Bạn tôi
Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này
Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này! Những buổi sáng lại nghe về những người ra đi như những cơn gió thầm thì như những cánh chim thiên di dù chưa đến mùa đông rét mướt… Những buổi sáng lại nghe tim mình đau đớn khi ngồi đọc bản tin thời tiết chỉ thấy toàn bão giông đổ xuống suốt chiều dài những cuộc đưa tiễn không có bàn tay nào ở lại với ngày sau Lần ngoảnh mặt này là lần ta sợ nhất phải nhìn thấy nhau bởi có những thứ suốt đời chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớ có những thứ ta muốn mang đi nhưng phải để lại đó có những thứ ta biết chắc là yêu thương nhưng không dám bày tỏ khi chúng ta thuộc về hai con đường! Lối rẽ này không phải là một chọn lựa giản đơn ta đã bắt đầu biết sợ những cái nhìn ấm áp biết sợ những ngày nắng mà trong lòng giăng mây u ám biết sợ những giọt nuớc mắt của người khác mà buộc ta phải kìm nén biết sợ chính bản thân ta đang dần phai nhạt từ chối để lại những dấu chân… Những buổi sáng ta ngồi đây và nhìn cuộc sống quá chừng cô đơn một lần mình đứng lên là thêm một lần được khóc cho phép mình thét gào nỗi đau đến từng chân tóc cho phép mình gọi tên từng người yêu thương như một bài tập đọc của một đứa trẻ mới vào đời… Ta có thể đã không còn hiểu được giá trị của một bờ vai nhìn đâu cũng thấy sự hoài nghi đỏ mặt chỉ ước đôi khi mình như một cây xương rồng giữa sa mạc sống vì cần phải sống chứ không vì điều gì khác mặc yêu thương có những nghĩa lý gì? Những buổi sáng lại nghe tin về những người ra đi mà trái tim vẫn ở lại chốn này! (1g55p sáng 4/5/2009)