Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
04/09/2010 08:09 # 1
zero910
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 25

Kinh nghiệm: 18/200 (9%)
Kĩ năng: 3/250 (1%)
Ngày gia nhập: 11/01/2010
Bài gởi: 1918
Được cảm ơn: 3003
Bài học của ông chủ doanh nghiệp


Bài học của ông chủ doanh nghiệp

Năm 2003 tốt nghiệp đại học, tôi xin vào làm nhân viên kinh doanh cho một tập đoàn lớn về gạch ốp lát. Thời điểm đó, việc đi làm marketing không được có “tiếng” như bây giờ.

Nếu như ai đó hỏi tôi làm gì, tôi trả lời đi làm nhân viên thì ngay lập tức nhận được cái thái độ không mấy thiện cảm “ À làm tiếp thị chứ gì” . Ngày đó có một phong trào rất nhiều người mang các sản phẩm kém chất lượng đem đi quảng cáo và bán trực tiếp cho người tiêu dùng dưới dạng khuyến mại mua là trúng, thường áp dụng cho dầu gội đầu, bếp ga.. Thậm chí có kẻ lợi dụng để làm những việc xấu nữa, nên nhân viên tiếp thị thường bị rẻ rúng là như vậy. Tôi cũng thế, nhưng tôi biết việc tôi làm.

Và do đặc thù công việc của Công ty nên chúng tôi chỉ phải đi tiếp thị các đại lý và các nhà phân phối trong ngành thiết bị vệ sinh, điều này nhàn hơn và đỡ mang tiếng hơn các bạn kinh doanh khác khi họ phải trực tiếp tư vấn và bán sản phẩm cho người tiêu dùng. Phòng kinh doanh chúng tôi ngày ấy chủ yếu là anh em vừa ra trường, và có một số anh chị lớn hơn, công tác lâu hơn thì được làm trưởng nhóm hoặc lên trưởng, phó phòng quản lý và hướng dẫn anh em mới chúng tôi. Tuổi trẻ, cộng với sự khao khát được làm việc nên chúng tôi làm rất nhiệt tình.

Không hiểu sao tôi được giao quản lý một khu vực rất xa, và rất rộng ở ngoại thành Hà Nội. Tuy đi lại có khó khăn vất vả nhưng khu vực mà tôi quản lý luôn đạt doanh số do cty đưa ra. Chính vì thế nên tôi cũng được các sếp tin tưởng và đánh giá cao. Thời gian cứ thấm thoát trôi, một năm, rồi hai năm, tôi đã quá quen khu vực quản lý của mình và các khách hàng trong khu vực. Tôi như một con ong cần mẫn chăm chỉ, lúc nào cũng sẵn sàng. Trời nắng đã đành, nhiều hôm trời mưa tầm tã, tôi vẫn lên đường đi gặp khách hàng. Những hôm mưa to gió rét, một chiếc áo mưa mảnh mai không che đủ cơ thể,một mình một con ngựa sắt tôi vẫn đi, vừa đi tôi vừa nghĩ sao mà mình khổ thế, những lúc như thế, tôi lại ước mình sẽ là ông chủ.

Một lần tôi đi thu tiền một khách hàng, đại lý này xa nhất trong khu vực tôi quản lý và ông chủ là một người cực kì khó tính. Tôi hẹn ông ấy là 3h chiều tôi sẽ đến, khi tôi đến thì ông ấy đang tiếp một khách hàng, để giữ ý cho ông chủ đại lý tôi lảng ra ngoài chờ đến khi vị khách kia đi thì tôi vào. Vừa thấy tôi vào ông ấy đã phủ đầu tôi: “Công ty chúng mày làm ăn kiểu gì đấy, vừa mới lấy hàng chưa kịp bán đã vác mặt đến đòi tiền”. Tôi tỉnh bơ nhưng trong lòng tức vô cùng vì cái thói hợm hĩnh của ông ấy từ những lần trước tôi gặp đã không làm tôi thấy thiện cảm. Tôi cứ đưa ông ấy xem quyển sổ công nợ để chờ ông ấy trả tiền. Số tiền ông ấy nợ công ty chúng tôi là 70 triệu. Tháng trước vợ ông ấy đã trả tôi ba mươi triệu còn lại là 40 triệu. Nhưng ông ấy không thèm nhìn sổ mà cầm cả sấp tiền ném lên mặt bàn rồi bảo tôi: “ Bảy cọc mỗi cọc 10 triệu là hết nợ, không phải đếm đủ cả rồi, kí vào đây” . Liếc qua biết là ông ấy trả thừa, tôi vơ cả nắm tiền rồi kí vào sổ của ông ấy “ đã thanh toán hết công nợ” và tôi cũng bắt ông ấy viết như thế khi ký vào sổ của tôi.

Trên đường về đầu óc tôi mông lung vì số tiền thừa mà tôi đang có, thậm chí tôi còn dừng xe giữa cầu Chương Dương mở hé cái túi để đếm tiền xem có đúng thừa 30 triệu thật không. Tôi gọi điện cho một số anh em trong công ty thông báo sự việc và cũng muốn mọi người tư vấn cho mình nên làm gì, TRẢ LẠI hay BIỂN THỦ? Mấy cậu kinh doanh bảo tôi : anh xin nghỉ công ty đi, anh đi làm cả năm cũng không đủ số tiền đấy, nhà ông ấy nhiều tiền không phát hiện đâu, với lại đã kí trả hết công nợ lại không ghi số tiền thì sợ gì. Tôi phân vân lắm, tôi vừa sợ lại vừa lo nếu người ta biết thì sao. Tôi đã giữ số tiền ấy qua một đêm, ( vì khu vực tôi ở xa nên sáng hôm sau tôi mới phải nộp tiền cho cty chứ không phải về công ty vào buổi chiều như các khu vực khác) tự nhiên tôi mất ăn mất ngủ vì nó, tôi nghĩ đến việc ông chủ kia sẽ biết và sẽ làm rùm beng lên như thể tôi là thằng ăn cắp. Hay ông ấy sẽ báo công an và tôi sẽ bị bắt để khai ra số tiền đó, biết đâu ông ấy sẽ thù tôi, sẽ thuê người theo dõi để hại tôi,...vv..

Cuối cùng tôi quyết định nộp cho công ty, và tôi giải thích với Giám đốc rằng tôi biết ông ấy nộp thừa nhưng tôi cứ cầm tiền về để bắt ông ấy phải lấy hàng, coi như đặt tiền trước. Ngay lập tức Giám đốc của tôi gọi điện sang cho khách hàng và thông báo về việc nhân viên của anh có thu thừa tiền của đại lý và với tài ăn nói của anh, anh có nói nếu đại lý cần thì sẽ cho người cầm sang còn nếu không thì để đây lấy hàng dần. Sau đó anh có dành một buổi sáng để nói chuyện với tôi, anh bảo tôi không tham nhưng không nên làm thế. Vì món tiền đấy không phải quá to để có thể đánh mất phẩm chất của mình.

Cuộc sống còn rất nhiều cám dỗ, nhưng nếu biết vượt qua những cám dỗ đó ta sẽ có thành công rực rỡ. Một nhân viên kinh doanh phải thật thà và ngay thẳng, nếu thật thà em sẽ còn làm được nhiều việc hơn thế…

Bây giờ khi tôi viết những bài này, tôi đã mở doanh nghiệp riêng, tuy rằng ban đầu còn khó khăn nhưng tôi luôn lấy những bài học từ thời còn là một nhân viên kinh doanh đi “hát rong” để làm bài học và kinh nghiệm sống cho chính bản thân và doanh nghiệp của mình sau này.

Nguồn: Vnexpress



Smod khu vực "Giao lưu - giải trí"
mail/ yh: thcuong910@yahoo.com

 
Các thành viên đã Thank zero910 vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024