Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
07/01/2011 12:01 # 1
YooNaiK
Cấp độ: 10 - Kỹ năng: 9

Kinh nghiệm: 24/100 (24%)
Kĩ năng: 81/90 (90%)
Ngày gia nhập: 20/02/2010
Bài gởi: 474
Được cảm ơn: 441
Câu điều kiện loại 3


 

Kì 1: Một tiết học đáng ghét

Bạn nghĩ như thế nào về câu điều kiện loại 3? Đó là loại câu điều kiện diễn tả những sự việc không xảy ra trong quá khứ. Vâng, hẳn sẽ có rất nhiều chuyện hay xung quanh cấu-trúc tưởng chừng như cực kì đơn giản trong tiếng Anh nhưng lại cực nhiều chuyện rắc rối xung quanh nó.

- Not only learn by heart form of condition type 3 but also practise them, so you can use them fluently. Now, four students are in one group. Let’s practice these sentences! – Anh chị hiểu ý tôi chứ? Không chỉ học thuộc công thức cho sẵn của nó, các anh các chị còn phải thực hành thật nhiều mới mong nhuần nhuyễn được loại câu điều kiện này. Giờ thì 4 anh chị làm thành  một nhóm và luyện tập những câu tự đặt của nhóm mình.

Giờ anh văn bao giờ cũng là cực hình với Ngọc - một con bé lớp tự nhiên chúa ghét môn Anh. Đã biết bao lần nó tự đặt ra câu hỏi cho mình: “Tại sao tiết Anh lại không nhanh như tiết Toán, Lý hay Hoá nhỉ?” Thực ra nó biết có một lí do khác nữa, nó ghét Anh Văn hơn từ đó. Rồi nó đưa ánh mắt lơ đãng nhìn ra bầu trời mặc cho ba tên còn lại cứ thúc giục nó thực-hành nhanh đi. Dẹp tuốt. Thực hành chỉ tổ tốn thời gian vô ích, có bao giờ học thuộc cấu trúc mà làm bài đựợc điểm cao đâu. Thảm thật! 

-Ngọc! Stand up with your group, please! (Ngọc! Đứng dậy cùng với cả nhóm)

“Ẹc. Thế là tiêu. Sáng nay ăn nhầm thứ gì mà đen khiếp >”< !” – nó tự than.

Nhưng than thân trách phận để làm gì khi mà nó dại dột nói lên câu: “If the world hadn’t  had English, I could have had a comfortable life” (nếu thế giới này không có môn tiếng Anh thì tôi đã có thể có một cuộc sống thật thoải mái?!).

Một tuần học được đầu-tư rất kĩ lưỡng bởi các nhân trong lớp để “ngoi” lên hạng ba trong trường xem như toi bởi một thủ phạm có đôi mắt cực-kì-ngơ-ngác. Một giờ B vì tội không chú ý trong giờ học của Ngọc, hơn thế nữa là không tôn trọng môn học của giáo viên K…Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó. Mệt thật.

Tiết sinh họat cuối cùng của tuần trôi đi trong nặng nề. Thầy chủ nhiệm không hài lòng dù nó có là học-trò-cưng của thầy trong môn Lý. Hình phạt dành cho Ngọc là một tuần đi-tham-quan…WC trường. Hic, thà thầy bắt nó chép phạt 100 lần cái-cấu-trúc-vớ-vẩn ấy còn hơn phải làm vệ sinh ở nơi mà nó chưa một lần đặt chân vào L…

-Hêy! Thấy chưa hử đồ điên! Tao đã bảo mày cố gắng chút xíu thôi cũng được. Chỉ cần ngồi nghe rồi học thuộc theo thôi. Dễ thế mà không làm được. Có phải giờ thì mệt mỏi không cơ chứ?

-Hic. Giá mà sáng nay tinh thần tao thoải mái thì tao đã có thể học được cái tiết trời đánh ấy rồi. Thảm thiệt đó.

-He. Mày nhiễm câu điều kiện loại ba rồi đó Ngọc. Tập dần cho quen đi là vừa. Haha.

-Đồ quỷ, mày đứng lại chưa Giang?

Về đến nhà mà tâm trạng Ngọc cũng chả khá hơn tẹo nào. Đầu óc nó toàn nghĩ về cảnh tượng những cặp mắt xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào một con bé mang đồng phục học sinh, tay đi găng, mang khẩu trang đang “chăm chỉ” dọn dẹp WC trường. Chưa kể đến việc phải đặt chân vào phòng vệ sinh nam nữa… hic… nỗi sợ kinh hoàng bao trùm lên nó…  huhu…Lê từng bước chân nặng nề lên phòng riêng, nó vấp phải chiếc cặp tiện-đâu-bỏ-đó của ông anh-trai-trưởng. RẦM!!!!...

-Anh Cỏ, bộ anh hết chỗ để cặp rồi hay sao thế?

-Hơ, con bé này hay nhỉ, rõ ràng là anh để cạnh cầu thang đấy chứ, sao bảo là không có chỗ để? Mà sao mặt mày “hình sự” thế hả nhóc?

-Không sao hết. Anh bỏ cái thói quen luộm thuộm này đi. Ngày hôm nay thế là quá đủ với em rồi. Rách việc.

-A ha, nhóc hay nhỉ. Cứ hễ giận cá là phải chém thớt sao? Có vô lí cũng vừa phải thôi chứ!

-Có anh vô lí ấy – nó vừa nói vừa đưa tay quẹt nhanh giọt nước mới rơi ra từ khoé mắt – em về phòng đây!

Nói rồi nó bước nhanh qua phòng mình, để lại ông anh ngơ ngác nằm đọc sách trên ghế bành. “Oài, xem ra mình làm con em cứng-hơn-đá này khóc rồi. Số mình thế là hết. Ẹc”.

                                **************************      
Sáng thứ 7 với Ngọc quả thực thật nặng nề. Nó không hề lường trước được mọi chuyện. Từ xưa đến nay đã bao giờ việc bị ghi vào sổ đầu bài có trong lịch-sử-đời-học-sinh của nó đâu, vậy mà trong phút chốc muốn đùa cho vui, nó đã lập nên kì tích có một không hai. Với những tên khác trong lớp, có lẽ chuyện này chỉ là con-muỗi, nhưng nó là một lớp trưởng, phải làm gương cho bàn-dân-thiên-hạ chứ. Vậy thì hình-tượng của nó sẽ ra sao trong mắt mọi người đây? Quá tồi tệ chăng? Những ý nghĩ xám xịt đang quấn chặt lấy con bé tuyệt vọng này. Nó sẽ đối mặt như thế nào với ngày thứ hai đầu tuần đây? Hình ảnh một con bé lớp trưởng mặc áo dài loay hoay trong WC rồi bước ra với một đống dụng cụ trên tay. Ôi! Thật không có gì tồi tệ hơn.

                               **************************
-Wậy~?

-Giang! Ngọc nó có chuyện gì thế em? Tự dưng vừa về đã kiếm cớ gây sự với anh là sao?

-Anh Cỏ àh? Chẹp… sáng nay Ngọc nó bị ghi sổ đầu bài trong giờ Anh Văn vì một câu điều kiện loại 3! Haizzzzz… tội nghiệp con bé…
-Ẹc. Thứ nhất, anh không tên là CỎ, anh là  MẠNH NHI hẳn hoi nhá >”<. Thứ hai, dù có là một lớp trưởng đi chăng nữa thì nó cũng là học sinh thôi, có gì phải bận tâm đến những việc lặt vặt đó nhỉ.

-Hic, nó là chuyên gia phóng đại sự thật í mà.

-Ừ thôi. Thank em. Anh đi coi nó chết chưa. Bye!

Cánh cửa phòng Ngọc được đẩy nhẹ. Chưa thấy mặt đâu đã nghe tiếng quát của một con nhỏ lớp trưởng đầy-kiêu-hãnh:

-Ai cho anh tự tiện đột-nhập phòng em? Em không cần anh xin lỗi gì hết!

-Há? Ai xin lỗi em? Chỉ là cho em cái này ăn được. Không lấy thì anh xực một mình vậy! Bye bye.

-Hơ, không, đồ ăn thì em không chê đâu. Trả đây.

-He! Anh biết ngay mà. Cho nhóc đó - vừa nói anh Nhi vừa chìa ra gói bim bim – cho anh xực với!

-Đừng hòng.

-Hic. Ừ thì thôi vậy. Nhưng mà nghe anh nói này. Chuyện của em chả có gì to tát lắm đâu. Em không nghĩ đến lúc em là một thường-dân àh? Việc đó chả có gì khó khăn cả đúng không em? Vì thế dù bây giờ có là lãnh-đạo đi chăng nữa thì em cũng có quyền mắc những lỗi nhỏ đó mà. Đời học sinh ai mà chả có lần mắc lỗi. Chẳng qua là từ con mắt của mỗi người thì sự việc nó bé như kiến hay to như khủng long thôi nhóc ơi!

-Nhưng quả thực là từ trước đến nay chưa bao giờ em mắc cái lỗi to đùng ấy hết. Hơn nữa trong thời gian gần đây hình như tất cả mọi chuyện đen đủi, xui rủi cứ ập lên đầu em hay sao ấy anh à! – nó nói mà giọng như sắp khóc.

-Anh đã nói rồi, ai chả có lần mắc lỗi hả em? Mà môn tiếng Anh đâu có gì khó? Cũng không phải là quá chán chứ. Hơn nữa câu điều kiện loại 3 cực kì dễ mà. Mà em cũng đừng có tự cho rằng mọi chuyện đều tối tăm thế đi, chẳng qua là mình không may nên cùng 1 lúc mà thế thôi, rồi mọi chuyện sẽ sớm bình thường lại mà em!

-OK! Em hiểu. Giờ thì em muốn một mình hơn!

-Ừ. Anh đi học thêm. Nhớ trả anh tiền gói bim bim. Lấy rẻ 2k :D

Lúc ông anh trời đánh vừa ra khỏi phòng, nó mới bắt đầu ngẫm nghĩ về những lời khuyên (không biết có giá trị không) của anh Cỏ…  àh quên…anh Nhi. Kể ra thì cũng đúng thôi, nhưng dù sao thì gánh nặng của ngày thứ 2 vẫn đang đè lên đầu nó. Quả thực là khó khăn.

Nhưng cái gì đến thì nó cũng sẽ đến. Cái ngày mà Ngọc phải đau đầu cuối cùng cũng xuất hiện. Thứ hai, nó dậy lúc 5h sáng chứ không phải là 6h như thường lệ. Hic, cái lạnh se se của gió sang khiến nó khẽ rùng mình. Sau khi đánh răng rửa mặt, nó lấy vội cái bánh trong tủ lạnh rồi phóng lên xe tới trường với bộ áo dài không thể vướng hơn được.

Nhanh nhẹn dắt xe vào nhà xe, nó như bay lên cầu thang tầng 3 với tất cả dụng cụ cần thiết trên tay. Nhưng kì lạ thay, khi bước vào địa-điểm-cần-đến, nó nghe tiếng nói chuyện của tụi bạn thiệt là rôm rả:

-Yeah! Chào mừng lớp trưởng. Bà tới muộn đó!

-Oạch! Sao mí ông lại ở đây vào cái giờ này?

-Hơ, tụi tui làm phước cho bà rồi đó nhá. Chứ cánh mày râu đâu thể khoanh tay đứng nhìn đàn bà con gái duyên-dáng trong tà áo dài ở WC được!

Ngọc đứng sững lại mấy giây, mắt nó rơm rớm: 

-Yêu mọi người lắm ấy.

-Ẹc. Bà làm thế người iu tụi tui nó ghen thì chỉ có chết trở lên!

Tối hôm đó như thường lệ nó lại viết nhật kí.

“Ngày... tháng… năm… (20:00 P.M): quả thực hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đối với bản thân mình, mình biết rằng dù mình có bị như thế nào đi chăng nữa, có gặp phải rắc rối lớn đến bao nhiêu thì vẫn có mọi người ở bên cạnh, động viên, giúp đỡ mình. Mình yêu lớp mình nhiều lắm.

Vậy là tròn 1 tháng 17 ngày… mọi chuyện như vừa xảy ra ngày hôm qua vậy… mình vẫn không quên được cái cảm giác ấm áp khi ở cạnh anh, nhưng trong đầu mình lại luôn hiện ra hình ảnh anh chở một người con gái khác trên phố mà khi thấy mình thì lại làm ngơ… từ đó những dòng tin nhắn mất hẳn, Minh tránh mặt mình. Mình nhớ anh. Nhớ anh nhiều lắm. Trời lại đang mưa… mưa dai dẳng… triền miên mà bỏ mặc con bé buồn thiu này ở xó nhà. Chán ghê. Hôm ấy cũng là trời mưa nhỉ… mình nhưa bao giờ thích mưa nhưng phải thú thực là cái ngày hôm đó mưa sao mà đẹp thế. Minh chở mình về trên xe đạp của anh… với chiếc áo mưa màu xanh dương chung cho cả hai đứa… mưa lạnh… nhưng bên anh thì không… Đó cũng là lần đầu tiên mình để yên cho một tên con trai cầm tay lâu như thế rồi thật mạnh dạn mình cũng vòng tay ôm hờ lấy áo anh. Cảm giác ấm áp biết bao nhiêu để đến tận bây giờ mình vẫn cảm thấy thế…Nhưng mà, mọi chuyện thật chóng vánh, đến vội và đi cũng nhanh. Giờ mưa buồn lắm… não nề lắm… Giá mà chiều đó trời không mưa… Giá mình chịu khó đi sửa chiếc xe của mình…và giá như mình không thích anh…”

(Còn tiếp)




“…Trong Tôi có nhiều Tôi …
Một Tôi hay cười và một Tôi hay khóc
Tôi cười với đám đông
Tôi khóc một mình
Còn một Tôi im lặng
Một Tôi là chiếc bóng theo tôi
Tôi gom nhiều tôi thành một Tôi
Mỗi lần ngồi nghĩ và tự hỏi
Tôi nhiều Tôi vậy mà sao một mình… “

 
Các thành viên đã Thank YooNaiK vì Bài viết có ích:
07/01/2011 12:01 # 2
YooNaiK
Cấp độ: 10 - Kỹ năng: 9

Kinh nghiệm: 24/100 (24%)
Kĩ năng: 81/90 (90%)
Ngày gia nhập: 20/02/2010
Bài gởi: 474
Được cảm ơn: 441
Phản hồi: Câu điều kiện loại 3


 

Kì 2: Kỉ niệm khó quên

Là những gì thật hạnh phúc, thật vui vẻ… in đậm trong kí ức khiến nó không thể nào quên được.

Lần gặp đầu tiên: Là lần Ngọc vội vã dắt xe ra khỏi nhà xe… RẦM!!!

-Này! Nhóc có vội gì thì cũng nghĩ tới mọi người xung quanh một chút nhá. Không có cái kiểu làm cả dãy xe thành cờ domino đâu đấy!

-Uki! Thứ nhất, chắc gì anh đã hơn tuổi tôi mà dám kêu tôi bằng NHÓC? Thứ 2 thì tôi sai, sorry. Thứ 3, býe bỳe… - Nói rồi nó phóng ra khỏi nhà xe thật nhanh, mặc kệ sau lưng một loạt lời chửi rủa, một loạt con mắt nguýt dài nó và cũng có một nụ cười duyên ơi là duyên với chiếc răng khểnh của một tên con chai vừa bị thua-thảm-hại trong cuộc chiến-đấu.

Lần gặp thứ 2: Trong đợt giao lưu với giáo viên nước ngoài ở trường. Khi mọi người đang hứng thú với bài giảng thật hay kèm giọng tiếng Anh trong trẻo của “mấy người Tây” thì có hai kẻ lẻn ra phòng bảo vệ ngồi. Ngồi ở đây cũng không thuận lợi là bao. Để tránh cặp mắt thầy cô giám thị, hai kẻ này cùng bon chen dưới gầm bàn:

-Á à! Anh bắt quả tang nhóc CŨNG chuồn rồi nhá!

-Lại là anh??? Tức chết đi được! >”<… mà nè… nói câu đó bộ anh không biết ngượng sao :))

-Hơ hơ…ừ nhỉ! – anh chàng đưa tay gãi gãi đầu – mà này, làm gì em ghét anh thế hả nhóc?

-Ai bảo tôi ghét anh? Mà anh học trên tôi một khóa thật hả?

-Ừ, nếu nhóc không tin thì hỏi anh Mạnh Nhi ấy!

-Quái! Sao anh biết anh Nhi? Bộ cùng lớp ổng à?

-Ừ, anh học 12A3 đó. Mà này, giờ thì thay đổi cách xưng hô hỗn láo ấy đi được chưa nhóc?

-Hì hì… uki… ủa… là bạn cùng lớp anh Nhi sao chưa bao giờ em gặp anh?

-Anh vừa chuyển vào lớp đầu năm học này, vì thế dù trong lớp thân thằng Nhi nhất cũng chỉ đi vòng vòng đâu đó với nó chứ chưa về nhà em bao giờ.

-Hèn gì mà anh chiếm diện tích nhiều quá. Xê ra tí nữa đi.

-Đã xâm chiếm địa bàn của anh rồi còn đòi hỏi nữa. Không xê thì làm được gì nào?

-Híc… please… em cao thế này dễ bị thấy lắm anh ơi :((

-Haha… một chầu chè nhá… uki?

-Oài… thôi được rồi… xê nhanh nhanh giùm em tí.

Suốt một giờ đồng hồ dài ngoằng, có một con bé gục đầu vào thành bản ngủ và một tên con trai chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé ấy. Khi hết tiết học ấy (với mọi người được coi là BỔ ÍCH… còn với hai kẻ kia thì thực sự là CỰC HÌNH), hai tên ẩn nấp dưới bàn lò dò bước ra thì một bàn tay… à không… hai bàn tay đặt lên hai cái đầu với hai cái cốc đau điếng…

-Rõ mười mươi rồi nhá! Nhóc con… đi đâu? Cả mày nữa thằng Bột kia. Sao lại ngồi với nhau trong tình trạng thế này?

-Anh Cỏ… á nhầm… anh Nhi… em có gì đâu… chỉ là… chỉ là… không muốn học cái thứ ngôn ngữ vớ vỉn ấy thôi… -  Kẻ thứ nhất biện minh.

-Chỉ chỉ cái gì mà chỉ… anh chả cần biết gì cả…từ ngàn xưa, cha ông ta đã quan niệm thế nào ấy nhẩy?... e hèm… “Nam nữ thụ…”… ááááá… tha tha cho tao, tha cho anh đi nhóc… hai đứa hai tai thế này thì lấy đâu tai để anh mày nghe vợ với mẹ vợ mắng sau này nữa??? Oa oa….

-Stop cái câu nói vớ vỉn của mày lại đi đã thì có lẽ TỤI TAO sẽ ngẫm nghĩ lại đó. - Kẻ thứ 2 ra điều kiện. 

-Oái oái…véo đau…hic hic…tao có nói gì đâu, tự mày suy ra đó chứ - Nhi thốt lên trong tiếng-nấc-nghẹn-ngào.

-Này thì tự suy ra nè! Khiếp chưa???? - Kẻ thứ nhất lại ra tay.

-Oái oái… hic hic… tha cho tui đi mà.. :((:((… đau đau… ờ thôi anh chừa… tao chừa nghe mày - Bản mặt thảm thiết kia quay từ con em gái iu quý sang thằng bạn chí cốt.

-Thì tha – hai tiếng nói vang lên một lúc.

-E hèm... – ai đó vẫn lì lợm.

Bước ra khỏi phòng bảo vệ chật chội ấy. Đoàn-tàu-nhỏ-tí-xíu gồm chú-lái-tàu là Ngọc, hành-khách là một-người-nào-đó tên Bột ấy ;)) và tên cuối cùng (chắc kiểm vé) là ông Cỏ yêu quý của chúng ta với đôi tai “nóng bỏng”, miệng huýt sáo “chưa có bao giờ đẹp như hôm nay” và cặp mắt đang chớp chớp không ngừng nghỉ về hai người đi trước với sự việc vừa qua.

Kẻ giả mạo: Lớp Ngọc làm hội kết thúc kì I. Tụi nó dự định đi chơi xa. Và điên tiết hơn là Tuấn “hội” - lớp phó học tập -  đề xuất cái ý kiến là phải dẫn theo các “đại nhân” và “phu nhân”, ai không có sẽ phải là chủ chi từ đầu tới cuối buổi đi chơi… Hic... kinh phí đâu có nhỏ… Oài oài… Tưởng chừng như mọi người sẽ phản đối gay gắt… nhưng mà… thôi rồi… tụi nó gật đầu lia lịa mặc cho nhỏ lớp trưởng hét ầm ĩ cả lên. 

Ngọc không thể kéo tên Hùng “mắm” bạn thân nó đi được, bởi nếu thế thì từ đó nếu hai đứa có đi với nhau sẽ bị tụi trong lớp nghi-ngờ, hơn nữa chưa chắc tụi quỷ sứ này lại tin. Càng không thể nhờ đến anh Nhi vì ai chả biết anh là anh trai ruột của nó. :((…:((… chết rồi… tiền đâu ra mà khao tụi nó từ đầu tới cuối như thế… Chết mất thôi… Điên đầu quá, Ngọc phóng xuống nhà lấy li nước đá để uống cho nó tỉnh táo đầu óc một tí. Vừa đặt chân ra cầu thang, một cuốn vở có hình Xitrum “nằm” hiên ngang giữa lối đi ở cầu thang:

-Lại là Cỏ >”<. Lúc nào cũng chỉ biết bừa bộn mà không chịu thay đổi tí tẹo gì hết. - Vừa nói nó vừa nhặt cuốn vở lên. Như thường lệ thì cuốn vở sẽ được phóng cái vèo ra bàn học của Nhi ở gần đó, nhưng lần này thì không – Quái! Lê Nhật Minh?? Có phải ông Bột đó không í nhở? 

-Nhóc nhóc. Thấy cuốn vở thằng Bột đâu không? Chết anh! Mượn nó về mà chưa kịp chép thì biến đâu rồi không biết nữa.

-Của ông Bột í hả? Nè - vừa nói Ngọc vừa đưa cuốn vở về phía anh chai – nó yên vị ở cầu thang ấy. Luộm thuộm! >”<

-Hé hé. Chớ ai đang cầm cuốn vở trên tay rồi cứ ngắm mãi ấy thế nhỉ? :-“

-Hơ! Không lấy thì thôi nhá! Em đem về phòng làm giấy nháp đó nghe! Đỡ tốn money :))

-Ê! Đừng thế chớ! À mà thôi, cứ giữ lấy. Anh cho mày đó!

-Haha… thank nhá. Anh có bị véo tai bao nhiêu lần cũng đừng kêu em nghe! – Nói rồi Ngọc chạy biến vào phòng quên cả việc xuống nhà lấy nước.

Trong phòng cô nàng:

-Chữ con trai mà xem ra cũng đẹp phết nhỉ! Chả bù cho thằng Mắm nhà mình :-?

Rồi hình như có một tia sáng lóe lên trong đầu:

-AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! Nghĩ ra rồi… đi cầu cứu cha này thôi. Chỉ có cách này. Nhanh, gọn, lẹ… Yeah Yeah!!!!

-Anh Cỏ nè. Số ông Bột bao nhiêu thế?

-E hèm, ở đó chờ bác xí nhá! Đây…012………

-Uki. Thank anh nhìu!

-Ờ ờ…cẩn thận nhá nhóc con! :)):))… dính nó là mệt đấy!

-Xíííííííí… Ai mờ dám iu cái cha công tử trắng như cục bột ấy chứ >:P

Nói rồi Ngọc chạy về phòng chụp nhanh lấy điện thoại và bấm như bay số mà anh Cỏ vừa cho:

-Hello! Nhóc không có việc gì làm, rảnh rỗi nên gọi cho anh đó hả?

-Ủa! Sao anh biết là em.

-Hehe… thằng Cỏ vừa nhắn tin sang cho anh này. Có chuyện gì hử em?

-Vở văn iu quý của anh đang nằm gọn trong tay em nè.

-Ừ thì sao?

-Muốn lấy lại không?

-Không :))

-Hả? Sao không?

-Có kẻ đang muốn giữ làm của tin thì cứ để yên thế đi cũng được mà.

-Này >”<… vừa phải thôi nhá! Ai thèm iu anh mà của với chả tin. Rách việc. Có lòng tốt mà không được báo đáp. Vậy thôi! Bye!

-Đó đó… lại cái kiểu nói năng cộc lốc ấy! Em bye anh hai lần như thế rồi đấy! Đùa có chút xíu mà đã nóng. Thế nào? Chuyện gì nói anh nghe?

-Túm lại là anh muốn lấy lại vở không?

-Dĩ nhiên là có, không có nó anh chép lại từ đầu mà chết à?

-Haha… vậy thì tiền trao cháo múc nghe! Anh giúp em, em giúp anh. Uki?

-Giúp gì giờ nhóc?

-Làm “đại nhân” của em một ngày được không? À không. Một buổi sáng thôi cũng được.

-C…á…i…g…ì…????????? ĐẠI NHÂN CỦA EM ÁH??? Trời nắng nóng quá nên em cũng bị lung lay theo hả?

-Không lung lay! Em nói thật! Không đùa.

-Thế không sợ người iu anh nó oánh hả?

-Trời! Anh có người ta rùi à..hic…nhầm địa chỉ…sorry…bye

-Haha..sao bỏ cuộc sớm thế! Người ta là em đó :))

-Ê! Muốn gì?... mà khoan… như thế có nghĩa là… là…??

-Là gì tự hỉu đi chứ!

-Là anh chịu giúp em rồi chứ gì?

-Ừ, nhớ trả anh vở sớm không chết! 

-Uki! Mà lạ nhỉ? Anh không hỏi vì sao em nhờ anh như thế à?

-Hehe…anh biết hết rồi. Thằng Nhi nó nói cho anh biết là từ sáng nay đi học về, em phải đau đầu vì chuyện ấy, chưa biết nhờ đến ai và nó còn khẳng định người-được-nhờ  là ANH nữa chứ!

-Cái lão Cỏ này, chuyện gì cũng kể được tuốt! Thì ra là nãy giờ anh biết ý định của em từ trước nhưng cũng NAI??? Hic hic.

-Hehe, thằng Cỏ có kể thì giờ anh mới chịu giúp em chứ. Em nghĩ thằng Nhi là ai mà dám thả vở anh lung tung thế hả? Anh kill nó luôn ấy chứ!

-Ừ nhỉ! Đúng thế thật! Mà thôi, giúp em nhá!

-Uki rùi mà!

-Vậy sáng thứ 7 em sang nhà anh kéo anh đi nghe!

-Không! Để sáng đó anh qua chở “phu nhân” của anh đi!

-Này này, chỉ là một buổi sang thôi nhá. Làm gì có chuyện PHU NHÂN ở đây?

-Hehe, đùa thôi. Anh qua đón em lúc 7h30’. Uki?

-Uki! Thank anh trước. Býe bỳe

-Ừ, bye em!

Đóng kịch đến tận chiều: Hội lớp giải tán từ lúc 3h chiều, Ngọc chỉ nhờ Minh.

Mỗi buổi sáng, vậy mà ai ngờ ổng hảo tâm lắm, ở lại tới lúc giải tán lận. Nhưng hai người này còn kéo nhau đi lòng vòng tới tận 5h chiều mới mò về nhà.

-Lòng vòng không nhóc? Anh chưa thích về giờ!

-Uki! Coi như động viên cho tài năng đóng kịch trong tương ai của anh. Đi ăn chè đi! Để em trả nợ lần trước luôn!

-Há há. Em nghĩ anh là ai mà đi ăn lại để con gái trả tiền hả?

-Vậy thì anh cứ chịu ấm ức đi, đỡ tiền :))

-Thôi cứ đi đã, tính sau.

Rồi cứ thế, hết chuyện này đến chuyện khác… rôm rả… không có lúc dừng… suốt 2 tiếng đồ hồ.

Sự cố chiều mưa: Là một chiều học ở trường, mưa tầm tã, Ngọc không mang áo mưa theo mà cũng chả có xe để về bởi con ngựa sắt cọc kệch vừa hỏng hôm thứ 2. Mưa mỗi lúc một lớn. Chả nhẽ cứ phải đứng ở trường mà đợi cho ngớt mưa mới về hay sao? Có mà đến tối ấy chứ! Mấy đứa trong lớp lại dè đúng lúc này mà đi học thêm cả. Lớp con bạn thân nó thì phải ở lại học bù. Ông anh thì hôm nay chuồn học. Haizzzzzz… chết mất thôi. Lại hết tiền mua áo mưa nữa:

-ĐEN CHẾT ĐI ĐƯỢC!!!!!!!!!!! - Ngọc như thét vào khoảng không cho hả giận.

-Hehe! Nhóc, về không anh đưa về này? Trời mưa mà đứng đó tí nữa là lạnh lắm đó. Gió se se thế mà mặc áo tay ngắn thế kia. Chỉ có chết trở lên. Thôi lên đây, không cần hỏi han gì nữa, lên anh chở. Nhanh!

-Thật nhá! Đừng có than là sau 3 tiết học còn bắt anh chở về nhà đó!

-Ừ rồi. Lên nhanh kẻo mưa to nhóc!

Câu chuyện giữa hai người sẽ vẫn tiếp tục rôm rả nếu như Minh không mạnh dạn vòng tay ra sau nắm lấy tay Ngọc. Ngọc đang thao thao bất tuyệt thì bỗng ngượng chín cả mặt… im bặt… Rồi như một phản xạ có điều kiện, nó vòng tay, gần như là ôm lấy Minh... hờ hờ ở áo…

-Còn lạnh nữa không em? – Minh hỏi.

-Uhm! Không … Anh thì sao?

-Anh có lạnh đâu, nãy giờ ấm lắm ấm lắm ^^

Những cuộc hẹn trà sữa: Sau hôm mưa đó, Ngọc và Minh chính thức trở thành 1 cặp. Mọi người đều có một cung-bậc-cảm-xúc riêng về chuyện này (không kể hai người trong cuộc): Mạnh Nhi tự hào về tài dự đoán tương lai của mình, là người luôn cười-đểu-ơi-là-đểu mỗi lần Ngọc vừa cầm điện thoại trên tay vừa cười thật duyên, là kẻ đầu têu cho mấy trò chọc Minh mỗi sáng Minh đưa Ngọc đến trường, lúc ra chơi, lúc tan trường và cả lúc đi học thêm. Giang thì luôn là người làm cho Ngọc đỏ mặt mỗi khi cứ đứng ở lớp mà gọi với lên trên tầng 3 “anh Minh ơi Ngọc nè”. Hùng “mắm” thì bức xúc lắm vì con bạn thân không đi với nó nhiều như trước, không có ai nhờ nó bày trò cười lúc buồn nữa và dường như cũng mất đi một thứ gì đó, quan trọng lắm, trống trải lắm…

Minh thường rủ Ngọc đến quán Little Love uống trà sữa, thường kéo Ngọc lên ban công nhà mình để xem hoa hướng dương, thường dẫn Ngọc đến chỗ cái cây có khắc tên hai đứa với trái tim ở giữa. Ngồi sau lưng Minh, Ngọc biết mình luôn được che chở, còn Minh thì lại rất hạnh phúc về điều đó.

Sinh nhật lần thứ 17: Ngọc không tổ chức Sinh nhật như mọi năm, mà lân này, Minh muốn cho nó một bất ngờ lớn:

-Năm nay đừng tổ chức sinh nhật rầm rộ nhé, theo anh, tối mai anh sẽ dẫn em đến chỗ này, hay lắm.

-Uki! Mà không bật mí cho em một tí tì ti hả? 

-Hehe… bất ngờ mới vui chứ!

-Ki bo >:P

-Ừ, thế nào cũng được, miễn sao đi với anh là uki.

Tối hôm sau….

-Nhắm mắt thật chặt nhé, đừng mở ra, nhớ chưa?

-Cứ như thế này mãi á?

-Không, chỉ một chút thôi! Theo anh!



-Rồi, giờ cho phép em mở mắt ra đấy!

Sau cặp-mắt-giả, một đôi mắt to, tròn từ từ mở ra:

-Woa…đẹp quá!!!!!! - vừa nói Ngọc vừa chạy ào ra biển.

Những gợn sóng li ti ập vào bờ, chạy cả lên hình trái tim có nến mà Minh kì công thắp nên, tiếc là nhiều gió quá, nến tắt cả, chỉ còn một cây duy nhất:

-Một cây cũng được nhé! Em ước rồi thổi nến đi, đừng để gió làm tắt mất cây nến cuối này!

-Một điều ước, cho anh và em mãi như thế này, nhé.

-Uhm, tuỳ em mà, nhắm mắt lại rồi ước đi, nhanh lên kẻo nến tắt đó!

-Nến sẽ không tắt đâu trừ khi em thổi :D. Em ước xong rồi này, thổi với em nhá!

1….2….3…

-Giờ thì em chạy dọc bờ biển với anh, có cái này cũng hay lắm!

- Uki!'

Một câu tiếng Anh dài ngoằng mà Minh cặm cụi hơn tiếng đồng hồ mới rải đá xong:

- Thank you for all the love you always give to me! ♥ you :X…

Dù biết anh không thích gì môn tiếng Anh như nó, nhưng cũng dùng ngôn ngữ này cho việc biểu lộ cảm xúc, nó thấy hạnh phúc vô cùng… dựa đầu vào vai anh… vòng tay ôm lấy anh… cảm giác được chở che thật yên bình… Nó và Minh ngồi xoay lưng lại cùng ngắm sao ở biển. Những tia sáng lấp lánh trên bầu trời thật rộng… thật cao… gió mát rượi… Ngọc ngân nga:

“You make me cry,
 Make me smile,
 Make me feel that love is true... 
You always stand by my side,
 I don't want to say goodbye.

 You make me cry, 
Make me smile,
 Make me feel the joy of love. 
Oh! Kissing you... 
Thank you for all the love you always give to me,
 Oh! I love you ...”




“…Trong Tôi có nhiều Tôi …
Một Tôi hay cười và một Tôi hay khóc
Tôi cười với đám đông
Tôi khóc một mình
Còn một Tôi im lặng
Một Tôi là chiếc bóng theo tôi
Tôi gom nhiều tôi thành một Tôi
Mỗi lần ngồi nghĩ và tự hỏi
Tôi nhiều Tôi vậy mà sao một mình… “

 
Các thành viên đã Thank YooNaiK vì Bài viết có ích:
07/01/2011 12:01 # 3
YooNaiK
Cấp độ: 10 - Kỹ năng: 9

Kinh nghiệm: 24/100 (24%)
Kĩ năng: 81/90 (90%)
Ngày gia nhập: 20/02/2010
Bài gởi: 474
Được cảm ơn: 441
Phản hồi: Câu điều kiện loại 3


 

Kì 3: Giá như anh chỉ là một giấc mơ

Khi mọi chuyện đang thật vui vẻ thì bỗng dưng những điều bất ngờ lại ập đến…Minh và Ngọc chia tay…

-Mắm! Đi chơi với tao đi… tao thấy buồn ghê gớm mày ạ!
-Giờ á? Cỡ 30’ nữa nhá, giờ con Bống chưa đi học về, tao không thể để nhà cho trộm vào hỏi thăm được!
-Ừ, thế cũng được.
-Uki, đi đâu?
-Đâu cũng được, miễn không phải Little love và bãi biển. Uki?
-Ừ! Lát nữa tao qua chở mày. Nhá!
-Uki, bye!
Công viên…
-Ngọc! Mày sao thế? Có gì kể tao nghe coi…
-Tao… tao thấy trống trải lắm… tao vừa mất đi một thứ rất quan trọng…quan trọng lắm…
-Mất gì?
-Minh!
-Hả? Sao lại thế? Làm gì có chuyện vô lí như thế được. Mày kể cụ thể tí đi!
-Thứ 3 tuần trước lúc đi học thêm Anh về, tao… hic… tao thấy ổng chở chị Hằng lớp trên…
-Nhiều lúc người ta là bạn bè của nhau thôi. Sao mày đa nghi thế?
-Tao không đa nghi! Lúc đó chỉ cách có một đoạn, tao đã vẫy tay chào hai người, nhưng không những không có một cử chỉ đáp lại mà chị Hằng còn ôm và tựa đầu vào lưng anh Minh nữa 
-Thật á? Thế sau đó hắn giải thích về vụ này ra sao?
-Những dòng tin nhắn quan tâm không còn nữa, không một cuộc điện thoại, anh tránh mặt tao ngay khi tao ngồi trên xe anh Nhi đi song song với anh…
-Vậy tại sao mày không thử nhắn tin hỏi hắn trước xem sao?
-Tao đã nhắn bao nhiêu tin mày biết không? Ngay tối đó tao nhắn cũng phải 10 tin là ít…rồi những ngày liên tiếp sau đó nữa…
-Không một tin nhắn đáp lại sao?
-Có, hai tin!
-Gì?
-Một là “em đừng nghĩ ngợi gì về chuyện đó, lo học hành đi”. Và “đừng quan tâm đến anh làm gì cho mệt mỏi. Anh thấy chán lắm rồi. Xin em đừng nhắn tin nữa”
-Thật hả??? Tao không ngờ cái thằng ấy lại như thế. Không thể để yên được. Mày là bạn tao. Hắn ta xúc phạm mày tức là xúc phạm tao! Tao không để hắn tiếp tục xem mày như món đồ chơi được đâu! Ức lắm >”<
-Mày định làm gì hả Mắm? Đừng nữa mày ạ…người ta đã không còn thích tao, không còn  đối xử với tao như trước thì níu kéo để làm gì cơ chứ. Thà cứ để như thế này, để thật đau, nhưng cũng giúp tao quên được anh mà.
-Mày vẫn gọi hắn ta là ANH á??? Dẹp đi hộ tao. 
-Mắm, đừng nóng thế. Tao cần mày an ủi tao chứ không phải kể chuyện này ra cho mày để rồi nhận được những lời nói như thế. Tao biết mày quan tâm tao nhiều nhưng mà cái ý định đó của mày không giúp được gì cho tao cả. Chỉ làm tao buồn thêm mà thôi!
-Ừ, vậy tao xin lỗi mày nhiều. Này!!!!! Đừng khóc chứ! 
-Tao… thực sự… thực sự không biết phải làm thế nào nữa… cảm giác hụt hẫng, lạc lõng vây quanh tao mày ạ…tao muốn khóc lắm… muốn hét thật to để giải toả những gì mệt mỏi nhất trong lòng.
-Tao… tao… - Hùng không biết nói gì hơn, chỉ biết đưa người về phía Ngọc gần hơn, rồi kéo Ngọc tựa vào vai mình - cứ khóc đi, nếu như mày cảm thấy nhẹ nhõm hơn!
-Mày có nghĩ tao nên nói chuyện không? Ít nhất thì cũng phải có một lí do gì đó rõ ràng chứ. Ít ra anh ấy cũng phải cho tao biết tao đã làm gì sai để anh ghét tao, để rồi anh bỏ mặc tao như thế chứ…
-Mày không có bất cứ một lỗi gì cả. Mà nếu có có thì cũng chỉ là mày KHÔNG CÓ MẮT iu phải thằng không ra gì thôi, là Sở Khanh í. Còn nói chuyện, tao nghĩ là nên, ít ra thì tao nghĩ MÀY sẽ là người nói lời chia tay, chứ không phải là HẮN…
-Ừ, nghe mày…
-Còn giờ cứ khóc đi… khóc cho thật nhẽ nhõm… khóc thật to vào… không ai cười mày đâu…

Cứ thế hai đứa ngồi ở công viên cho đến tối mịt… Ngọc tựa đầu vào vai thằng bạn thân và khóc… thật to… còn Hùng, một tay nó nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Ngọc, tay kia quẹt những giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt trong veo kia…

Ngay tối hôm đó, Ngọc về nhà mở nick Y!M lên và nhắn tin cho Minh…

Alittlelove: Anh Minh! Có lẽ đã rất lâu rồi anh không nói chuyện với em. Em không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tụi mình. Thực sự em không thể hiểu nổi. Dù có ghét em đi chăng nữa thì anh cũng nên nói ra, chứ cứ mãi như thế này mệt mỏi lắm anh à. Thứ bảy cho em một cuộc hẹn nhé. Ngắn thôi cũng được. Chỉ cần anh nói rõ ra tất cả cho em. Anh ghét em, anh không còn thích em nữa hay là anh muốn chia tay…bất cứ điều gì cũng được…nhưng phải cho em một lí do. Đợi tin nhắn của anh.

Ngay lúc đó có tin nhắn trở lại. Thì ra là Minh invisible với Ngọc…

LovePearl: Anh không muốn gặp em nữa. Mình nói chuyện giờ đi.

Alittlelove: Uki thôi.

LovePearl: Giờ thì em muốn nói gì?

Alittlelove: Em chỉ muốn biết lí do tại sao trong thời gian gần đây anh lại đối xử với em như thế.

LovePearl: Uki… đơn giản. Anh không còn thích em nữa, anh chán em lắm rồi và anh đã tìm thấy một người thực sự phù hợp với mình hơn em gấp trăm lần.

Alittlelove: Thực sự em rất bất ngờ. Nhưng em không còn cách nào khác. Nếu thực sự anh không còn thích em nữa thì mọi chuyện kết thúc ở đây thôi.

LovePearl: Ừ. Chúc em hạnh phúc. Sớm tìm được một người mới tốt hơn anh.

Alittlelove: Ha :)). Nực cười. Em đâu phải là anh để có thể đem người khác ra làm trò đùa một cách dễ dàng như thế được.

LovePearl: Haha. tuỳ em thôi. Là quyền của em mà. 

Alittlelove: Vâng, cám ơn anh nhiều. Cám ơn về tất cả những gì anh đã dành cho em trong suốt quãng thời gian vừa qua và cũng cám ơn anh đã nói thật cho em. Giờ em muốn anh giúp em một việc cuối.

LovePearl: Việc gì?

Alittlelove: Nếu gặp em xem như chưa quen biết. Đó là một. Thêm nữa. Ignore nick em đi bởi vì em cũng sẽ làm như thế với cái nick của anh ngay bây giờ, sau cuộc nói chuyện này.

LovePearl: Haha. Quá dễ. Em không phải nói. Anh tự làm mà. Rồi. Còn gì nữa không?

Alittlelove: Hết. Cám ơn. Bye!

Ngọc di chuột phải đến nick Minh. Nhấn nút Del. Sau đó vào sổ liên lạc. Chuột nằm ở ô ignore. Ngọc nhắm mắt thật lâu… để đến khi mở mắt ra, nó đã nhấn vào ô đó từ bao giờ. Finish… nước mắt lăn dài trên má… khóc…

Đêm nay trời lại mưa, mưa to nữa là đằng khác… Ngọc ngồi bó gối bên cửa sổ, gập mình xuống hết mức có thể như là một sự gồng mình…gồng lên để rồi nước từ mắt và từ tim rơi ra… Lần đầu tiên, nó cảm giác được nỗi đau từ tim mình… như có một bàn tay bóp nát trái tim nó… nhói đau… Ngay bây giờ, một loạt câu điều kiện loại 3 bủa vây lấy nó, xiết chặt lấy nó, ép cho nước mắt nó cứ rơi mãi… Giá mà mình cẩn thận hơn mỗi lần dắt xe khỏi nhà xe, giá một trong những chiếc xe mình làm đổ không có xe của Minh, giá mình không ghét môn Anh Văn để cái ngày hôm đó không trốn ở phòng bảo vệ cùng Minh, giá mình thật kiên định theo cái “chủ nghĩa độc thân” của tụi bạn, giá mà mình chưa từng có chút tình cảm nào với anh…

“Tại sao lại như thế???????” - Dường như con bé không còn chịu nổi cái cảm giác của sự ngôt ngạt này nữa… nó thét vào khoảng không… tiếng thét kéo theo từng cơn mưa nước mắt làm mặt nó trở nên nhoè nhoẹt… Vẫn may cho nó là cả ba lẫn mẹ nó đang đi công tác xa nhà, tuần sau mới về đến… Bởi thế nó có thể thả mình trôi nổi trong nỗi đau lần này mà không bị giáo huấn bởi đủ thứ lí thuyết…

-Ngọc! Em sao thế? – Nhi đẩy mạnh cánh cửa phòng Ngọc chạy thốc vào sau khi nghe tiếng thét của cô em gái.
-Em không sao cả… anh vào đây mà vẫn không chịu gõ cửa!
-Tại anh tưởng em có chuyện gì chứ sao! - Nhi bước lại gần chỗ Ngọc – Em gái của anh! Anh biết em đang rất buồn, nỗi buồn này anh hiểu, hiểu rất rõ. Giờ anh biết dù có nói như thế nào thì em cũng không thể vui hơn được. Em vừa mất đi người quan trọng trong cuộc đời cơ mà. Nhưng nghe anh, đi vào đây đi, ngoài đó lạnh, hơn nữa bệ cửa sổ cũng không đủ rộng đâu, nguy hiểm lắm. Nghe anh, nhanh lên!
-Vâng - Vẫn “bản mặt thảm hại” Ngọc lê bước khỏi cửa sổ, đưa tay xoa xoa mặt rồi cố nở một nụ cười méo xệt tặng ông anh - Em ổn mà anh 
-Em không ổn! Em không hề ổn! Sau nụ cười ấy, anh biết em đang rất đau. Đừng cố tỏ ra cứng rắn, em khóc đi, anh không cười em, anh không chê em bất cứ điều gì cả. Tới đây, để anh ôm em. Tựa vào vai anh mà khóc.
-Anh…. - Ngọc như nhảy vào anh Nhi, nó lại thấy được cái cảm giác thân quen từ nhỏ mỗi lần anh cõng nó đi chơi – Em buồn quá! Em nhớ Minh nhiều lắm. Thực sự em vẫn cứ ngỡ đây là một giấc mơ, một giấc mơ thật dài, đúng hơn là một cơn ác mộng. Lay em dậy đi, để em thoát khỏi cơn ác mộng này mà trở về thực tại. Đi anhhhhhhh!
-Ngọc! Em làm ơn nhìn thẳng vào sự thật đi. Rằng Minh là một thằng Sở Khanh. Nó đã lừa gạt tình cảm của em, làm em trở nên như thế này. Và giờ, em là em, em không thể phụ thuộc vào nó cũng như cũng không thể cứ để mình thê thảm như thế này mãi được. Em cố lên. Anh tin em sẽ làm được. Rồi em sẽ là con bé lớp trưởng kiêu hãnh ngày nào thôi, sẽ cười thật tươi, sẽ bước đi thật tự tin trên sân trường, sẽ mãi là con em phá phách của anh. Anh tin Ngọc. Cố lên em!
-Hát em nghe nhé! Bài gì cũng được, để em hết buồn.
-Uki… cứ đứng yên như thế này, anh hát cho mà nghe. E hèm…
…But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad your heart get colder
Yes I show you what real love can do…
Cố lên em của anh…Khóc đi đã…khóc để rửa thật sạch mắt, rồi làm lại từ đầu, nhé em 
-Cám ơn anh nhiều…
Ngày hôm sau, vừa đến lớp, Giang đã phóng như bay sang lớp, rồi sang chỗ Ngọc:
-Sao mày không kể cho tao? – Giang hớt hải.
-Kể chuyện gì mới được chứ? - Ngọc hỏi mà không dám nhìn lên, không muốn để Giang thấy đôi mắt gấu trúc của nó – Mày hỏi cộc lốc thế thì làm sao tao trả lời được!
-Chuyện mày với Minh!
-À ừ…tao xin lỗi…lúc đó tao không nghĩ gì nhiều hơn!
-Thôi được rồi, tao không bắt lỗi mày đâu! Nhưng mà giờ mày ổn chứ? Tao nghe thằng Mắm kể mà lo quá!
-Ừ, tao ổn, mày đừng lo cho tao. Mà đi mua đồ ăn sang với tao đi 
-Uki uki :D…đi thì đi…hôm nay tao bao, nhá! – Giang hào hứng.
-Ừ, sao đó cũng được ^^

Sau một hồi chen chúc ở canteen thì 2 đứa nó cũng mua được món đủ để cái dạ dày không “phản động” trong suốt 5 tiết học. Vừa quay lưng lại bước đi, Ngọc đụng phải một người con trai, cao hơn nó, da trắng, răng khểnh… là Minh… Nếu không có chuyện đó xảy ra, thì Ngọc sẽ cười thật tươi chào Minh rồi nhận lấy chiếc Hamburger từ tay anh, còn Giang sẽ nở một nụ cười thật nham hiểm rồi giơ tay đòi Minh kẹo… Nhưng giờ thì không còn như thế nữa, Ngọc nhắm mắt rồi bước nhanh qua Minh, Giang thì đưa mắt nhìn Minh một hồi, tặng anh một cái liếc sắc hơn dao rồi cũng bước nhanh theo con bạn. RẦM!!!!!!!
-Mày đi đứng thế hả? Nhìn đâu đấy? - một giọng nam ồm ồm bực bội vang lên.
-Xin lỗi, cho xin lỗi nhé! - Ngọc đáp ấp úng.
-Hay nhỉ? Làm đổ cả cốc coke của tao rồi giờ thì xin lỗi rồi bỏ đi sao? - thằng nhỏ đó vặn lại.
-Uki thôi! Tôi đền bạn. Chờ chút! - Ngọc quay lưng lại một lần nữa về phía quầy hàng – cho cháu một cốc coke ạ!
Một lát sau…
-Xin lỗi bạn! Nước của bạn đây! - Ngọc vừa nói vừa chìa tay đưa cốc nước mới mua cho tên kia
-Thôi được! Bỏ qua. Rách việc, vừa sáng ra đã đụng phải con gái loại gàn dở này! – Nói rồi nó quay lưng đi mà không để ý thấy nước mắt đã lăn dài trên má Ngọc từ lúc nào.
Ngọc lại khóc…Giang buông mấy lời chửi tên con trai lỗ mãng kia rồi kéo vội Ngọc ra khỏi canteen tới ghế đá dưới cây bàng…
-Này! Ăn đi, đừng khóc nữa – Giang chìa cái bánh ngọt về phía Ngọc.
Im lặng….
-Tao tệ quá đúng không Giang?
-Không! Mày không tệ. Mày của tao sao lại tệ được. Nếu là tao, gặp chuyện như vậy cùng một lúc, tao sợ chẳng còn tâm trạng mà đến lớp nữa chứ. Mày như thế này là khá lắm rồi đấy!
-Cám ơn vì đã động viên tao! Tự dưng tao nhớ Minh quá, nhớ kinh khủng - nước mắt lại một lần nữa lăn dài trên má Ngọc khiến miếng bánh mì trong cổ họng nó trôi tuột.
-Thằng đểu đó mà mày nhớ làm gì. Cả mày cũng mù, ông anh mày cũng mù. Một người đi iu hắn, người kia lại làm bạn thân với hắn. Hay thật!
-Ừ, hay!
-Cái gì đây? – Giang nhìn lén qua tờ giấy trên cuốn vở con bạn – Giá như anh chỉ là một giấc mơ/ Đến rồi đi không để lại điều gì. Ê! Đưa tao đọc đã.
-Đọc gì mà đọc!
-Mày làm thơ cho Minh đấy à?
-Không, là tao nhặt được đó chứ. Để tao cho vào thùng rác giờ.
-Thôi đi, mày không biết nói dối đâu. Tao biết ngay mà. Hic… mày đánh mất bản thân thật rồi Ngọc ơi. Mày ghét văn lắm mà, có bao giờ mày làm thơ đâu. Vậy mà giờ…
-Tao… tao không biết nữa… có lẽ đúng như mày nói thật rồi.
-Đứng dậy, không thể để mày như thế này mãi, đi tìm “mày” với tao – Giang kéo mạng Ngọc dậy khỏi ghế đá rồi lại lôi tuột đi…

Cũng lúc đó, từ trong canteen, một ánh mắt con trai len lén nhìn ra hai con bé ngoài ghế đá… cũng có một thứ nước mằn mặt, chan chát từ từ rơi ra từ mắt tên con trai này…

(Còn tiếp)




“…Trong Tôi có nhiều Tôi …
Một Tôi hay cười và một Tôi hay khóc
Tôi cười với đám đông
Tôi khóc một mình
Còn một Tôi im lặng
Một Tôi là chiếc bóng theo tôi
Tôi gom nhiều tôi thành một Tôi
Mỗi lần ngồi nghĩ và tự hỏi
Tôi nhiều Tôi vậy mà sao một mình… “

 
Các thành viên đã Thank YooNaiK vì Bài viết có ích:
08/01/2011 20:01 # 4
BangBipBom
Cấp độ: 4 - Kỹ năng: 3

Kinh nghiệm: 13/40 (32%)
Kĩ năng: 27/30 (90%)
Ngày gia nhập: 12/10/2010
Bài gởi: 73
Được cảm ơn: 57
Phản hồi: Câu điều kiện loại 3


 truyện này mình cũng có đọc trên kenh14.vn .đang đợi đọc kỳ 4 :
nóng ruột quá :-ss



sống là cho không chỉ nhận bao giờ ^^~


 
10/01/2011 20:01 # 5
BangBipBom
Cấp độ: 4 - Kỹ năng: 3

Kinh nghiệm: 13/40 (32%)
Kĩ năng: 27/30 (90%)
Ngày gia nhập: 12/10/2010
Bài gởi: 73
Được cảm ơn: 57
Phản hồi: Câu điều kiện loại 3


 

Kì cuối: Gặp lại em

 

Đã 2 tháng trôi qua, Ngọc đang dần dần tìm lại con người trước đây của mình, nhưng liệu nó có quên được hình ảnh của Minh trong tâm trí mình?

 

Một ngày nắng đẹp… trên hành lang tầng 2 có một con bé tóc dài (cũng mặc áo dài nốt) hớt ha hớt hải chạy thật nhanh vào lớp kế bên với vẻ mặt không thể bực bội hơn:

 

-Ngọc Ngọc! Ra đây tao bảo – Là Giang, không thể là ai khác :- w

 

-Có chuyện gì mà mới ra chơi vào tao đã nghe tiếng bước chân huỳnh huỵch của mày từ cuối hành lang thế? Có chuyện gì? Nói ở đây luôn đi, tao đang làm cái đơn đăng kí tuần học tốt.

 

-Dẹp đi! Thả đó, theo tao ra ngoài này, nói trong lớp không tiện, nhanh >”<

 

-Mệt mày thật đó! Ừ thì đi. - Ngọc vẻ hơi dỗi lấy hộp bút đặt lên tờ giấy để nó không bị cuốn đi bởi mấy cơn gió mùa hè rồi đi ra ngoài cửa lớp, nơi mà Giang đã đứng đó đợi nó sẵn – Sao? Chuyện gì nào? Lại mới tia được anh nào hả ;))

 

-Khổ! Tao thì tia được ai >”<… là chuyện của mày đó ngốc!

 

-Thầy cô khen gì tao hả? ;;)

 

-Khen gì đây? Là chuyện Minh!

 

-Vậy thôi, tao vào đây, tao đang bận lắm, tao không muốn nghe bất cứ điều gì về ổng cả. Uki?

 

-Không! Nhất định chuyện này mày phải nghe – Giang kéo vội con bạn lại vị trí cũ - Giờ thì tao biết lí do rồi!

 

-Lí do gì?

 

-Thì chuyện broken up í!

 

-Ờ! Là gì? - Ngọc làm ra vẻ không mấy quan tâm nhưng thực ra trong lòng đang rất hồi hộp.

 

-“Hắn” ta đi du học!

 

-C…á…i…g…ì…????? DU HỌC????? Mày đùa à?

 

-Ai đùa mày làm gì, là thật, thật 100%.

 

-Sao mày biết??

 

-Lúc nãy tao ra nhà xe lấy áo mưa. Tao nghe mấy con bé khối 10 tám vớ nhau, vờ đi gần nghe lén thì mới biết được tụi nó nói về hotboy nào đó 12A3 sắp đi du học í. Tưởng chuyện tầm phào của mấy con bé rương rượng, tao bỏ đi, nhưng khi nghe tên “Minh” cái thì tao lại giả vờ đi ngược lại lấy chìa khoá xe. Tao còn nghe tụi nó nói là 1 giờ chiều nay Minh bay, giờ chắc cũng sắp ra đến sân bay rồi đó Ngọc ơi!!!!!!!!!!

 

-Oài, tưởng gì, thì thôi, để ổng đi đi, dù gì thì giữa tao với ổng cũng đâu còn gì để tao phải lưu luyến hay là chạy theo níu kéo lại.

 

-Ngốc! Mày ngốc quá đi mất! Đó là lí do mà Minh mượn chị Hằng đóng kịch để mày không phải trải qua cảnh chia tay. Rồi có lẽ vì là First love nên ổng cũng không đủ kinh nghiệm để rồi mất niềm tin vào tình cảm của 2 đứa mày vào ngần ấy thời gian xa cách. Tao tưởng lúc nghe thì mày đã phải hiểu ra rồi chứ! Chậm hiểu quá đi mất!

 

-Lẽ nào… lẽ nào lại là như thế thật?

 

-Không thế thì sao nữa? Nếu mày không đi ngay bây giờ thì có lẽ mày sẽ để vuột mất Minh đấy! Nếu còn chút tình cảm nào với ổng thì mày nên đi đi, giờ vẫn kịp đấy Ngọc. Mà tao biết mày vẫn còn iu ổng nhìu lắm, nhìn mặt mày lúc này là biết ngay!

 

-Nhưng giờ tao không thể chuồn tiết như thế này được. Hơn nữa tao chưa làm xong cái đơn!

 

-Thi học kì xong rồi còn học hành gì nữa, lớp trưởng cũng cần có đôi lúc chuồn học chứ nhỉ :D… còn tuần học tốt để thằng Tuấn “hội” nó làm cho. Đi đi! Nhanh!

 

-Mày đi với tao nhé!

 

-Không, tao sẽ không đi với mày. Mày cần một mình trong suốt quãng thời gian từ đây về nhà! Mày  phải về nhà để nhờ ông Cỏ chở đi, hôm nay ổng được nghỉ mà, nhanh đi. Tao tin mày, cố lên!

 

-Ừ, vậy tao đi đây! Bye!

 

-Ờ ờ… nhanh lên mày!

 

Bất chấp tà áo dài “phất phơ trong gió”, Ngọc chạy như bay xuống nhà xe, lấy xe thật nhanh rồi “xi nhan” với bác bảo vệ cho về nhà để lấy vở. Nhìn mặt nó hớt ha hớt hải bác cũng thương nên chiếu cố cho nó ra. Trên suốt quãng đường dài, một loạt “câu hỏi tu từ” xuất hiện trong đầu nó: Đó có đúng là lí do anh chia tay với mình không? Hay là đúng theo cái trình tự ấy và người anh quý vẫn là chị Hằng? Nếu giờ mình ăn dưa bở thì sao???... Nhưng xem ra thì bây giờ nó tin, rất tin vào những điều Giang nói bởi nó cho rằng điều đó đúng, giờ chỉ việc về nhà xác nhận lại thông tin từ anh Cỏ nữa…Giả sử anh Cỏ nói đúng như lời của Giang thì sao nhỉ? Nó và anh sẽ phóng như bay ra phi trường, nó gặp được Minh, ôm chầm lấy Minh, khi đó nó có thể sẵn sàng đợi anh, bao nhiêu cũng được, chỉ cần anh nói với nó là anh vẫn còn tình cảm với nó thôi. Nhưng nếu mọi chuyện không như thế thì sao? Nếu nó đã thực sự được thay thế bởi chị Hằng thì sao? Nó mất những tiết học vui vẻ cuối năm, tốn công đạp hộc hơi về nhà và lại một lần nữa rơi vào cảm giác chán nản, đánh mất bản thân. Ôi thật không còn gì tồi tệ hơn thế! Nhưng dù sao thì nó đã đứng trước cổng nhà, nhanh tay mở khoá rồi phóng như bay vào trong:

 

-Anh Nhi! Anh chuẩn bị đi đâu đấy? Cho em hỏi chút được không?

 

-Ừ, nhanh nhanh lên để anh đi kẻo trễ! – Nhi đưa tay gài cái cúc áo cuối cùng rồi chợt ngẩn người nhận ra một điều bất thường - Oái! Mà giờ này em phải ở lớp rồi chứ! Sao lại bùng tiết thế này?

 

-Có phải hôm nay anh Minh đi không? - Ngọc không để ý đến vẻ hốt hoảng của ông anh trai với câu hỏi đầy băn khoăn mà chỉ chăm chú vào việc cần được giải đáp

 

-Sao em biết chuyện này thế?

 

-Trả lời em đi! Tất cả những Minh đối xử với em trong khoảng thời gian vừa qua đều là vì không tin tưởng vào tình cảm của tụi em không? Anh nói đi! Anh đừng im lặng như thế này nữa!

 

-Haizzzzz…chuyện đã đến nước này thì anh phải nói cho em thôi. Đúng vậy, hôm nay Minh bay sang Mĩ và Minh đã phải dằn lòng đóng kịch để em quên đi được nó thay vì nói lời chia tay một cách phũ phàng. Nó biết em không thể tin vào những điều như thế mà thực sự phải có một cái gì đó tác động thật mạnh thì mới mong…Mà này, chưa trả lời anh! Sao không đi học?

 

-Em vừa nghe tin ấy là chuồn về đây ngay! Giờ anh sắp ra sân bay đúng không? Cho em đi với, làm ơn đi!

 

-Ừ, vậy thì nhanh đi, lúc sáng anh ngủ quên mất, đáng nhẽ anh phải tới đó từ lúc em chưa đi học cơ thì may ra mới kịp. Còn giờ thì anh đành đánh liều mà phóng. Ra dắt xe vào nhà rồi đi với anh!

 

-Dạ!

 

Trên suốt quãng đường đi, Nhi đã kể cho Ngọc biết bao nhiêu chuyện về việc Minh đòi chia tay Ngọc. Từ chuyện Minh phân vân khi cầm tờ giấy báo trúng tuyển, được đi du học Mĩ, tới chuyện Minh nghĩ ra cái kế này, “dù bạn bè khuyên can đến bao nhiêu thì nó vẫn quyết tâm thực hiện cho bằng được”.

 

-Em biết sao không? Lúc anh kể cho nó biết em đã suy sụp như thế nào ấy, anh thấy nó bỏ ra ngoài, vào ngay phòng vệ sinh để rửa mặt, làm ướt luôn cả tóc như vừa tắm í. Chắc nó cũng mệt mỏi lắm. Nhưng nó không thể làm khác được.  Trước lúc ông ngoại nó mất, nó đã hứa với ông nó sẽ ra được nước ngoài du học bởi đó là tâm nguyện cuối cùng của ông mà.

 

-Vậy sao anh không nói cho em biết? Sao ai cũng giấu em cho đến phút chót cả vậy?

 

-Anh đã định nói, đã biết bao lần định nói. Nhưng em biết không? Đã có lần thằng Bột nó bảo anh nếu anh nói cho em biết, chắc chắn em sẽ khuyên can nó hoặc là đòi đi theo chẳng hạn… Nó yêu em , nhưng em biết rồi đấy, lời hứa với người đã khuất không thể không thực hiện được!

 

-Vâng, giờ thì em đã hiểu mọi chuyện rồi. Cầu trời cho chuyến bay bị hoãn.

 

-Ừ, anh cũng hy vọng thế. À, tí nữa anh quên, nó dặn anh khi nào nó bay thì đưa cho em cái này nhưng đừng nói là của ai. Giờ thì anh nghĩ lại rồi. Anh nghĩ em sẽ làm cho nó tin tưởng vào tình cảm của hai đứa, sẽ giúp nó vững vàng hơn, không thấy cô đơn khi ở một nơi xa xôi như thế! – Nhi chìa tay ra phía sau đưa cho Ngọc một cái nhẫn có hình cỏ 3 lá trông thật xinh.

 

-Uki! Em cũng tin là em làm được. Mà gần đến chưa hả anh?

 

-Còn khoảng 2 km nữa thôi. Mấy giờ rồi hả em?

 

-Oái! 12 giờ 50 phút rồi anh ơi! Anh em mình chỉ còn 10 phút nữa thôi. Nhanh lên anh!

 

-Ừ ừ… để anh cố.

 

Nói rồi Nhi tăng ga thêm, quả thực không uổng công ba dạy nó cách phóng-nhanh-mà-không-lanh (lanh ở đây là lanh vào viện í ^^!)… Cuối cùng thì sân bay cũng đã hiện ra trước mắt 2 anh em nó. Nhi bảo Ngọc đứng đợi để anh vào gửi xe. Ngọc đứng bên ngoài cửa chính nhưng lòng cứ thấp thỏm không yên, nhìn đồng hồ đã 1 giờ 7 phút, nó quên mất lời Nhi dặn, tự ý chạy vào sân bay tìm Minh. Sự ồn ào của sân bay càng bị nó làm tăng thêm bởi những tiếng gọi đến khản cổ: “Minh!!!!” Chợt thấy một bóng dáng thân thuộc đi ngang qua cửa kiểm soát, nó ráng hết sức chạy thật nhanh tới đó, bởi nó biết rằng nếu để lỡ cơ hội gặp Minh lần này, nó sẽ không bao giờ còn được gặp lại anh nữa. Muốn bước qua cửa đó, nó phải có vé, nhưng lấy đâu ra hộ chiếu để ra nước ngoài và tiền mua vé bây giờ???

 

Minh….

 

         Minh….        

 

                  Minh….

 

                           Minh…

 

Nó đã ráng hết sức để chạy đến chỗ Minh với một hy vọng quá đỗi ngây thơ – anh ở lại với nó. Nhưng giải nhất cuộc thi Marathon cấp quận không giúp đỡ gì được nó lúc bây giờ. Nó đã để lỡ mất cơ hội cuối này… nó sẽ mất anh… vĩnh viễn…

 

Cả sân bay lúc này, mọi ánh mắt đứng ở gần cửa soát vé đều đổ dồn vào một con bé quỳ hẳn xuống sàn nhà, nước mắt lăn dài trên má kèm theo những tiếng nấc liên tiếp. Bây giờ nó không khác gì một con bé lên 5 thích ăn kem để lỡ mất cơ hội được sở hữu một cây kem Vani ngọt lạnh cuối cùng vì không đuổi kịp người duy nhất bán thứ kem ấy. Nhưng ít nhất nếu là con bé ấy, nó có thể vòi mẹ tìm cho nó một loại kem khác tương tự thứ kem nó vừa thấy. Còn vì nó là Ngọc  - một con bé sắp lên lớp 12 rồi – vì thế nó chỉ biết ngoái nhìn theo cái bóng xa tít nhạt nhoà qua dòng nước mắt

 

…I'll be ok, go find your love today,
searching everywhere,
a lot of sunshine's waiting for you.
don’t be afraid,
you’ll find your love one day,
tell me that you do your best for me,
I believe in your faith

 

Giai điệu quen thuộc của “Find your love” đưa nó về với hiện tại. Nó đứng dậy, quệt nước mắt, bước ra dãy ghế chờ, nó ngồi đánh phịch xuống, rút điện thoại ra. Ở màn hình hiện lên anh Cỏ với những hình trái tim động trông thật thích mắt. Nó nhấn ngay nút xanh ở góc trái để trả lời, ngay lập tức ở đầu dây bên kia vang lên những câu hỏi dồn dập và liên tiếp:

 

-Ngọc, em ở đâu vậy? Anh đã bảo đứng ở cửa chờ anh sao em không làm thế? Em đuổi được thằng Bột chưa? Nó có chịu ở lại không hay vẫn đi?

 

-Em…em chậm mất rồi anh à!

 

-Giờ em ở đâu? Để anh tới chỗ em.

 

-Anh cứ đứng ở cửa đi, em sẽ ra!

 

Nó gập điện thoại. Ngước mặt lên nhìn lên trên. Hít một hơi thật dài. Nó lại cúi đầu xuống. Rồi đưa tay quệt nước mắt. Một cách can đảm, nó đứng dậy, bước nhanh về phía cửa chính, chen vào dòng người đông đúc đang hối hả. Đi ngang một cái cột to đùng. Bất chợt nó lại ngước nhìn lên cao. Đập vào mắt nó là chiếc loa và luồn vào tai nó là âm thanh phát ra từ chiếc loa ấy…là một giọng nói ấm áp, thật thân quen, rõ ràng là của một đứa con trai…

 

“Ngọc à” – nó bắt đầu để ý đến thứ-phía-trên cũng là vì âm thanh từ chiếc loa vang lên tên nó. Biết là có nhiều Ngọc, nhưng giọng nói này rất quen – “có lẽ em sẽ bất ngờ khi nghe người khác gọi tên mình ở một nơi như thế này. Anh biết em đang ở đây và tin rằng em sẽ nhận ra giọng nói của anh. Khi em nghe được những lời này thì anh đã ở cách em một cánh cửa, rất dài…Anh xin lỗi em về tất cả. Có lẽ em đã nghe Nhi kể hết mọi chuyện rồi. Anh không mong nhận được sự tha thứ từ em, anh chỉ muốn nói với em một điều thôi. Ngọc à, anh không bao giờ quên được em. Chờ anh về em nhé!”

 

Lại một lần nữa Ngọc khóc. Và thật tự tin, Ngọc bước tiếp về phía cửa ra vào. Nhoẻn miệng cười với Nhi rồi nhận được một nụ cười đáp lại từ anh trai, nó vui lắm.



sống là cho không chỉ nhận bao giờ ^^~


 
Các thành viên đã Thank BangBipBom vì Bài viết có ích:
11/01/2011 00:01 # 6
bi_kt16
Cấp độ: 11 - Kỹ năng: 10

Kinh nghiệm: 54/110 (49%)
Kĩ năng: 37/100 (37%)
Ngày gia nhập: 22/09/2010
Bài gởi: 604
Được cảm ơn: 487
Phản hồi: Câu điều kiện loại 3


Hay ghê. Đợi phần kết mãi ;)) Rứa mà lúc phần 3 e lỡ ghét cái thằng sở khanh đi du học :P


Nguyễn Thị Thanh Tâm

                                                                                                                     Nước chảy hoa rơi........
 
 

 
11/01/2011 16:01 # 7
BangBipBom
Cấp độ: 4 - Kỹ năng: 3

Kinh nghiệm: 13/40 (32%)
Kĩ năng: 27/30 (90%)
Ngày gia nhập: 12/10/2010
Bài gởi: 73
Được cảm ơn: 57
Phản hồi: Câu điều kiện loại 3


Trích:
Hay ghê. Đợi phần kết mãi ;)) Rứa mà lúc phần 3 e lỡ ghét cái thằng sở khanh đi du học :P
 cái kết bất ngờ...1 happy ending luôn là nghệ thuật của người viết truyện mà quả thực mấy truyện trên kenh14 quá ư là hay


sống là cho không chỉ nhận bao giờ ^^~


 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024