- Này các cô cậu, đừng có mà ồn ào nữa, các cô cậu sẽ không được phép ngủ tập thể trong những ngày sắp tới đâu nhé. Lần này chúng ta sẽ ở khách sạn 6 sao, và tôi báo cho các cô cậu biết rằng mỗi cô cậu sẽ phải ở một phòng riêng nhé!
Tôi quay sang liếc nhỏ Tuyền rồi nói:
- Vớ vẩn, chúng ta không thể ở phòng riêng được, lát tao kiếm phòng cho tao, mày với con Thanh ở chung. Ngủ riêng chán lắm!
Nhỏ Thanh ở ghế bên kia ngóc đầu sang:
- Ừ, đúng rồi, nghĩ sao đi chơi mà hông được phá zậy hahaha
Bim...bim....bim tiếng còi xe báo hiệu đã đến nơi. Không kịp chờ đoàn, tôi chạy vù một phát vào khách sạn để "chiếm" phòng lớn. Khách sạn 6 sao có khác, rất rộng và sang trọng hệt như lâu đài của quốc vương. Những hành lang trải dài thảm đỏ bắt ngang phòng ốc nguy nga và tráng lệ, phục vụ thì hệt như những chú lính Nga, với trang phục áo hoác đỏ lịch thiệp. Tôi bị choáng ngợp trước cảnh tượng quá sức hoành tráng đó, có quá nhiều căn phòng để lựa chọn. Cuối cũng thì tôi cũng bị thu hút bởi một căn phòng nằm phía cuối hành lang, căn phòng khắc hẳn so với những phòng khác, cánh cửa cũ kĩ, bám đầy bụi bẩn và mạng nhện. Tuy vậy, nội thất bên trong thì cực kì ổn, với lại đủ chỗ cho cả 3 đứa tụi tôi nên tụi tôi nằng nặc đòi ở lại căn phòng này,mặc dù người lễ tân đã nhiều lần nhắc "căn phòng này đã lâu lắm chứa ai dám sử dụng", cơ mà anh ấy chẳng nhác gì đến nguyên nhân. Đâu ai ngờ,căn phòng ấy lại mang lại rắc rối cho chúng tôi.
Chúng tôi bắt tay ngay vào việc dọn phòng, chỉ trong thoáng chốc căn phòng đã sạch sẽ, và trông tươm tất như những căn phòng ngoài kia. Đã hoàn thành nhiệm vụ, ba đứa tụi tôi nhanh chóng chuẩn bị một vài thứ để đi dạo phố. Qua khỏi sảnh chính của khách sạn 6 sao, ba đứa bọn tôi nhu bị một sức mạnh kì lạ kéo đến một nơi khác, một nơi rất kì lạ. Chúng tôi chẳng còn thấy gì vì hai mắt cứ nhắm nghiền mà, đến khi mở mắt ra thì đã thấy mình đang đứng giữa một con đường đất. Một khung cảnh nhộn nhịp, thanh bình diễn ra trước mắt chúng tôi. Con đường đất không rộng lắm, chỉ tầm mười thước, một bên có con dốc thoai thoải đổ xuống một bờ sông Cái khá rộng với hàng dừa nghiêng đổ bóng rợp mát, phía kia con đường là một chợ phiên truyền thống đậm chất Nam Bộ với những gánh hàng rong, người buôn kẻ bán tấp nập ra vào.
Cuộc sống nơi đây thật sự rất thanh bình, nếu không có sự xuất hiện của chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu rảo khắp các gánh hàng rong, phá phách như mọi khi. Mọi người, ai cũng cười khi thấy chúng tôi nghịch ngợm. Riêng có một đứa trẻ, mình nhớ rất rõ đó là một thằng bé với dáng người ốm yếu xanh xao, hai con mắt lồi hẳn ra trên gương mặt xương xẩu, gầy gò, trong khi tay và chân thì khòng khèo trơ xương... Nhìn thằng bé tôi cứ không ngớt liên tưởng đến nạn đói năm 1945.
Thằng bé cứ đứng giữa con đường, đứng im lặng, không làm gì, nhìn chằm chằm bọn tôi, cái ánh mắt nó sâu thăm thẳm, như muốn nuốt trọn thứ mà nó nhìn thấy. Bọn nó chả để ý gì đến thằng bé, chỉ có tôi cảm thấy một cái gì đó rất ma mị. Tui cũng bắt đầu đứng lặng và nhìn nó, xem nó sẽ làm gì tiếp theo.
Chuyện kinh khủng đã xảy ra, tôi đang chăm chú nhìn nó, thì bỗng một cái xe tải chạy ngang đường, hất văng thằng bé xuống nền đường, và thằng bé chết ngay tại chỗ ( xin nhắc lại là bên kia đường là bờ sông, ko biết cái xe sau khi tông thằng nhỏ đã biến đi đâu ). Tôi vô cùng hoảng sợ, định la lên, ngó ngang ngó dọc, hai đứa kia đâu mất rồi, tụi nó chạy đi đâu rồi. Con đường lúc đó cũng không còn ai, mọi người bắt đầu tan biến, con đường chỉ còn một mình tôi và cái xác thằng nhỏ.......