Ngồi học... nhưng học hok được, lằng nhằng công thức, khó hiểu quá, áp lực wa.... tự nhiên nước mắt cứ rơi, rơi mãi, hok mún trả lời 1 ai mặc dù có wa nhìu người nc...
Tự nhiên lại suy nghĩ, mình sai ư? mình đã làm j thế này? CS nó hok như mình nghĩ và lão cũng vậy...
ngày xưa bik lão, nc với lão như 1 ng bạn, rồi thời gian thấy bạn bè vui nhất chính là lúc lão kể mình nge chiện nơi ấy, động viên mình đến với nơi ấy, lão khi đó còn nhiệt tình với nơi ấy lắm... và thế là mình cũng là 1 phần của cái tập thể lớn đó... mình vui trong thời gian chia sẻ với lão về sở thích chung của cả 2...
rồi mình bik mình thik lão, đơn giản chỉ vì lão là một ng anh tốt, một người bik wan tâm gia đình, và bị tổn thương điều gì đó. mình vẫn nhớ cái đêm lão nhắn tin cho mình vì ba lão về đập phá do uống say. Tự nhiên lúc đó,mình thương lão thật sự...
cũng chả bik tình yêu này đến từ khi nào, chỉ bik mỗi lần ở bên cạnh con người ấy, mình vui và hạnh phúc, mỗi lần nc thâu đêm, mỗi lần bắt lão fai thức vì mình ròi để stt trêu chọc "bùn ngủ mà có kẻ hok cho ngủ" ... mình nhớ, nhớ như in cái khoảng khắc ấy ... nhớ những lúc mình cố gắng hòa cùng với sở thik của lão, bóng đá, game ... nhưng thứ mình nghe hok hỉu j hết nhưng vẫn mún bởi mình mún là 1 phần j đó trong lão ...
................
đến ngày lão làm mình khóc nhiều nhất, lão có thể nói những lời mà lão thích nói đấy, lão nghĩ sao mới chờ mình im lặng trong 15' mà lão dám nói là 30', hay vì lão muốn gây với mình ... bye bye ... nge 2 từ chua xót, chấm dứt ... nge đau hơn nữa ... tc cả 2 hok thể hàn gắn ... trời ơi, tc ư? có đúng hok? ... tc j wai ở đây khi 1 time lão hok bao h chấp nhận tc của mình thì bây h nói như z,........ đừng nói ct vì đã bgio nói iu ...
mình đã hòa nhập với tập thể, lão lại nói mình bữa ni nhiệt tình rồi, gắn bó rồi, mỉa mai wa làm mình bị tổn thương, làm mình thấy công sức mình bỏ ra cho tập thể bị chà đạp, lão làm mình bùn nhiều, lão làm mình khóc nhìu ... lão nói mình trắng trợn, giả nai .... "uhm thì cứ bùn đi, fat huy nỗi bùn đi nhé" ... nge những lời đó mà đầu óc không còn nghĩ đc j nữa ...
mình nhớ, nhớ con người cách đây vài tháng đưa mình đến với tập thể, nhớ con người lun wan tâm đến gđ, nhớ con người kể hết cho mình nghe về chiện tc ngày xưa ...
mình hận, hận vì mình wa ngốc ngếch, hận vì mình wa nhạy cảm, hận vì mình đã hi vọng wa nhìu vào 1 ng ...
mình nghĩ, hình như lão mún xóa hết dấu vết, hình như lão mún hok còn thấy j hết, hình như lão mún fu nhận all, để đón 1 cái j đó mới hơn...
ban ngày, gặp bạn bè, nguồn động viên lớn nhất, rồi đêm lại ngồi suy nghĩ 1 mình ...
có đáng hay hok time vừa rồi??? con người thật của lão là thế nào?? con người mình đã từng iu hay con người đã từng chà đẹp tc của mình ...
bạn bè khuyên mình cười thật nhìu, vui hơn mỗi khi có lão, còn lão thì xem những j mình đang thể hiện bây h là bùn cười ...
mình muốn ré lên cho all nge wa... 1 ng đó ... 1 con ng mà mình đã hp khi ở bên canh .. bây h ... chả còn là gì ... mà nếu hok còn là j ... mình đang mún là bạn bthuong ... thì lão lại càng làm cho tc này rạn nứt ...
thật sự ... mất phương hướng ... mún xa rời cái tập thể mình đang gắn bó ... để biến mất ... biến mất hoàn toàn với cái tập thể này ... vì mình chịu hok nổi nữa rồi .... tại sao, sai ư, chán lắm .... "đừng đi khóc lóc kể lể với ai nhé" ... con người ngu ngốc như mình ,,, tại sao lại đi nge những lời đó rồi kìm nén all mọi chiện trong lòng .... ức wa đi. ức wa đi ... hết chịu đựng nổi rồi ...
làm ơn, đừng xát thêm muối vào tc của tôi nữa .... đừng dùng những lời nói cay nghiệt khi tôi đang mún mạnh mẽ hơn, mún quên đi all nữa ... làm ơn .,... làm ơn ....
bao h, khi nào, trái tim mình mới trờ lại bthuog đc, làm sao để mình có thể wen được những tổn thương này .....