Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
21/08/2022 10:08 # 1
hienhien1503
Cấp độ: 25 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 99/250 (40%)
Kĩ năng: 4/20 (20%)
Ngày gia nhập: 04/08/2018
Bài gởi: 3099
Được cảm ơn: 14
Phía sau một cuộc tình


Tôi và Hoa thân với nhau từ bé lại cùng học Đại học và nhất là chúng tôi có nhiều sở thích giống nhau, như thích hoa hồng, thích ăn sữa chua trộn với rượu nếp cẩm, thích nghe nhạc không lời…vv cũng chính bởi thế nên bất kể chuyện vui buồn gì chúng tôi đều bộc bạch hết với nhau một cách thoải mái mà không hề giấu giếm điều gì kể cả những điều thầm kín nhất! Suốt bốn năm học Đại học chúng tôi gắn bó với nhau như hình với bóng, đi đâu, làm gì đều có nhau. Xét về nhan sắc, tôi có phần trội hơn Hoa, nhưng về sự chín chắn, thận trọng, thì Hoa lại hơn hẳn tôi. Hoa có làn da trắng, dáng người cao gầy và rất có duyên ăn nói, nên dễ được mọi người quý mến.

Buổi trưa đang ở cơ quan thì tôi nhận được điện thoại của Hoa:

– A lô Linh à ? Mai mày đến tòa cùng tao nhé ! – Giọng nói của Hoa nghe thật buồn.

Từ ngày thân với nhau, chúng tôi đi đâu cũng kéo nhau cùng đi cho vui, nhưng tôi biết ngày mai tôi có đi cùng Hoa thì hai đứa cũng chả thể nào vui lên được ! Mặc dù biết cuộc hôn nhân của Hoa đã chấm dứt mà không thể cứu vãn nhưng tôi vẫn hỏi Hoa:

– Thế mày đã nghĩ kỹ chưa ? Chuyện hệ trọng không chỉ của riêng mày mà nó còn ảnh hưởng tới cả hai đứa trẻ nữa, mày nên suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định !

Nó không nói gì, tôi thoáng nghe tiếng nó nấc trong máy.

Sáng hôm sau chúng tôi đến tòa án đã thấy chồng Hoa đứng đợi ở đó, anh nhìn chúng tôi với nụ cười mếu máo, gượng gạo. Trước đó anh cũng đã tìm gặp tôi nhờ tôi khuyên giải Hoa giúp. Rằng đó chỉ là những phút giây yếu lòng, say nắng của anh mà thôi, mong Hoa bỏ qua cho. Thông cảm và cũng là thương Hoa thật sự nên tôi cũng đã nhiều lần gặp Hoa phân tích, thuyết phục đủ mọi nhẽ về cái đúng, cái sai, cái hơn, cái thiệt cho Hoa nghe, tôi bảo nó “mình là phụ nữ nhiều khi phải vị tha, cũng nhiều khi phải chịu thiệt thòi để giữ mái ấm gia đình, giữ bố, giữ mẹ cho các con nữa”! Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng đành bó tay trước quyết định dứt khoát của Hoa. Nó bảo “mình không thể tha thứ được, bởi hai người họ ăn nằm với nhau, đến mức có thai thì không thể nói là cảm nắng được, mình đau lắm, tình thương của mình không đủ lớn để tha thứ cho anh ta ! Ai dám tin có lần một lại không có lần hai, lần ba chứ ”? Nhìn họ lúc này tôi chợt nhớ tới ngày tiễn Hoa về nhà chồng. Hôm đó nó rực rỡ trong bộ váy cưới màu hồng, miệng luôn nở nụ cười hạnh phúc, trông Hoa khi đó thật mãn nguyện. Cả hai người là trung tâm của cuộc vui, họ ngập tràn hạnh phúc trong sắc, mùi của hoa và rượu, trong nhạc và trong những lời chúc mừng nồng nhiệt của bạn bè nội, ngoại. Họ vui mừng trong niềm viên mãn. Vậy mà hôm nay, vẫn là họ nhưng cả hai đều ủ rũ và buồn thảm! Họ đối mặt nhau, ánh mắt của Hoa ngày cưới bừng lên niềm kiêu hãnh, rạng ngời hạnh phúc bao nhiêu thì nay trở nên vô cảm, hững hờ, lạnh băng bấy nhiêu! Còn Hảo thì ánh mắt trở nên rụt rè, e ngại, đầu cúi gằm trông thật thảm hại, bởi chính anh gây nên thảm họa này!

Tôi nhớ khi mới yêu nhau, Hoa thường khoe với tôi rất nhiều về anh, kể cho tôi về những buổi hẹn hò, gặp gỡ mà Hoa luôn coi là tuyệt vời, là mãn nguyện. Có lần Hoa nói với tôi:

– Linh ạ ! Mày có biết điều gì khiến tao cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời này không?

Tôi giả bộ hờ hững lắc đầu:

– Tao người trần mắt thịt, làm sao mà biết được cái “tâm hồn mênh mông lộng gió” của những kẻ đang yêu như mày cơ chứ? Có thánh mới biết được thôi !

Nghe tôi nói vậy, nó đấm thùm thụp vào lưng tôi rồi cười khúc khích bảo:

– Người ta thường nói ở đời có mấy điều được coi là hạnh phúc: “Thứ nhất là có được một người bạn tâm giao, tri kỷ, thứ hai là có một người tình, yêu thương mình hết lòng”! Mày thấy chưa! Hiện tại tao đang có cả hai thứ ấy trong tay, vậy có phải tao là người hạnh phúc nhất không nào? Này nhé, về bạn tao có mày, rất là tuyệt rồi nhé, còn về tình yêu thì tao đã có anh Hảo. Tao cảm thấy thật tuyệt vời khi trời đã đưa anh ấy đến cho tao ! Tao muốn hét thật to là tao rất hạnh phúc Linh ạ ! – Hoa nói và ôm chầm lấy tôi miệng liến thoắng kể về buổi hẹn cuối tuần của nó với Hảo.

Trong lời nói và nụ cười của nó tôi cảm nhận được nó thật sự vui, thật sự hạnh phúc và nó thật sự tin tưởng vào Hảo! Vậy mà chỉ có 7 năm chung sống, giờ đâm ra thế này ! Hôm nó gọi tôi đến để kể tội của Hảo nó bảo:

– Đời mình sai lầm lớn nhất là nhận lời kết hôn với Hảo ! Đó cũng chính là bất hạnh lớn nhất của mình bây giờ! – Nó nói vậy rồi bật khóc nức nở.

Thì ra tình yêu không chỉ có những mảng sáng mà có cả những mảng tối nữa! Âu đó cũng là quy luật của cuộc sống. Tình yêu cũng thất thường như những cơn mưa bóng mây giữa trưa hè vậy ! Nó chợt đến rồi cũng chợt đi. Khi chưa yêu nhau người ta nghĩ phải bằng mọi cách để có nhau và khi đó tình yêu đối với họ là thiêng liêng nhất! Hẳn trong lúc yêu không ai nghĩ rằng trong tình yêu còn có cả sự chia ly nữa ! Tình yêu như mưa bóng mây đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, có đó mà cũng mất đó ! Nó là một thứ của cải quý giá nhưng vô hình không thể nào cầm giữ, níu kéo được một khi nó đã chuồi khỏi tay ai đó !

Ở trong tòa, người chủ tọa hỏi vì sao họ muốn ly hôn ? Hảo cúi đầu im lặng. Còn Hoa nói rất nhanh: “Anh ấy đã đánh cắp tình yêu của tôi, giờ anh ấy không còn gì để tôi gửi gắm niềm tin của mình nữa. Sống như thế tôi không thể hạnh phúc ! Tôi cần được giải thoát”! Hảo không nói gì vì có lẽ anh không thể mở lời thanh minh về hành vi ngoại tình của mình. Còn chắc là Hoa cũng muốn tránh nhắc đến cái từ “ngoại tình” vốn đã gây đau khổ cho mình suốt bao ngày qua nữa ! Vậy là đến phần phân chia tài sản và con cái, hai đứa trẻ đang nô đùa phía hành lang cuối phòng xử án ! Chúng đang hồn nhiên mà không hề quan tâm đến bố mẹ đang tranh cãi những gì và cũng không hề biết việc chỉ lát nữa thôi sau khi rời khỏi nơi này chúng sẽ không còn được ở với nhau trong cùng ngôi nhà nữa, không được cùng ăn chung một mâm, chơi chung những món đồ chơi chúng thích và cũng không còn được tranh giành, cãi lộn nữa! Nhìn chúng vô tư chơi đùa tôi thật sự thấy thương chúng vô cùng. Trong tất cả các cuộc ly hôn thì trẻ em là những người chịu tổn thương và thiệt thòi lớn nhất. Các em mất niềm tin vào cuộc sống, thường hay tự ti, ích kỷ. Một số khác lâm vào tình trạng tự kỷ, các em không muốn tiếp xúc với mọi người xung quanh… những hậu quá đó thật khôn lường…

Lúc chia tay, con em hỏi:

– Bố đưa anh đi đâu vậy? Bao giờ anh về ?

– Anh về ở với bà nội, không ở với em nữa đâu !

Dường như chúng cũng linh cảm được sự khác thường nên cứ ôm nhau quyến luyến mãi. Tôi nhìn cảnh ấy mà sống mũi bỗng cay sè !

Hai tháng sau tôi lại nhận được điện thoại của Hoa, Hoa bảo tôi đến nhà có việc gấp, khi tôi đến nơi thấy Hoa đang tất tả thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà! Tôi ngạc nhiên hỏi:

– Sao mày dọn đi đâu thế này? Mày bán nhà này sao?

– Ừ tao bán nó rồi ! Giờ tạm thời thuê một căn hộ khu chung cư ở tạm, rồi sẽ mua nhà sau?

– Nhà đẹp thế này, nó đã gắn bó với mày bao năm qua, nhất là nó vừa gần chợ, gần trường học và cũng gần cơ quan mày làm việc tiện lợi thế sao lại bán chứ ? Trước mày chả bảo mày chọn mua đất ở đây để có được những tiêu chí như trên vậy mà giờ mày lại bán là sao? Tao không hiểu nổi mày nghĩ gì? Hay đầu óc mày có vấn đề gì hả?

– Chính vì nó quá gắn bó, thân thiết nên tao mới phải bán! Mày thu dọn đồ đạc giúp tao lên xe nhanh lên, còn chuyến cuối này nữa là xong. Về chỗ ở mới rồi tao nói cho mày rõ!

Tôi vừa làm vừa suy nghĩ mông lung mà chả hiểu tại sao Hoa nó lại nghĩ quẫn thế chứ, ngôi nhà vợ chồng nó tích cóp tiền bạc rồi được hai bên nội ngoại cho thêm mới xây được và ở tính đến nay mới được 5 năm, ngôi nhà là niềm mơ ước của nhiều người vậy mà đùng một cái nó bán luôn thế chứ!

Tối ấy tôi gọi điện về cho chồng bảo mình ở lại chỗ Hoa giúp nó sắp xếp nhà cửa nên không về để hai bố con tự ăn uống. Chồng tôi lo lắng hỏi:

– Thế nhà Hoa làm sao mà nó phải bán thế hả em?

– Em cũng chả hiểu được, nó chưa nói gì, để tối nay xong việc em hỏi nó xem thế nào, có gì mai về em kể cho anh nghe.

Tối ấy sau khi ăn cơm xong, Hoa vừa cho con Yến ngủ thì chuông điện thoại của reo, Hoa nghe máy và nhận ra là tiếng con trai, thằng bé vừa khóc vừa nói:

– Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm! Mẹ đón con về chơi với em đi, mai con được nghỉ học!

Nói vậy rồi nó khóc rất to. Đầu máy bên kia giọng Hảo vang lên:

– Con nó đòi về với mẹ suốt, anh đã nói nhiều cả dọa nữa mà nó không nghe. Liệu em có thể cho con gặp em một buổi không?

– Thôi được để tôi sang đón nó.

Hoa bảo tôi ở nhà coi con Yến, còn Hoa đi đón thằng anh. Khi vừa về đến nhà thằng bé vui cuống lên nó hỏi mẹ liên hồi:

– Ơ sao nhà mình lại ở chỗ này? Phòng của con đâu? Em Yên ngủ rồi à? Từ mai mẹ cho con ở lại đây cùng mẹ và em luôn nhé!

Nó nói to quá khiến con Yến đang ngủ bỗng giật mình thức giấc, và nó nhanh chóng nhận ra có anh, nó vui quá vùng ngay dậy chơi với anh. Nhìn hai đứa bịn dịn mà cả hai chúng tôi không cầm được nước mắt. Mãi khuya nô nghịch mệt quá chúng mới ôm nhau lăn ra ngủ. Nhìn gương mặt hai đứa trẻ thật ngây thơ và đáng thương quá !

Sau khi cho hai đứa nằm lại ngay ngắn rồi Hoa qua nằm với tôi, nó bắt đầu kể cho tôi lý do vì sao nó quyết định bán căn nhà cho dù nó không hề muốn chút nào! Nó kể và thi thoảng nó lại nấc lên vì xúc động:

– Mày biết không? Tao cứ tưởng ly hôn xong rồi sẽ dễ chịu, bao hờn ghen, tức giận được trút bỏ nhưng tao đã nhầm! Bởi khi trở về ngôi nhà của mình, khi mà con đã ngủ, một mình trong ngôi nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi mới thấy cô đơn và lạnh lẽo đến nhường nào? Nhìn vào bất cứ thứ gì cũng thấy toàn là kỷ niệm ! Cái đèn ngủ Hảo mua dịp tao được cử làm trưởng phòng kế hoạch, cái máy hút bụi hai vợ chồng mua từ chuyến đi Thái Lan về. Mấy cái nồi in nốc Hảo mua tận bên Đức trong một chuyến công tác bên đó… tất cả mọi thứ nhìn vào cái gì cũng thấy kỷ niệm của hai đứa hiện về ! Đau lòng và buồn vô kể, tao đã gọi người bán thanh lý đi rất nhiều đồ dùng vốn trước đó của hai đứa cùng chắt chịu mua về. Tao làm như vậy cũng cốt để xóa hết hình ảnh Hảo ra khỏi cuộc sống của mình, hàng loạt đồ đạc mới tao sắm về để thay thế với hy vọng sẽ xóa đi tất cả những ký ức xưa cũ nhưng mày biết không? Tao càng xóa thì nó lại cứ bám dai trong đầu ! Tao đã cố quên, mà đâu có được, càng cố quên thì nó lại càng nhớ! Tao mất ngủ triền miên, đã phải nhờ bác sỹ kê đơn mua thuốc an thần uống mà vẫn không được ! Bởi dù đồ đạc đã bán hết nhưng ngôi nhà với nhưng ô cửa sổ, bậc cầu thang, phòng ngủ, phòng tắm, bếp ăn… nơi nào cũng lưu giữ những hình ảnh của tao và Hảo nên tao đâu có quên được ! Tao đã sút mất 7 cân trong 2 tháng qua, tâm trạng luôn bất an.

– Hiểu rồi đấy là nguyên nhân để rồi mày quyết định bán ngôi nhà đó phải không? Tao biết quên đi những gì tốt đẹp trong mỗi người đâu có dễ! Thật sự tao rất hiểu và thương mày!

– Có những chuyện tao đã nguôi ngoai, thì bỗng dưng con tao nó lại nhớ, nó lại đòi, lại nhắc… con trẻ nó hồn nhiên lắm, chính sự hồn nhiên của nó nhiều khi lại là những mũi dao khía sâu mãi vào tim mình đau nhói! Có đêm đang ngủ thì con Yến nằm mơ, nó khóc, nó lăn ra đòi bố, đòi anh, dỗ thế nào nó cũng không nín, nó khóc mãi cho đến khi mệt quá thiếp đi. Hằng ngày cứ về đến nhà là nó nhắc đến bố, đến anh, nó buồn rười rượi, không chịu chơi, thậm chí nhiều hôm nó bỏ cả ăn ! Nhìn nó thế tao chả biết làm gì. Bởi nó đâu biết được cuộc đời nó từ nay phải nhường bố nó cho một người đàn bà và đứa bé khác để rồi nó vĩnh viễn mất đi quyền được bố chăm lo hàng ngày! Tao hy vọng sau khi dọn về đây mẹ con tao dần quên đi mọi thứ ! Để bước tiếp chặng đường còn lại phía trước!

Thì ra khi yêu người ta muốn nhanh chóng được về chung sống cùng nhau. Còn khi ly hôn thì người ta cũng lại muốn nhanh chóng xa rời nhau, nhanh chóng xóa đi hết những kỷ niệm về nhau!Tình yêu là hạnh phúc nhưng nó cũng độc ác vô cùng !

Vậy là tôi đã hiểu nỗi đau khổ lớn nhất của Hoa lúc này là phải cố quên đi quá khứ tươi đẹp của mình ! Mới ba mươi tuổi đời Hoa hẳn còn nhiều sóng gió phía trước! Tôi mong mẹ con Hoa sớm vượt qua nỗi mất mát trong hôn nhân để từng bước ổn định lại cuộc sống. Nhưng tôi biết dù cứng cỏi bao nhiêu thì phụ nữ cũng vẫn chỉ là phụ nữ. Cần bao nhiêu thời gian để cho Hoa có thể khỏa lấp nỗi đau này? Và hai đứa con của Hoa sau này sẽ ra sao nếu như tâm trạng của chúng cứ bất ổn mãi như thế ?

Ngoài trời cơn mưa dông vừa ập đến, sấm nổi ầm ầm cùng những tia chớp lóe sáng chạy loằng ngoằng mé ngoài cửa sổ! Mưa xối xả ! Hy vọng ngày mai bình yên sẽ trở lại và tâm hồn bạn tôi sẽ được gột rửa mau trở lại mát lành.



Cuộc sống giống như bông hoa hồng

Vẽ đẹp luôn đi cùng với gai.

Facebook: Nguyenhien

Gmail: nguyenhienduong2k@gmail.com


 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024