Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
12/10/2011 11:10 # 1
ohayogozaimasu
Cấp độ: 10 - Kỹ năng: 11

Kinh nghiệm: 47/100 (47%)
Kĩ năng: 106/110 (96%)
Ngày gia nhập: 17/10/2010
Bài gởi: 497
Được cảm ơn: 656
" ĐỜI THAY ĐỔI KHI CHÚNG TA THAY ĐỔI"


Buổi sáng, tôi thức dậy với niềm hứng khởi lạ kì. Tôi pha cho mình một cốc cà phê đậm đặc để vừa nhâm nhi vừa mở cửa sổ ngắm thời tiết.

 

Tiêu đề bài viết này có gợi nhắc bạn về một cuốn sách nào đó. Vâng, chính xác đó là tên một tác phẩm viết về nghệ thuật sống của tác giả Andrew Matthews. Nếu bạn đã từng đọc nó, trong đầu bạn hiện còn có chút ý niệm nào về những điều tác giả đã viết?

  

 

Dù bạn đã từng đọc hay chưa, dù bạn còn nhớ hay đã quên, thì tôi cũng muốn kể với bạn về ngày hôm nay của tôi, một ngày ngắn ngủi nhưng đủ để tôi kiểm chứng câu nói “Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”!

Buổi sáng, tôi thức dậy với niềm hứng khởi lạ kì. Tôi pha cho mình một cốc cà phê đậm đặc để vừa nhâm nhi vừa mở cửa sổ ngắm thời tiết. Tôi thuộc tuýp người có tâm trạng phụ thuộc ít nhiều vào sự nắng mưa của trời, sự đỏng đảnh của đất. Nhưng có hề gì, bởi rõ ràng trời đang rất đẹp. Tôi bước xuống nhà, niềm hân hoan vẹn nguyên cho tới khi tôi gặp bác chủ nhà và nhận được một tin trời giáng. Tôi phải chuyển nhà đi ngay trong tuần này. Lí do là gì ư? Vì bác ấy thấy trong bồn rửa mặt có rau ngót và nó làm tắc cống. Bác đã mất cả buổi sáng để tìm cách thông nó. Những bạn phòng bên nói rằng tôi là người thường xuyên rửa bát ở đó. Bác ấy chỉ biết có thể, và không nghe mọi lời giải thích của tôi. Lý do đó quá là ngớ ngẩn để đưa ra câu đuổi đi phũ phàng như thế, ấy là chưa kể tới việc tôi bị dị ứng với rau ngót nên không bao giờ ăn. Có điều gì đó nhầm lẫn ở đây, nhưng tôi không có một cơ hội nào để thay đổi. Tôi buộc phải chấp nhận, tôi gần như phát khóc khi biết rằng đó chỉ là cái cớ để bác đuổi tôi ra khỏi nhà, để nhường chỗ cho một người mới. Vì dù sao, hết tháng này, tôi cũng sẽ dọn khỏi đó, chuyển sang một chỗ khác, gần trường em gái tôi hơn. Mẹ tôi đã báo cho bác trước về vụ việc sẽ dọn đi với ý muốn không làm bác rơi vào trạng thái bị động. Nhưng việc mình nghĩ cho người ta đôi khi không đi cùng với việc người ta lo lắng cho mình. 6 ngày còn lại, với đống bài tập và công việc cần giải quyết, với đống đồ cần thu dọn, với một căn nhà cần tìm gấp, tôi sẽ phải làm như thế nào? Chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi bước ra khỏi nhà trước khi thấy mình bật khóc.

Mất gần 10 phút để tôi thoát khỏi trạng thái bàng hoàng, và mất thêm 5 phút nữa để tôi khiến suy nghĩ đi đúng hướng. Tôi đang vui, đã từng đang vui, gần 20 phút trước. Và tôi đang để những câu nói và hành động của một người vô tâm và tàn nhẫn ảnh hưởng đển tâm trạng của mình. Điều đó có thực sự đáng? Liệu rằng tôi khó chịu hay bực bội, bác ấy có thay đổi quyết định không tống khứ tôi đi trong vài ngày nữa? Không bao giờ nhé! Tôi nghĩ thế, và cố nặn ra một nụ cười. Khởi đầu ngày mới không mấy suôn sẻ, nhưng tôi kì vọng vào những gì sau đó. Tôi tung tăng bước tới trường.

Giờ học hôm đó chúng tôi có một bài kiểm tra giữa kì. Tôi làm bài khá thuận lợi đến mức đủ sức tin tưởng rằng mình có thể qua môn này dù học hành lơ mơ vào thời điểm cuối kì. Âu đó cũng là một niềm an ủi, tôi tạm quên đi nỗi bực dọc ban sáng. Tôi mở điện thoại, vào mạng và hí hửng vô cùng khi thấy hai bài viết mới của mình xuất hiện trên MTO. Tôi sung sướng nghĩ tới cảnh nhiều bạn trẻ đang đọc những dòng tôi viết và hi vọng rằng phần nhiều trong số họ cùng chung suy nghĩ với tôi. Hoặc ít nhất, tôi hạnh phúc vì đã có cơ hội được sẻ chia tâm sự. Nỗi bực dọc đã gần như bốc hơi.

Buổi chiều, tôi qua nhà đứa bạn, hai đứa cùng nhau đi tìm nhà trọ. Đôi chân mỏi nhừ rong ruổi trên khắp các con phố, điện thoại nóng ran vì đã gọi không biết bao nhiêu cuộc, tới không biết bao nhiêu số. Sau không ít lần thất vọng vì nhà quá nhỏ, ngõ quá sâu, giá quá đắt, chúng tôi đã tìm được một phòng thực sự ưng ý nằm trong một khu tập thể cách mặt đường chính chưa tới 1km. Phòng rộng rãi và thoáng mát, cô chú chủ nhà dễ tính vừa đủ. Những nội quy không quá khắt khe, không khí trong nhà không quá xa lạ. Giá cả phải chăng và còn được khuyến mãi thêm hai cái giường và một chiếc bàn học. Tôi không biết rằng có điều gì tuyệt hơn thế. Một việc nữa đã được hoàn thành, ngon lành và chóng vánh hơn mức tưởng tượng. Ai đã nói rằng một ngày xấu xí bắt nguồn từ những điều xấu xí nào? Bỏ ngay ý nghĩ đó đi bạn nhé !

Trên đường về nhà, chúng tôi ghé qua một khu chợ chuyên bán giày dép với đủ mẫu mã kiểu dáng và giá thì không cần mặc cả cũng đủ hấp dẫn. Tôi đã lùng được một đôi giày thể thao cao cổ đúng gu yêu thích, chọn được đúng màu sắc phù hợp với đa số bộ trang phục trong tủ quần áo. Không do dự nhiều, tôi quyết định biến nó thành của mình bằng số tiền nhuận bút vừa nhận được bữa trước. Phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực, và phần bù xứng đáng cho việc bị “sạc một trận” sáng nay.

Khi trở về nhà, đi ngang cửa gặp bác chủ nhà khó tính, tôi cố gắng nở một nụ cười để không làm tan biến niềm vui trong lòng chỉ vì những chuyện không đâu. Dù không ngoái lại, tôi cũng biết ánh mắt bác hiện rõ sự ngạc nhiên. Nhưng đó đâu phải điều tôi quan tâm. Tôi đã học được cách mỉm cười ngay cả khi cuộc sống này đánh tôi một cú không mạnh nhưng đủ bất ngờ để gây choáng váng trong...vài phút. Cuộc sống sẽ không đủ khả năng để thay đổi, biến dạng chúng ta trừ khi chúng ta cho phép điều đó. Thay vì chờ đợi những tín hiệu bất thường từ cuộc sống, hãy chủ động hơn những khi gặp khó khăn. Đời thay đổi, khi ta thay đổi, thay đổi ngay từ trong cách nghĩ, và ngay từ bây giờ, ngay từ hôm nay!
                                                                                                                               (muctimonline)





email: quynhlandtu@gmail.com
 
 
Tôi là ngày hôm nay

 
Các thành viên đã Thank ohayogozaimasu vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024