Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
12/05/2021 22:05 # 1
vutmaihoa
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 68/200 (34%)
Kĩ năng: 5/20 (25%)
Ngày gia nhập: 03/03/2021
Bài gởi: 1968
Được cảm ơn: 15
Xin đừng rời xa tôi


Sao đôi lúc, cái nỗi nhớ nó như một tên trộm, núp sẵn đâu đó, chờ đợi khi con tim ta trống vắng là nhảy vào đánh cắp nước mắt của ta.

Tôi rất sợ, thực sự rất sợ, sợ một người lại bỏ tôi mà đi. Tôi sợ phải đối diện với sự chia ly một lần nữa, sợ tất cả những đổi thay của một người, sợ cái quay lưng mà không một lần ngoảnh lại, để phía sau là cả một nỗi đau kéo dài, nhói buốt tận tim gan !

Sự chia ly to lớn nhất đời tôi lại xuất phát từ ngày bes, cái thời mà tôi chưa biết gì, lúc ấy chỉ là một đứa bé sơ sinh ngu ngơ, vô tội vạ. “Đứa trẻ sơ sinh nó có biết gì đâu, có làm gì nên tội mà vội bỏ nó ra đi chứ. Mới sinh ra đã phải chịu cảnh chia ly, đau thương, mất mát như vậy rồi chắc là do tại cái số của nó chăng. Hay nó quá xấu xí, nó sinh ra là niềm tuổi nhục, là cái lỗi của người lớn nên không cần nhìn nó giây phút nào ra đi không hề suy nghĩ”.

Tôi đã từng đau vì sự chia ly từ bé nhưng lúc nhỏ thì không biết gì để mà phải suy nghĩ, nhưng nỗi niềm đó nó đã ăn sâu vào tâm trí non nớt, yếu đuối của tôi đến tận bây giờ. Giây phút này tôi mới cảm nhận được sự thiếu vắng bóng Cha là như thế nào. Nó đâu nhưng không thốt lên thành lời được, nó nằm len lén đâu đó bên trong dòng cảm xúc vô hình, ăn sâu vào tận tim, tận tuỷ con người tôi.

Đôi lúc tôi thấy ghen tỵ, ích kỷ lắm vì lúc nào tôi cũng thấy bạn bè tôi đều có gia đình rất hạnh phúc, tối nào cũng có bữa ăn gia đình ấm cúng, tràn đầy tình thương của Ba, Má. Có những lúc bị điểm kém chúng nó sợ về nhà bị ăn đòn từ Ba lúc nào cũng lén lén lút lút, còn tôi muốn cảm giác như vậy mà có được đâu…

Thời gian trôi qua tôi cũng tập làm quen dần với sự chia ly từ thuở bé, cứ nghĩ mọi chuyện của cuộc sống này là màu hồng rồi. Lớn lên theo năm tháng cùng với cái xóm nhỏ thân thương với ngôi nhà nhỏ nằm ở giữa xóm. Cái thời nhỏ xíu ai cũng có những đứa bạn tạm gọi là tri kỉ và tôi cũng vậy. Hai đứa tôi chơi cũng khá thân từ nhỏ, cái trò quậy phá gì trong xóm chắc là đều do chúng tôi bày đầu, dẫn lối cho mấy đứa còn lại. Lớn lên xíu thằng bạn tôi không còn hứng thú với việc học nữa, nó đã đi theo Ba nó học lái xe tải rồi về lái xe cho nhà tôi vì thời đó nhà tôi cũng có chiếc xe tải để chở hàng.

Vào thời gian ấy tôi với nó cũng không còn gặp nhau thường nữa vì tôi phải đi học ở Sài Gòn. Nhưng không vì thế mà tình bạn chúng tôi phai nhòa. Hai thằng là con trai mà cũng thường chém gió với nhau qua điện thoại lắm, có người cứ nghĩ tôi nói chuyện với người yêu mỗi khi tào lao với nó.

Cái thời trẻ trâu của chúng tôi rất chi là vui, không những nó là thằng bạn thân, tri kỉ mà nó còn là thằng bạn nhậu, tào lao chém gió… đủ thứ chuyện vui bắt nguồn từ chúng tôi…

Tôi đâu nghĩ chuyện tồi tệ lại xảy ra như vậy… Tôi nhớ không lầm vào một buổi sáng sớm của tháng 10. Bất chợt nhận được cuộc điện thoại hối hả của thằng em. Bắt máy chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng nói vang lên ” Anh v… chết rồi…” tôi như chết lặng đi trong khoảnh khắc ấy không nói được gì trong nghẹn ngào cảm xúc.

Không kịp nhìn mặt nó lần cuối, tôi đau lắm. Cái thằng bạn mà tôi đã từng hứa sẽ tặng cho nó cái nón Sơn đã đi xa mất rồi…

Cái lạnh ngoài da có thể lấy áo ấm, lấy chăn bông, lấy hộp quẹt đốt lên một ngọn lửa, thế là ấm trở lại, nhưng còn cái lạnh trong tận sâu con người thì sao nhỉ? Không thể dùng áo mặc cho trái tim, không thể đắp chăn cho nó, chỉ cầu mong một ngọn lửa của ai đó thắp lên để nó bớt lạnh mà thôi.

Tình yêu đối với tôi thật xa xỉ, trải qua nhiều cuộc tình nhưng nó chưa hề đọng lại được nỗi vấn vương trong tôi. Cái tính lăng nhăng của tôi thì khỏi phải nói rồi, lúc nào cũng có bạn gái quanh mình.

Một người con gái xuất hiện giữa đám đông lộn xộn, đã làm trái tim tôi dao động. Người ta nói ” Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” nhưng với tôi hình như nó có gì đó sai sai thì phải. Người con gái ấy đã làm tôi thay đổi hoàn toàn cái tính lăng nhăng của tôi, thay đổi đến mức tôi không tưởng.

Thời gian qua đi, chúng tôi đã từng rất hạnh phúc với nhau, hạnh phúc này dường như làm tôi mơ mộng đến tương lai xa xôi hơn nữa. Niềm tin yêu, hạnh phúc tôi dành hết cho người ấy không còn suy nghĩ tới người con gái nào khác nữa.

Nhưng cái trớ trêu lại ập vào trái tim tôi một lần nữa…. nó vùi lấp, chôn sâu tình cảm này vào ngõ tối. Có những nỗi đau đang lớn, cứ ngày một lớn hơn, dày vò, rỉ rên, đục khoét tất cả ngõ ngách của tâm hồn. Tàn lụi, mục rỗng! Tôi không biết tôi rồi sẽ ra sao khi chỉ còn một mình ở cái Sài Gòn đơn độc này.

Ngày người ấy rời xa là ngày tôi đau nhất, nỗi đau nó ngự trị hết trái tim, tâm trí, thể xác của con người tôi. Chúng tôi xa nhau không phải chúng tôi đã hết duyên, hết nợ, hết thứ tình cảm mà chúng tôi đã từng gắn bó.

Ngày yêu thương tan vỡ, người ấy bỏ tôi đi, cũng là ngày tôi trút hết nước mắt cho một cuộc tình, trả lại tất cả cho hy vọng, cho đớn đau, nhung nhớ.

Chưa bao giờ tôi thấy yếu lòng đến như vậy, tôi đã khóc, khóc rất nhiều như kiểu đứa con nít lạc mất yêu thương. Chúng tôi ngồi bên nhau nhưng một câu nói tôi cũng không thốt lên được, vì lúc ấy tôi nghẹn lắm, giống như có thứ gì đó đang nằm ở cổ họng tôi, khóa môi tôi lại không thể nào nói thành lời được. Tôi đã chọn cho mình cái quyền im lặng, mà nếu không im lặng thì tôi biết phải làm gì. Tôi sẽ ôm chặt người ấy, nói thật to rằng tôi yêu người biết bao nhiêu chăng?

Năm tháng dần trôi qua chỉ còn mình tôi cô đơn, bơ vơ giữa cái thành phố rộng lớn này. Đôi khi tôi cầu mong rũ bỏ đi nỗi nhớ đó. Nhưng khi nó không còn hiện hữu lại thấy mình trống rỗng và vô cảm. Đẹp biết bao khi ta vẫn biết rằng trái tim ta đang nhớ đến một người dù đôi khi nó làm ta chẳng giống ai cả. Khi trái tim đã thôi nhớ thương thì tôi biết cuộc sống mình đã lui dần về một nẻo lạnh giá. Mất nỗi nhớ tôi sẽ chết, chắc chắn một điều khi mất nó tôi sẽ chết, cái chết đáng sợ nhất là cái chết ngạt của tâm hồn….

Đau, thực sự tôi rất đau. Trái tim tôi như vỡ ra thành trăm mảnh, dù có cố gắng nhặt thật nhanh và sắp xếp, gán ghép lại thế nào thì cũng chẳng bao giờ có thể lành lặn được như trước đây. Nó – đã chịu quá nhiều tổn thương rồi!

Cứ ảo tưởng rằng thời gian là cái thứ khủng khiếp đã lấy đi được hết cảm xúc nhớ thương, vết cắt sâu trong tim đã lành, những nỗi nhớ trong đêm tĩnh lặng đìu hiu, lạnh lùng và nhạt nhẽo.

Cảm giác thổn thức bất chợt ùa về, tim tôi như đập loạn nhịp. Cũng ánh mắt hiền diệu, nụ cười ấp áp, thân thương như ngày chúng tôi còn bên cạnh nhau làm tôi như chết lặng đi trong khung cảnh ấy – Người ấy đã trở lại vào ngày trời trở gió.

Hạnh phúc lại ùa về vào một ngày chiều cuối thu, những chiếc lá vàng lơ lửng bay trong gió cùng với những tia nắng dìu dịu rải đều xuống con đường thân thuộc mà ngày nào chúng tôi đã từng đi qua, từng hạnh phúc.

Khoảng thời gian này cứ lầm tưởng rằng chúng ta đã thuộc về nhau, hạnh phúc dường như dần trọn vẹn. Tôi đang mơ hồ trong hạnh phúc, niềm vui hư ảo chợt nhận ra người ấy lại dần dần xa rời tôi. Một lần nữa, cái định mệnh phũ phàng lại kéo tới. Không hiểu đây là do cái số trớ trêu hay là do ông trời đang trêu đùa với tôi nữa.

Nỗi nhớ về những kỷ niệm quá khứ, hay nỗi nhớ một người vẫn thường xuyên gặp mặt, hay nỗi nhớ một kỷ niệm, một hình bóng hư ảo nào đó thì nỗi nhớ vẫn chầm chậm trong tôi. Chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm…! nỗi nhớ luôn đồng hành với tôi, nó đến từ từ chỉ đợi tâm hồn ta trống trải thì nó ùa tới bao lấy tôi, đánh cắp đi những giọt nước mắt khi ta yếu lòng…

Lại một lần nữa tôi đau, đâu trong từng suy nghĩ …. 

 

 




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024