Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
30/10/2011 11:10 # 1
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 "Cà phê chiều thứ bảy là chuyên mục được dịch từ "Chicken soup for the soul" - (tập hợp những bài nói chuyện của hai bạn người Anh) của báo Hoa Học Trò những năm 199X. Đó là những câu chuyện nhỏ mang tính ngụ ngôn có tác dụng định hướng và nâng đỡ tâm hồn.  Sau này công ty Trí Việt - Fist New có dịch nhiều từ nguồn này bán chạy nhưng tôi không thấy hay bằng những bài báo một thời của Hoa Học Trò, hay cũng bởi những gì đầu tiên thì luôn được ghi nhớ? "


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
Các thành viên đã Thank Hương-Hà Nội vì Bài viết có ích:
30/10/2011 11:10 # 2
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Cà Phê Chiều Thứ Bảy
Trích Từ Báo Hoa Học Trò Số 640





Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
Các thành viên đã Thank Hương-Hà Nội vì Bài viết có ích:
30/10/2011 11:10 # 3
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Lời khuyên của người cha - Giăc xơn Brao

Mỗi ngày con hãy nhớ lời khen tặng vài ba người.

Mỗi năm ít nhất một lần con hãy chờ xem mặt trời mọc.

Nhìn thẳng vào mắt mọi người.

Nói lời “cảm ơn” càng nhiều càng tốt.

Hãy sống dưới mức con kiếm được.

Đối xử với mọi người như con muốn được họ đối xử như thế.

Kết thêm những người bạn mới nhưng trân trọng những người bạn cũ.

Hãy giữ kĩ những điều bí mật.

Dám chịu nhận những lầm lẫn của mình.

Con hãy can đảm. Nếu tự con không được can đảm lắm thì cũng phải tỏ ra can đảm. Người ta không phân biệt một người can đảm với một người tỏ ra can đảm.

Con phải dành thì giờ và tiền bạc làm việc thiện trong cộng đồng của con.

Đừng bao giờ lường gạt một ai

Học cách lắng nghe. Cơ hội nhiều khi đến gõ cửa nhà con rất khẽ.

Đừng bao giờ làm cho ai mất hi vọng, nhiều người chỉ sống nhờ hi vọng đấy con ạ.

Con đừng cầu mong của cải, mà phải cầu mong sự khôn ngoan, hiểu biết và lòng can đảm.

Đừng bao giờ hành động khi con đang giận dữ.

Con phải giữ tư thế đàng hoàng. Muốn đến một nơi nào đó phải có mục đích và tự tin rồi hãy đến.
Đừng bao giờ ngồi lê đôi mách.

Cẩn thận với những kẻ nào mà họ không còn gì để mất.

Khi gặp một nhiệm vụ khó khăn, con hãy hành động như không thể nào thất bại.

Đừng giao du quá rộng. Phải học cách trả lời “ không” một cách dứt khoát và lễ phép.

Đừng bao giờ mong đợi cuộc đời đối xử sòng phẳng với con.

Đừng đánh giá thấp sức mạnh của sự tha thứ.

Con hãy mạnh dạn trong cuộc sống.

Khi nhìn những quãng đời đã qua, hãy tiếc những gì chưa làm được chứ đừng tiếc những điều đã làm xong.

Đừng quan tâm đến bè nhóm. Những ý tưởng mới mẻ, cao thượng và có tác động đến cuộc sống luôn luôn là những ý tưởng của các cá nhân biết làm việc.

Những nhạc sĩ trình diễn bên đường thường có những điều đáng trân trọng. Con hãy dừng lại, lắng nghe và nhớ tặng gì đó cho họ.

Khi gặp vấn đề trầm trọng về sức khỏe, con hãy nhớ nhờ ít nhất ba vị thầy thuốc khác nhau xem xét.

Hãy chiến đấu chống lại thói vô trật tự.

Đừng tập thói trì hoãn công việc.

Làm ngay những việc cần phải làm vào đúng lúc cần phải làm.

Không ai chờ đến lúc hấp hối để nói “ giá như tôi còn thêm được thời gian…”.

Đừng sợ phải nói “ tôi không biết”.

Đừng sợ phải nói ” xin lỗi, rất tiếc “.

Hãy ghi sẵn những điều gì con muốn được trải qua trong cuộc đời .

Luôn luôn mang theo trong túi áo bảng ghi những điều đó, và thường xuyên tìm cơ hội có thể được để thực hiện.

(HHT - 1993)


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
Các thành viên đã Thank Hương-Hà Nội vì Bài viết có ích:
30/10/2011 11:10 # 4
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Những điều mẹ ước cho con - Lee Pits.

Mẹ mong con biết thế nào là mặc lại quần áo cũ của anh chị, là ăn lại thức ăn thừa của ngày hôm qua, là đói, là mệt, là đổ mồ hôi..Mẹ thật sự mong như thế.

Mẹ mong con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn. Biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin. Và cư xử trung thực ngay cả trong những chuyện chỉ mình con biết.

Mẹ mong con biết lau dọn nhà cửa và biết rửa xe, và mẹ mong đừng ai tặng con một món quà đắt tiền khi con mới 17 tuổi.

Mẹ mong con một lần nhìn thấy một chú bê con ra đời, và biết chăm sóc con chó già ốm yếu xấu xí và thường nằm bẹp góc nhà.

Mẹ mong con đánh nhau đến sưng mắt để bảo vệ một điều mà con vẫn hằng tin.

Mẹ mong con chia sẻ phòng của con với em con. Cũng được nếu con kẻ một vạch phấn để ngăn đôi căn phòng nhưng nếu em con muốn chui vào chăn ngủ cùng con vì nó sợ lúc nửa đêm thì mẹ mong là con hãy ôm lấy em.

Nếu con muốn một cây súng cao su, mẹ mong bố con dậy con tự làm lấy một cái thay vì cho tiền con để mua nó. Mẹ mong con biết đào hố trồng cây và đọc sách. Và khi con biết sử dụng computer, con vẫn biết làm tính nhẩm.

Mẹ mong con bị bạn bè chê cười khi con xô đẩy, trêu chọc một bạn gái. Và khi con chạy về mách bố con bố sẽ yêu cầu con đi xin lỗi bạn.

Mẹ mong gì con bị trầy da khi leo núi, bỏng tay khi nấu bếp và dính lưỡi khi dại dột liếm đá. Những bài học nho nhỏ ấy sẽ dạy con rất nhiều điều về sự cẩn trọng và giữ an toàn cho bản thân con, vì con và những người yêu thương con.

Mẹ ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc lá vào mặt con. Mẹ chẳng ngại nếu con thử một chén rượu nhưng mẹ mong con không thích. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma túy thì mẹ mong con đủ thông minh để nhận ra rằng người đó không phải là bạn con.

Mẹ thực sự mong con dành thời gian đi câu cá với ông.

Đó là những điều mẹ mong con nhận được mỗi ngày, những giờ phút khó khăn, thất vọng, làm việc chăm chỉ và hạnh phúc.

Lee Pits.


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 5
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Suy nghĩ về mẹ
(HHT 2002 - không rõ dịch từ nguồn nào)

- Khi bạn được sinh ra, mẹ ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào ầm ĩ lên.
- Khi bạn 1 tuổi, mẹ cho bạn ăn và tắm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm.
- Khi bạn 2 tuổi, mẹ dạy bạn tập đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy biến đi khi mẹ gọi.
- Khi bạn 3 tuổi, mẹ nấu cho bạn ăn ngon. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bỏ thừa thức ăn.
- Khi bạn 4 tuổi, mẹ mua bút chì màu cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô vẽ lung tung lên tường.
- Khi bạn 5 tuổi, mẹ cho bạn ăn mặc đẹp vào những ngày lễ. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ngay vào vũng bùn.
- Khi bạn 6 tuổi, mẹ đưa bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách kêu ầm ĩ lên "Con không đi học đâu"
- Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua bóng cho bạn chơi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đá nó vào cửa nhà hàng xóm.
- Khi bạn 8 tuổi, mẹ mua kem cho bạn ăn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách làm rơi đầy kem ra ngoài.
- Khi bạn 9 tuổi, mẹ mua đàn cho bạn tập. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chẳng bao giờ thèm động đến.
- Khi bạn 10 tuổi, mẹ chở bạn đi khắp nơi, từ trường học đến những buổi sinh nhật ở nhà bạn bè. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ngay xuống xe khi đến nơi, chẳng thèm quay lại chào mẹ.
- Khi bạn 11 tuổi, mẹ đưa bạn và bạn bè đi xem phim. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đòi ngồi cách xa khỏi mẹ.
- Khi bạn 12 tuổi, mẹ nói bạn không được xem một số chương trình và một số báo. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chờ mẹ ra khỏi nhà là xem.
- Khi bạn 13 tuổi, mẹ khuyên bạn cắt tóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng mẹ chẳng có con mắt thẩm mỹ.
- Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn tiền đi nghỉ mát với bạn bè một tuần. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chẳng thèm gọi điện về nhà một lần.
- Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và mong bạn ra đón. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách ngồi trong phòng mình và khóa cửa.
- Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn đi xe máy. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách lấy xe đi lúc nào bạn muốn.
- Khi bạn 17 tuổi, mẹ đang chờ một cú điện thoại quan trọng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói chuyện điện thoại suốt tối.
- Khi bạn 18 tuổi, mẹ khóc khi bạn tốt nghiệp trung học. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đi liên hoan với bạn bè đến tận tối khuya.
- Khi bạn 19 tuổi , mẹ cho bạn đi học đại học, chở bạn đến trường, cầm túi xách cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hỏi mẹ đi về ngay từ xa cổng trường để khỏi xấu hổ với lũ bạn.
- Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn đã có bạn trai/bạn gái chưa? Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói "Không phải việc của mẹ"
- Khi bạn 21 tuổi, mẹ khuyên bạn về nghề nghiệp tương lai. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói "Con chẳng muốn như mẹ"
- Khi bạn 22 tuổi, mẹ ôm bạn khi bạn tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đề nghị mẹ cho đi du lịch thật xa.
- Khi bạn 23 tuổi, mẹ tặng bạn nhiều thứ cho căn hộ bạn mới thuê ở riêng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bảo bạn bè là trông thế thật xấu.
- Khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp người yêu của bạn và hỏi về kế hoạch của 2 người. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách rên lên "Thôi đi mẹ"
- Khi bạn 25 tuổi, mẹ giúp bạn làm lễ kết hôn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chuyển nhà đi thật xa"
- Khi bạn 30 tuổi, mẹ gọi điện và khuyên bạn về việc nuôi dạy con cái. Bạn cảm ơn mẹ và nói "Bây giờ mọi thứ khác rồi mẹ ơi"
- Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện nhắc về sinh nhật của một người họ hàng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói "Con bận lắm"
- Khi bạn 50 tuổi, mẹ ốm và cần bạn chăm sóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đọc sách về việc bố mẹ trở thành gánh nặng của con cái như thế nào.
* Rồi một ngày, mẹ mất.
Tất cả những gì bạn chưa bao giờ làm, bây giờ trôi vụt qua trước mắt bạn như một tia sét.
Chẳng có gì có thể thay thế được mẹ. Dù có những khi mẹ chẳng phải là người bạn tốt nhất. Có khi mẹ bất đồng với bạn, nhưng mẹ vẫn là mẹ của bạn. Mẹ luôn ở bên cạnh, lắng nghe những nỗi buồn, những lo lắng của bạn. Bạn hãy tự hỏi mình xem, bạn đã dành đủ thời gian cho mẹ chưa?


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
Các thành viên đã Thank Hương-Hà Nội vì Bài viết có ích:
30/10/2011 11:10 # 6
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Những bông hoa nghệ tây

Mùa đông đầu tiên khi chúng tôi chuyển từ Black Lake tới vùng trang trại là cả một trải nghiệm giá lạnh và khó nhọc. Mùa đông ở đây dường như lạnh hơn, dài hơn và khiến con người thấy cô độc hơn. Chúng tôi chẳng có ai để chơi cùng mỗi khi xuống khỏi xe bus của nhà trường. Những người hàng xóm gần chúng tôi nhất cũng sống cách đó cả nửa cây số đường ngập tuyết. Để thêm vào hoàn cảnh u ám đó, mẹ tôi lại còn bị viêm phổi nặng mãi ko khỏi.

Nhưng cuối cùng thì tháng 3 cũng tới. Nhưng tháng 3 cũng là 1 tháng thất thường. Hôm nay có thể ấm áp, gió nhẹ dịu và thậm chí còn có vài chú chim két bay lượn trên bầu trời, nhưng ngày mai lại lập tức xầm xì và rơi vài bông tuyết.

Một chiều chủ nhật, mấy anh chị em tôi rủ nhau đi dạo lên đồi. Mọi thứ còn ẩm ướt nhưng tuyết hầu như đã tan hết. Những đám mây trắng mịn như phủ lông tơ trôi lững lờ trên bầu trời xanh nhạt. Chim chóc bắt đầu ríu rít và mọi thứ toát lên vẻ tươi mới của mùa xuân. Chẳng bao lâu những hàng cỏ dốc hơn, và chúng tôi bắt đầu lên đồi. Những cây dương, cây sồi dần hiện ra trong tầm mắt.

Khi đến gần hơn chúng tôi bỗng nhìn thấy những qủa bóng màu tím nằm rải rác, thậm chí ngay trên một mảng tuyết. Lại gần hơn nữa chúng tôi nhận ra đó là những bông hoa: trông như những chiếc chuông màu tím mịn như nhung, treo lộn ngược trên nền tuyết lạnh, dưới các gốc cây to.

Chúng tôi ngạc nhiên vì chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy hoa nở ngay trên tuyết. Ngay lập tức, Cass, cô em gái 6 tuổi của chúng tôi muốn hái vài bông hoa về tặng mẹ.
- Đừng! - Tôi bảo - Chúng mình về rủ mẹ ra đây. Mẹ cũng chưa bao giờ thấy hoa mọc trên tuyết đâu!
Một ý tưởng quá hay ho! Chúng tôi vội vã chạy về nhà nhanh hết mức có thể, hào hứng kể với mẹ rằng chúng tôi có một điều ngac nhiên dành cho mẹ.
Thuyết phục một hồi mẹ tôi mới miễn cưỡng đi theo chúng tôi, vì mẹ còn mệt lắm. Mẹ phải mặc rất ấm và đi ủng rồi mới dám ra ngoài trời lạnh.

Nhưng khi nhìn thấy những bông hoa tím, mẹ đã đứng sững lại, quỳ hẳn xuống, nhìn chăm chú rồi thốt lên nho nhỏ: "Ôi...!".
Rồi mẹ đứng lên, nhón chân bước đi để ngắm những bông hoa nhỏ li ti. Chúng tôi cũng đi theo mẹ, giữ yên lặng để hoa khỏi giật mình.
- Chúng là hoa gì thế hả mẹ? - Cass hỏi thì thầm.
- Hoa nghệ tây đấy! - Mẹ tôi đáp - Bé nhỏ nhưng mạnh mẽ đến mức có thể nở ngay cả trên tuyết lạnh...
Lúc đó tôi chợt thấy hai giọt nước long lanh ở khoé mắt mẹ.
- Mẹ thấy mệt à? - Tôi hỏi, hơi lo lắng.
- Không, không! - Mẹ mỉm cười - Mẹ khóc vì vui đấy! Cám ơn các con đã chia sẻ điều ngạc nhiên này với mẹ.
Từ đó, mỗi thảng 3 gia đình chúng tôi đều chờ đợi thời điểm hoa nghệ tây đội tuyết mà nở, trở thành một sự kiện lớn của gia đình. Chúng tôi đã trụ lại được nơi này, vượt qua tất cả những mùa đông có khi còn khắc nghiệt hơn để sinh cơ lập nghiệp, có lẽ một phần là nhờ những bông hoa nghệ tây, bé nhỏ mà mạnh mẽ, đã bừng nở ngay trên tuyết lạnh.

Vùng đất nào, dù khắc nghiệt đến đâu cũng có những điều huyền nhiệm, đủ để níu chân con người.

Lauren Strouse (Thục Hân dịch_HHT số 679)



Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 7
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Rice (Gạo)

Nhiều thế kỷ trước in a remote village ( tại một làng xa xôi hẻo lánh) ở Ấn độ có nhiều rumour (lời đồn đại) rằng hoàng tử của đất nước sẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là "the rabble" (dân đen, tầng lớp thấp) trong làng đều vui mừng vì họ đã tưởng chừng như ngôi làng bị lãng quên rồi. Dân đen make a racket ( làm huyên náo) hàng ngày kể từ khi họ nghe tin đó.

Nhưng không có ai vui mừng và 'kích động" bằng một người ăn xin trong làng. Vì không biết ngày hoàng tử đến nên ngày nào ông ta cũng sit by the road (ngồi bên vệ đường) hy vọng hoàng tử đến sẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất để buy the rice( mua gạo) đủ ăn.

Thực ra người ăn xin có hai cái bơ sắt, một cái để đựng tiền xin được và một cái để đựng his few grains (ít gạo của ông ta)

Hàng ngày, người ăn xin vẫn dress in rags (ăn mặc rách rưới, tả tơi) với 2 cái ống bơ ngồi đó. Và cuối cùng, không uổng công mong đợi, hoàng tử đã đến và đi vào làng.

Khi thấy hoàng tử đi qua người ăn xin vội chìa tay ra và kêu lên:

- Xin bố thí cho kẻ hèn này!

- Give me your cup of rice! ( Hãy cho tôi bơ gạo của ông) - Đó là những từ duy nhất hoàng tử nói.

Người ăn xin không thể tin được vào tai mình để có phản ứng lại. There is no reason ( không có 1 lý do nào) để 1 người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo của một người ăn xin. Người ăn xin about to refuse ( định từ chối) nhưng rồi sau khi reconsider ( suy nghĩ lại) ông đổ bớt gạo ra khỏi bơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo.

Hoàng tử lấy gạo rồi reach into his bag ( cho tay vào túi mình) và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với số gạo mà hoàng tử nhận được rồi đưa lại cho người ăn xin.

Hoàng tử không bao giờ quay lại, còn người ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi: điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta đưa cho hoàng tử cả bơ gạo?

Chúng ta không biết chúng ta sẽ nhận được gì khi chúng ta cho đi, nhưng hãy tin rằng cuộc sống là công bằng và đừng chỉ giữ chặt nửa bơ gạo mà bỏ lỡ cả nắm vàng cuộc sống trả lại cho bạn.


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 8
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Cuộc sống và cà phê

Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có những công việc tốt và thăng tiến trong sự nghiệp. Một hôm, họ cùng hẹn nhau quay lại thăm thầy giáo ở trương Đại học cũ.
Cuộc nói chuyện với thầy giáo cũ chẳng bao lâu đã chuyển thành những lời than phiền về stress trong công việc và trong cuộc sống. Để ngắt mạch than phiền của nhóm sinh viên cũ, vị giáo sư đi vào bếp một lúc rồi quay trở ra với một bình cà phê lớn. Trên khay cà phê là rất nhiều cốc đủ loại khác nhau: cốc sứ, cốc nhựa, cốc thuỷ tinh, cốc pha lê... Một số trông đơn giản, một số đắt tiền, một số thì trông rất tinh tế và đặc sắc. Vị giáo sư bảo các sinh viên hãy tự rót cà phê cho mình.
Khi mỗi người đã có 1 cốc cà phê trong tay, vị giáo sư mới nói:
- Nếu để ý, các em sẽ thấy tất cả những chiếc cốc trông có vẻ đắt tiền đều đã được lấy hết. Nhưng chiếc cốc các em để lại chính là những chiếc cốc giản dị, trông thô sơ hoặc khá rẻ tiền. Việc mỗi người chỉ muốn những điều tốt nhất cho mình là chuyện bình thường, nhưng thực ra, đó chính là nguồn gốc những vấn đề stress của các em.
"Bởi vì những gì các em thật sự cần là cà phê chứ ko phải cái cốc. Nhưng em nào cũng vội vàng chọn ngay chiếc cốc đắt tiền, rồi lại ngó sang cả cốc người khác.
"Bây giờ các em thử nghĩ thế này: Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền bạc, địa vị xã hội là những chiếc cốc. Chúng chỉ là công cụ để giữ và chứa đựng Cuộc sống. Chúng ko thể làm thay đổi chất lượng thực sự của Cuộc sống. Đôi khi, vì quá tập trung vào cái cốc mà chúng ta ko thể thưởng thước được vị cà phê mà Cuộc sống dành cho chúng ta.
"Vì vậy, đừng để những chiếc cốc ảnh hưởng quá nhiều đến tâm thức của các em. Hãy tập trung tận hưởng món cà phê trong đó".

Tiến sĩ Divya Singhal (Thục Hân dịch)



Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
Các thành viên đã Thank Hương-Hà Nội vì Bài viết có ích:
30/10/2011 11:10 # 9
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Trường học cuối tuần
Nguồn: Chicken soup for the soul

Một cô bé đứng khóc nức nở gần một lớp học nhỏ vì cô bị đẩy bật ra khi có quá đông người chen chúc.

- Cháu không thể vào trường học chủ nhật được - Cô bé vừa khóc vừa kể với vị mục sư đi ngang qua.

Nhìn thấy vẻ ngoài giản dị, thậm chí đến xoàng xĩnh của cô bé, vị mục sư đoán ra được nguyên nhân.

Ông nắm lấy tay cô, dẫn vào trong nhà thờ và tìm một chỗ cho cô bé ngồi. Cô bé đã cảm động đến mức đêm hôm đó cô thức suốt để nghĩ về những đứa trẻ nghèo thậm chí không có chỗ ngồi trong Trường học Chủ Nhật.

Khoảng 2 năm sau, cũng cô bé ấy đang nằm hấp hối trên giường bệnh trong một căn nhà nghèo nàn. Bố mẹ cô mời vị mục sư, người đã trở thành bạn thân của con gái họ, đến để làm những nghi thức cuối cùng khi cô bé qua đời. Khi vị mục sư bế cô bé lên một cái ví rơi ra. Đó là một cái ví đã sờn rách, trong đó có 57 xu và 1 tờ giấy nhỏ với nét chữ trẻ con "Đây là tiền để sửa trường cho lớn hơn, để nhiều trẻ em có thể đến trường học Chủ Nhật"

Trong vòng 2 năm, cô bé đã tiết kiệm được số tiền tình cảm này. Khi vị mục sư đọc mảnh giấy, ông đã khóc, và ông biết là mình nên làm gì.

Luôn mang theo người mảnh giấy và chiếc ví cũ, vị mục sư nhiều lần kể cho những con chiên đến nhà thờ câu chuyện về tình cảm và sự hy sinh của cô bé nhỏ tuổi. Ông đã đề nghị các con chiên quyên góp tiền xây trường lớn hơn. Nhưng câu chuyện vẫn chưa dừng ở đây.

Một tờ báo biết chuyện và đăng nó lên báo. Một nhà kinh doanh bất động sản đọc được và bán cho nhà thờ một lô đất trị giá hàng ngàn đô la. Nhưng ông chỉ lấy số tiền là 57 xu.

Không chỉ thế, tiền quyên góp được gửi đến từ khắp các nơi. Trong 5 năm số tiền vì cô bé đã tăng lên đến 250.000 USD - một số tiền khổng lồ vào thời điểm đó ( khoảng những năm 1900). Tình yêu không vị kỷ của cô bé dành cho mọi người đang được đền đáp.

Khi bạn đến thành phố Philadenphia, nước Mỹ, hãy đến thăm nhà thờ Temple Baptist, với 3300 chỗ ngồi, và trường Đại học Temple, nơi hàng trăm sinh viên đang học. Nhớ tham quan cả bệnh viện Người làm phúc (Good Samaritan) và ở khu nhà làm "Trường học Chủ Nhật" - nơi có rất nhiều người đến học mỗi cuối tuần, và đủ rộng để không một đứa trẻ nào trong vùng bị đẩy ra ngoài mỗi khi muốn vào học.

Trong một căn phòng khác của Trường học Chủ Nhật, bạn có thể nhìn thấy bức ảnh khuôn mặt đáng yêu của cô bé nhỏ tuổi - cô bé mà 57 xu của cô đã làm nên một lịch sử đáng nhớ. Cạnh đó là chân dung của vị mục sư tốt bụng : Tiến sĩ Russed H. Conwell, tác giả cuốn sách "Những cánh đồng kim cương"


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 10
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Năm phút trong cuộc sống

Trong công viên, một người phụ nữ đang ngồi gần một người đàn ông trên ghế băng gần sân chơi cho trẻ em.
- Đó là con trai tôi! - Người phụ nữ vừa nói vừa chỉ tay về phía cậu bé mặc áo len đỏ đang chơi cầu vượt.
- Nó trông rất khoẻ mạnh! - Người đàn ông đáp lời. - Còn con trai tôi là đứa mặc áo len màu xanh ấy.
Nói rồi, ông ta nhìn đồng hồ và nói với theo cậu con trai:"Về thôi, Todd". Cậu bé tên Todd quay lại nhìn bố nài nỉ:"5 phút nữa thôi mà bố, chỉ 5 phút nữa thôi".
Người đàn ông khẽ gật đầu và cậu bé lại tiếp tục chạy nhảy với vẻ rất sung sướng.
5 phút trôi qua, người đàn ông đứng dậy và nói:"Sao, bây giờ chúng ta về được chưa con?". Todd lại nài nỉ một lần nữa:"Bố, 5 phút nữa, chỉ 5 phút nữa thôi".
Người đàn ông lại mỉm cười và nói:"Được rồi!".
Người phụ nữ thấy vậy bèn thốt lên:"Ông thật là một người cha kiên nhẫn!".
Người đàn ông cười và chậm rãi nói:"Con trai cả Tommy của tôi bị một kẻ lái xe say rượu đụng chết năm ngoái trong khi nó đang chạy xe đạp gần đây. Tôi chưa bao giờ dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể ở bên nó dù chỉ 5 phút. Tôi nguyện rằng sẽ ko bao giờ lặp lại lỗi lầm đó với Todd. Todd nghĩ nó có 5 phút để chơi đùa. Nhưng sự thật là tôi đã có thêm 5 phút nữa để nhìn nó chơi đùa".

Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên của bạn là gì? hãy dành cho những người mà bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hàng ngày của bạn.

(từ "Những giá trị tinh thần"_"Tình yêu & cuộc sống")



Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 11
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Honesty - Sự trung thực Nguồn : HHT 199X

Một buổi sáng đẹp trời, một người đàn ông trông honorable (đáng kính) đi vào cửa hàng bán thức ăn nhanh hỏi mua một con gà nướng. Ông ta đi cùng một phụ nữ xinh đẹp và hapily say (vui vẻ nói rằng) ông ta mua con gà cho buổi dã ngoại. Nhìn hai người rất thân mật, nên người chủ tiệm ăn cũng nghĩ ông ta là that woman'hubly (chồng của phụ nữ đó).

However (tuy nhiên) khi đến nơi dã ngoại và mở giỏ đựng thức ăn ra người đàn ông vô cùng ngạc nhiên. Trong giỏ không phải một con gà nướng, mà lại có aholdall (một cái túi đựng đồ lặt vặt). Trong cái túi đó là 9000 đô la. Không suy nghĩ đến giây thứ hai, người đàn ông huddle (vội vàng, tất tưởi) lái xe quay lại tiệm ăn, trả lại túi tiền và đòi con gà của mình.

Ông chủ tiệm ăn, in awe of the man'honesty (kinh ngạc trước sự trung thực của người đàn ông) đã hỏi tên ông ta và đề nghị gọi phóng viên đến để viết bài về ông ta đăng báo làm gương. Ông chủ tiệm ăn nói rằng người đàn ông kia sẽ trở thành alocal hero (một người hùng trong vùng), một tấm gương về sự trung thực và đạo đức mà mọi người cần học tập.

The hungry man (người đàn ông đói bụng) nhún vai thờ ơ: "Có người đang đợi tôi. Trả cho tôi con gà là xong"

Ông chủ tiệm ăn lại một lần nữa ngạc nhiên over the man's humility (trước sự khiêm tốn của người đàn ông). Ông chủ hỏi:

- Ông quả là một người vô cùng trung thực trong thế giới phức tạp này. Ông cần phải được đăng tên lên báo để cho mọi người thấy rằng vẫn có những người trung thực sẵn sàng bảo vệ lẽ phải. Hãy cho tôi biết tên của ông và quý bà đi cùng với ông. Đó có phải là vợ ông không ạ?

- Không, vấn đề là ở đấy - người đàn ông kia lập tức quát lên - Vợ tôi đang ở nhà. Người mà tôi đi cùng là bạn gái tôi. Cho nên tôi cần phải nhanh lên thôi. Đưa trả con gà đây!

Thật dễ dàng nhìn thấy điểm tốt ở một người bạn chưa quen biết nhiều. Nhiều người trong số chúng ta cũng làm việc tốt here and there (ở nơi này nơi khác); nói những lời dịu dàng, thái độ thân thiện..và người khác có thể nghĩ chúng ta là một con người khác với con người thật của chúng ta. Nhưng bản thân chúng ta mới nhìn được trái tim của chính mình. Những gì người khác nghĩ về bạn không bao giờ quan trọng bằng những gì bên trong bạn. Cũng như nhìn nhận về con người thật của một người không bao giờ dễ dàng.


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 12
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Shoulder - Đôi vai

Mẹ từng hỏi tôi bộ phận quan trọng nhất của cơ thể là bộ phận nào? Tôi đoán nhiều lần lắm. Khi tôi còn nhỏ, tôi nghĩ âm thanh rất quan trọng đối với chúng ta nên tôi bảo " Đó là đôi tai"

Mẹ đáp " Không, rất nhiều người bị điếc mà vẫn làm được nhiều việc. Nhưng con cứ suy nghĩ tiếp đi"

Một vài năm trôi qua, mẹ lại hỏi tôi lần nữa. Kể từ lúc tôi đoán lần đầu, tôi đã nghĩ ra và định ra câu trả lời nữa rồi. Nên lần này tôi bảo mẹ: "Việc nhìn ngắm rất quan trọng đối với tất cả mọi người nên con nghĩ đó là đôi mắt"

Mẹ bảo " Con thông minh lắm! Nhưng vẫn chưa đúng đâu vì có nhiều người bị mù mà vẫn làm được nhiều việc đấy thôi"

Bị thử thách một lần nữa tôi tiếp tục suy nghĩ. Mẹ đã hỏi thêm vài lần nhưng bao giờ câu trả lời của mẹ cũng là " Vẫn chưa đúng đâu, nhưng con ngày càng khôn lớn đấy con trai ạ"

Rồi năm ngoái, ông tôi mất. Mọi người đều khóc, kể cả bố tôi. Tôi nhớ rất rõ vì đó là the second time I saw him ( lần thứ 2 tôi nhìn thấy bố khóc)

Khi đến lượt tôi vào chào ông lần cuối, mẹ lại nhìn tôi và hỏi " Con đã biết bộ phận nào của cơ thể là quan trọng nhất chưa?" Tôi rất bất ngờ khi mẹ hỏi tôi vào lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi của mẹ và tôi.

Mẹ nhận thấy sự lúng túng của tôi và bảo " Câu hỏi này rất quan trọng. Nó cho thấy rằng con đã thực sự sống tốt trong cuộc đời này chưa. Mỗi câu trả lời của con trong quá khứ, mẹ đều nói là chưa đúng và cho con thấy 1 ví dụ tại sao chưa đúng. Nhưng hôm nay con cần phải biết"

Mẹ nhìn tôi. Tôi thấy là mẹ đang khóc. Rồi mẹ nói ( Bộ phận quan trọng nhất của cơ thể chính là đôi vai)

Tôi ngơ ngẩn hỏi " Vì nó đỡ cái đầu của chúng ta phải không mẹ?" Mẹ trả lời "Không! mà bởi vì nó là chỗ mà một người bạn hoặc một người thân của chúng ta có thể dựa đầu vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần một đôi vai để đôi khi dựa vào mà khóc trong cuộc đời. Mẹ mong con có đủ sự thương yêu bạn bè và người thân để con luôn có một đôi vai để con dựa vào mà khóc khi con cần.

Thế là tôi biết được, bộ phận quan trọng nhất của cơ thể không phải là bộ phận ích kỷ. Nó phải đồng cảm, thông cảm với nỗi đau của người khác.

Mọi người sẽ quên những gì bạn nói. Mọi người sẽ quên những gì bạn làm. Nhưng mọi người không bao giờ quên bạn làm cho họ cảm thấy thế nào.


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 13
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Bức tranh


Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng. Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.

Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra... 

Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình. 

Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.

Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn. Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."

Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. 

Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..." Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?" 
Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?" 
Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá
cho bức tranh này sao?" 

Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?"

Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!" Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!" Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây, người nào lấy bức chân dung con tôi sẽ được tất cả các bức tranh còn lại! Và đó là lời cuối cùng!”



(từ "Những giá trị tinh thần"_"Tình yêu & cuộc sống")




Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
Các thành viên đã Thank Hương-Hà Nội vì Bài viết có ích:
30/10/2011 11:10 # 14
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Cái hàng rào
Một cậu bé nọ có tính hay dễ tức giận. Một ngày kia, cha cậu mới gọi cậu đến và bảo rằng: "Bây giờ mỗi lần con tức giận, con hãy lấy một cây đinh và đóng vào chiếc hàng rào ngoài kia."
Ngày đầu tiên cậu đã phải đóng đến 37 chiếc đinh. Và ngày qua ngày số đinh dần dần giảm xuống. Cậu bé khám phá ra rằng giữ bình tĩnh thì dễ hơn giữ những chiếc đinh để đóng vào hàng rào. Cuối cùng cũng đến ngày cậu không còn mất bình tĩnh nữa. Cậu bé kể với cha. Cha cậu bảo: "Bây giờ cứ mỗi ngày mà con giữ được bình tĩnh, con hãy rút một chiếc đinh ra khỏi hàng rào."

Nhiều ngày trôi qua, những chiếc đinh trên hàng rào đã được lấy đi không còn chiếc nào. Cậu bé lại đến kể với cha mình. Cha cậu dắt cậu ra trước nhà: "Con đã làm rất tốt, con trai của ta ạ! Nhưng mà hãy nhìn những cái lỗ thủng trên hàng rào kìa. Cái hàng rào sẽ không bao giờ được như cũ nữa. Những lời con nói lúc tức giận cũng để lại trong lòng người khác những vết sẹo như vậy đấy. Con có thể lấy dao đâm vào một người rồi rút ra. Nhưng dù con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa thì vết thương vẫn còn đó."


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 15
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Ba chúc con đủ
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó!?!! Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét hải nhìn mọi người "chào" và "tạm biệt". Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt.
Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi. 
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy.
Có 1 lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: "Ba yêu con, ba chúc con đủ". Rồi cô gái đáp lại: "Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ".
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và: 
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa? 
- Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông? Tại sao vậy?
-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất - Người cha nói - Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất. 
- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: "Ba chúc con đủ". Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không? 
Người cha già mỉm cười: 
- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói: "Ba chúc con đủ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó. 
Rồi ông lẩm nhẩm đọc:
"Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời "tạm biệt" cuối cùng. 
Ông khóc và quay lưng bưóc đi.
Tôi nói với theo "Thưa ông, tôi chúc ông đủ"


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 16
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Tặng một vầng trăng sáng

Một vị thiền sư tu hành trong nhà tranh trên núi. Một hôm, nhân buổi tối đi dạo trong rừng, dưới ánh trăng vằng vặc, đột nhiên Ngài nhận ra trí tuệ của mình (prajnà).
Ngài vui mừng trở về nơi ở, nhìn thấy nhà tranh của mình bị kẻ cắp lục lọi, kẻ cắp tìm ko ra của cải gì, lúc sắp sửa bỏ đi thì gặp Thiền sư ở cổng. Thì ra, sợ kẻ trộm giật mình,Thiền sư từ này đến giờ cứ đứng đợi ở cổng. Ngài biết chắc chắn kẻ trộm ko tìm được đồ đạc gì đáng giá liền cởi áo ngoài của mình ra.
Kẻ cắp gặp Thiền sư đang trong lúc kinh ngạc bối rối thì Thiền sư nói:
- Từ đường rừng núi xa xôi, cậu đến thăm tôi, dù thế nào đi nữa cũng ko thể để cậu ra về tay không! Đêm lạnh, cậu hãy mang theo chiếc áo này.
Vừa nói, Ngài vừa khoác chiếc áo lên người kẻ cắp. Kẻ cắp lúng túng ko biết làm thế nào, cúi đầu chuồn thẳng.
Nhìn theo bóng kẻ cắp đi dưới ánh trăng vằng vặc, rồi mất hút trong rừng núi, Thiền sư k khỏi thương cảm liền thốt lên:
- Hỡi con người đáng thương kia, ta chỉ mong tặng cậu một vầng trăng sáng.
Sau khi đưa tiễn kẻ cắp bằng mắt, Thiền sư đi vào nhà tranh để trần ngồi thiền, ngài nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ rọi vào khoảng không trong nhà.
Hôm sau, dưới vẻ dịu dàng, ấm áp của ánh trăng, từ trong buồng thiền sâu thẳm, Ngài mở mắt ra, nhìn thấy chiếc áo ngoài khoác lên người kẻ cắp được gấp gọn gàng, tử tế, đặt ở cửa. Vô cùng sung sướng, Thiền sư tự nhủ:
- Cuối cùng, ta đã tặng cậu ấy một vầng trăng sáng!


Vị thiền sư trong chuyện này ứng xử với kẻ trộm như vậ qủa là chỉ xảy ra nơi cửa Phật khiến ta ngỡ ngàng. Lại càng ngỡ ngàng hơn khi chiếc áo ngoài của Thiền sư được kẻ trộm trả lại và gấp gọn gàng, tử tế đặt ở cửa.
Thì ra, vầng trăng sáng kia ko chỉ là sự tĩnh lặng, thanh khiết mà còn là một báu vật được Thiền sư ngô ra và sẵn sàng đem tặng ch người đời.
Thì ra, sự khoan hoà, nhân ái cúng chính là sự cứu độ, cảm hoá chúng sinh.
Gần gụi gang tấc mà cũng cao siêu huyền diệu vô cùng với chân lý ấy.


(Chuyện đọc trên báo Pháp Luật tháng 3/2009)



Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 17
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 BA CHÚC CON ĐỦ 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế. Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó !?!!Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét: phải nhìn mọi người " chào " và " tạm biệt ". Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt. 

Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt ". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi. 

Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy. Có 1 lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: " Ba yêu con, ba chúc con đủ ".Rồi cô gái đáp lại: " Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ "
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và: 

- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa ? 

+Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông ? Tại sao vây ?

-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất -Người cha nói -Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất. 

+Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: " Ba chúc con đủ ". Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không ?

Người cha già mỉm cười: Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói: " Ba chúc con đủ ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó. 

Rồi ông lẩm nhẩm đọc: " Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vược qua được lời "tạm biệt " cuối cùng. Ông khóc và quay lưng bưóc đi. Tôi nói với theo " Thưa ông, tôi chúc ông đủ "

Và các bạn, khi các bạn đã đọc xong mẩu chuyện này, tôi cũng chúc các bạn như vậy. Chúc chúng ta đủ. 

May you have enough happiness to make you sweet; enough trails to make you strong; enough sorrow to keep you human; enough hope to make you happy and enough money to buy things you want. May you have more than enough of nice things to share with others! I wish that you have enough!


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 18
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Love
Nguồn: HHT - 199X

Có người nói chỉ trong những vở Opera, người ta mới có thể die of love. Tôi đã thấy có người chết vì không có TY, nhưng tôi chưa bao giờ biết có ai yêu ai đến chết được.
Có một người phụ nữ siêng năng quyết định xin ông chủ tăng lương cho mình vì gia đình khó khăn. Cả ngày hôm đó, cô bồn chồn và lo lắng. Late in the affternoon, lấy hết can đảm - cô nói chuyện với ông chủ. Và thật đáng mừng, người chủ đồng ý.
Vui không kể xiết, người phụ nữ trở về nhà, thấy bàn ăn được trang trí rất thơ mộng, với những chiếc đĩa đẹp nhất và những món ngon nhất, những ngọn nến đã được thắp sáng. Chồng cô đã về sớm và chuẩn bị bữa tối chờ cô. Cô băn khoăn không biết ai đã kịp cho anh biết tin vui, rằng đề nghị tăng luơng của cô đã được chấp nhận?
Cô chạy vào bếp, thấy anh chồng đang lúi húi. Khi anh đón cô với khuôn mặt tươi cừoi cô vội nói cho anh biết tin vui.
Họ cùng ngồi xuống ăn tối và cô nhìn thấy một tờ giấy note bên cạnh đĩa của mình" Chúc mừng em, anh biết em sẽ đựợc những gì em xứng đáng. Anh muốn nói rằng anh yêu em biết bao"
Sau bữa ăn người chồng vào bếp rửa bát đĩa và vô tình người phụ nữ thấy một tờ giấy khác rơi ra từ túi áo của anh. Cô nhặt lên, trong tờ giấy có viết: Em đừng buồn vì không được tăng lương nhé. Thật ra em xứng đáng được tăng lương mà. Anh muốn nói rằng anh yêu em biết bao.
Cũng có người nói rằg: The measure of love is when you love without measuare ( giới hạn của ty là khi bạn yêu không giới hạn). Người chồng trong câu chuyện đã luôn yêu thương, thông cảm và chấp nhận người vợ, dù cô thành công hay thất bại. Anh đứg bên cạnh cô, cho dù csống có đặt bất cứ gì trên đường đi của họ.
Bạn có thể nói như thế tức là he loves his spouse to death - anh ấy yêu vợ đến chết - còn gì. Nhưng không phải đâu he loves her to life - anh ấy yêu cô vì cuộc sống. Vì tình yêu thương của anh làm cho cs của cô đẹp hơn bất cứ điều gì khác , like nothing else can.


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 19
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Có cánh chuồn nào trên vai em không?

o O o


Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?". Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng!".

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?". Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng!".


o O o


Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.


o O o


Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

"Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…", nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.


o O o


Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.


o O o


Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?". Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!".

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: "Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."


o O o


Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?

Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.




"Chúng ta còn lại gì, chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!"
- Trang Hạ -


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
30/10/2011 11:10 # 20
Hương-Hà Nội
Cấp độ: 30 - Kỹ năng: 20

Kinh nghiệm: 231/300 (77%)
Kĩ năng: 149/200 (74%)
Ngày gia nhập: 27/11/2009
Bài gởi: 4581
Được cảm ơn: 2049
Phản hồi: Cà phê chiều thứ 7 - Tổng hợp


 Thư ngỏ của đàn ông gửi phụ nữ 



Thật sự có rất nhiều điều anh muốn nói ...
• Đừng cãi anh, rõ ràng sàn nhà là chỗ để quần áo tiện nhất mà. 

• Đừng bao giờ bắt anh đi mua sắm, thế nào anh cũng phải mua một cái gì đó thật vớ vẩn. 

• Khi anh đang xem tivi nếu em muốn hỏi điều gì thì hãy hỏi vào lúc quảng cáo và hãy hỏi sao để anh có thể trả lời “ ừ” hoặc “ không “ mà không cần suy nghĩ. 

• Khi em đang xem tivi vào lúc quảng cáo nếu anh chuyển kênh thì em không cần bảo “ Quay lại đi, quá mất rồi” Anh rất biết khi nào chương trình quảng cáo kết thúc. 

• Nếu em cần anh giúp đỡ việc giặt giũ thì anh có thể mang quần áo bẩn từ phòng ngủ vào máy giặt . Phần còn lại là của em, anh lại trở về đi – văng. 

• Nếu anh vô tình buột miệng rằng bạn anh được vợ cho phép làm điều gì đó thì em đừng gọi điện ngay cho vợ cậu ta để bàn luận về việc ấy. 

• Nếu em không thích anh lái xe thì hãy nhắm mắt lại. Đừng kêu lên làm anh giật mình, mất tập trung. 

• Anh đi cửa hàng mua quần áo chứ anh không ngắm chúng xem thế nào đâu. 

• Nếu em muốn biết anh mặc bộ nào đó hơi đặc biệt thì hãy bảo anh từ trước khi anh thay quần áo. 

• Đừng hỏi anh màu son có hợp với màu giầy không, anh không biết gì đâu. Tốt nhất anh xem tivi trong lúc chờ em thay đồ. 

• Nếu muốn anh đậy nắp bồn cầu sau khi sử dụng thì em cũng phải đậy mới công bằng chứ. Đừng trách anh hay làm bẩn ra ngoài, biết làm sao được khi “ nó” cứ theo ý “ nó”. 

• Khi anh bảo “ Kết thúc nấu cháo điện thoại” thì em đừng đặt máy rồi quay ra chuyển toàn bộ câu chuyện sang anh. Anh không hề thèm khát nghe em buôn chuyện đâu. 

• Không cần hỏi anh nghĩ gì. Câu trả lời luôn là: “ thể thao” hoặc “ chuyện ấy”. 

• Khi đang ở quán bia cùng bạn, anh nói “ một cốc nữa” rồi anh về” tức là anh định như thế thật. Mà có sao đâu khi anh có thể nhắc đi nhắc lại câu đó đến 20 lần trong một buổi tối? Anh nghĩ không cần gọi để báo cho em bao giờ anh về… Và anh không hiểu tại sao em lại chốt cửa phòng ngủ khi anh về muộn?

• Đừng hỏi anh có thích bộ phim đó hay không. Nếu cuối phim em khóc thì có nghĩa là bộ phim đó không hợp với anh đâu. 

• Anh nghĩ em mặc thế này ổn lắm rồi, đối giầy cũng hợp, thắt lưng cũng hợp lắm rồi. Chúng ta đi thôi! 

• Nếu hàng ngày chúng ta bên nhau buổi sáng và buổi tối thì cần gì phải gọi điện trong giờ làm việc hả em?


Nguyễn Thu Hương
Smod Nhịp sống sinh viên
YH: nguyenthithuhuong_21071991                    Mail: thuhuong217@gmail.com

       

 
Các thành viên đã Thank Hương-Hà Nội vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024