Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
27/10/2010 23:10 # 1
liliryny
Cấp độ: 5 - Kỹ năng: 5

Kinh nghiệm: 2/50 (4%)
Kĩ năng: 15/50 (30%)
Ngày gia nhập: 18/08/2010
Bài gởi: 102
Được cảm ơn: 115
GIỚI HẠN


Có mùa hoa nào chẳng đến độ phai tàn, có màu lá nào xanh mãi được với thời gian, và có điều gì mà không cần đến cho nó một giới hạn…

Ta cần giới hạn thời gian để hôm qua dừng lại và hôm nay được phép bắt đầu, dẫu hôm qua còn nhiều hối tiếc.

Ta cần giới hạn cho những hơi thở để biết khi nào ta bình yên hay dậy sóng, dẫu có đôi khi nhịp thở vẫn đều mà ta còn không nhận ra chính cảm xúc của mình nữa.

Ta cần giới hạn cho những tiếng nói để không tạo ra vết thương cho người đang ở cạnh ta, dẫu có đôi khi chính ta phải nhận cho mình những vết thương ấy.

Ta cần giới hạn cho những nụ cười để nước mắt được rơi, dẫu có đôi khi ta cũng không biết mình nên cười hay nên khóc.

Ta cần giới hạn cho những giọt nước mắt để có thể vững lòng mà mang đến tiếng cười cho người ta tin yêu, dẫu có đôi khi giọt nước mắt không được rơi của ta buốt nhói đến đắng lòng.

Ta cần giới hạn cho bàn tay để biết khi nào cần nắm lấy một bàn tay khác và khi nào phải buông ra, dẫu có đôi khi ta thật tâm không muốn làm như thế.

Ta cần giới hạn cho những bước đi để biết con đường nào là tốt, con đường nào là chông gai, dẫu có đôi khi ta không biết mình đã đi đúng hay sai nữa.

Ta cần giới hạn cho trái tim để biết khi nào nên len lỏi vào cuộc sống của một trái tim khác, và khi nào chỉ nên để trái tim ấy một mình, dẫu có đôi khi ta không thể nào yên lòng khi bỏ mặc trái tim ấy được, thế là cứ lặng lẽ dõi theo, rất gần mà có lẽ cũng rất xa.

“Chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay, bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những điều mất mát.” Và vì thế, ta cũng không muốn mang đến cay đắng cho ai. Ví như lúc tình yêu của ta sẽ được một người không phải ta giữ chặt, nói rằng “không hối tiếc”, có thật sự phải thế không?

Làm sao có thể tránh khỏi những đắng cay vốn đã dành cho ta, để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến người khác một chút nào, thì biết phải làm sao? Cứ thế mà tự tìm cho mình một giới hạn để dừng nỗi đau ấy lại. Riết, rồi sẽ quen…

Phần đời mình vừa bước qua không biết đã đặt ra bao nhiêu giới hạn. Có lẽ cũng vì thế mà nhận ra rằng tất cả những nỗi lo của mình đều là nỗi lo dành cho người khác, mà chẳng biết sợ mất mát có thể đến từ phía sau…

Ta cũng đâu đủ bao dung để yêu thương những điều mất mát ấy đâu. Nói rằng “không xót xa” sẽ là ta nói dối, bởi ta cũng chỉ là một con người. Tham, sân, si. Thế thì đã sao, ta đã sống như mong muốn sống thật lòng, giới hạn đặt ra chỉ để ngăn cuộc sống của ta không quá làm phiền người khác mà thôi…


Thế nhưng…


Hình như ta lại thích cuộc sống của mình bị làm phiền (bởi người ta tin yêu).


Trời cho ta vẻ ngoài sơ sài để che giấu bản chất thiên tài bên trong =)))))

 
Các thành viên đã Thank liliryny vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024