Hồi Kí 24h-Nguyễn Thị Thảo Nguyên
Lần dầu tiên tham gia chương trình mùa hè xanh, một chuyến không dài không ngắn nhưng đủ để lại trong tôi nhiều kỉ niệm,vui có buồn có hạnh phúc có giận hờn có, nó còn tạo cho bản thân tôi thật nhiều trải nghiệm, tình cảm bạn bè tình anh em lớn hơn nữa là tình cảm gia đình.
Mùa hè xanh, ba chữ này đã nghe rất nhiều nhưng chưa trải nghiệm bao giờ. Đi được nữa chặng đường đại học tôi đã quyết định tham gia chiến dịch mùa hè xanh do trường tổ chức, tôi một cô bé sống nội tâm, không giao du kết bạn nhiều, lại thường hay đau ốm, trong tôi luôn có một cái gì đó khiến tôi khó hòa đồng với mọi người. Khi quyết định tham gia chiến dịch mùa hè xanh tôi đã băng khoăng lo lắng rất nhiều, lo lắng không biết mình có làm được hay không, nhưng rồi một phần muốn thay đổi bản thân, sống năng động hơn đúng chất sinh viên hơn, một phần muốn nói với Ba mẹ rằng con đã lớn có thể làm được rất nhiều việc thay vì luôn trong vòng tay Ba mẹ.Tôi bắt đầu chuẩn bị hành trang lên đường, tôi nhớ rất rõ đêm đó trước ngày đi tôi cứ thao thức mãi không ngủ được, cảm giác hồi hộp thế nào ý, tôi bắt đầu hình dung những gì sẽ xảy ra trong chuyến đi của mình , đeo dây phone nghe những bài hát về thanh niên rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Một buổi sáng sớm nắng trời thật đẹp giống như tâm trạng của tôi lúc ấy vậy, tôi trong trang phục đoàn viên tập trung tại trường bắt đầu lễ ra quân.Xe cứ thế lăng bánh và dừng lại một nơi bình yên đến lạ kì đó là Thôn Vân Dương . Khi đặt chân đến Thôn Vân Dương, người tôi thật sự rất mệt (do bị say xe ý ), nhưng tôi cảm nhận được rằng nơi đây cảnh vật thật bình yên khác hẳn với sự xô bồ nơi tôi đang sống. Bước chân vào ngôi trường nhỏ nhỏ xinh xinh ngự dưới nhiều bóng cây, tôi có cảm giác thật lạ, đảo mắt nhìn quanh một vòng và tôi nhận ra ngôi trường này tuy nhỏ nhưng chính nơi đây là nơi ươm mầm những cho những mầm non tương lai , là nơi bước đầu chắp cánh cho ước mơ của nhiều em nhỏ, tuổi thơ tôi cũng như các em nhỏ ấy, ngôi trường tuy nhỏ nhưng đầy ắp tình thương . Nói đến đây mới nhớ nhé, thôn này rất nhiều trẻ em đấy, tụi nhỏ tập trung lại cứ ríu ra ríu rít anh anh chị chị, nghe yêu lắm. Ngày đầu tiên chúng tôi những thành viên của các tổ gặp gỡ và làm quen với nhau, hầu như tất cả đều xa lạ trong suy nghĩ của tôi, rồi đâu cũng vào đấy. Đêm đến, cái đêm đó ghét nhất, cái đêm tôi không ngủ được, nằm mãi mà không sao yên giấc được dường như chờ ai ru mới ngủ ý ( p/s: vì lạ chỗ nên không ngủ được thôi ), nhưng chỉ một đêm thôi nhé những đêm còn lại thì không cần ai ru cũng ngủ rất
chi là ngon giấc vì một lí do rất đơn giản đó là do cả ngày phơi nắng đã làm tôi thật sự mệt nhoài, tôi chưa bao giờ có cái cảm giác niềm vui lẫn lộn giữa sự mệt mỏi như vậy! Một ngày…một đêm, hai ngày… hai đêm, ba ngày…ba đêm,… rồi đến cái ngày cái đêm cuối cùng, cảm giác thật buồn khi phải nghĩ đến ngày mai đêm mai và những ngày những đêm sau nữa không còn làm việc và vui chơi cùng nhau nữa, tâm trạng nó cứ tồi tệ làm sao ý, chắc hẳn cũng có nhiều bạn tâm trạng giống tôi nhỉ. Một tuần dài hơn một ngày nhưng lại ngắn hơn một tháng, một tuần dài hơn một giờ nhưng lại ngắn hơn một quý, nếu cứ so sánh như vậy thì tôi chắc rằng một tuần ấy sẽ rất ngắn, nhưng có ai thấy được rằng ngắn nhưng ý nghĩa, ngắn nhưng đong đầy tình cảm, ngắn nhưng là mãi mãi,… Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, những ngày tham gia tình nguyện bắt đầu trôi qua lặng lẽ như một cơn gió, khi cơn gió này đi qua thì cũng là lúc để lại nhiều dư âm trong lòng người trải nghiệm nhất. Một tuần qua đi nhanh chóng, tôi trở về với gia đình niềm vui thì ít nỗi buồn thì nhiều. Nhớ lắm cái cảm giác tụ tập hằng đêm, nhớ cái đồng hồ báo thức ( hai cái loa thùng ) mỗi buổi sáng, nhớ những buổi làm việc vật vả ở công trường mà vẫn nở những nụ cười hồn nhiên, nhớ cảnh xách chén đũa lon tong đi en cơm, nhớ những bữa cơm đạm bạc bầu ngư tôm cá, nhớ những buổi trưa ngồi bla…bla dưới gốc bàng vui ơi là vui, nhớ cả những giọt mồ hôi thấm thoát khi trời nóng bức, nhớ cả khối khói bụi nghi ngút ngoài công trường, nhớ luôn những đêm hát hò nhảy nhót , nhớ thêm những đêm nằm lê lết dưới sàn nhà mà vẫn có giấc ngủ ngon, nhớ cả nụ cười thân thương và những lời quan tâm triều mến của người dân Thôn Vân Dương, nhớ cái vãy tay chào thân thương của em nhỏ lúc lên xe ra về. Những kỉ niệm như mới ngày hôm qua ngày hôm qua thôi, về nhà mà vẫn thói quen đó, buổi trưa vẫn không thể yên giấc vì sợ trễ giờ ra công trường, tối đến lại nhớ những nụ cười giòn tang của các em nhỏ trong những đêm giao lưu. Nhớ lắm, nhớ lắm, nhớ nhiều hơn những gì đã qua!
Đi được một nữa chặng đường đại học, tham gia chiến dịch mùa hè xanh trở về, tôi biết mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, tôi biết cách quan tâm tới người, biết cách nói chuyện thân thiện với mọi người thay vì cứ nhăn nhó suốt ngày, biết cách chia sẻ với người khác những tâm tư suy nghĩ của mình, tôi đã khác tôi của ngày xưa âm thầm và lặng lẽ thà chịu đựng chứ không chia sẽ,tất cả tất cả là nhờ chuyến đi này hơn nữa là nhờ tình cảm gia đình 24 dành cho tôi đấy! Nhớ nhất là buổi trưa hôm ấy, các chàng trai gia đình 24 dùng mềm che nắng cho các cô nàng rửa chén, ôi sao yêu thế những giây phút tình cảm ấy. Ak quên còn cái cảnh nhường nhau từng miếng cơm lát thịt nữa chứ đầm ấm biết bao nhiêu. Nhớ luôn những buổi ăn cơm các chàng trai 24 nhường chỗ ngồi cho chị em chúng tôi để phải cầm chén đũa lóng nga lóng ngóng bên ngoài bàn ăn, nhưng không sao chỉ cần có chị em chúng tôi thì các chàng không cần phải sợ tô trống chén không (không biết đúng không chứ sau chuyến đi này tôi mới nhận ra nhá trai xây dựng và trai kĩ thuật rất chi là galang, hơn trai kinh tế mất rồi ). Nhớ hơn những đêm xoa bóp vai cho nhau sau ngày làm việc mệt mỏi. Nhớ thêm những vết thương xay sát ngoài công trường, chắc gì khi ở nhà ba mẹ để các bạn làm đến bầm tím bật máu cả tay chân nhỉ, tôi biết các bạn đau nhưng tôi cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc trong đôi mắt và nụ cười của các bạn, điều đó làm chúng tôi cảm thấy ấm lòng hơn. Nhớ thêm cái đêm đau ốm được mọi người lo lắng mua cho từng gói cháo, rót cho từng ly nước. Nhớ luôn những đêm nhậu thâu đêm, hát hò, tự trao giải cùng gia đình 24, nhớ đến cái cảm giác cùng cả nhà đi trên đoạn đường bê tông đã hoàn thành dù trời rất nắng nhưng ai cũng cười vui. Nhớ gấp nhiều lần những tiếng gọi nhau đầm ấm thân thương và những nụ cười sảng khoái của gia đình 24. Nhớ, tôi nhớ nhiều hơn những gì tôi đã viết. Cảm ơn gia đình 24 của tôi nha, cảm ơn những lúc quan tâm khi tôi ốm đau, cảm ơn những lời nhắc nhở khi tôi thiếu sót, cảm ơn những lúc giận hờn để hiểu nhau hơn, cảm ơn vì chúng ta là bạn của nhau, cảm ơn những giây phút đầm ấm để tôi cảm nhận được hạnh phúc thật sự là đây,…
Bây giờ cuộc sống đang dần trở lại bình thường, đang dần đi vào khuôn khổ của nó, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên mùa hè năm nay đâu, cái mùa hè ý nghĩa nhất, nhiều kỉ niệm nhất, đáng nhớ nhất. Gia đình 24 ơi, hãy sống thật vui vẻ, luôn giữ liên lạc với nhau nhé, hẹn mùa hè năm sau chúng ta lại cùng sát cánh bên nhau làm thật nhiều việc ý nghĩa. Tôi cũng như các bạn, tôi luôn tự hào là sinh viên Duy Tân năng động, sáng tạo, ham học hỏi và luôn làm việc hết mình!!!
Sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi chúng ta bên nhau
Cùng nhau vui chơi cùng nhau cất tiếng ca
Hòa nhịp trong tim ta lời yêu thương ấm nồng
Giờ đây chia xa lòng ta luôn nhớ hoài