Chương 1:
- Nhan Ngôn, điểm toán của cậu chỉ đạt 33 điểm!
- Nhan Ngôn, cậu lại đứng thứ hai từ dưới lên rồi!
- Nhan Ngôn, đây là lần thứ 33 rồi đấy!
- Nhan Ngôn, sao lần nào cậu cũng xếp áp chót thế hả?
Sau ba tiếng thét chói tai, dưới góc lớp trong cùng của lớp 11A trường cấp ba Vân Dương, một chàng trai cao lớn đang vô cùng đau đớn nhìn cô nữ sinh cúi đầu sám hối, đây là cảnh giới cao nhất của cãi nhau, nghiến răng nghiến lợi nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến kẻ thứ ba vô tội nào, càng không tổn hại gì đến những người A B C … đang bàng quan bên cạnh.
Anh chàng cao lớn tên là Hà Dật, thực sự đang hết sức đau đớn. Không ngờ một nữ sinh chăm chỉ thế này … giải thích một tẹo đã, mấy năm trước nhà họ Nhan chuyển đến ngay đối diện nhà họ Hà, cửa sổ phòng cậu út nhà đó ngó thẳng sang cửa số phòng khuê nữ bé nhà họ Nhan. Mỗi tối trước khi Hà Dật lên giường đi ngủ đều thấy cửa sổ bên kia vẫn sáng đèn, có bóng người ngồi bên bàn học, vùi đầu … chắc là đang khổ công học tập.
Nữ sinh Nhan Ngôn thấp bé … ai bảo mỹ nữ nhất định phải cao chứ, con chim sẻ đủ lông đủ cánh chả đẹp thế là gì … cô nàng đang toát mồ hôi lạnh, đứa đứng bét được 32 điểm, kém có 1 điểm thôi, hú vía! Lần sau phải cố hơn cho chắc.
- Xin lỗi. – Nhan Ngôn xin lỗi lần 1.
Nhan Ngôn xin lỗi rất chân thành. Không ngờ đứa đứng thứ ba từ dưới lên lại được những 60 điểm, cô nàng phải thi lấy 59 để Hà Dật cân bằng khoảng cách một chút mới phải. Ai mà biết được lần nào Hà Dật cũng đứng thứ nhất chứ? Xin lỗi bao giờ cũng là con đường ngắn nhất để cầu xin sự tha thứ.
-
Không liên quan đến cậu. Cậu đã cố hết sức rồi. – Hà Dật đáp.
Thái độ ngoan ngoãn của Nhan Ngôn khiến Hà Dật nhớ lại buổi tối trước hôm thi, phòng cô nàng đèn sáng suốt đêm. Hà Dật đã tha thứ cho Nhan Ngôn ngay lập tức, giống như tất cả những người thầy giàu trách nhiệm, Hà Dật bắt đầu kiểm điểm lại bản thân mình, không biết có dùng sai cách hay không, cậu còn lo nghĩ có khi mình đã làm lỡ tiềm chất của con cái người ta mất.
-
Xin lỗi, là tại tớ quá ngốc. – Nhan Ngôn lại xin lỗi.
Vẻ áy náy trên mặt Hà Dật cô nàng trông thấy rõ rành rành. Sự thực là đêm hôm ấy, cô nàng vừa khéo lên mạng gặp được một anh bạn net có nickname “Chàng đẹp trai”, hai người trao đổi những tâm đắc về phương trình, mải miết quá quên cả thời gian. Thầy cô có cao minh đến mấy cũng không thể để cho một đứa ngủ gật giữa giờ thi điểm cao được.
-
Xin lỗi, tại tớ dạy dỗ không ra gì. – Hà Dật cúi đầu đỏ mặt chối.
- Thực sự xin lỗi, tại tớ học kém quá. – Nhan Ngôn xin lỗi lần ba.
Lời thoại kiểu này đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, nguyên nhân quan trọng nhất là Nhan Ngôn chả buồn động não nghĩ ra lời thoại mới. Nhưng mà có lười nghĩ cũng không được lười làm. Phải chịu khó rèn luyện thể dục kẻo gỉ mốc lão hóa mất, Nhan Ngôn khom lưng một góc 90 độ cực kì chuẩn mực.
-
Thực sự không phải do cậu mà. – Hà Dật chối tiếp lần ba.
Mặt Hà Dật đã trắng bệch ra rồi, trong trí nhớ của cậu, bố mẹ Nhan Ngôn ai cũng vui tươi cởi mở, chị cả nhà họ thậm chí còn là một người cực giỏi giang. Lẽ nào người thân của Nhan Ngôn đã đoạt hết gen tốt mất rồi, còn lại gen xấu phần hết cô ấy?
-
Xin lỗi, là tớ đã làm liên lụy đến cậu. – Nhan Ngôn phát huy hết cỡ khả năng quan sát sắc mặt của mình, mặt Hà Dật lát nữa không biết có biến thành màu xanh không nhỉ?
-
Là phương pháp của tớ không đúng. – Nhan Ngôn đoán cấm có sai, mặt Hà Dật xanh lè rồi kìa.
- YES! – Nhan Ngôn nắm chặt tay thầm tán thưởng chính mình.
- Hả? – Hà Dật ngạc nhiên, hình như có cái gì đó không ổn thì phải.
- Không, ý tớ là .. là tại tớ không đúng, tớ kém cỏi, ngốc nghếch …
Lộ sơ hở rồi sao? Nhan Ngôn vội vàng dùng đến món nước mắt bảo chảy liền chảy, bảo nín nín ngay rèn luyện bao năm của mình, gỡ kính xuống lau mắt, dụi dụi, ra sức day cho đến khi đạt hiệu quả. Nhan Ngôn đeo kính trở lại, ngẩng đầu, còn Hà Dật nhìn vào thì thấy cảnh tượng sau:
Nước mắt trào ra, tuôn rơi giàn giụa trên mặt!
- Xin lỗi, tớ thề là tớ không có ý trách em đâu! – Giờ thì đến lượt Hà Dật hoảng rồi, từ bé đến lớn dưới sự huấn luyện như địa ngục của mẹ, cậu chàng đã không còn tí sức đề kháng nào với nước mắt.
- Không liên quan đến cậu.
Câu này sao nghe quen vậy, nhớ ra rồi, chưa đến một phút trước nó còn là lời thoại của Hà Dật. Thôi vậy, đằng nào thì cũng không có bản quyền, mượn dùng tạm đã. Còn về mớ nước mắt kia, khó khăn lắm mới nặn ra được mà chưa gì đã phải thu hồi, thực sự là hơi lãng phí. Cứ chảy thêm tí đã.
-
Xin lỗi.
Trời ạ, sao nước mắt con bé này còn nhiều hơn cả mẹ thế. Cậu chàng ứng phó với mẹ suốt mười mấy năm còn chẳng có tâm đắc gì nữa là con bé trước mặt đây. Hà Dật cố gắng khống chế thần kinh màu da mặt, len lén nắm chặt tay. Phải nhịn, phải nhịn, cậu là nam tử hán đại trượng phu, người ta là con gái, nhất định phải giữ vẻ tươi cười, không cười được cũng phải để cho mặt trơ ra vô cảm. Nhất định không được hung thần ác sát kẻo sẽ khiến cho trái tim yếu đuối của cô gái kia bị tổn thương không gì bù đắp được. Hôm trước tivi chả nói có cô gái ở không cả đời chỉ vì hồi tiểu học bị bạn nam cùng lớp dọa còn gì. Mình không thể phạm phải sai lầm tương tự được.
Nhan Ngôn len lén quan sát Hà Dật sau cặp kính. Hà Dật sao vậy nhỉ, vẻ mặt kì cục quá đi, giống ơi là giống … ờ … bộ dạng của bố khi táo bón. Táo bón rất khó chịu, Nhan Ngôn còn nhớ mấy hôm ấy bố cực kì nóng tính.
-
Thực sự không liên quan đến cậu!
Nhan Ngôn nghĩ đến đây, lại miễn phí tặng thêm một cú khom lưng 90 độ nữa. May mà xã hội hiện đại đã bỏ đi nghi thức khấu đầu nhận tội rồi, thực ra thì nếu còn nghi thức ấy, Nhan Ngôn cũng sẽ không đến nỗi keo kiệt gì đâu, khụy gối tí thôi mà, huống chi làm thế còn giúp tăng độ dẻo dai cho xương bánh chè nữa.
Hà Dật hoảng hoảng hốt nhảy dựng lên, vừa kịp tránh qua được đại lễ 90 độ ấy. Trời ạ, cậu chọc phải ai thế này, chẳng qua là tinh thần hữu ái trào dâng, giúp Nhan Ngôn phụ đạo bài học, chẳng qua là lòng thương trỗi dậy, tha thứ cho việc Nhan Ngôn không tiếp thu bài, làm sao mà chịu nổi cái lễ khom lưng 90 độ này chứ … Cậu chỉ khom lưng thế này khi nhận tiền mừng tuổi của bố mẹ dịp tết thôi.
- Tớ về trước đây.
Hà Dật vác ba lô bỏ chạy chối chết.
- Hà Dật, đợi tớ với!
Cứ thế này bỏ chạy thì chẳng thú vị chút nào. Vả lại Nhan Ngôn lớn ngần này, chưa từng thử qua cảm giác chạy đằng sau một anh đẹp trai … ở … sửa một tí, là anh đẹp trai mang vẻ mặt táo bón. Nhan Ngôn tạm thời quên đi nguyên tắc e dè thường nhật, định bụng thử một phen.
Nguyên nhân không nằm ngoài chuyện tên Hà Dật kia quá là thú vị. Thời đại mà tinh thần giải trí là trên hết như ngày nay, có trò vui không chơi thì đúng là tội lỗi.
Nhan Ngôn vơ vội mớ đồ đạc trên bàn nhét vào trong cặp, mặc kệ chúng nó có ngăn nắp hay không, cô nàng kéo cặp sách định đuổi theo Hà Dật.
- Nhan Ngôn, cậu đừng có quá đáng quá!
Giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, nhưng mà lần này kẻ bạt đao tương trợ lại là một cô nhóc tên Hoa Nhược Gia. Cô nàng này họ Hoa, mà trùng khớp cũng chính là hoa khôi lớp 11A trường Vân Dương nữa.
Nhan Ngôn lấy làm mừng trước sự thức thời của mình, may mà nghĩ ra trò đứng áp chót lớp khiến cho chính mình bê bối đến mức chẳng còn mặt mũi nào, chứ nếu không cô nàng họ Nhan này còn lo mình sẽ được phong làm Nhan Sắc của lớp 11A chứ chẳng chơi.
- Quá đáng?
Nhan Ngôn thấy câu nói kia có gì đó không ổn, chỉ có hai loại người sẽ cảnh cáo cô nàng kiểu này, một kiểu là những kẻ từng bị cô nàng bắt nạt, cơ mà cô nàng có bắt nạt hoa Nhược Gia bao giờ đâu. Thế thì chỉ còn một khả năng: chính là – Hoa Nhược Gia có thể đã biết rõ nội tình.
Nhan Ngôn thầm đề cao cảnh giác, còn vẻ mặt thì tiếp tục ngụy trang.
- Thì ra cậu muốn tớ làm tròn bổn phận của người học sinh, tớ nhất định sẽ chăm chỉ học hành, lần sau nhất định sẽ đạt kết quả tốt.
Nhan Ngôn tỏ vẻ khiêm nhường đến mức gần như bợ đỡ, đồng thời còn không quên chớp chớp đôi mắt vừa mọng nước của mình, bộ dạng ngây thơ vô tội không đỡ được.
Hoa Nhược Gia tức điên người, vốn định cãi nhau với Nhan Ngôn một trận, nếu Nhan Ngôn định làm kẻ tiểu nhân động thủ, cô nàng cũng sẽ chẳng ngại gì cái mặt nạ thục nữ của mình. Cả trường Vân Dương, chỉ có mình cô nàng biết Nhan Ngôn thực sự là người ra sao! Cô nàng định đấm Nhan Ngôn một cú coi như dằn mặt, nhưng giờ thấy Nhan Ngôn tỏ thái độ hết sức nhún nhường, Hoa Nhược Gia thấy mình hết cách đối phó.