theo bóng một người trong 
vườn ñào phía sau nhà. Bóng dáng ấy có lúc ñứng yên nhìn xa xăm, có lúc lại cúi ñầu 
trầm ngâm suy nghĩ. 
Chàng ñang ñợi tôi ư? 
Suy nghĩ ñó khiến toàn thân tôi run lên vì xúc ñộng. 
Vì tính cách kín ñáo và cũng vì ñược hưởng sựgiáo dục nghiêm khắc dành cho các thiếu 
nữnên tôi không bước xuống khỏi căn gác. Trong ñầu tôi, ngay cảdũng khí bước xuống 
khỏi căn gác ñó cũng không có, bởi vì, chỉcần nghĩ ñến ñiều ñó thôi, cũng ñã là tội lỗi 
rồi. 
Những việc mà tôi có thểlàm ñược lúc bấy giờchỉlà âm thầm nép sau cửa phòng, nhìn 
trộm vềphía có hình bóng của anh họ. 
Chàng ñang ngắm nghía một vật gì ñó màu trắng trên tay. Tôi ñoán, ñó là chiếc khăn tay 
thêu hoa của mình. 
Anh họ ñứng trong vườn ñào bao nhiêu lâu, tôi cũng ñứng trên lầu trộm ngắm chàng bấy 
nhiêu lâu. Thậm chí, những ngày tháng sau ñó, khi chàng ñã rời khỏi nhà tôi, tôi vẫn 
ngây người ngồi nhìn vềphía khu vườn ñào. 
Con bé a hoàn dường như ñã ñoán ñược chuyện gì ñó, nó nhìn tôi cười trộm. Tôi giảvờ
tức giận ñuổi nó ra khỏi phòng. 
Hai ngày sau ñó, tôi nhưngười có tật giật mình, cứ ởlì trong phòng, ngay cảkhi ăn cơm 
cũng vậy. 
Tôi muốn gặp anh họnhưng cũng lại sợgặp chàng. Tôi sợthứtình cảm ái mộ ñó của 
mình với người khác giới. Từnhỏ, mẹ ñã thường nói với tôi, ñó là biểu hiện của người 
không biết giữmình trong sạch, không biết liêm sỉ. 
Nhưng sáng sớm những ngày sau ñó, anh họ ñều ñứng một mình rất lâu trong khu vườn 
ñào. 
Tôi không biết chàng ñứng ñó ñểngắm cảnh hay ñểchờ ñợi, trong sâu thẳm tận ñáy lòng 
mình, tôi vẫn không dám thừa nhận nỗi mong mỏi và khát vọng của bản thân. 
Tôi chỉlà một cô gái. Tôi không có tưcách ñểlựa chọn ñiều gì cả, 
Việc trộm ngắm chàng vào mỗi buổi sáng sớm là ñộng lực cho sựchờ ñợi và nụcười của 
tôi mỗi ngày. Đương nhiên, tôi không dám hé răng tiết lộvới bất kỳai vềhành ñộng ñại 
nghịch vô ñạo này của mình. 
Đó là bí mật của riêng một mình tôi. 
Mặt trời ñang ñộrực rỡ, cánh hoa còn ngậm sương ñêm, hương thơm vườn ñào bồng 
bềnh lan tỏa, chim non ríu rít trên những cành cây, ởnơi ñó, có ý trung nhân của tôi. Tôi 
có thểmỉm cười mỗi khi nhìn vềphía chàng. 
Sáng sớm ngày thứtư, hình bóng anh họkhông còn xuất hiện trong khu vườn ñào nữa. 
Nghe ñám a hoàn nói rằng, chàng ñã dọn ñi khỏi nhà tôi từchiều ngày hôm trước. 
Tôi không còn ñược nhìn thấy chiếc khăn tay thêu hoa của mình nữa, anh họchắc ñã 
mang nó ñi theo rồi. Chiếc khăn ấy giống nhưtôi, ñược chàng luôn mang theo bên người. 
Nghĩ ñến ñó, tâm trạng trống trải của tôi ñược an ủi ñôi phần. 
Anh họ ñi rồi, khu vườn rộng rãi sau một ñêm bỗng trởnên hoang vắng. Nơi ấy cũng 
chẳng còn ñiều gì có thểthu hút tôi ñược nữa. 
Tôi vứt bỏ ñám diều giấy, cũng chẳng buồn ngắm nhìn những chú bướm xinh. 
Những lúc rỗi rãi, tôi lại ngồi lên lầu, nơi có thểnhìn vềphía khu vườn ñào rồi ñàn bài Tứ
Trương Cơ.
Bà vú già nói rằng, tiểu thư ñã ñến ñộtuổi tương tưrồi ñấy. 
Tôi hỏi mẹ, tương tưlà gì, mẹvuốt vuốt mái tóc tôi, trong ñôi mắt mẹngập tràn sựlưu 
luyến, mãi mà chẳng nói một lời nào. 
Khi nỗi niềm băn khoăn của tôi còn chưa tìm ñược lời giải ñáp, người mai mối ñã tìm ñến 
nhà. 
 
 

 

 



Nguyễn Thị Thanh Tâm

                                                                                                                     Nước chảy hoa rơi........
 
 

 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024