Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
02/02/2010 19:02 # 1
nxduck
Cấp độ: 7 - Kỹ năng: 7

Kinh nghiệm: 27/70 (39%)
Kĩ năng: 67/70 (96%)
Ngày gia nhập: 20/01/2010
Bài gởi: 237
Được cảm ơn: 277
Chỉ là...cơn gió lạ


Giây phút đó, mưa vẫn rả rích bên ngoài bức tường gạch, tiếng hun hút của gió luồn qua ngón tay em. Nhưng gió và mưa không thể làm em lạnh nữa. Em sợ cô đơn…
Từ bé em đã sợ cô đơn.
Là khi bố mẹ ra đi vào một buổi chiều nắng đẹp, mỉm cười, đẩy em vào vòng tay cô chú và hứa sáng mai sẽ quay trở lại. Nhưng rồi cái “sáng mai” ấy không bao giờ đến. Một tai nạn ôtô đã đưa hai người ra đi mãi mãi. Hồi đó em 5 tuổi, và đã biết thế nào là cô đơn.

Là khi cô chú mắng và đánh em vì làm vỡ chiếc lọ hoa quý, trong khi người thực sự làm vỡ nó là đứa em họ. Em đã giải thích nhưng không ai tin. Hôm đó, em chỉ biết nằm khóc một mình trên gác xép tối tăm.
Nhiều đêm rất khuya, em nằm một mình ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, và nghe nhạc. Em thường nghe bài “Cơn gió lạ” của Phương Linh. Lời bài hát thật hợp với tâm trạng của em. Lặng yên căn gác , lặng yên vầng trăng... Lặng yên thơm ngát môi hồng thật trong sáng... Ánh mắt bên ô cửa sổ , cứ thao thức mong chờ ... Cơn gió lạ ...
Em cũng vậy, khao khát một điều gì mới mẻ. Một cơn gió lạ! Đến đây! Làm thay đổi cuộc sống của em!

5 tuổi, và em đã biết thế nào là cô đơn

Cuộc sống – những buổi tối ngồi trông nhà một mình trong khi hai cô chị họ hẹn hò và đi chơi. Cuộc sống – những ngày lủi thủi đi đi về về. Con đường đến trường ngả một bóng dài cô đơn.
Em ao ước biết bao một ai đó đến bên, ôm em vào lòng. Ấm áp. Như hôm bố mẹ đã ôm em lần cuối…

Em ứa nước mắt. Em muốn thét lên rằng em cô đơn.
Và anh đã đến. Anh đến vào một chiều mưa tầm tã.
Em thường lang thang trên mạng (thói quen của những người cô đơn chăng?) và rồi quen anh. Anh là người đầu tiên lắng nghe em nói: “Em cô đơn!”. Anh trở thành người bạn tâm tình của em lúc nào không biết. Ngày nào hai người cũng trò chuyện (qua chat, tất nhiên rồi!). Em có thể nói với anh hầu như tất cả suy nghĩ, tâm sự của mình.
Và đến một ngày, anh đề nghị: “Anh em mình nên có một buổi “offline” chứ nhỉ? Quen nhau lâu rồi, lại cùng ở trong một thành phố, sao không thử gặp nhau?”.
Lời đề nghị làm em bất ngờ, nhưng em nhanh chóng đồng ý. Một ý nghĩ thú vị xuất hiện trong đầu em: “
Thử thì có sao? Biết đâu lại là một... cơn gió lạ?”
Trở lại với ngày mưa tầm tã. Ngày đó, gió lất phất làm em run run trong lớp áo mỏng. Ngày đó, anh và em hẹn gặp nhau ở café Lâm. Một quán nhỏ, cổ kính và ấm cúng. Anh lặng ngắm em trong ánh đèn vàng và nói rằng em thật xinh. Em mỉm cười, vừa ngượng ngùng vừa tự hào. Đã lâu lắm rồi em mới có một nụ cười thực sự. Nụ cười vì được sẻ chia, được lắng nghe. Em tâm sự với anh thật nhiều về nỗi cô đơn của mình.


Những cơn gió không làm em buồn nữa...


Và anh nắm tay em.


Giây phút đó, mưa vẫn rả rích bên ngoài bức tường gạch, tiếng hun hút của gió luồn qua ngón tay em. Nhưng gió và mưa không thể làm em lạnh nữa. Bởi đã có một cơn gió khác, cơn gió lạ mà quen, và ấm áp…


Và tiếp đó là những tháng ngày hạnh phúc. Cứ rảnh rỗi là hai đứa lại đi chơi, café, đi ăn uống, xem phim. Hà Nội thật đẹp những ngày cuối thu. Gió cứ thổi và trái tim em cứ ấm dần lên. Em ước ao những tháng ngày đó kéo dài mãi.


Những lúc xa nhau, anh nhắn tin và nói anh nhớ em nhiều, nói cảm giác không có em ở bên thật khó chịu. Em tin anh. Và em đã vui, rất vui.

Thế nhưng anh chưa bao giờ anh nói yêu em.

Anh chỉ nói thích em. Và nhớ em, và muốn ở bên em. Anh thường nói: “Anh có một điều rất muốn nói với em, nhưng chưa phải lúc này. Cho anh thời gian em nhé!”. Câu nói đó đã mang đến cho em hy vọng. Tháng tháng ngày ngày, em vẫn chờ anh.

Em không còn nghe “Cơn gió lạ” nữa, giờ em lâng lâng với “Và em đã yêu”. Em lẩm nhẩm lời bài hát mọi lúc mọi nơi. Và ai cũng thấy rằng em đang hạnh phúc. Yêu và em đã yêu dù không biết khi nỗi đau cũng nhiều, nhưng tiếc gì vì khi được yêu là em sẽ cho và cho rất nhiều ... không cần giữ lại.


Em đã sống trong giấc mơ đó quá lâu. Và cũng đến ngày phải thức dậy.

... vì em đã yêu



Ngày đó lại nắng đẹp, giống như ngày bố mẹ ra đi. Và không có gió làm người ta có cảm giác oi bức. Anh không hẹn em ở Lâm mà ra một quán gần nhà em. Quán sang trọng và lấp lánh. Anh nhẹ nhàng như anh vẫn từng thế: “Hôm nay anh muốn nói với em điều mà anh ấp ủ lâu nay. Bạn gái anh đi du học ở Úc 4 năm, và hôm qua cô ấy đã về. 4 năm, cô ấy vẫn không thay đổi tình cảm với anh. Vẫn yêu anh và nói anh chờ đợi. Anh đã không làm được. Anh đã yêu em. Nhưng chuyện của chúng ta không thể, em à! Anh không thể phụ cô ấy. Anh sẽ cưới cô ấy. Hãy coi chuyện của chúng mình là một kỷ niệm, nhé em!”


Và em chợt hiếu, anh chọn ra một chỗ gần nhà, là để không phải nghe em khóc lóc, không phải nghe em níu kéo. Bởi sau khi anh dứt lời, em đã gạt rơi bó hoa chia tay anh tặng, chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi tồi tệ ấy. Sau lưng em, anh có nhìn theo không? Có gọi em lại không? Em không biết. Em không quan tâm. Vì em đã khóc, thật to, như buổi sáng năm xưa, thức dậy mà vẫn không thấy bố mẹ đến đón như đã hứa.

Em thi đậu đại học ở thành phố Hồ Chí Minh và vào đó trọ học. Em phải đi xa khỏi Hà Nội, xa khỏi anh. En có cảm giác mình đang trốn chạy, nhưng biết làm sao được. Anh mãi mãi không thuộc về em. Một cơn gió lạ ấm áp đã đến, sưởi ấm trái tim em, nhưng rồi em vẫn cảm lạnh. Một cơn gió vẫn là một cơn gió, đến rồi đi, chẳng bao giờ trở lại.


Giờ đây, ngồi trong phòng trọ, một mình, giọng hát quen thuộc của Phương Linh lại vang lên, gần gũi mà xa xăm quá.


Ánh mắt bên ô cửa, vẫn thao thức mong chờ, cơn gió lạ”…
Nguồn: Diendan.Eva.Vn
.


           Họ cười vì tôi không giống họ.Tôi cười vì họ quá giống nhau.
-----Be Yourself-----

 
Các thành viên đã Thank nxduck vì Bài viết có ích:
02/02/2010 19:02 # 2
nxduck
Cấp độ: 7 - Kỹ năng: 7

Kinh nghiệm: 27/70 (39%)
Kĩ năng: 67/70 (96%)
Ngày gia nhập: 20/01/2010
Bài gởi: 237
Được cảm ơn: 277
Phản hồi: Chỉ là...cơn gió lạ


ko phải là tâm sự cùa minh đâu nha...hehe...mình thấy hay nên post lên thôi đo' :)


           Họ cười vì tôi không giống họ.Tôi cười vì họ quá giống nhau.
-----Be Yourself-----

 
02/02/2010 19:02 # 3
Mars Flames
Cấp độ: 6 - Kỹ năng: 4

Kinh nghiệm: 50/60 (83%)
Kĩ năng: 17/40 (42%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 200
Được cảm ơn: 77
Phản hồi: Chỉ là...cơn gió lạ


hơ hơ hơ, nghe mà nhói lòng nhỉ.


Biển học mênh mông
Quay đầu là Bờ
Không ngờ là Vực
 

 
02/02/2010 19:02 # 4
p[e]v[i]t
Cấp độ: 6 - Kỹ năng: 5

Kinh nghiệm: 40/60 (67%)
Kĩ năng: 2/50 (4%)
Ngày gia nhập: 20/12/2009
Bài gởi: 190
Được cảm ơn: 102
Phản hồi: Phản hồi: Chỉ là...cơn gió lạ


Trích:
ko phải là tâm sự cùa minh đâu nha...hehe...mình thấy hay nên post lên thôi đo' :)
 ai pik được là phải hay k nhễ  nhận đại i chứ ai la rầy chy đâu anh vịt đực


..Đằng sau nụ cười..........là nước mắt..........Đằng sau mắt nước.......là niềm đau.....Đằng sau tình đầu..........là tan vỡ...........Đằng sau nỗi nhớ ..........là tình yêu..........Đằng sau lời yêu..........là dối trá..........Đằng sau lạnh giá..........là khát khao.....đằng sau chiêm bao........ là vỡ mộng .....đằng sau biển rộng....... là bão giông......đằng sau cảm thông ...........là thương hại....đằng sau khép lại.......... là mở ra....Đằng sau chúng ta.... :x

 
03/02/2010 21:02 # 5
nxduck
Cấp độ: 7 - Kỹ năng: 7

Kinh nghiệm: 27/70 (39%)
Kĩ năng: 67/70 (96%)
Ngày gia nhập: 20/01/2010
Bài gởi: 237
Được cảm ơn: 277
Phản hồi: Chỉ là...cơn gió lạ


he he thật mà....của anh ,anh nhận liền chứ ;;)


           Họ cười vì tôi không giống họ.Tôi cười vì họ quá giống nhau.
-----Be Yourself-----

 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024