Hiện giờ tôi đang rất khổ sở vì phải sống dưới "ách áp bức nô lệ" của Max. Nói rõ hơn chút nữa là tôi đang được hắn phụ đạo thêm trong việc...tập hát. Lí do ko phải vì tôi muốn trở thành người của công chúng (vì vậy đừng có hỉu nhầm nha, đau lòng lắm đấy)mà chính là vì phải chuẩn bị cho tiết mục song ca trong chương trình của cuộc cắm trại sắp đến. Khổ một nỗi là tôi từ nhỏ đến lớn chưa hề mở miệng hát một bài hát hay là thử cầm một bản nhạc thế nên bây giờ tôi và tập cả ngày, tập đến vả mồ hôi cũng chẳng ra hồn ra dáng gì. Đã mệt nhọc đến như vậy rồi mà Max cứ gầm ghè ở bên tai khiến cho tôi càng ko muốn típ tục.Tôi đây chứ đâu phải như anh ta là một ca sĩ nhà nghề chỉ cần cầm bản nhạc lên đọc một cái là có thể hát được ngay.Ít ra cũng phải chỉ bảo tận tình chứ, đằng này chưa gì đã bắt người ta thực hành ngay.Tôi ko làm được thì anh ta cứ nhảy dựng đứng lên, la hét nhặng xị:
-Trời ơi!Thường ngày cô ăn cái gì vậy?Đầu óc chứa thứ gì trong đó mà ngốc kinh khủng.
-Tôi cũng như anh ăn cơm chứ ăn gì?-tôi đáp trả
-Hừ, vậy thì cô đúng là "ngu lâu dốt bền khó đào tạo". Nói đến rã cả họng ra rồi mà cứ ngu ngơ. Đã bảo là chỗ nào có dấu thăng thì phải ngân lên một chút, chỗ nào có dấu giáng thì phải hạ giọng xuống một chút.vậy mà cứ đọc đều đều như thế. Bộ cô đang tụng kinh hay sao?Mọi người mà nghe thấy thì sẽ xỉu hết mất.-Max tuôn ra một tràng
-Thì lúc đầu chẳng phải tôi đã nói là ko thể hát được hay sao? Ai là người ép buộc tôi chứ?-tôi trách móc.-Mà anh bảo tôi ngốc, anh nhìn lại mình đi, chẳng hơn tôi đâu.Có từng nghe qua câu "đầu óc ngu si tứ chi phát triển" chưa hả?
-Chưa!Nhưng mà thế thì sao?Liên quan gì đến tôi?-Max hỏi bằng giọng nghi ngờ.
-Anh thường vẫn hay tự hào vì mình có đôi chân dài đúng ko? Vậy đã từng nghĩ thử xem đầu óc mình có vấn đề như thế nào thì tay chân mới dài ngoẵng ra như thế chưa?
-Cô...được lắm, hôm nay tôi phải cho cô một bài học mới được.-Max dường như đã ko thể kìm nén được rồi nên anh ta muốn cho tôi biết tay bằng hành động.
Anh ta từ từ tiến đến tôi với một khí thế bừng bừng tức giận, ko ai cản nổi. Max tiến một bước là tôi lại lùi một bước. Bỗng dưng tôi bị vấp phải cái ghế và ngã phịch xuống sàn. Nhưng điều kinh khủng hơn đó là bị Max đè lên người tôi ngay sau đó và chúng tôi...môi kề môi.
Vì sự việc diễn ra quá đột ngột nên tôi đã bị bất ngờ.Sau 10s hồn của tôi mới quay trở lại với thân xác nên lúc đó tôi mới phát hiện ra tình cảnh mà mình đang gặp phải.Tôi vội đẩy Max ra và hét lên:
-Đồ biến thái, đồ xấu xa, đồ đồi bại, sao anh có thể giở trò đó với tôi?
-Trò...trò gì?Tôi chỉ là...-Max lúng túng
-Còn chối nữa àh?Anh vừa mới "K" tôi đấy!Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi, giờ đã bị anh cướp mất rồi, trả lại đây cho tôi-tôi chạy tới bóp cổ Max.
-Ăc...ăc...ngộp thở.Thả tôi ra, thả ra rồi tôi sẽ đền cho-Max nài nỉ
Tôi bỏ tay ra cổ của anh ta và lên tiếng hỏi:
-Anh định đền thế nào đây?
-Ờ thì....Môi của tôi đây này!Cô chủ động hôn lại đi, thế là xong-Max đưa mặt của anh ta lại gần tôi.
-Anh dám sao?Nói vậy mà nghe được hả?Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải hok?-tôi vừa nói vừa ra tay đấm cho Max một cái vào mặt....BỐP....
Cha mẹ ơi, đau quá đi. Bàn tay đánh Max đau ê ẩm khiến tôi phải lấy tay còn lại xoa xoa cho đỡ đau. Thế nhưng sau khi thấy anh ta đang nằm quằn quại dưới đất thì nỗi đau của thể xác đã được giảm bớt một nửa.
-này, cô hành hung người như vậy mà còn cười được àh? Thôi chết tôi rồi, bầm tím rồi đây này-Max hốt hoảng khi thấy một bên mắt của mình bị sưng lên.-Thế này thì làm sao ngày mai đến trường được đây?-anh ta nhăn nhó
-Cho đáng đời đồ dê già.Nói cho mà biết, lần sau anh còn dám đụng đến tôi nữa thì....giết ko tha đâu nghe chưa?-tôi lên mặt dạy bảo Max.
-Hừ, có cho tôi cũng ko thèm.Lúc nãy chỉ vì tôi bị mất thăng bằng nên ngã xuống ko ngờ lại đụng trúng cô chứ có phải là cố tình đâu.Đồ con gái gì mà thô lỗ, cộc cằn.Gương mặt thì xấu xí.Đã vậy ngực dẹp lép, trước sau như một.-Max chỉ vào trán tôi và phun ra những lời khó nghe đó.
-Vậy mà còn dám bảo là ko có ý đồ sao?Anh để ý kĩ đến vậy để làm gì?Đúng là nói dối ko biết ngượng mồm....MAX LÀ ĐỒ DÊ CỤ-tôi lấy hết sức để hét lên 5 chữ cuối cùng.
-JENNY LÀ ĐỒ YÊU NỮ-anh ta cũng quay sang tôi và hét lên.
Max là tên vô liêm sỉ, bỉ ổi, đáng chết. Anh dám kiss tôi, thù này ko trả thì Jenny ko còn là Jenny nữa. Tôi nghiến răng kèn kẹt và lầm bầm trong miệng.
Người ta thường nói "giận mất khôn" và quả đúng như vậy thật.Khi thấy tấm hình của Max dán trên tường thì máu nóng cứ bốc lên đầu, ko còn phân biệt được đó có phải là người thật hay ko, tôi giơ tay lên và tung ra một quả đấm vào chính diện khuôn mặt của Max (trên tấm hình).Theo lẽ thường thì tay người bằng xương bằng thịt tất nhiên sẽ ko thể địch lại bức tường bằng gạch thế nên người cuối cùng người bị thiệt thòi vẫn là tôi.
Đau quá đi mất.Kiểu này phải đi kiếm ông bố bác sĩ của mình mới được. Tôi vừa ôm cái tay thương tật vừa đi xuống lầu.
Ngôi nhà hôm nay khá là yên tĩnh và vắng vẻ vì chỉ có tôi, Max và Xiah ở nhà thôi. Còn Hero, Uno, Micky thì vẫn phải đi học.
Đúng như tôi dự đoán, Xiah đang ngồi xem truyền hình. Cái dáng của anh ta lúc đó ko thể lẫn vào đâu được.Tay chống cằm, đầu ngoẹo sang một bên, hai chân thì duỗi thẳng, gác lên trên chiếc bàn.Bình thường người ta xem TV là để giải trí thế nên tinh thần lúc đó khá là thoải mái vậy nhưng đối với Xiah thì lại khác, anh ta cứ nghiêm cái mặt lại giống hệt như đang sắp phải đối đầu với một cái gì đó rất quan trọng ko bằng ấy.
Vừa nhìn thấy mặt tôi Xiah đã hỏi ngay:
-Lại bị thương tích ở đâu nữa àh?
-ủa sao bố biết?-tôi ngạc nhiên
-Lâu dần thành quen thôi mà.-Xiah đáp tỉnh bơ-Lần này là bị thương ở đâu đây?
-Đây này-tôi đưa bàn tay sưng vù lên cho anh ta xem.
-Giời ạh, làm gì mà ra nông nỗi này?-ông bố tôi la lên.-Bộ con vừa mới đi đấm bốc về đấy hử?
-Sao bố hỏi nhìu thía?Có chữa giùm con ko đây?Theo con thấy thì bố nên cai cái tật nhìu chuyện đi nếu ko thì chả làm bác sĩ được đâu-tôi nhăn nhó
-Ê, nói gì kì vậy?-Xiah vừa xoa tay cho tôi vừa hỏi
-Chứ còn gì nữa.Bố tưởng tượng xem, một người đang bị thương sắp chết cần cấp cứu ngay vậy mà bố lại cứ cà kê dê ngỗng, hỏi đủ điều thì đến lúc bố bắt tay vào chữa bệnh, người ta đã... "đi xuống lỗ" từ đời nào rồi-tôi tuôn ra một tràng.-.....Á, đau....bố chơi ác thế-tôi hét lên và vội rút tay lại.
- Cái này là để trừng phạt vì cái tội nói linh tinh –Xiah lườm tôi.
-Ừm....bố có loại thuốc nào có thể rửa sạch môi ko?-chần chừ một lát tôi mới mở miệng ra hỏi anh ta mặc dù biết loại thuốc đó ko hề tồn tại.
-Con bị sốt đấy sao Jenny?Trên đời này làm gì có thứ thuốc quái dị như thế? -Xiah đưa tay sờ lên trán tôi. -Mà này, nãy giờ bố thấy hành động của con kì quặc lắm.Có phải đang giấu bố điều gì ko?Để xem nào,....đưa tay lên sờ môi liên tục lại còn hỏi thuốc nữa....cái này hệt như là....bị hôn vậy-Xiah nhìn sang tôi
Thôi chết rồi, sao anh ta lại đoán ra vậy nhỉ?Chẳng lẽ ở trường khoa Y cũng dạy cả cách phát hiện ra người nào vừa mới "K" hay sao chứ?Phải đánh tan nghi ngờ ngay mới được. Tôi chột dạ vội đưa tay xuống, ko để lên môi nữa.
-Làm gì có chuyện đó, con chỉ hỏi cho vui vậy thôi mà-tôi cười trừ
-Vậy thì tốt.Bố mà phát hiện ra con kiss thằng nào thì...biết tay nghe chưa?-Xiah nhéo má tôi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông bố kết nghĩa và cố gắng nặn óc ra mà nghĩ cách trả đũa Max.Thực ra thì chỉ cần kiếm vài con gián về đưa ra trước mặt anh ta là được rồi nhưng cách này thì cũ quá, lần trước đã sử dụng với Uno rồi.Chỉ số IQ của tôi cao ngất ngưởng vậy mà lại ko có cách gì khác hay sao chứ? (người có lòng kiêu hãnh cao cực kì).Bỗng một ý tưởng lóe sáng trong đầu tôi.(chuyện, Jenny này chưa bao giờ biết đầu hàng trước số phận )Tôi quay sang nhìn Xiah với con mắt trìu mến khác thường và một nụ cười kì bí ko kém.
Như nhận ra sắp có chuyện bất thường sắp xảy ra với mình, ông bố thân yêu của tôi liền quay mặt sang tôi và hỏi:
-Làm gì nhìn ghê thía? Hok lẽ con muốn....-Xiah đưa hai tay lên ôm ngực và ngồi nhích sang một bên.
-ha ha ha, sao đầu óc bố đen tối dữ vậy?Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.-tôi phì cười trước cái điệu bộ đề cao cảnh giác đó của anh ta.
-Ai biết được chứ?Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà!
-Cho xin đi, giờ này con chẳng có tâm trí đâu mà đôi co với bố đâu.Lại đây, có chuyện cần sự trợ giúp của bố đây này!-tôi kéo Xiah lại gần và thì thầm vào tai anh ta kế hoạch tác chiến.
-hô hô, được thôi, chuyện này nhỏ như con thỏ ăn cỏ trong giỏ.Hỏi trúng cao nhân rồi-tôi vừa dứt lời thì anh ta cười khằng khặc lên như người lên cơn.Anh ta vội tắt TV và kéo tay tôi lôi ra khỏi nhà.
Nơi chúng tôi đến là một nơi có bãi cỏ xanh mướt, chim hót líu lo.Bên cạnh là một cái hồ nước trong veo, xung quanh là cây cối mọc um tùm.Bầu trời ở trên cao xanh vời vợi với những đám mây trắng lơ lững trôi.
Bất chợt tôi nhớ lại khu vườn táo trước kia mình đã từng sống.
-Hey, làm gì mà ngẩn người ra thế?Nơi này đẹp lắm phải ko?-Xiah kéo tôi về với thực tại.
-Làm sao bố có thể tìm được một nơi tuyệt thế này?-tôi hỏi
-Tình cờ thôi.-anh ta nhún vai -Chẳng có ai biết nơi này đâu, chỉ có con và bố thôi đấy.
-Vậy sao bố lại dẫn con đến đây?Chẳng phải đây là nơi riêng tư sao?-tôi ngạc nhiên.
*************************************
Xiah.
Câu hỏi của Jenny khiến tôi bối rối quá chừng. Ngay cả bản thân mình tại sao lại làm vậy tôi còn ko thể hỉu nỗi thì làm sao mà trả lời cho cô ấy đây? Chỗ này là nơi chứa đầy những kỉ niệm của tôi và người ấy. Ngoài hai chúng tôi ra thì từ lâu đến giờ chẳng có ai biết được và tôi cũng ko nói với ai về sự tồn tại của nó.Vậy mà giờ đây tôi lại dẫn Jenny đến chỗ này…
Tôi nhìn Jenny rồi lại quay sang nơi khác để tránh ánh mắt trong sáng của cô ấy.Ôi, tỉnh lại đi Xiah, mày làm sao thế này?Bình tĩnh đi, phải hết sức bình tĩnh.Ko có gì lạ cả, chỉ là vì Jenny đang là con của mày nên mới....Tôi tự trấn an mình.
-Bố làm sao vậy?-Jenny vẫy vẫy tay trước mặt của tôi.
-Chẳng làm sao cả!Thôi bắt tay vào làm việc mau đi-tôi giục
Công việc bắt... gián này cũng khá tốn nhìu thời gian chứ ko an nhàn như tôi vẫn nghĩ.1h đồng hồ trôi qua mà tôi cũng chỉ bắt được có 5 con thôi (thật ra thì là 8 nhưng trong đó chết mất hết 3 con roài). Nhìn sang cô con gái thì thấy còn tệ hơn.Mồ hôi nhễ nhại, áo quần xộc xệch, khuôn mặt mệt mỏi vậy mà lại chưa tìm được con nào hết.
-Jenny, vẫn chưa có “em” nào sao?-tôi hỏi lớn
-Khó chết đi được.Thà là đập chết nó rồi bắt chứ còn bắt sống thì,.... chịu-cô ấy nhăn mặt.
Nhìn thấy cô ấy như thế tôi cũng cảm thấy động lòng và hơi.... thương thương. Tôi đi về phía Jenny và ấn cô ấy ngồi xuống một gốc cây.
-Thôi con cứ nghỉ ngơi đi.Việc này cứ để bố-tôi sốt sắng
-Ơ...-con nhỏ há hốc mồm nhìn tôi
Thấy vẻ mặt Jenny như thế tôi lại muốn trêu đùa một chút.Quả thật gương mặt cô ấy lúc tức giận trông đáng yêu kinh khủng.Chẳng trách Max và Uno lại thix chọc giận cô con gái của tôi như vậy!....
-Đừng có xúc động quá thế. Ko phải làm ko công đâu nhá. Coi như hôm nay con nợ bố.Lần sau có chuyện, nhất định sẽ bắt con trả lại- tôi cười cười.
**************************************
Jenny.
Chuyện lạ Hàn Quốc đây.Ko ngờ ông Xiah này lại tốt đột xuất như vậy!-tôi nghĩ thầm
Nhưng mà phải công nhận trong những ngày tháng ở trong nhà của bọn họ thì anh ta quả là một… hậu phương rất vững chắc của tôi.Lúc vui hay lúc buồn cứ việc tìm đến anh ta là thể nào cũng được nguôi ngoai.Hay là mỗi lần bị thương tật thì cứ y như rằng tôi lại được Xiah chăm sóc một cách đặc biệt.Có thể vì tôi là ...."con" anh ấy chăng?
________________________________________
Kế hoạch của tôi và Xiah (cho Max một bài học) đã bị đỗ vỡ vì ko thể kiếm được thứ mà anh ta sợ.
“…Trong Tôi có nhiều Tôi …
Một Tôi hay cười và một Tôi hay khóc
Tôi cười với đám đông
Tôi khóc một mình
Còn một Tôi im lặng
Một Tôi là chiếc bóng theo tôi
Tôi gom nhiều tôi thành một Tôi
Mỗi lần ngồi nghĩ và tự hỏi
Tôi nhiều Tôi vậy mà sao một mình… “