Khoa tôi được phân công ở cùng nhà với hai khoa khác. Mới ngày đầu chưa quen ai nấy đều rất bẽn lẽn, chỉ nói chuyện với những người quen biết từ trước, chẳng biết ai đó đã có sáng kiến rất thú vị. Mọi người sẽ giới thiệu về mình rồi sau đó chơi trò “gọi tên theo vần”. “Tôi thương tôi thương, thương ai thương ai, thương Ninh nợn nái”… thế là những biệt danh ra đời, những trận cười sảng khoái, những khoảng trống ban đầu đã được lấp đầy. Cứ thế thôi, hai tiếng “nhà mình” không biết từ khi nào đã trở nên quen thuộc thân thương quá, lúc nào cũng “nhà mình ơi, đi ăn cơm nào! dậy thôi, đi làm nào nhà mình ơi!... giờ đây sao nhớ thế, nhớ từng gương mặt, nụ cười ấy. Chắc lại phải tụ tập họp hội nhà mình thôi.
Mỗi buổi tối gian nhà trung tâm lại tổ chức giao lưu văn nghệ với bà con. Qua buổi giao lưu mới phát hiện tổ mình có rất nhiều ca sĩ, vũ công “không thèm nổi tiếng”. Sau buổi sinh hoạt chung, các thành viên quay về nơi ở. Những bản dạ khúc, cây đàn ghita, lời ca tiếng hát cất lên như sợi dây vô hình gắn kết chúng tôi với nhau “ngồi lại bên nhau này bạn thân ơi- ngồi lại bên nhau cùng hát khúc ca”
Đêm đầu tiên dường như ai cũng khó ngủ chắc có lẽ là do lạ nhà, rồi mấy đứa lại bày trò giáo sư Xoay, giải đáp những khúc mắc, những câu hỏi rất láu cá và ngộ nghĩnh được đưa ra khiến giáo sư Xoay-bác tổ trưởng không ít lần phải vò đầu bứt tai. Những tiếng cười rộn vang xé toang cái không gian yên ắng của đêm tối vùng quê.
Trong chiến dịch lần này còn có những người bạn ngoại quốc cũng tham gia. Họ cũng như chúng tôi những người trẻ đầy nhiệt huyết muốn cống hiến không kể ranh giới quốc gia, tiếc là các bạn không tham gia được hết chiến dịch vì một số lí do các bạn phải quay về nước gấp. Với tôi một cô bé mới tròn đôi mươi, mùa hè xanh là một trải nghiệm tuyệt vời, thấy mình trưởng thành hơn sống có trách nhiệm hơn.
Mùa hè xanh đem đến cho tôi những người bạn mới, giờ ngồi đây sao thấy nhớ da diết những gương mặt lấm lem nhọ nồi khi chơi bài quẹt nhọ, những nụ cười khi ngủ trên môi vẫn chưa kịp tắt, nhớ những buổi trưa chang nắng rủ nhau đi post hình kịp lưu lại những khoảnh khắc khó quên, thấy nhớ tấm chăn đêm ai đắp cho, nhớ bàn tay nhẹ nhàng của ai đó giúp lấy cái nọc ong xấu xí chích vào tay. Rồi ai trong số chúng tôi có thêm người để yêu thương và được yêu thương.
Thế là chiến dịch đã đến giai đoạn cuối, ngày cuối cùng, không khí trở nên trầm lắng hơn. Không còn cái không khí ồn ào của những ngày đầu bởi ai cũng thấy tiếc nuối chẳng muốn rời xa. Em bé con cô chủ nhà-nơi trở thành gia đình thứ hai của chúng tôi trong những ngày ghé qua vùng quê này thủ thỉ vào tai tôi: “Anh chị về rồi em buồn lắm, có đường mới đi học, đi chơi mát chân, không sợ trời mưa đường ngập bùn lầy nữa rồi, mỗi bước chân đi em sẽ nhớ anh chị, sau này lớn em cũng muốn mặc áo xanh như các anh chị”. Tôi chẳng biết nói gì cả chỉ biết gật đầu và mỉm cười nhưng nước mắt trào ra từ lúc nào không hay biết, rồi vội vàng lau vội để không muốn ai thấy mình khóc. Chẳng có gì ngoài mấy cuốn truyện tranh tặng em làm kỉ niệm và hứa với em rằng nếu có dịp sẽ lại về thăm em.
Chiếc xe lại từ từ lăn bánh, nhìn qua gương vẫn còn đó những cánh tay vẫy chào tạm biệt, những ánh mắt chứa đầy tình cảm thân thương, quyến luyến nhưng ấm lòng đến kì lạ, bóng dáng ngôi làng khuất sau làng sương chiều, ven đường hoa Sim, hoa Mua vẫn đua nhau nở như ngày đến. Chào nhé mùa hè xanh, hẹn gặp lại những miền đất mới. Xanh mãi nhé trong tim mùa hè xanh.
(Vũ Thị Thanh Bình-SV khoa KHXH&NV)