Bạn bị tác động bởi những cặp đôi khác
Nhìn thấy họ tay quen nhau, bạn chợt cảm thấy…mệt và...chán giùm cho họ. Là người ngoài cuộc, bạn không hiểu tại sao họ yêu nhau mà suốt ngày cứ lo lắng, hờn ghen, giận dỗi, buồn rầu, khi thì rất vui vẻ, lúc khác lại tưởng chừng như sắp kết thúc. Bạn mường tượng rằng nếu xác định một tình yêu nghiêm túc với một ai đó, có thể bạn cũng như thế. Và bạn bắt đầu lo… Bạn sợ rằng mình cũng sẽ giống như họ và bạn không chịu đựng được sự ràng buộc như vậy. Từ đó bạn đâm ra sợ và ghét sự ràng buộc. Bạn chỉ cho phép mình dừng lại ở mức độ hơn tình bạn một chút, chứ không thích quen ai.
Hóa giải: Không phải cặp đôi nào cũng có cách xây dựng tình cảm giống nhau. Nếu gặp được người hợp với bạn, bạn yêu thật sự, thì chẳng thể nào bạn chán được. Quan sát các cặp đôi khác rồi tự rút ra kinh nghiệm cho mình chỉ khiến bạn đánh mất cơ hội để xây dựng một tình yêu bền vững và nghiêm túc với một ai đó…
Còn bị ảnh hưởng bởi tình cảm xưa
Cách đây vài năm, khi còn là học sinh, bạn từng có những kỉ niệm đẹp, trong sáng với một ai đó, nhưng vì nhiều lý do, cả hai không đến được với nhau, nên bạn cứ ôm ấp mãi những điều xưa cũ, và thấy người nào cũng không mang lại cảm giác hạnh phúc, vui vẻ giống như “người trong quá khứ”. Bạn luôn chối bỏ hiện tại và cho rằng mọi thứ đều không còn lãng mạn, bay bổng và trong sáng như lúc ban đầu… Lúc nào bạn cũng suy nghĩ theo kiểu: “Chẳng ai có thể thay thế được người cũ, chẳng ai bằng người cũ…”
Hóa giải
Bạn tự đánh lừa chính mình mà thôi. Những kỉ niệm đẹp nhưng không có kết thúc như mong đợi thường khiến bạn nuối tiếc và chìm vào mãi… Bạn luôn muốn sống lại trong những kí ức đó, và hụt hẫng khi không tìm ra người thứ 2 đem lại cho bạn cảm giác này. Chịu khó mở lòng ra một chút, và suy nghĩ về tình cảm theo một hướng khác, bạn sẽ thấy con tim mình rung động. Ôm ấp hoài một kỉ niệm duy nhất không phải là giải pháp hay, bạn đang tự đánh mất cơ hội đấy.
Bị lý trí chi phối
Khi còn nhỏ, ta chỉ biết rung động, biết thích, biết yêu mà không cần biết lý do. Có đôi khi tim bạn cảm thấy thổn thức chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ đẹp nào đó… Nhưng khi chững chạc rồi, ngoài việc rung động ra, bạn còn chú ý đến những điều khác: người ta có xứng với mình không, hoàn cảnh người ta thế nào, nếu quen nhau lâu dài, liệu cả hai có đến được với nhau… Dù có tình cảm, nhưng bạn vẫn hay “cân, đo, đong, đếm” những mặt khác, và khi nhận ra người đó không như bạn tưởng, thì bạn lại thở dài: “Thôi, mình…rút lui”!
Hóa giải: Bạn thấy đấy, trong tình yêu, nếu cứ nghĩ xem người ta có tương xứng với mình hay không, thì bạn khó rung động là phải. Còn khi cảm thấy người ta có những tiêu chí phù hợp với mình, thì bạn cũng vẫn không thể yêu được vì bạn chọn người ta bằng lý trí mà.
Tự đóng cửa trái tim
Dù biết người ta có “tình ý” với bạn, bạn vẫn tỏ ra tỉnh bơ, phớt lờ vì cho rằng: “Người ta thích mình thì người ta chủ động, chuyện gì đến sẽ đến, lo gì!”. Và thế là bạn cứ mang một bộ mặt lạnh như tiền, tỏ ra thản nhiên, tỉnh bơ, né tránh ánh nhìn của người ấy, khi người ấy phát tín hiệu thì giả vờ không biết… Để rồi người ta bỏ cuộc, bạn lại ỉu xìu: “Chán phèo!”
Hóa giải: Chính bạn tự khiến chuyện tình cảm của mình trở nên…lãng nhách đấy chứ! Bạn “dập tắt mọi tia hy vọng”của người ta rồi còn gì! Bạn muốn rung động, muốn yêu và được yêu, thì trước hết phải cho người ta một cơ hội nào đó qua ánh mắt, nụ cười chẳng hạn… Thực ra chỉ cần bạn thoải mái, cởi mở hơn một chút, thì biết đâu bạn cảm nhận được tim mình cũng đang rộn ràng vì một ai đó rồi…
Tình yêu sẽ đến vào những lúc bạn ít ngờ tới nhất. Vì vậy, thay vì cố bắt con tim rung động, hãy thử thay đổi bản thân xem. Tình yêu đích thực sẽ đến chỉ khi bạn biết đón nhận và trân trọng đó một cách chân thành.