Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
30/03/2011 01:03 # 1
Carnation
Cấp độ: 14 - Kỹ năng: 17

Kinh nghiệm: 119/140 (85%)
Kĩ năng: 78/170 (46%)
Ngày gia nhập: 24/12/2009
Bài gởi: 1029
Được cảm ơn: 1438
Kí sự tháng 03/2011- Ước mơ cháy bỏng trên sông Vu Gia - Chuyến đi Tình Nguyện tại xã Đại Sơn, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam


 
 Ước mơ cháy bỏng trên sông Vu Gia

Chuyến đi Tình Nguyện tại xã Đại Sơn, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam


Một chuyến đi kéo dài hai ngày một đêm, với hơn 50 con tim của các đồng chí sinh viên, trong đó có tôi. Rất nhiều những xúc cảm, rất nhiều những kỉ niệm, và rất nhiều những ấn tượng, cái mà có thể ngự trị trong con tim tôi đến lúc này đây, để lại cho tôi cảm xúc ko thể dễ dàng diễn tả được...xuôi dòng về với Vu Gia...

Con sông Vu Gia đó, tình cờ tôi biết được tên khi tìm hiểu một số bài báo viết về xã Đại Sơn, huyện Đại Lộc, Tỉnh Quảng Nam, nơi mà các dấu chân tình nguyện đặt chân đến. Con Sông Vu gia ngăn cách các thôn Thác Cạn, Đầu Gò, Ba Tớt, và Đồng Chàm với trung tâm xã Đại Sơn.

Ảnh: Các bạn Sinh viên Tình nguyện đang chuyển quà lên phà

Để đến được với 86 hộ dân tại thôn Thác Cạn, thôn xa nhất trên địa bàn xã Đại Sơn, chúng tôi phải ngồi trên phà và lội ngược gió gần một giờ đồng hồ, đến mảnh đất đang chứa gần 99% hộ nghèo. Cùng là vì hành trình này ngoài ngồi phà ra thì chúng tôi lại di chuyển bằng đôi chân, nên gần như những đồng chí tình nguyện của chúng tôi hầu như là chân đất bước trên đường mòn. Đến với các em nhỏ nơi đây vào ngày thứ 7, em nào cũng cười tươi và nhận những món quà ít ỏi mà chúng tôi có thể chuẩn bị được trước khi đến với các em. Tiếng hát các em lại cất vang hơn, cao hơn, xa hơn, xuyên qua tâm hồn chúng tôi, xuyên qua cả lòng sông Vu Gia, đến với vùng trời xa xăm nhưng bình yên lạ kì ấy, nó luôn luôn hiện hữu trong những giấc mơ bé bỏng nhưng khát khao được sống...

 

Ảnh: Những con đường mòn, nơi chúng tôi đi qua

Đi đến đâu, dù là Đầu Gò, hay Ba Tớt, Đồng Chàm, chúng tôi vẫn được nghe bên tai những giai điệu ấm áp của các em, giống như là động lực giúp chúng tôi đi nhanh hơn trên đôi chân trần, trên vai vác những bao gạo, những chai dầu, những phần quà, len qua những khóm cây, chân lún sâu vào cát lạnh, thế mà không hiểu sao trên môi ai cũng có những nụ cười...

 

Ảnh: Các em nhỏ tại thôn Đầu Gò đang cất cao tiếng hát

Khi ngồi trên phà di chuyển từ thôn này qua thôn khác, núi rừng bao quanh như muốn nhấn chìm chúng tôi xuống lòng sông, bên trên gió vi vút lướt qua từng khe hở trên áo, bàn tay tê cứng, nhưng bạn biết không? Gặp được các em nhỏ rồi, nhìn ngôi nhà mà các em đang sinh sống, khoảnh khắc đó, bàn tay chúng tôi ko còn lạnh buốt nữa mà ấm áp ôm lấy các em vào lòng...

Những ngồi nhà có mái bằng tôn vụn, lổm chổm những vết rạn nhìn xuyên thấu được bầu trời bên trên, đa số không có cửa, tường nhà bằng những cây rạ cây tranh, nhà nào khấm khá hơn thì được bọc bằng những bao tải cũ, thế mà có em thì bị bệnh tim bẩm sinh, có em thì gầy gòm suy dinh dưỡng, có em thì bị tật ở chân, bước đi khi nào cũng phải nhón...Có duy nhất một điều em nào cũng giống em nào, ở nơi đây, tất cả các em đều học giỏi...

 

Ảnh: Nụ cười hạnh phúc của các bạn tình nguyện viên

Đến với Đồng Chàm, chúng tôi sửa nhà cho cô Nguyễn Thị Thu, mẹ nuôi của em Tăng Thị Mỹ Ly, hiện đang theo học và sinh hoạt tại làng Hi Vọng, thành phố Đà Nẵng. Trước khi Câu lạc bộ chúng tôi ghé thăm, ngôi nhà của cô Thu hầu như trống trơn, bốn bề đều rỗng, có được chổ ngủ của ba mẹ con là ấm áp nhất, che bởi những tấm tôn xỉn màu...Mặc dù chúng tôi chỉ có thể đóng lại bằng những tấm tôn mới hơn, bốn bề của ngôi nhà giờ đây không phải chỉ có những chiếc cột trơ trọi nữa, mưa không thể tạt vào, và khi bão, gia đình cô sẽ không phải chạy đi nhà khác ở tạm bợ. Mặc dù chỉ là những công sức nhỏ nhoi, nhưng khi ngôi nhà được sửa xong hoàn chỉnh, thật sự, chúng tôi tự hào lắm!

 


Ảnh: Ngôi nhà của cô Thu khi được sửa xong hoàn chỉnh

Khi xong tất cả nhiệm vụ, từ tặng quà, đến làm nhà, và gửi đến đồng bào Đại Sơn những bộ đồ cũ mà chúng tôi quyên góp được, quay lại với chiếc phà lớn đồng hành cùng chúng tôi hai ngày qua, về lại với Uỷ Ban Nhân Dân xã Đại Sơn. Ngay đêm 26/03/2011, trong đêm văn nghệ giao lưu với Đoàn Thanh Niên Xã Đại Sơn, chúng tôi lại có thêm những phút giây trầm mình lại, hưởng ứng giờ trái đất, chúng tôi thắp lên những những ngọn nến rực sáng tại mảnh đất Đại Sơn, cầu nguyện cho người dân nơi đây, và hướng đến đồng bào xa xôi tại Nhật Bản. Cầu nguyện cho đất nước anh em, những lời cầu nguyện đến từ thanh niên Việt Nam – “Pray for Japan. From Vietnam”

 

Ảnh: “Pray for Japan. From Vietnam”

Và chúng tôi cũng tin rồi có ngày, mơ ước của người dân bên kia dòng sông Vu Gia hơn 35 năm qua sẽ trở thành hiện thực. Bên kia sông, các bạn có biết nơi chúng tôi vừa ghé thăm, là nơi không điện, không đường? Nơi mà các em nhỏ xem ti vi như là vật báu, và những bà mẹ thì xem việc đi chợ như những chuyến đi xa? Ước mơ có một cây cầu nối liền hai bờ sông bây giờ không phải chỉ là ước mơ, khát vọng cháy bỏng của riêng người dân nơi đây, mà còn là mong ước lớn lao của chúng tôi, những thanh niên tình nguyện.

Thật là vui và hạnh phúc, những thành viên trong CLB Sinh Viên Tình Nguyện chúng tôi luôn mong muốn rằng, những nơi chúng tôi đi qua, sẽ là nơi trở lại của rất nhiều những tấm lòng hảo tâm, hãy đến với những con người nơi đây, bạn sẽ biết được hai ngày ngắn ngủi vừa qua, chúng tôi đã hạnh phúc như thế nào - "Cuộc sống sẽ luôn xanh màu, khi một ngày ta biết nghĩ cho nhau"

Lương Linh - CLB Sinh Viên Tình Nguyện Đại Học Duy Tân - Thành Phố Đà Nẵng
Hình ảnh trong bài viết được thực hiện bởi CLB Sinh Viên Tình Nguyện DTU



Lương Linh - D17KKT2
 Mail: Carnation.dtu@gmail.com
Yahoo: lily_alanna_1088

zero910 đã cho bài viết: điểm vì Giàu cảm xúc!
 
30/03/2011 13:03 # 2
thuthuydtu
Cấp độ: 1 - Kỹ năng: 1

Kinh nghiệm: 2/10 (20%)
Kĩ năng: 4/10 (40%)
Ngày gia nhập: 14/10/2010
Bài gởi: 2
Được cảm ơn: 4
Phản hồi: Kí sự tháng 03/2011- Ước mơ cháy bỏng trên sông Vu Gia - Chuyến đi Tình Nguyện tại xã Đại Sơn, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam


cảm ơn vì bài viết. Linh viết hay quá



 
Các thành viên đã Thank thuthuydtu vì Bài viết có ích:
30/03/2011 13:03 # 3
KEM_VITA37
Cấp độ: 7 - Kỹ năng: 8

Kinh nghiệm: 6/70 (9%)
Kĩ năng: 42/80 (52%)
Ngày gia nhập: 21/09/2010
Bài gởi: 216
Được cảm ơn: 322
Phản hồi: Kí sự tháng 03/2011- Ước mơ cháy bỏng trên sông Vu Gia - Chuyến đi Tình Nguyện tại xã Đại Sơn, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam


 hi vọng rằng một ngày nào đó một chiếc cầu được bắc qua sông Vu Gia để rồi cuộc sống sẽ thay đổi nơi đây, để rồi tất cả không chỉ còn là mơ ước...


 Những con người có duyên với nhau thì mới tìm thấy nhau trong dòng người bất tận. Nhưng đâu là người nên giữ lại bên cạnh, đâu là người nên để họ bay đi một chân trời khác, lại suy nghĩ nhiều!


 
Các thành viên đã Thank KEM_VITA37 vì Bài viết có ích:
01/04/2011 00:04 # 4
dangthinh92
Cấp độ: 2 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 5/20 (25%)
Kĩ năng: 6/20 (30%)
Ngày gia nhập: 03/01/2011
Bài gởi: 15
Được cảm ơn: 16
Phản hồi: Kí sự tháng 03/2011- Ước mơ cháy bỏng trên sông Vu Gia - Chuyến đi Tình Nguyện tại xã Đại Sơn, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam


5 ngày sau chuyến đi….

… Chuyến đi mà có lẻ đã để lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất. đây là lần đầu tiên mà tôi được tham gia cùng đoàn tình nguyện về với những người daan vùng xa vùng xôi, là nơi mà có thể tôi không nghĩ mình sẽ đặt chân đến nếu như không có chuyến đi lần này…

Đoàn xe lăn bánh chở theo hàng trăm món quà đến từ các nhà hảo tâm và hơn 50 trái tim đang rực lửa . Mỗi thành viên chúng tôi mang theo mình một khát khao muốn chinh phục miền đất mới, về với nhưng con người đang thật sự cần sự giúp đỡ dù là nhỏ nhoi nhất…..

. Xe chúng tôi dừng lại tại một vùng quê nghèo khó đó là Đại Sơn, tại đây chúng tôi phải đi bộ ra bến Phà để có thể đến được bên kia dòng song Vu Gia- đây là cái đích mà chúng tôi hướng đến. cảnh tượng đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi xuống phà đó là bãi cát khô cằn đầy sỏi đá. Nơi đây hoang tàn và yên tĩnh.nó khác hoàn toàn với không khí nhộn nhịp thường thấy của thành phố, không khí trong lành và yên bình đến kỳ lạ.chúng tôi tiếp tục chuyến đi của mình với đôi chân trần, đây là lần đâu tiên tôi mang chân trần đi trên mảnh đât đầy sỏi, đá và cả những bãi “ boom” của những anh hùng nông thôn.dù là mang chân đất, dù là trời lạnh, dù là vác nặng nhưng sao cả đoàn chúng tôi đều rất vui vẻ, trên khuôn mặt ai cũng rạng ngời niềm hạnh phúc như là được đi trên thảm đỏ đến môt bửa party hoành tráng nào đó.

Đến đâu, chúng tôi cũng bắt gặp những ánh mắt trẻ thơ, những lời hát trong ngất, những điệu cười ngây ngô, những thú vui tao nhã của các em nhỏ bản địa.có lẻ những điều này tôi ít được gặp khi ở thành phố lắm. những món quà tuy là nhỏ bé đối với nhiều người, nhưng ở nơi đây, đó là là hạnh phúc vô vàng, niềm vui được sẻ chia với hoàn cảnh khốn cùng của họ. ..Chúng tôi cùng nhau cuốc bộ quanh thôn. Đi ngang qua những “ căn hộ “ mà chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Tất cả chỉ có vài tấm tôn và vài cây gỗ.” căn hô” rộng chỉ bằng căn phòng ngủ của tôi nhưng nó lại là mái ấm của cả một gia đình 3 thế hệ: ông bà, cha mẹ, và cả các con nữa.khuôn mặt khắc khổ, trên người chỉ có chiếc ảo mỏng che thân trong cái thời tiết đầy khắc nghiệt. Trong những căn hộ ấy, có một căn hộ chỉ được che chắn bởi những tấm vải, những cái bao gạo cắt ra và được chắp vá lại,…và chúng tôi dừng chân để sửa chữa ngôi nhà ấy, tại đó chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm mà có thể tôi không bao giờ quên. Khuôn mặt rưng rưng nước mắt của chủ nhà khi ngôi nhà được hoàn thiện. tuy không phải là bằng bê tong, xi măng, hay gạch lát mà chỉ có vài tấm tôn , nhưng đó lại là cả một niềm hạnh phúc to lớn với họ…

Thấm thoát mà 2 ngày trôi qua thật nhanh, chúng tôi phải lên xe để về lại với cuộc sống thường ngày, về lại với thành phố nhộn nhịp, tấp nập ấy, rời xa cái không khí thanh bình nơi đây. Biết bao ánh mắt dõi theo và biết bao ánh mắt nhìn lại, lưu luyến, xúc động. không biết khi nào chúng tôi mới có dịp về lại đây, về thăm các em nhỏ, được cuốc bộ chân trần trên bãi đất đầy sỏi đá này. ….

Đoàn chúng tôi rời khỏi đại sơn, ánh mắt mản nguyện của các thành viên hiện rõ trên khuôn mặt từng người, dù là mệt, là lạnh nhưng sao chúng tôi vẫn thấy vui, vẫn thấy hạnh phúc biết bao. Dường như chúng tôi đã sẻ chia được phần nào cho người dân nơi đây….

Và sau chuyến đi lần này, tôi như thấy yêu cuộc đời này hơn, trân trọng những gì mình đang có hơn. Vì tôi biết, xung quanh tôi đang có rất nhiều mảnh đời bất hạnh, khốn khổ hơn đang cần sự giúp đỡ của mọi tấm lòng.

Mọi người ơi, hãy làm một chút gì đó để sẻ chia, để giúp đỡ, dù đó chỉ là một điều nhỏ nhoi nhưng với ai đó nó lại là cả một niềm hạnh phúc vĩ đại….

 

 




 
Các thành viên đã Thank dangthinh92 vì Bài viết có ích:
01/04/2011 15:04 # 5
co_xinh
Cấp độ: 3 - Kỹ năng: 3

Kinh nghiệm: 15/30 (50%)
Kĩ năng: 9/30 (30%)
Ngày gia nhập: 24/09/2010
Bài gởi: 45
Được cảm ơn: 39
Phản hồi: Kí sự tháng 03/2011- Ước mơ cháy bỏng trên sông Vu Gia - Chuyến đi Tình Nguyện tại xã Đại Sơn, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam


Có tên đi rồi mà cuối cùng ko đi đc vì phải thi.......tiếc lắm......



...........__/\__Coxinh__/\__..........
_________________________ 
Lá lìa cành là tại gió cuốn đi hay tại cây đã không giữ lá lại???


 
Các thành viên đã Thank co_xinh vì Bài viết có ích:
05/05/2011 21:05 # 6
pusa_semper
Cấp độ: 1 - Kỹ năng: 1

Kinh nghiệm: 6/10 (60%)
Kĩ năng: 9/10 (90%)
Ngày gia nhập: 10/10/2010
Bài gởi: 6
Được cảm ơn: 9
Phản hồi: Kí sự tháng 03/2011- Ước mơ cháy bỏng trên sông Vu Gia - Chuyến đi Tình Nguyện tại xã Đại Sơn, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam


thật xúc động và ý nghĩa làm sao. Rơi nước mắt khi đọc được những dòng cảm xúc này. Mong sao CLB sẽ tiếp tục mang màu xanh tình nguyện, mang hạnh phúc và niềm vui đến mọi người,những mảnh đời bất hạnh cần sẻ chia. Tiếp thêm niềm tin và nghị lực, mang đến cho mọi người tia sáng xanh hạnh phúc,và cũng để mọi người biết rằng họ không đơn độc... :)



Bạn bè là người ta có thể nói chuyện mà không cần dùng đến lời nói


 
Các thành viên đã Thank pusa_semper vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024