Nhất đao khuynh thành – Tần Tranh
Khuynh Thành là một tính từ dùng để miêu tả vẻ đẹp tuyệt sắc của người con gái mang tên Đường Duyệt, cũng là tên của một thanh đao.
Đường Duyệt từ khi còn nhỏ tự mình chặt đứt ngón tay thứ sáu trên bàn tay trái, tự ti đến mức đã hai lần tự sát, trong băng tuyết giá lạnh kiên trì khổ luyện võ công, sắc hồng mỹ lệ của cánh bướm trên khuôn mặt nhẹ bay, vẻ đẹp lay động lòng người khi thanh đao Khuynh Thành vung lên…
Như sự chủ định của số phận, đối với nàng mà nói tình yêu đến như dòng nước chảy xiết, tàn bạo hơn nhiều so với sự phân tranh chốn giang hồ.
“Sau khi giết cha của nàng, ta sẽ lấy nàng, đối xử tốt với nàng, cũng coi như là báo đáp ân tình dưỡng dục mười mấy năm qua của ông ta.” Người con trai gian quỷ ấy vì muốn đạt được mục đích của mình mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào có thể vì nàng mà động tấm chân tình không?
“Không sao rồi, về nhà thôi.” Hai lần đại ca mang Đường Duyệt “về nhà”, người đại ca mà nàng tin tưởng nhất ấy lại không hề mảy may vương chút tình chém lên mặt nàng một kiếm.
“Bất luận nàng biến thành hình dạng như thế nào, dung mạo bị huỷ hoại cũng được, cả đời bị người đời mắng là yêu nữ cũng mặc, ta đều cần nàng!” Sau khi nói lời hứa hẹn, người con trai ấy đã lặng lẽ từ giã cõi đời, trong lòng Đường Duyệt trúng một loại độc tình, cả thế giới nuốt trọn trái tim cô.
Thông tin về tác phẩm:
Tên tác phẩm: Nhất Đao Khuynh Thành
Tác giả:Tần Tranh
Dịch: Hoàng Mai Hương
Khổ sách : 14,5 x 20,5
NXB: Văn Học
Chương 1:
Ngày mồng 8 tháng 6, trời nắng.
Trời vừa mới sáng, khắp trong ngoài nhà Đường Gia Bảo đều bắt đầu bận rộn, xa xa chỉ nhìn thấy khói bếp nghi ngút bay lên. Tất cả các hoạt động của buổi sáng hôm nay xem ra đều rất bình thường, nhưng trên khuôn mặt, tiếng bước chân đi của mỗi con người lại đều ẩn chứa một không khí vui mừng khác nhau. Mọi người đều rất bận rộn vì bữa tiệc của Đường Gia Bảo.
Khoảng một giờ đồng hồ trôi qua, cửa lớn của Đường Gia Bảo đột nhiên mở ra, một chiếc xe ngựa xa hoa phóng ra, một đội cưỡi tuấn mã, lưng đeo thanh kiếm dài đứng xung quanh bảo vệ.
Đường Duyệt nhìn tiểu đệ Đường Tiểu Bảo đang được mẹ ôm trong lòng, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt sáng long lanh, lại còn đưa miệng chúm chím cười với nàng. Trong vô thức, nàng muốn đưa tay ra để nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, nhưng tay đưa ra nửa chừng thì nhìn thấy mẫu thân nàng chau mày lại. Tay đột nhiên buông thõng xuống, nàng đăm chiêu nhìn, những ngón tay và lòng bàn tay đều rất sạch sẽ, nhưng nàng vẫn không dám đưa tay ra một lần nữa. Trong xe, trên người mẫu thân có một mùi hương rất dễ chịu; mùi mật ong trên người vú nuôi; mùi sữa trên người tiểu đệ, tất cả đều trộn lại với nhau, làm cho nàng có đôi lúc không thở được, do dự một lúc, cuối cùng thì nhẹ nhàng mở rèm che cửa ra, muốn hít sâu một cái, ai mà biết được vừa mới mở một lỗ nhỏ như vậy thì…
“Bỏ xuống!” Tiếng quát của mẫu thân ở ngay đằng sau vang lên, tay của Đường Duyệt cứng đờ ra một lúc, vẫn chưa kịp phản ứng gì, mẫu thân nàng đã giật mạnh tay làm cho tấm rèm xe buông xuống, còn không quên thắt chặt lại chiếc tã của Tiểu Bảo.
Lần này, Đường Duyệt cúi thấp đầu xuống, nàng một mực không dám nhìn vào mắt của mẫu thân nữa, đôi mắt đẹp ấy ngay lập tức nhìn chằm chằm vào nàng một cách rất nghiêm khắc, như thể đang mong đợi giá như nàng chưa từng tồn tại vậy. Đường Duyệt nhận thấy mình chính là vật trở ngại, nàng nguyện biến thành một hạt cát nhỏ, lọt qua khe hở trên xe thoát ra ngoài chứ không muốn bị mẫu thân nhìn như thế này nữa.
Lúc ăn sáng, phụ thân nói với mẫu thân: “Hôm nay có nhiều khách đến, rất ồn đó. Nàng đưa Tiểu Bảo ra ngoài mua ít đồ dùng, đưa cả con gái đi cùng, nó cũng cần mua thêm một ít quần áo mới.” Một câu nói rất nhẹ nhàng, Đường Duyệt nghe xong rất cảm kích nhưng lại không có cách nào nói ra được sự cảm kích đó. Mẫu thân nàng chỉ gật đầu. Đường Duyệt vui mừng như muốn nhảy lên, nàng vui mừng không phải vì bản thân có quần áo mới mà chính là vì nàng có thể cùng mẫu thân đi ra ngoài. Chỉ cần có thể ở cùng mẫu thân, bất cứ điều gì Đường Duyệt cũng có thể chịu đựng được, bị mẫu thân mắng một hai câu cũng không có vấn đề gì. Nghĩ như vậy, Đường Duyệt liền vui lên ngay
.
Vú nuôi không nói một lời nào, ngồi bên cạnh quan sát. Khuôn mặt của Đường Tứ phu nhân rất đẹp, dưới ánh sáng mờ tỏ trong xe dường như khuôn mặt ấy đang phát sáng, đôi bàn tay mịn màng ôm trọn vị thiếu gia, giống như một viên ngọc rồng sạch sẽ tinh khiết, quí giá, nho nhã mà không thể miêu tả được bằng lời. Một người phụ nữ còn phải ngưỡng mộ, huống chi là đám đàn ông kia? Điều này cũng có thể lí giải tại sao mà Đường Gia Bảo rất coi trọng bà ấy, còn muốn cưới thêm bà ấy nữa.
Đôi mắt của vú nuôi vô thức nhìn vào trong góc, nhìn thấy ánh mắt muốn nuốt chửng Đường Duyệt của Đường Tứ phu nhân, trong lòng thầm than một tiếng. Vị cô nương này so với đôi mắt mơ mộng, quyến rũ, nước da trắng như tuyết của Đường Tứ phu nhân thì không giống như hai mẹ con. Cô ấy ngoài đôi mắt đen nhánh nhưng thiếu chút lanh lợi, đôi ngón tay búp măng, thân hình rất yếu ớt, nhìn giống như là một cây gỗ ra thì không được hưởng chút di truyền nào từ Đường Tứ phu nhân cả, cuối cùng thì….
“Đường Duyệt!” Đường Tứ phu nhân vừa mở lời, đôi mắt của Đường Duyệt liền sáng lên. “Con không cần đi cùng ta nữa, chúng ta còn có rất nhiều thứ phải mua, con… đi không được tiện cho lắm”.
Đường Duyệt bỗng ngây người ra, không được tiện? Nhưng phụ thân đã nói rõ ràng, nàng có thể đi mà, sao đột nhiên lại thay đổi như thế? Nàng sẽ không nhiều chuyện, cũng không gây thêm rắc rối cho mẫu thân đâu mà. Tại sao lại không cho nàng đi theo chứ… Sao lại không thấy tiện kia chứ?
Nhưng những lời này nàng chưa kịp nói ra, đã bị mẫu thân đuổi ra khỏi xe. Chiếc xe phóng đi y như một trận cuồng phong, nàng thậm chí chưa kịp cầu xin mẫu thân thì đã mất đi cơ hội.
Đứng chôn chân giữa đường, Đường Duyệt nhìn chằm chằm vào đội ngựa bảo vệ đang đi bên cạnh. Lúc đó, những khuôn mặt dường như rất vô tình của những người bảo vệ kia cũng nhìn nàng. Trong những ánh mắt đó có sự hiếu kỳ, có sự khinh miệt, nhưng nhiều hơn đó là sự cảm thông, nàng lặng lẽ cúi đầu, nàng không muốn cho người ta thấy được những giọt nước mắt đang lăn trên má mình.
Tại sao… nàng lại không thể đi?
Bóng chiều ngả xuống.
Đường Duyệt ngồi trên cây anh đào, nhìn bóng chiều ngả xuống từ một nơi xa xăm, những tia sáng vàng vọt dần sa xuống. Xe ngựa đi mua hàng vẫn chưa trở về. Nàng cúi đầu nhìn nhìn, đèn trong Đường Gia Bảo đã được thắp lên, nơi đó cách đây gần như vậy, nàng có thể nghe thấy tiếng nói cười rất vui vẻ phát ra từ phía Đường gia.
Hôm nay là một ngày rất quan trọng, ngày đầy tháng của tiểu thiếu gia Đường gia. Đường Duyệt biết rằng, ở cửa Đường gia lúc này nhất định có rất nhiều xe sang trọng. Những đại gia tộc có danh tiếng trên giang hồ, các phái trong võ lâm đều đến chúc mừng. Chủ trì buổi tối ngày hôm nay sẽ là Đường phu nhân, cũng là vị phu nhân hiện có địa vị nhất trong nhà – phu nhân mới cưới của Đường Tứ gia – Đường Mẫn – mẫu thân của tiểu thiếu gia Đường gia. Mắt Đường Duyệt chớp chớp làm toàn bộ nước mắt rơi xuống.
Đường Tứ phu nhân Ôn Nhã Như, một Ôn Nhã Như đẹp nổi tiếng ở đất Giang Nam, một Ôn Nhã Như mười một năm trước thân bại danh liệt. Người đẹp Ôn Nhã Như tài sắc song toàn, đại tiểu thư Ôn gia giàu có ở đất Giang Nam, chưa cưới mà có chửa, một Ôn Nhã Như lấy người phu đánh xe nhựa riêng.
Tứ phu nhân của Đường gia ngày hôm nay, Đường Tứ phu nhân – người duy nhất được Đường Mẫn sủng ái, một Ôn Nhã Như đến từ quê hương Giang Nam phong cảnh hữu tình, bà ấy là mẫu thân của Đường Duyệt. Thật đáng tiếc, phụ thân nàng không phải là con người nổi tiếng Đường Mẫn kia, mà lại là người phu đánh xe ngựa riêng của mẫu thân nàng – người đã làm cho mẫu thân nàng bị người đời chê cười, đã hại mẫu thân phải sống cuộc sống cơ cực hơn mười năm trời. Có thể tưởng tượng rằng khi cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối đó kết thúc, Ôn Nhã Như đã vui mừng như thế nào.
Người phu ngựa đã lừa đại tiểu thư xinh đẹp của Ôn gia, đương nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Mười năm, một ngày sau khi lên núi ông ấy đã không trở về, ông ta bị trượt chân ngã rồi chết. Ôn Nhã Như đã nói như vậy. Tất nhiên nghe mẫu thân nói như thế, Đường Duyệt đương nhiên sẽ tin. Không đến nửa tháng sau. Đường Duyệt đã cùng với mẫu thân chuyển đến Đường Gia Bảo, mẫu thân làm vợ lẽ của Đường Mẫn, họ Đường cũng chính thức trở thành họ của nàng.
Ngay cả Đường Duyệt cũng biết rằng mẫu thân và phụ thân trước kia không môn đăng hộ đối, phụ thân rất tự ti khi đứng trước thân phận cao quý của mẫu thân. Lúc rơi vào tình cảnh quẫn bách này đến tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào, Đường Duyệt không thể nào quên được, cho nên khi phụ thân chết rồi, đối với phụ thân mà nói, có thể đây cũng là một sự giải thoát.
Từ ngày chuyển về Đường gia, ngoài việc đổi họ ra, thì tất cả mọi việc của Đường Duyệt đều không thay đổi. Nhưng mẫu thân thay đổi rất nhiều… Cảm giác của nàng khi nhìn thấy Đường Mẫn, mẫu thân, tiểu đệ mới sinh ở cùng nhau, lúc mà họ cảm thấy rất vui vẻ là cảm giác của kẻ đứng ngoài cuộc. Đường Duyệt đột nhiên hiểu ra rằng, Đường Mẫn là phu quân mới của mẫu thân, nhưng lại không phải là phụ thân. Cảm giác này, chỉ có thể tự mình trải nghiệm qua mới có thể hiểu được, ba người đó đã là một thế giới rất toàn vẹn, nàng chỉ là một người ngoài, một người xa lạ mà thôi.
Ở Đường gia, ăn ngon, ngủ kỹ, nhưng trong lòng không thấy thoải mái.
Ngây người đứng ở ngoài cửa, Đường Duyệt đột nhiên nhớ lại ngày chôn cất phụ thân, bà lão hàng xóm, nhìn mẫu thân Mạc áo tang, đứng thờ ơ, liền nói với Đường Duyệt: “Khổ thân đứa trẻ này, sau này đều phải dựa vào chính sức của mình thôi”.
Hôm đó, Đường Duyệt ngây thơ hỏi một câu rằng: “Tại sao ạ?”.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lão lộ ra một nụ cười thân thuộc, nhưng hàm chứa một nỗi bi ai, “Con không có phụ thân, cũng đồng nghĩa là không có mẫu thân”.
Đợi lúc mẫu thân lạnh lùng đi qua, bà lão lại lắc đầu quay đi. Trải qua một thời gian rất dài, Đường Duyệt mới dần dần hiểu ra ý nghĩa trong những câu nói của bà lão.
“Nếu như không có Tiểu Bảo thì tốt biết mấy, nếu như…” Đường Duyệt giật mình bởi suy nghĩ này, nàng không dám nghĩ nữa. Những suy nghĩ như thế chỉ là những tia chớp vụt qua mà thôi, cũng đủ làm cho nàng cảm thấy tội lỗi rất lâu. Tiểu đệ Đường Tiểu Bảo đáng yêu, bé bỏng như vậy, sao nàng có thể có những suy nghĩ như thế? Lại còn dám nguyền rủa tiểu đệ như vậy? Mặc dù từ lúc Tiểu Bảo được sinh ra thì mẫu thân ngày càng không để ý tới nàng, nhưng trước đây mẫu thân cũng rất ít khi cười với nàng. Nói như vậy để thấy rằng Tiểu Bảo đã làm cho mẫu thân cười nhiều hơn, chứ không phải là Tiểu Bảo đã cướp đi nụ cười thuộc về nàng mới đúng. Nàng làm sao có thể nảy ra những suy nghĩ ác độc như thế chứ? Đường Duyệt trân trân nhìn xuống dưới gốc cây, tim đập rất mạnh, cả bàn tay toát mồ hôi, chỉ cần động đậy thôi, nàng sẽ rơi từ trên cây anh đào xuống đất.
Nếu như rơi xuống đất, nếu như rơi xuống đất, chắc chắn sẽ gặp được phụ thân, phụ thân rất thật thà. Mặc dù không được thông minh nhưng đối xử với Đường Duyệt rất tốt. Mẫu thân rất ít khi cười với nàng, nhưng phụ thân thì khác, thường dùng đôi bàn tay thô ráp của mình để đưa Đường Duyệt đi chơi khắp nơi trong làng. Cho dù có làm trái ý của mẫu thân đi chăng nữa, nàng cũng hy vọng phụ thân có thể sống lại.
Chỉ cần nhẹ nhàng buông tay, thì sẽ không cần đối mặt với sự châm chọc cạnh khóe của những người trong Đường Gia Bảo, thậm chí là đánh nàng tím bầm giống như đánh một đứa con trai. Thêm nữa cũng không cần đối mặt với từng câu nói hay mỗi việc làm không chút tình cảm nào của mẫu thân nữa, không phải đối diện với những ánh mắt khinh miệt của tất cả mọi người; và cũng không cần phải làm kẻ ăn bám làm mọi người đều ghét…
Nàng vô thức ngả dần về phía trước, bàn tay cuối cùng cũng buông lỏng ra một chút, đột nhiên có người hét to: “Này, cô nương trên cây kia!”.
Đường Duyệt giật mình, tay nắm chặt lấy cành anh đào. Nàng nhìn xuống dưới, chiếc xe không biết đã đậu ở đó từ lúc nào. Không nhìn thấy người nói lúc nãy, Đường Duyệt giật mình nhìn chăm chăm. Nàng chưa từng nhìn thấy một chiếc xe nào như thế, thân xe phát ra một thứ ánh sáng đen bóng, giống như một hòn đá quý màu đen, không nhìn thấy sự hào hoa, nhưng rất có phong thái. Ở Đường gia lâu như vậy, đã nhìn thấy rất nhiều chiếc xe ở ngoài cửa lớn, nhưng chiếc xe như thế này rất hiếm khi nhìn thấy. Con ngựa to dẫn đầu tám con ngựa, thần khí dũng mãnh, đúng là một con tuấn mã tốt, người đánh xe mặc một bộ đồ tơ lụa màu xanh, thần khí nhanh nhẹn, khí chất hào soảng giống như một thanh niên tuấn tú được sinh ra từ một gia đình giàu có nào đó.
Phía đằng sau càng làm cho Đường Duyệt thấy bất ngờ, rèm xe nhẹ nhàng mở ra, bước ra là một chàng trai tuấn tú, miệng nở một nụ cười.
“Cô nương ở trên cây kia, nàng trèo cao như thế để làm gì vậy?”
Đường Duyệt ngần ngại nhìn người thanh niên đang đứng dưới gốc cây, đương nhiên nàng không dám nói rằng mình đang chuẩn bị nhảy xuống, đành nói: “Ta chỉ là… ngắm phong cảnh mà thôi”.
Chàng trai cười và nói rằng: “Nàng có nhìn thấy bên cạnh mình có rất nhiều hoa anh đào không?”.
Đường Duyệt nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên trên cây có rất nhiều hoa anh đào, từng chùm nho nhỏ, màu hồng, phát ra ánh sáng như màu hồng mã não, khi gió thổi qua, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương hoa anh đào phảng phất đâu đó.
“Nàng hãy rung cây đi, hái hộ ta một ít hoa anh đào có được không?” Người dưới gốc cây tiếp tục nói, Đường Duyệt có chút băn khoăn không hiểu.
Người thanh niên đó nhìn thấy cô nương vẻ mặt sầu não, không nói câu nào, vẫn kiên trì nói: “Nàng rung nhè nhẹ cũng được, không cần dùng sức nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút đừng để bị rơi xuống đất”.
Đường Duyệt không còn cách nào khác, đành phải rung cây mấy cái, trên cây rơi xuống vài bông hoa anh đào, người thanh niên đó nhẹ nhàng cười một cái, cúi xuống nhặt lên, sau đó quay trở lại xe ngựa của mình, một lúc sau, vén tấm rèm che cửa lên và nói với nàng: “ Hoa anh đào rất ngọt, nàng đừng quên nếm thử nhé!”.
Đường Duyệt ngẩn ra một lúc, nhìn theo chiếc xe đi xa dần, xa dần, xe chạy theo hướng về Đường Gia Bảo, nàng vô tình ngắt một bông hoa anh đào, cũng không lau liền bỏ luôn vào miệng, trong miệng toàn là một vị chua chua, chát chát, tuy cũng có vị ngòn ngọt nhưng cũng không giống như lời người thanh niên kia nói “rất ngọt”. Đường Duyệt nghĩ, hay ngắt một bông nữa nếm thử lại xem, vẫn là vị chua chua, chát chát. Nàng nhìn theo chiếc xe đã đi xa, lại đứng ngây ra một lúc, có chút gì đó khó hiểu, ý định nhảy xuống đã trôi mất quá nửa. Dường như việc nhẹ nhàng rung cây, nếm vài bông hoa anh đào chua chua, chát chát, đã làm nàng mất đi dũng khí để nhảy xuống.
Nghĩ đi, nghĩ lại, trong mắt của một đứa trẻ, đó không phải một việc dễ dàng.
Chiếc xe đã đến trước cổng Đường Gia Bảo, người đánh xe dừng xe một cách thuần thục. Một người đàn ông trung niên gầy gầy, trên mặt luôn nở một nụ cười, đang đứng trước cửa Đường Gia Bảo đợi khách, nhìn thấy chiếc xe đến, nụ cười trên mặt lập tức có chút lặng lẽ, ngoảnh đầu nói với đám người dưới: “Thương thiếu gia đến rồi, còn không mau đến mời thiếu gia xuống xe!”, sau đó mới bước lên chào đón.
Lạ một điều, câu nói ấy vừa nói xong, Đường quản gia liền nhìn thấy đại thiếu gia họ Đường đi tới với khuôn mặt u ám. Vẻ mặt này, có chỗ nào không đúng ư? Trong lòng Đường quản gia thắc mắc, vẻ mặt vẫn tươi cười, nhưng lại đủ thông minh đứng cách xa ba bước. Lúc đại thiếu gia Đường gia vui vẻ, cậu ấy là một chủ nhân nhân từ nhất trên khắp thế gian này, nhưng nếu như gặp phải lúc cậu không vui thì hãy tránh xa cậu ấy ra một chút.
Thương Dung nhìn chàng ấy, cười và nói: “Một ngày tốt lành như thế này, sao Đường huynh lại không vui?”.
Đường Mạc lạnh lùng đáp: “Thực ra ta rất vui, nhưng nhìn thấy huynh, ta thấy không vui chút nào”.
Thương Dung tò mò hỏi: “Ta có mang bất hạnh gì tới đâu, vừa mới tới Đường Gia Bảo, huynh đã có khuôn mặt này, chắc hẳn có ý không muốn chào đón ta?”.
Đường quản gia vội lau những giọt mồ hôi trên mặt, vừa cười vừa đáp: “Thương thiếu gia hiểu lầm rồi, đại thiếu gia nhà chúng tôi không có ý đó”.
Khuôn mặt không lộ chút biểu cảm của Đường Mạc, làm cho những lời nói của Đường quản gia không có chút thuyết phục nào cả. Thương Dung cũng không tức giận, chàng dường như vĩnh viễn không bao giờ bị người khác làm cho phẫn nộ, luôn luôn nở một nụ cười hiền từ, chàng ngoảnh đầu nói với người đánh xe, mang lễ vật xuống trước, và chăm sóc cẩn thận cho chiếc xe, Đường Mạc đứng bên kia tỏ ra rất tức giận.
Đường Mạc hắng giọng nói: “Vừa rồi huynh hơi nhiều chuyện rồi đó”.
Thương Dung không nói gì, làm như có chuyện gì cũng không quan tâm.
Đường Mạc nhíu mày: “Huynh im lặng là ngầm thừa nhận hay sao?”.
Thương Dung vẫn giữ nguyên nụ cười ban nãy, không để ý đến những hành động bất lịch sự của Đường Mạc, “Đường huynh đã nhìn thấy tất cả, còn cần ta nói gì nữa…”.
Giọng điệu Đường Mạc vẫn lạnh lùng như vậy: “Không thể nhận ra Đại thiếu gia nhà họ Thương lại đối đãi với một người con gái xa lạ thân thiết đến như vậy!”.
Thương Dung cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên: “Nếu như ta nhớ không nhầm thì “người con gái xa lạ ấy” chính là tiểu muội của Đường huynh?”.
Ánh mắt Đường Mạc sắc như một con dao, nhìn Thương Dung: “Nhưng, đó chính là “muội muội rẻ tiền” của tôi”.
Thương Dung dường như không hiểu gì, còn cười với Đường quản gia đang đứng rất nghiêm trang bên cạnh, nói: “Ta nghe nói rằng phu nhân mới có một người con gái, không ngờ lại dễ thương như vậy!”.
“Dễ thương? Hứ!” Đường Mạc hắng giọng, chàng không thấy Đường Duyệt dễ thương ở điểm nào.
Thương Dung thấy được giọng điệu bình thường của chàng, làm sao lại không nhận ra Đường Mạc không thích muội muội mới có này. Chàng nghĩ tới cái mộ vừa mới nhìn thấy, liền khuyên: “Nàng ấy tuổi còn nhỏ, Đường huynh nên yêu thương muội ấy nhiều hơn mới đúng.”
Đường Mạc cười lạnh lùng, đáp: “Nó cả ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ta thấy cần phải quản kỹ nó mới đúng”.
“Nó đâu rồi? Nhà nhiều khách như vậy, nó tránh không gặp khách, có phải là muốn nói với mọi người rằng người Đường gia ức hiếp, ép buộc nó chăng?” Đường Mạc đột nhiên nói, tính cách lạnh lùng giống y như phụ thân Đường Mẫn, hét một tiếng đã làm cho Đường quản gia vội vàng xin cáo lui với Thương Dung, đi tìm người luôn.
Thương Dung thở dài, nói: “Đường huynh à Đường huynh, huynh hà tất phải như vậy?”.
Đường Mạc không thèm để ý tới chàng, cứ như thế bỏ đi, bỏ mặc khách đứng đó.
Người đánh xe đã thu dọn xong, nhảy xuống xe và khẽ nói với Thương Dung: “Đường gia có việc gì vậy ạ, đối đãi với khách quý kiểu gì vậy? Thiếu gia, cậu không ngại vượt đường xa tới đây chúc mừng, vậy mà họ lại…”
“Thương Lục! Không được nhiều lời!” Thương Dung khua tay không cho cậu ta nói tiếp: “Đây là việc nhà của người ta, chúng ta vốn không nên xen vào”.
“Vâng, thưa thiếu gia”.
Bên này vừa nói xong, người đầy tớ của Đường gia đã đi đến trước mặt, rất cung kính mời Thương Dung đi vào nhà.
Rõ ràng vị cô nương lúc nãy chuẩn bị nhảy xuống đất, Thương Lục nhìn rất rõ, chàng thực sự không thể hiểu nổi vị thiếu gia bình thường tốt bụng như vậy, tại sao không khuyên cô nương đó, mà chỉ nói có vài lời như vậy rồi thôi.
Người đầy tớ Đường Gia đã đi cách xa được một đoạn, Thương Lục mới nghe thấy tiếng thiếu gia nhà cậu khẽ nói: “Thương Lục, những người không may mắn trong thiên hạ có rất nhiều. Khi ngươi động lòng trắc ẩn, không nên gây thêm phiền phức cho họ…”.
Thương Lục ngây người ra một lúc, nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu câu nói đó có ý gì.
Thương Dung quay người bước đi, nụ cười ẩn chứa nhiều điều khó hiểu, trong đầu chàng lóe lên một suy nghĩ: “Đường thiếu gia đã có cái nhìn phiến diện như vậy, nói thêm nữa cũng vô ích. Chúng ta đến đây làm khách, chỉ ở mấy hôm rồi đi. Cô nương ấy còn phải sống ở đây rất lâu”.
Thương Lục gãi gãi đầu, khuôn mặt non nớt ấy như đã nhận ra điều gì đó: “Con hiểu rồi! con hiểu rồi ạ!”.
“Đây không phải chính là điều mà thiếu gia vẫn thường nói hay sao: Phật môn quảng đại, nan độ bất tín chi nhân; Thiên vũ tuy khoan, bất nhuận… bất nhuận gì nhỉ, à! Thiên vũ tuy khoan, bất nhuận vô căn chi thảo! (Câu này vốn là Thiên vũ tuy khoan, bất nhuận vô căn chi thảo. Phật môn quảng đại, nan độ bất tín chi nhân. Có nghĩ là: trời mưa rưới nước khắp nơi, song khó tươi nhuận cây cỏ không gốc. Cửa Phật tuy rộng thênh thang mà vẫn khó độ kẻ chẳng lòng tin – ND). Nói như vậy, Đường thiếu gia không phải là cây cỏ không có huệ căn đó hay sao?” Thương Dung chỉ nhìn Thương Lục lắc đầu, cười mà như không.
“Ồ, Thì ra ta là như vậy “một cây cỏ không có huệ căn”, phải không?” Thương huynh, người đầy tớ này được huynh dạy dỗ khá tốt đấy…”. Một câu nói lạnh lùng, làm cho nụ cười trên khuôn mặt của Thương Lục ngay lập tức biến mất!
Thương Dung không lấy làm ngạc nhiên, sớm đã nhận ra Đường Mạc dường như định đánh, bèn lấy chiếc quạt màu đen tiện tay gõ nhẹ lên trên vai Thương Lục, cười và nói, “Đứa ngốc này, nên nhớ kỹ câu sau mới đúng, “Mạc tại nhân hậu luận thị phi!”(Những người đứng xem mà bàn luận thì không phải là quân tử).
Có điều trong nháy mắt lúc nói câu đó, một cái gõ nhè nhẹ đã đưa Thương Lục thoát khỏi miếng đánh đó, thủ pháp kỳ diệu khiến cho đôi mắt của Đường Mạc sáng lên. Trong nháy mắt, ánh sáng lóe qua như tia chớp, lưỡi kiếm dài của chàng đã tiến đến trước mắt của Thương Dung!
Thương Dung thấy tình hình như vậy, bàn tay biến hóa rất linh hoạt, chiếc quạt vừa di chuyển đã tránh được những thế kiếm sắc nhọn, hiểm ác. Đường Mạc cười lạnh lùng, ánh sáng mà thanh kiếm phát ra như đang nhảy múa, chỉ nghe thấy những âm thanh của thanh kiếm đang chém xuống, cậu liên tiếp đỡ được sáu đường kiếm. Sáu đường kiếm này vừa hiểm vừa nhanh, đâm thẳng vào tất cả các bộ phận, đều là những phần quan trọng trên cơ thể, người Thương Dung chỉ cần di chuyển chậm một chút, chỉ sợ sẽ…
Thương Lục đứng bên cạnh xem rất chăm chú, cậu biết rõ thiếu gia nhà cậu rất giỏi võ công, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị đâm trúng, nhưng cậu lại không biết rằng, nếu như Thương Dung vừa nãy không đẩy cậu ta ra ngoài, cậu ta sẽ không có nơi nào ẩn nấp dưới những đường kiếm sắc nhọn đang bao phủ khắp nơi kia!
“Vẫn chưa chịu ra tay?” Mũi kiếm của Đường Mạc đã chĩa thẳng sống mũi của Thương Dung.
Đối phương cười và nói: “Hôm nay là một ngày tốt lành, sao Đường huynh lại khó chịu như thế này!”.
“Lẽ nào đấu võ lại phải chọn thời điểm tốt, mặc quần áo đẹp xức dầu thơm hay sao?”. Vẻ mặt Đường Mạc lạnh lùng, người ngoài khi nghe thấy sẽ cảm thấy rất hứng thú, nhưng trên mặt chàng chẳng tìm thấy một ấn tượng thú vị nào.
Biểu hiện bên ngoài của Thương Dung mặc dù rất thoải mái, nhưng tiếng bước chân lại không thoải mái như lúc mới bắt đầu, là do Đường Mạc trong lúc nói chuyện lại vung ra lục kiếm, vừa rồi cũng chỉ ép chàng ra tay, bây giờ lại giống như đánh nhau thật. Đường Mạc đã làm thật như vậy, Thương Dung cũng không thể đánh giá thấp, các thế di chuyển né tránh của chàng ngày càng linh hoạt, trên miệng lại nở một nụ cười: “Tắm xức nước thơm thì không cần thiết, nhưng ngày hôm nay là ngày đầy tháng tiểu đệ của huynh, múa đao tung kiếm thật không tốt chút nào! Hãy nói chuyện trước đã, dừng lại ở đây thôi!”.
|
|