Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
27/06/2021 16:06 # 1
vutmaihoa
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 68/200 (34%)
Kĩ năng: 5/20 (25%)
Ngày gia nhập: 03/03/2021
Bài gởi: 1968
Được cảm ơn: 15
Viết cho em – cô gái tháng 6 của tôi


Người cho rằng hạ đến từ những ngày tháng Năm nhức nhối tiếng ve ran. Nhưng phải đến tận khi tháng Sáu trở về, ta mới thấy lòng mình ôm trọn một khung trời sáng xanh mùa hạ.

Tháng 6, nắng giăng đầy mọi nẻo đường, phủ vàng mọi lối đi nhưng sao cô đơn cứ giăng kín trong lòng, mây mù xám ngắt trái tim.

Yêu thương nơi đâu cứ xa xôi vời vợi, để lại nỗi cô đơn cứ dài ra theo tuổi đời, người vẫn ở đó, vẫn chân thành chờ đợi nhưng sao lòng vẫn chưa chịu mở cửa, để rồi mỗi ngày đong đếm những lẽ loi, đã chán chưa?

Một lần vấp ngã rồi tự đứng lên mà sao cứ sợ trượt chân lần nữa, rồi không đủ sức mà đứng dậy, rồi đau đớn lại dày vò lên trái tim đã đủ đau, đủ sẹo. Niềm tin, hi vọng từ khi một người ra đi, chắt góp mãi cũng chẳng đủ tạo thành chút dũng cảm, để can lòng mở rộng cánh cửa yêu thương một lần nữa, để gom hết mạnh mẽ đánh cược thêm một lần với số phận, để tin tưởng hạnh phúc vẫn đang ở phía trước, chỉ cần bước tới thôi là đã chạm được.

Hãy tin đi, chỉ cần can đảm thôi thì hạnh phúc sẽ tới, mạnh mẽ vượt qua nỗi ám ảnh của quá khứ đi. Chứ cứ sợ hãi, cứ âu lo thì bao giờ mới tìm được yêu thương, ngoài kia, sóng gió nhiều lắm, bão giông nhiều lắm nhưng sẽ có người che chở, sẽ có người bảo vệ, sẽ có người cùng vượt qua hết mà đến nơi an yên, hạnh phúc. Chẳng phải ở đời, con người ta chỉ cần có thế thôi sao? Vậy cớ sao cứ giam mình trong vòng lẫn quẫn của quá khứ, của tổn thương, của nghi hoặc, tại sao luôn lo sợ dù hạnh phúc đang ở ngay trước mặt, tại sao cứ để cô đơn đi qua đời rồi nghiễm nhiên trở thành cuộc sống. Một cuộc sống giăng kín nổi buồn, mang đầy bi thương.

Qua hết rồi, những ngày vật vã với cơn đau, những ngày thẫn thờ với nỗi nhớ gào thét xé nát những niềm vui. Những ngày nước mắt vương đầy trên má, ôm niềm đau vào lòng mà không biết phải làm sao. Qua hết rồi…từ lâu.

Tháng 6

Có hạt mưa mùa vỡ òa trong mắt nhau

Trắng mưa trắng những lời tình bạc bẽo

Bong bóng tan đi mộng mị chập chờn ảnh ảo

Để hoang mang… để thổn thức tình đầu

Tháng Sáu, có trái tim ngấm nắng…

Nắng tháng Sáu đối với ta là thứ nắng trinh nguyên, như dòng mật vàng tay ải tay ai vừa vắt siết lấy Mặt Trời. Nắng mùa này không như nắng tháng Ba khô khốc hanh hao, chẳng như nắng tháng Năm “lốm đốm” bởi hai mùa giao nhau pha trộn, hay như tia nắng đông le lói xuyên thủng lớp khí lạnh cắt da. Nắng tháng Sáu không biết gian dối, không biết lòng vòng. Đó là những chùm nhiệt lấp lánh sinh ra là để huy hoàng và chói chang, để dữ dằn và gắt gỏng. Nhiều, rất nhiều người ghét nắng mùa này, nhưng ta yêu, ta “nghiện” và ta ngưỡng mộ cái cách chúng chói chang, chọc thủng và thống lĩnh mọi thứ.

Tháng Sáu, có tâm tư ướt mưa…

Nếu như ánh Mặt Trời gắt gỏng của mùa này truyền cảm hứng và rèn giũa sự mạnh mẽ cho mọi người, thì những cơn mưa rào bất chợt tháng Sáu giống như ly nước mát trong gột rửa xoa dịu trái tim và giúp tâm trí ta nguội đi những bốc đồng vụng dại. Tháng Sáu, nắng đổ ập trên phố nhanh nhảu và điên cuồng. Nhưng mây dông kéo quân bủa vây thành phố cũng mau mắn và thất thường chẳng kém. Ta đừng mong mưa tháng Sáu lăn tăn rầm rì như mưa mùa xuân, hay giống mưa ngâu nhanh nhảu rải một lớp nước mát lành rồi dạt về nơi khác. Nắng tháng Sáu hừng hực như đổ lửa, thì mưa tháng Sáu cũng khí thế sầm sập chẳng nể nang ai. Chỉ mưa mùa này mới trị được cái nắng nóng mùa này. Mưa rào mùa hạ rơi nhanh, đập mạnh nhưng phũ phàng, dứt khoát. Ta không sợ, cũng chẳng trốn tránh cơn mưa. Ta còn muốn mình và những trận mưa đầu hè này hòa thành một thể.

Cô gái tháng Sáu, hay ai đó khiến tim ta ngấm nắng, làm lòng ta ướt mưa…

Em nói em sinh ra vào ngày Mặt trời lên rất cao. Còn ta nhìn thấy điều ấy trong đôi mắt và nụ cười em tặng ta mỗi sáng. Đôi mắt sáng rỡ lung linh nắng và khóe miệng rộng tươi cười. Là cô con gái cưng của mùa hạ rực lửa, em làm ta say bằng khuôn mặt sáng bừng, ánh nhìn trực diện và cần cổ ngẩng cao. Em kiêu hãnh và dữ dội như nắng như mùa hạ. Mưa nắng mùa hạ không bao giờ lãng đãng, mơ màng, chỉ phũ phàng ập xuống và dứt khoát ra đi. Em cũng chẳng khi nào lan man, mộng mơ, chần chừ hay bối rối. Em thà để người ta hoặc ghét hoặc yêu mình cực điểm, còn hơn để lại những ấn tượng nhàn nhạt, chênh vênh rồi một ngày mưa nắng vần xoay, người ta những cảm xúc về em phân tán bay xa như bồ công anh trong gió. Vì cái mạnh bạo này, mà ta chọn cách yêu em đến vô cùng.

Ta hỏi em: tháng Sáu có màu gì?

Em cười híp mí: màu đỏ, màu vàng, màu trắng, màu thiên thanh.

Đỏ của Mặt Trời, của cánh phượng, của dòng máu quả cảm, của nghị lực ngút trời.

Vàng của nắng hạ, của sáng tạo, của ước mơ, của đỉnh cao em mong chạm đến.

Trắng của cơn mưa xối cuối ngày, của trái tim khiết thanh.

Xanh thiên thanh, màu của trời cao nơi em tung cánh.

Tôi nhìn em cười, tôi nghe em nói, lòng từ nắng sáng chuyển mưa buông. Em tự do, độc lập, tham vọng và vẫy vùng nhưng chẳng có chỗ cho tôi – một người yêu em âm thầm, bền bỉ nhưng khuất lấp như sắc nâu, sắc xám. Tôi là Đất, em là Trời. Tôi thấy em, nhưng em chẳng thấu tôi. Tôi chọn cách thầm lặng bên em, chịu sự rạng ngời và cả mưa gió của e. Em ở trước mắt tôi, nhưng chẳng khi nào tôi chạm đến…

Tháng 6

Nắng rất chát

Và mưa cũng dày

Ve ca xối xả

Tim ta gõ những nhịp nhanh

Dù cười dù khóc Em vẫn bát ngát xanh

Tháng Sáu chẳng có chỗ đâu cho mảnh tình riêng lãng đãng.




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024