Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
29/07/2010 16:07 # 1
event1001
Cấp độ: 2 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 6/20 (30%)
Kĩ năng: 4/20 (20%)
Ngày gia nhập: 29/07/2010
Bài gởi: 16
Được cảm ơn: 14
Chỉ Duy Nhất Đêm Nay [ Cop & Ps]


…Yêu thương từ đau đớn
hạnh phúc vãi trên giường…

 




 

 

 

 

Trườn mình, khẽ ngồi dậy, dư vị ái ân còn lan tỏa đâu đây, gối chăn hãy còn ấm, xác thân còn vươn mùi rõ lắm, lần đầu tiên cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn đến thế.
Nhưng, nhưng sao…
Dù cố đến mấy vẫn không ngăn nổi dòng nước mắt chảy dài trên gò má, khóe mắt cay xè, vị thật sự mặn quá…
Bất giác, nhìn ra phía cửa số, anh đang ngồi đó, lưng tựa vào thành tường, lặng người rít khẽ điếu thuốc hờ hững trên 2 ngón tay, đôi mắt đăm chiêu nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm rộng lớn.
Trời gần sáng…




 

 

 

 

…Sau cơn mưa dầm dề dai dẵng
liệu cầu vòng có xuất hiện chăng…?
 

 

 

 

 




 

Em thờ thẫng, vẫn ngồi đó, vẫn lặng lẽ ngắm anh trần truội.
Màn đêm hơi ưng ửng màu đỏ máu nhạt nhòa, ánh sao xa xôi lạnh lẽo cũng mờ nhạt, ngoài trời gió rít từng cơn, anh gần bên, mà sao em nghe như lạnh lùng quá đỗi.
Mọi thứ dường như nhòe nhợt, mờ ảo, em lại khóc…
Đưa tay quẹt nhẹ nơi gò má, em đã tự nhủ với lòng từ giây phút đó - từ giây phút em cho anh thứ mà em nghĩ là sẽ không người đàn ông nào khác có được nó nữa.
“ em phải mạnh mẽ hơn, tình yêu này, sự hiến dâng này, tất cả đều xuất phát từ trái tim rung động thật sự, em không hối hận, em không thể khóc, em phải vững vàng để anh còn có thể bước tiếp những chuỗi ngày dài dẵng trước mắt.”
Nghĩ đến đó lòng sao dịu lại, em nhẹ nhoài người bước ra khỏi giường, không quên lấy chiếc chăn quấn chặt che kín từ khúc eo trở xuống, nhẹ nhàng bước lại gần phía anh.
Anh vẫn thế, lạnh lẽo quá, dường như anh vẫn mãi nghĩ ngợi điều gì đó xa xôi, nhập tâm đến nổi không hề biết em đang tiến lại gần.
Đến khi vòng tay em chờ tới siết chặt, ôm chầm lấy anh thì mới khẽ giật mình, em không tin vào đôi mắt mình, anh đã khóc…

 

 

 

 



 


 

…Yêu thương xuất phát từ trái tim
ngôn từ chỉ là cách thể hiện…

 




 

 

 

 

Em càng siết chặt vòng tay mình hơn, chồm lên phía trước, hôn nhẹ đôi mắt anh, ngân ngấn nơi khóe mắt, chưa bao giờ em cảm nhận được tình cảm thực sự anh giành cho em như lúc này.
Đã bao nhiêu lần em đã tự hỏi,
“ em yêu anh, yêu từ cái nhìn đầu tiên, từ những hành động quan tâm nhỏ nhặt của anh – chính từ anh em đã nhận được thứ tình cảm mà suốt 18 năm trường lớn lên trong đòn roi của bà cô và người chú, em không hề cảm nhận được.”
Đôi lúc em vẫn băng khoăng đấy chứ,
“tình cảm của em giành cho anh là tình yêu thật sự hay chỉ là 1 sự ngộ nhận tức thời.”
Nhưng rồi mỗi khi bên anh, những ý nghĩ non nớt đó lại cứ trôi tụt đi mất, tâm trí em chỉ còn là vòng tay nồng ấm, nụ hôn say đắm của anh mà thôi.
Điều ám ảnh em nhiều nhất là điều em vẫn thường tự dối mình mỗi khi nghĩ về nó,
“ em yêu anh thực sự, còn anh có bao giờ?”
Có lẽ em trẻ con, có lẽ em ấu trĩ mỗi lần từ chối đòi hỏi của anh, em vẫn còn quá non nớt để chấp nhận chuyện đó, đối với em chấp nhận yêu anh đã là 1 sự đánh đổi quá lớn.
Anh càng đòi hỏi, em càng sợ, sợ cho tình yêu trong sáng mà em giành cho anh, sợ rằng anh đến với em chỉ vì điều đó, em sợ…

 


 

 

 

 

 

…Con người sinh ra đi kèm với trách nhiệm
sống cho riêng bản thân mình là 1 sự ích kỉ…
 

 

 

 



 

Tựa đầu vào tấm lưng vững chãi của anh, ôm chặt anh trong vòng tay nhỏ bé, cảm nhận được tình cảm từ anh không phải là thứ ảo ảnh nhạt nhòa, nước mắt em không hiểu sao lại rơi, từng giọt, từng giọt rơi vào lưng anh, mỗi lần chạm, anh lại giật mình,
“ sao nước mắt em lạnh buốt đến thế? ”- từng tiếng ức nghẹn, anh dường như cũng rưng rưng, đau đớn, em nhớ lại từng lời anh đã nói, như vết dao cứa vào tim em…
“ em àh, tháng sau anh sẽ lấy vợ!”
1 câu thôi, chỉ 1 câu mà tim em như bị bóp nghẹn lại, khó thở quá, em lặng người, vẫn nhìn anh, không thể thốt dù chỉ 1 lời.
“ mẹ anh muốn có thằng cháu trai để bồng bế, muốn có thằng cháu đích tôn nối dõi, anh là con trai duy nhất trong nhà, anh còn có trách nhiệm phải gánh vác lấy.”
Em chết trân, không tin vào những gì mình nghe thấy, xã hội này không có chỗ cho 1 tình yêu dị thường…

 

 

 




 


 

 

…Nước mắt sinh ra từ nỗi đau
khi nỗi đau lên đến tận cùng, nó tự bóp chết chính đứa con của mình…

 




 

 

 

 

Em giật mình khi anh khẽ nắm lấy bàn tay em, niềm tin trong em về tình yêu thật sự của anh giờ lớn lao biết mấy, bàn tay trong bàn tay, tựa đầu vào bờ vai vững chãi, anh thật gần mà xa xôi biết mấy..
Thời gian đang trôi nhanh, chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa, anh sẽ phải đối mặt, sẽ phãi chấp nhận cuộc sống giả tạo, sống vì trách nhiệm, em hiểu rõ điều đó và em càng thấu rõ sự tuyệt vọng nơi em.
“em không phải là 1 người phụ nữ để sống trọn vẹn cùng anh với tình yêu này, em không phải là phụ nữ để có thể đường hoàng ra mặt giành lấy anh, em không phải phụ nữ để sinh cho anh một đứa con kháu khỉnh, em không phải là phụ nữ để được gia đình anh chấp nhận, em không phải là phụ nữ để cái xã hội này công nhận mối quan hệ của chúng ta.”
Em không phải…
Chưa bao giờ em ghét bản thân mình đến nhường này, em tuyệt vọng, chỉ có thể giữ lấy anh bằng niềm tin, bằng ảo ảnh, bằng sự tưởng tượng ám ảnh, điều duy nhất hiện tại em có thể làm là sống trọn những giây phút cuối cho chính tình yêu mà mình đã chọn lựa, em không hối hận…



 

 

 

 

 

…Trong tình yêu không có chỗ dành cho sự hối hận
yêu thương là sự chấp nhận…

tình yêu là thứ cho đi chứ không phải nhận về…





 

 

 

 

Nước mắt, chưa bao giờ em lại nghĩ sẽ được thấy nước mắt từ nơi anh, nhất là trong lúc này, anh vùi đầu vào ngực em, khóc ngon lành như đứa trẻ.
1 năm qua có lẽ anh đã tự tạo cho mình cái bỏ bọc quá hoàn hảo, anh lạnh lùng, anh vô cảm, em chưa từng cảm nhận được thứ tình cảm mãnh liệt từ nơi anh như lúc này.
“khi sắp phải xa thứ mình quí giá nhất ai lại không buồn nhỉ?”
Càng gần tới thời khắc xa nhau, em lại càng cảm thấy tình cảm nơi anh mạnh mẽ hơn bao giờ hết, anh chân thành, anh nồng nhiệt, anh dịu dàng quá đỗi, em tin rằng mình đã không sai khi yêu anh, cho dù…



 

 

 

 

 

…Sống trọn trong niềm hạnh phúc dù ngắn ngủi
hãy nhớ rằng mình đang sống trong hiện tại, không phải quá khứ, hay tương lai…

 

 





 

 

 

 

“em này, giờ anh đến chỗ em được không?”
Câu nói nghẹn ngào đó cứ vang mãi trong tâm trí, anh đến nhà em lúc 10h đêm, người ướt hết cả vì cơn mưa sài gòn dai dẵng…
Em thật sự bất ngờ khi vừa thấy em, anh đã ôm chầm lấy…
“không phải mai là ngày anh lấy vợ hay sao?”
Ý nghĩ cứ day dứt mãi trong em, nhưng em biết anh đã đi quá giới hạn chịu đựng, em không muốn tạo cho anh áp lực, em chỉ im lặng…
Anh cứ mãi đứng đó, ôm chặt lấy em mà ko nói lời nào, anh ướt mưa nhưng sao em thấy ấm áp đến lạ, 15 phút rồi 30 phút, anh vẫn ôm em, dường như anh muốn giữ mãi em trong vòng tay mình, trong 30 phút, chỉ 30 phút thôi, em đã biết rằng mình có thể hi sinh tất cả vì anh.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, anh không đòi hỏi mà chính sự tự nguyện từ nơi em, chỉ 30 phút anh đã làm em tin vào tình yêu mà em dành cho anh…
Anh chỉ im lặng, khác hẵn mọi lần, có vẻ như anh đã thấu rõ tình cảm trong tim mình, anh muốn kéo dài dư vị của sự va chạm, của cảm giác yêu thương hơn là sự cực khoái trong khoảnh khắc chóng vánh, em thật choáng ngợp trong sự hân hoang, thăng hoa về cả thể xác lẫn tâm hồn…
Không còn là mặc cảm, không còn là ám ảnh, không còn là anh và em, không còn quá khứ hay tương lai, chỉ có hiện tại, chỉ có 1 sự thật đang tồn tại là anh đang bên em và em thật sự đang hạnh phúc,
“ tình yêu thường hay đến vào những lúc bạn ít ngờ nhất”


 


 

 

 

 

…Cách mà 1 tình yêu thật sự kết thúc
đau đớn hay nhẹ nhàng…?


 





 
 

 

 

Những cảm giác bất chợt thoáng qua, rồi vụt đi trong chốc lát, em biết rằng anh thực sự đang trong vòng tay em, không phải là ảo giác mà em thường tự tạo cho mình trong những đêm cô đơn, trống trãi nhất…
Bất chợt anh cất tiếng, giọng run run, có lẽ anh đã suy nghĩ rất nhiều về điều này,
“ sao em lại cho anh điều mà em đã cố gắng giữ gìn lâu nay, không sớm, không muộn mà lại ngay đêm trước ngày anh cưới.”
Từng chữ thốt ra, khó khăn đến độ em phải cố gắng lắm mới nghe được trọn vẹn, đôi mắt anh ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào em, em nhẹ mỉm cười…
“ thế tại sao không sớm, không muộn, mà anh lại tìm đến vòng tay em ngay trong đêm trước đám cưới thế này?”
Anh có vẻ bối rối, cứ ngập ngừng mãi, em không để anh kịp thốt lên lời nào đã hôn vội lên đôi môi ngọt ngào của anh, em chỉ thỏ thẻ,
“ có lẽ giờ anh đã hiểu cảm giác của em như thế nào phải không?”
Anh không nói gì, chỉ nắm chặt lấy bàn tay em, ôm chặt em trong vòng tay anh, cả 2 cùng nhìn về phía hừng đông, về tương lai, về anh và về em…



 


 

 

 

<Reeenggg Reeengggg Reeenggggg>



 

 

 

 

Tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi cả 1 góc phòng, Huy mệt mỏi quờ quạng chụp lấy cái đồng hồ, anh giật mình.
“ đã 7h sáng rồi sao? ”
Như thế thói quen, anh đưa tay rà phần còn lại của chiếc giường, trống trãi, lạnh ngắt,
“ Em giờ đang ở đâu?”
Băn khoăn, anh từ từ ngồi dậy, đảo mắt khắp phòng, canh phòng vắng lặng đến lạ.
Bất chợt nhìn về hướng chiếc bàn gần phía cửa số, anh nhận ra bộ đồ chú rể đã được ủi và xếp lại 1 cách ngay ngắn, chúng khiến anh nhớ lại cái đám cưới mà 2 tiếng nữa mình phải có mặt và phân vân…
Đờ đẩng lê bước ra khỏi giường, Huy mường tượng lại những khoảnh khắt yêu đương tối qua, nhớ lại tình cảm thật sự của mình, chợt mảnh giấy được đặt ngay ngắn trên bàn làm anh chú ý.
Đó là nét chữ của em, em chỉ để lại vài dòng nhòe nhoẹt và 1 bài thơ.
--------------------------------------------------------------


 

Tình yêu
Sự hiến dâng
Đó là tất cả những gì anh muốn từ nơi em
Còn em,
Chỉ có thể cho anh
Trái tim

Tâm hồn say đắm…


 

Em yêu anh
Không bao giờ ngừng nghỉ
Còn anh,
Có bao giờ…?


 

Em biết
Anh thực sự không còn thời gian
Ngày mai đây
Anh sẽ quay lại
Sống cuộc sống không phải cho mình…



 

Đêm nay,
Là tất cả những gì anh còn
Đêm nay,
Là tất cả những gì em còn có thể có…



 

 

Chỉ đêm nay,
Đừng vờ quan tâm em nhé
Chỉ đêm nay,
Đêm nay thôi,
Hãy thực sự đến với em người yêu dấu hỡi
Chỉ đêm nay,
Cho đến khi bình minh ló dạng…



 

 

Rồi ngày mai,
Cảm giác này sẽ vĩnh viễn không còn
Những điều thực sự tốt đẹp,
Còn có thể tồn tại không?



 

 

Thôi thì quên đi anh nhé!
Chỉ đêm nay,
Em sẽ trao tất cả…
Chỉ đêm nay,
Đêm nay thôi,
Anh sẽ là người duy nhất
Chỉ đêm nay,
Dẫu sau đó anh sẽ rời xa
Chỉ đêm nay,
Đêm nay thôi,
Sẽ chẳng còn chi nữa
Chỉ đêm nay,
Rồi thời gian sẽ lại trôi...


 

 

Đêm nay,
Đêm nay thôi,
Chỉ duy nhất đêm nay…



 

 

 

 

 

PS: Anh này, vợ tương lai của anh đang chờ đấy!
--------------------------------------------------------------

 

 

Cầm tờ giấy trên tay mà Huy không kềm được nước mắt, anh chợt hiểu ra tất cả…
Xa xa đâu đó vang lên giai điệu bài “ one night only ” da diết đến nao lòng…
----------------------------------

Dẫu biết tình yêu là quan trọng nhưng trong cuộc sống còn nhiều thứ phải đặt lên trên…
Tình yêu chiếm hữu bản thân nó là sự ích kỉ và mù quáng…
Yêu là khi bạn thật sự chấp nhận đánh đổi mọi thứ mặc dù biết mình sẽ chẳng được gì…



Sài Gòn, 12h50 tối, 4/10/2008

 


Có 1 điều cháy mãi chẳng thành tro!


 
Các thành viên đã Thank event1001 vì Bài viết có ích:
29/07/2010 17:07 # 2
saothienyet1011
Cấp độ: 6 - Kỹ năng: 5

Kinh nghiệm: 7/60 (12%)
Kĩ năng: 40/50 (80%)
Ngày gia nhập: 01/04/2010
Bài gởi: 157
Được cảm ơn: 140
Phản hồi: Chỉ Duy Nhất Đêm Nay [ Cop & Ps]




Hạnh Phúc Là Nỗi Đau


Từng giọt rơi rơi tí tách sầu
Nghe tình đặc quánh giữa mầu nâu
Ơ hay ! biết đắng sao đời mãi
Cạn cốc buồn đưa ,cốc đắng sầu !

 

 
Các thành viên đã Thank saothienyet1011 vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024