Tháng 1, tháng của cái Tết cận kề, tháng của những ngày lạnh giữa đông, tháng của người đã gõ cửa trái tim để tôi nhận tình yêu vào trong từng nhịp đập. Tháng mừng người thêm tuổi mới, một người sinh trước tôi 11 tháng… Viết cho người, cho mùa đông, cho những giá lạnh, cho trái tim tôi cần ấm áp, cần một hướng để tôi bước tiếp và để đi tìm…

Tháng 1, buốt giá, mặc bao nhiêu áo cũng không an tâm là mình đã ấm. Tôi không là người “bất diệt” nhưng chiếc chăn mỏng tang không làm tôi cảm thấy lạnh giá bởi tôi biết tự vòng tay ôm lấy thân mình, run run để điều hoà thân nhiệt, để tôi thấy ấm. Cậu ấm chứ! Chắc hẳn là cậu ấm rồi. Dù cậu cũng đang nếm trải cái lạnh của thời tiết bắc bộ này nhưng tôi không chắc cậu hiểu được cái lạnh tôi đang cảm nhận. Chắc hẳn cậu đang xúng xính với khăn quàng, áo ấm và những thú chơi đông của Hà Nội, đang cảm nhận ấm áp và cái “ngọt” của lạnh. Còn tôi, tôi không phải đang tự làm khổ mình nhưng tôi lạnh cậu ạ, thật sự rất lạnh. Tôi đâu còn con nít để kêu lạnh, sao tôi không tự lo cho mình? Ừ, lạnh nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được, tôi biết lúc nào mình cần ấm và tôi biết phải tự làm ấm cho mình. Tôi không cảm nhận được bàn tay ai đó có lạnh không và chưa biết tìm hơi ấm ở đâu, tôi chỉ biết tay trái nắm lấy tay phải thật chặt… để ấm.

Mùa đông, tôi lạnh lùng như thế, như cái rét khi tôi cất tiếng khóc chào đời. Tôi sinh ra vào mùa đông và cũng đủ trải qua nhiều mùa đông để quen với cái lạnh… nhưng mùa đông này lạnh quá, lạnh thật sự cậu à! Đôi khi có những thứ đã quen nhưng ta không muốn quen phải không, cũng như khi ta lớn ta muốn lấy lại sự hồn nhiên của thời trẻ nhỏ, cũng như cái lạnh vậy, biết là lạnh mà vẫn muốn trốn tránh.

Tôi lạnh lùng và trái tim tôi cũng chưa ấm, nhưng những ngày tháng mà tôi vô tư hồn nhiên và tự do với những cảm xúc của mình chẳng còn nữa. Đã qua, không lâu nhưng đủ dài để tôi hối tiếc. Cậu đến, bước ngang qua cuộc sống của tôi, cậu cho tôi biết cảm giác, cho tôi biết mình đã có cảm giác và dù biết cậu chỉ đi ngang qua cuộc đời nhưng sao lòng vẫn vấn vương, hiện hữu trong mình một tình yêu và để có những ngày dài bật khóc. Tôi biết không thể có một tình yêu, tôi biết mình đã xa vời thực tế quá rồi, tôi đã tự cho mình hi vọng, tự dặn lòng mình làm nó biến mất và cố gắng để nó biến mất.

Đôi khi tôi đã hỏi định mệnh, tại sao con người ta cứ vô tình nhìn thấy nhau trên đường đời? Đã có những người bước ngang qua cuộc đời ta, dù những giây phút “diễu hành” ấy ngắn hay dài và ở hình thức nào thì chúng ta đã “vô tình” chạm vào cuộc sống của nhau với sự “vô tình” của dòng chảy cuộc sống. Những gì cần đến bên cuộc đời ta thì rốt cuộc nó phải đến, nhưng “định mệnh” của sự “vô tình” đã sắp đặt một ai đó mang nó đến cuộc đời ta. Có lẽ việc cậu bước ngang qua cuộc sống của tôi là một định mệnh. Định mệnh cho tôi thổn thức trái tim, định mệnh cho tôi có cảm giác và định mệnh cho tôi bắt đầu biết nhớ, biết thương một người… và người đó là cậu. Định mệnh thì thường gắn với sự “vô tình” phải không? Cậu tình cờ đến, nhẹ nhàng, ấm áp như nắng mùa hè và cậu cũng như những cơn mưa nhẹ làm thấm đẫm tâm hồn tôi khiến nó trở nên ướt át hơn, cho tôi biết mình yêu thương và cần yêu thương. Cậu đã biến những buồn vu vơ thành buồn của thương nhớ, những đợi chờ “nóng ruột” thành mong đợi, ngóng trông. Cậu cho tôi biết tôi có yêu thương mạnh mẽ như những tia nắng chói chang mùa hè, cho tôi biết buồn như sự ảm đảm của những buổi hoàng hồn có mưa rơi. Và để giờ đây với những dư âm ấm áp, tôi thấy trái tim mình lạnh giữa mùa đông. Lạnh khi biết trái tim có yêu thương và lạnh khi biết mình đơn côi, vô vọng, không dám gọi tên một người và trốn tránh trái tim mình.

Cậu vẫn vậy, tôi nghĩ thế, bởi những “êm đềm” của cậu cho tôi biết cậu bình yên, vẫn vững trãi trên con đường mà cậu đang đi và đang xây thêm những viên gạch mới để bước đi. Tất nhiên là trên con đường đó không có tôi dù chỉ là một hình bóng vụt bước ngang qua. Cậu vẫn luôn ấm, cậu sẽ không lạnh, bởi cậu cũng sinh ra vào mùa đông, những cảm nhận cuộc sống đầu tiên của cậu cũng là cái lạnh, cậu bắt đầu tuổi mới bởi những giá buốt nhưng những giá buốt đó được thay thế bởi những vòng tay ấm áp yêu thương, bởi những cái nắm tay siết chặt bàn tay phải không!

Tháng 1, tháng của cậu, tháng của những ngày đầu năm mới, tháng cậu bắt đầu thêm một tuổi mới. Từ những lạnh giá của tháng 1 cậu sẽ biết quí trọng thêm những ấm áp, từ những khởi đầu không có đầy màu hồng, không phẳng lặng sẽ rèn luyện cho cậu có thêm vững vàng trước những khó khăn, giúp cậu biết hướng đến những niềm vui.

Tháng 1 thêm hi vọng mới, những ngày dài mới, những cuộc hành trình mới.

Tháng 1, lạnh của trời đông nhưng cậu sẽ ấm và luôn ấm.

Tháng 1 của những con số đầu tiên, của sự bắt đầu vững vàng đầy bản lĩnh.

Tháng 1 của những nhẹ nhàng, dịu dàng, ngọt ngào… và của cậu, người đã gọi trái tim tôi

nguồn :http://nhipsong.dalink.vn/blogviet/story/blogging24tren7/21703/index.aspx