Phản hồi: Thời hạn yêu thương / Tác giả : Văn Khải Giám
- E hèm, Ngải Tiểu Quỳ, xin đừng ngủ trong giờ học, được không? – Cô giáo tiếng Anh nghiêm khắc nói, trong giờ học mà đã N lần cô không hề nể nang gì, gọi thẳng tên của tôi, hy vọng nhờ đó mà kéo tôi trở về với hiện thực.
- Hừ! Nhắm mắt vào là chắc chắn sẽ ngủ sao? Em chỉ đang suy nghĩ thôi mà.
– Vừa nãy, tôi đang nhớ lại giấc mơ tối qua, không ngờ ký ức đã như một bức ảnh cũ, trở nên nhòe nhoẹt không còn rõ hình ảnh, thứ duy nhất tôi nhớ là dáng vẻ đáng yêu của chú mèo trắng lẫn trong mùi thơm của xoài. Mặc dù tôi cũng biết rằng cho dù nhắm mắt để suy nghĩ hay nhắm mắt để ngủ, thì đối với một cô bé học lớp 11, 12 như tôi mà nói, đều là không được. Nhưng, không thể tránh được, tôi là người thích tưởng tượng mà. Uể oải ngồi thẳng người dậy, tôi mở to mắt, ngoài cửa sổ lá cây dương đang rụng dần, ánh mắt của tôi lại rời khỏi phòng học, đến với bầu trời thu ngoài cửa sổ. Có lẽ, từ lúc sinh ra
tôi đã là một cô gái thích tưởng tượng, nhiều lúc thế giới tưởng tượng trong đầu tôi lại rất gần với thực tế. Tôi tưởng tượng ra thác nước, đúng vậy, mang theo bản vẽ đi xuống thác nước, vẽ tranh cả một buổi chiều, thực sự không phải là mong chờ gặp được người hiểu mình, nhưng vẫn yêu thích những dòng thác. Tại sao thế? Có gì đâu, thích cái sự tươi mát của nó, tôi cảm thấy gặp được cái cảm giác ấy dưới thác nước, chỉ hít thở thôi cũng đủ thấy tươi mát rồi. Đột nhiên tôi nhớ ra cái gì đó, dường như có một nữ nhà văn đã viết: “Muốn được ngắm nhìn khi ánh hoàng hôn xiên xuống, màu xanh lục bất tận như thể bao phủ lên thảo nguyên rộng lớn, lan ra, lan mãi, nối tiếp với bầu trời; muốn được đi du lịch ở Tây Trạng; cuộc đời tươi đẹp này, chí ít cũng đã từng có nửa giở đồng hồ nghe bản piano của Johann Strauss trong đĩa CD, ngẩng đầu nhìn ra xa trên đường cái, ngơ ngẩn ngắm nhìn Cung điện Potala.” Tôi thì không mong được đến những nơi tuyệt đẹp như thế, thực ra, tôi chỉ mong có một ngày được làm công việc vẽ bản đồ.
Có những người sinh ra đã mong được bước chân lên sàn diễn, thể hiện tài năng của mình, lại có những người khác – như tôi chẳng hạn, lại chỉ muốn làm một nhân viên làm việc vẽ đường phố đô thị. Có lẽ ước mơ của mỗi người có thấp có cao, nhưng tôi hoàn toàn không phải là một người đầu óc chậm chạp. Có lẽ trong mắt thầy giáo, tôi và cái gã “Hồ thiếu gia” thích dùng tiền sai khiến người khác, đều cùng một giuộc với nhau, bởi vì tôi và hắn ngồi học đều nhắm mắt. Tất nhiên, hắn nhắm mắt thì chắc chắn là ngủ rồi, không phải là tôi có thành kiến với hắn, nếu không phải hắn có người cha nhiều tiền hối lộ cho hiệu trưởng thì đừng nói những việc xấu khác, chỉ việc ngáy trong lớp ảnh hưởng đến người khác cũng là đáng bị đuổi rồi.
Hai tay đặt thẳng trên bàn, tôi dựng sách lên để che mắt, tiếp tục với thế giới tưởng tượng của mình. Đời một con người, cũng nên có thật nhiều mơ tưởng và ước vọng tuyệt vời chứ. Giống như những chiếc lông vũ bay lượn trên bầu trời, xoay xoay đến gần hoặc là bay đi. Và rồi, thuận tay bắt lấy một chiếc lông, nắm nhè nhẹ trong lòng bàn tay. Ước mơ của tôi là: sẽ có một ngày được đi thám hiểm con thác Niagara ở Canada, hoặc là được đi tham quan một ngọn núi lửa đang hoạt động ở Brunei. Chí ít, có lẽ tôi cũng có cơ
hội làm một hoa tiêu, đưa đường chỉ lối cho người thuyền trưởng cầm lái trên con đường hành trình trên đại dương bao la. Tưởng tượng tiếp theo rất đơn giản, chỉ có một cảnh, thậm chí sự việc cũng chỉ xảy ra một lát vào nửa đêm, dưới một bức vách đổ nát trên sa mạc, nhìn thấy ánh răng trên cao soi sáng mặt đất, rõ như ánh sáng ban ngày, để lại một bóng hình rất rõ, một vệt bước chân trên sa mạc, rất rõ ràng. Trời gần sáng, mặt trăng dần dần nghiêng đi, cái bóng của bức vách đổ nát dần dần phủ lên cái tấm thân tôi đang ngồi dựa vào góc tường, bóng của bức tường cao ấy ngày càng kéo dài ra, như thể muốn bao phủ cả thế giới – lan dài, lan dài mãi. Cuối cùng không còn nhìn thấy giới hạn của cái bóng nữa.
Tan học, các bạn học chào tôi và lũ lượt kéo nhau về. Còn tôi lại như trước, một mình đi trên con đường về nhà. Ngay cả khi đi trên con phố vào giữa trưa, dòng người và dòng xe hai bên đường qua lại tấp nập, tôi vẫn làm công việc thường lệ - chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của riêng mình. Cắm đầu mà đi, tôi đi theo thói quen từ nhiều năm nay, đi theo con đường quen thuộc như một bản năng – con đường đi qua cửa hàng nhỏ của gia đình. Cửa hàng đó có cái tên: Quán ăn Trà Cây Hoè. Ba là một người vừa câm
vừa điếc. Bác sĩ nói, do một tai nạn đột ngột, mạch máu não của ông bị dịch chuyển vị trí, đè lên dây thần kinh. Không thể nghe được âm thanh, cho nên dần dần cũng không thể nói được nữa, 10 năm qua, ông hầu như không nói gì.
Con đường này không dài, cùng với tiếng rao từ những hàng ăn nhỏ vẫn thường trông thấy, con đường tựa hồ dần dần thu hẹp lại. Tôi biết đó chỉ là ảo giác của mình. Lý do là vì từ trường đi về đến khu nhà ở đông đúc chật chội của dân thường, cho nên nhà cửa hai bên đường càng lúc trông càng cũ kĩ và liêu xiêu. Mỗi ngày đến trường 2 lần, đi đi về về 2 lần... Con đường này tựa hồ dài bất tận. Haizz! Giá như vào tầm chiều, tôi sẽ vừa đi về vừa đếm từng ô cửa sổ ở cả 2 mặt của các toà nhà, khi nhìn thấy vô vàn ánh đèn
ấm áp từ trong những ô cửa sổ của các tầng hắt ra ngoài, lần này đến lần khác tôi tưởng tượng ra mình cũng có một ngôi nhà ấm áp, tưởng tượng ra ánh đèn trần phòng khách, cũng là luồng ánh sáng hạnh phúc trong muôn vàn ánh điện của những nhà xung quanh, cả nhà ngồi quây quần bên nhau, cùng nhau xem ti vi.
Nhưng mười ba năm trước trong một tai nạn xe hơi, một chiếc xe Lincoln đã tông vào chiếc xe ôtô cũ đang cố gắng leo lên núi, cướp đi sinh mạng của mẹ tôi và thính giác của ba tôi, còn tôi ngồi ở phía bên kia của chiếc xe hơi, tôi đã hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ bị thương nhẹ. Chiếc ôtô cũ màu trắng bị lõm hẳn một bên, chiếc Lincoln màu đen nghe nói đã chạy trốn khỏi hiện trường. Mẹ tôi vẫn chưa lập tức mất mạng. Bố tôi vừa tỉnh đã hỏi ngay mọi người:
- Vợ và con gái tôi đâu?- Nhưng ông ngay lập tức nhận ra mình đã không còn có thể nghe thấy tiếng của chính mình nữa! Màu trắng của bức tường bệnh viện, màu trắng của chiếc giường đơn. Màu áo trắng của bác sĩ và y tá, giữa một màu trắng loá mắt ba tôi giấu mặt đi, run rẩy trong đau khổ.
Ông không kịp nghĩ gì hết, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng u ám, nhưng ông vẫn cố gắng nhìn theo động tác ra hiệu của bác sĩ, nhìn thấy người vợ bị thương nặng ở đầu. Tất cả tiền bạc dành dụm được gần như dùng hết vào việc chữa trị để cứu mẹ tôi.
Nhưng ...
Khi còn trẻ, bố là một người rất năng động, lại được thiên phú về âm nhạc, quan trọng là ông có thể nghe ra cả những thay đổi nhỏ nhất trong từng nốt nhạc. Cho nên, về khoản sáng tác ca khúc, ông là một tài năng. Ai ngờ tai hoạ lại giáng xuống, cướp đi khả năng thính giác của ba, nghe nói, sau tai nạn ba cố gắng viết nhạc, nhưng vẫn là những bài hát được viết từ các nốt đồ rê mi, ba càng viết lại càng khó nghe, dần dần ông đã quên đi cái cảm tính âm nhạc, không thể nào viết ra những tác phẩm xuất sắc được nữa. Bố đã bị sốc nặng vì chuyện này – có gì có thể so sánh với việc một người mất đi tài năng đáng tự hào của mình chứ, có gì có thể làm cho người ta thêm đau khổ hơn thế chứ? Cùng mất đi với cái đó là thu nhập kiếm được do viết nhạc, trong nhất thời ông không thể chấp nhận hiện thực này, liền mang theo tôi, lúc ấy còn nhỏ tuổi, đi sống ẩn dật trong một thời gian dài, đi đâu cũng tránh tiếp xúc với người quen, cuối cùng khiến cho bạn bè trong giới âm nhạc cũng không tìm được mình, rõ là đã hoàn toàn mất đi người bạn cũ này.
Nhìn người cha đang làm việc cực nhọc trong bếp đầy khói và dầu mỡ của tôi, ai mà biết được con người ấy lúc đầu có một thính giác rất phi thường, rất linh mẫn. Một nhà soạn nhạc sở hữu một độ nhạy đặc biệt với âm nhạc, chính là ba tôi. Mỗi lần nghĩ tới đây tôi đều thấy thương cảm xót xa.
Để nuôi tôi lớn, cũng là để trả hết món tiền vay nợ cho mẹ tôi chữa bệnh, ba bắt đầu kinh doanh một quán ăn nhỏ - Quán ăn Hoa hòe. Hàng xóm trong phố đều thích ăn các món của quán nhà Ngải Tiểu Quỳ. “Phục vụ bữa sáng, sữa đậu và bánh trứng – Quán ăn Hoa Hoè”. Những người hàng xóm đi qua đều thường nhìn thấy tấm biển này. Họ đều biết bố của Ngải Tiểu Quỳ là một người đàn ông trung niên khoẻ mạnh, chỉ tiếc là sau một tai nạn giao thông bất hạnh đã mất đi thính lực. Còn người mẹ xinh đẹp của cô bé – cũng trong vụ tai nạn xe đó, cuối cùng đã qua đời.
Lúc đầu mọi người thấy có chút phiền phức, nhưng vì xuất phát từ sự đồng cảm, họ vẫn ủng hộ việc kinh doanh quán ăn nhỏ của bố tôi ở đây, dùng tay ra hiệu vạch nét cũng đủ làm hài lòng khẩu vị của hàng xóm. Cuối cùng, dần dần không cần phải nói nhiều, chỉ cần khách ra hiệu cũng biết là họ cần gì.
Hàng xóm ai cũng hài lòng. Sự vất vả của ba nuôi tôi lớn lên từng ngày. Dần dần tôi cũng biết giúp một số việc trong quán ăn của gia đình. Tôi có thể hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng dễ nghe: Chú Trương, chú ăn chút gì điểm tâm nhé? Bà Vương ơi, bữa sáng như mọi ngày ạ? Sau đó thông báo với ông bố đầu bếp và những người được mời đến.
Tưởng tượng của tôi nên khép lại thôi, bởi vì sắp về tới nhà rồi, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy tấm biển dưới cây hoè – Quán ăn Trà Cây Hoè.
Lúc này, một vài giọt nắng rơi trên tấm bảng bằng gỗ. Dùng tay ra hiệu chào ba tôi xong, tôi đeo tạp dề, dù chỉ giúp được trong buổi trưa, ít nhất tôi cũng giúp ba tôi đỡ được một chút vất vả.
- Tiểu Quỳ, hai bát mì hải sản!
- Vâng! Xong ngay đây, chú Trương!
Trên mặt biển nổi lên một chú mèo trắng, trên cổ nó là một cái nơ lớn màu xanh đen, nó ôm chặt một tấm ván gỗ, trên mặt nước xung quanh là vô số các loại thực phẩm, thậm chí còn có thạch hoa quả, mèo này, thạch hoa quả này, ván gỗ này, tất cả đều đang trôi lềnh bềnh trên mặt biệt, ánh mặt trời chiếu rọi, còn tôi đang nằm trong lòng nước biển ấm áp, nhìn thẳng vào nó…
- Sao thế nhỉ, đã liên tiếp mấy ngày rồi. – Lúc nào tôi cũng mơ thấy con mèo trắng đó vào lúc trời gần sáng, chẳng nhẽ có chuyện gì sắp xảy ra hay sao?
Dự báo thời tiết nói mấy hôm nay sẽ có gió lớn, lúc đầu tôi còn cho rằng Dự báo thời tiết lần nào cũng không chính xác, như hôm qua mặt trời còn chói chang, ai mà ngờ hôm nay sẽ thay đổi thời tiết chứ? Hơn nữa còn nằm ngoài dự liệu, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu năm nay có bỏ qua mùa thu mà vào thẳng mùa đông không nhỉ?
Sáng sớm, tôi hấp tấp ra ngoài mua thức ăn, gió lạnh thấu xương ùa về phía tôi, mái tóc lập tức bị gió thổi tung, tình hình này chỉ khiến dáng vẻ của tôi càng thêm thê thảm, hơn nữa do ngủ không đủ giấc nên đôi mắt tôi đã biến thành mắt gấu trúc.
- Ôi! Rét chết mất! – Gió rất lớn khiến mắt tôi gần như không mở ra được, không biết vì sao, trong lòng tôi bắt đầu nhớ tới bàn hát “Tàu điện ngầm” của Du Hồng Minh.
Tối nay lại làm chỗ này chỗ kia
Qua lại trên đoạn tàu điện ngầm
Nhìn người ta đi qua đi lại
Tìm kiếm một bóng hình quen thuộc
Thời gian chầm chậm lùi lại phía sau…
Tôi thuyết phục mình hãy quên đi chuyện mái tóc, len lỏi qua đám người, sắc mặt rất tự nhiên, những người đứng dưới bến xe buýt, tóc ai cũng rối tung, khuôn mặt thì ngái ngủ.
Xách một đống túi lớn túi nhỏ, khi từ chợ về nhà, tôi liếc nhìn xung quanh một cái, nhân tiện lại vặn mình.
- Ồ! Cái điểm trắng mà lúc sáng nhìn thấy vẫn còn. – Trí tò mò thôi thúc tôi đi tìm hiểu, tôi không nhịn được, chầm chậm lại gần, lúc tới gần mới phát hiện ra cái “điểm trắng” đó là một người: Một chàng trai mặc áo trắng đang ngồi trên bậc thềm, vùi đầu vào đầu gối ngủ rất ngon. Liên tưởng với một cảnh trong giấc mơ tối hôm qua, sự trùng hợp bất ngờ này khiến nhịp tim tôi đập nhanh hơn, chẳng nhẽ anh chính là chú mèo thần tiên mà số phận đã an bài tới đây giải cứu cho tôi?
Trên người anh là một chiếc áo len rất sạch sẽ, cái quần bò màu xanh đậm, trên lưng là một cái ba lô màu nâu nhạt, trông có vẻ là người có học, mái tóc hơi xoăn, khuôn mặt bị giấu sau cánh tay, ngồi trên một tờ báo, vẫn giữ đúng dáng ngồi, có lẽ là đang ngủ rất say.
- Ngoài đường lạnh như thế mà sao lại ngủ ở đây nhỉ? Thật kỳ lạ. – Tôi khẽ cúi lưng xuống, định lại gần một chút, không ngờ thứ đón chờ tôi lại là mùi xoài. - Ấy? Sao lại giống y như trong giấc mơ của mình nhỉ? – Đang định điều tra kỹ càng hơn thì bỗng dưng anh ngẩng đầu lên.
- Wa, đẹp trai quá! – Khuôn mặt còn ngái ngủ nhưng vẫn có những đường
nét rõ ràng, đôi mắt càng lúc càng rõ ràng, đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình không thể nào khống chế được hơi thở, hai người chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt, chính là như vậy, một người lặng lẽ ngồi trên bậc tam cấp; một người thì đang xách trong tay một đống túi lớn túi nhỏ, tay phải còn có hai cái ngó sen, cơn gió nhẹ nhẹ từ đầu kia thổi lại góc đằng này… Hai người nhìn nhau một hồi lâu, không ai lên tiếng.
Nhưng sự yên lặng của thời gian dường như chỉ xảy ra với tôi, chàng thiếu niên đó chẳng qua chỉ là đang tỉnh lại sau một giấc ngủ không mấy thoải mái, dần dần khôi phục lại ý thức.
- Trời ơi! Tôi thình lình phát hiện ra là một đứa con gái mà lại to gan dám nhìn chằm chằm vào người khác. – Cho dù quen biết hay không thì cũng phải thấy xấu hổ mới phải! Có thể anh không hề phát hiện ra sự im lặng giữa hai người, từ giây phút phát hiện ra sự ngượng ngùng đó, tôi chỉ có thể biết cầu xin cho bản thân, hy vọng anh không thấy phật lòng.
- Mình nên đi thôi. – Trái tim nói với tôi như thế.
- Này! Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như đang tham quan di chỉ văn minh cổ đại của Ai Cấp như thế? – Đối phương mở miệng, trong giọng nói hình như còn có chút gì đùa cợt.
Tôi dừng bước chân, quay người lại, đứng trên đường, nghiêng đầu nhìn chàng trai.
Ngày 19 tháng 7, 9 giờ sáng, gió thu lại nổi lên, trong cơn gió mạnh gần như là bão, ở một nơi chẳng phải là nơi nào, hai người chăm chú nhìn nhau.
Lại một lần nữa im lặng, anh chậm rãi đứng dậy, tôi thấy đôi môi anh tím tái sau một đêm dầm mình trong gió rét.
- Mình tên là Trác Dương.
Từ giây phút đó, câu chuyện giữa anh và tôi đã bắt đầu mở màn…
|
|