Tôi xuất thân từ vùng núi Tuyên Quang và hiện đang là sinh viên năm cuối của một trường Cao Đẳng ở Hà Nội. Ở quê, ai cũng khen tôi là chàng trai chăm chỉ, hiền lành lại biết lo lắng cho bố mẹ, gia đình… Hai năm học Đại học trôi qua, bố mẹ chắt chiu từng đồng để nuôi tôi ăn học… Tôi cũng thương bố mẹ vất vả nên tiêu pha bất cứ thứ gì tôi cũng rất dè sẻn.
Trong suốt hai năm học, tôi cũng đi làm thêm như biết bao bạn sinh viên khác… nhưng đôi khi, tôi cũng không hiểu được tại sao mình lại có thể làm được những công việc ấy. Hễ ai thuê gì là tôi làm nấy, miễn sao không làm gì phạm pháp là tôi gật đầu đồng ý. Từ dọn nhà, lau nhà, chuyển đồ, xách vữa, xúc cát, đào đường, trát cống, đi xem ôm, tìm phòng, tìm nhà, tìm sim số đẹp… tôi chăm chỉ, chịu khó làm lụng cũng mong bớt được gánh nặng cho bố mẹ, để có đồng tiêu, đồng góp mỗi tháng…
Thế nhưng, cũng chỉ vì sự bồng bột, nông nổi, vì tham làm giàu nên tôi phải trả giá quá đắt cho những gì mình đã làm… Để rồi hôm nay, nhìn trời mưa gió, tôi lại khóc thương cho chính bản thân mình, khóc thương cho dáng gầy lam lũ của bố mẹ đang phải bươn chải để kiếm kế sinh nhai qua ngày…
Con đường đưa tôi đến chỗ nợ nần chồng chất, rồi mất hết những người bạn thân thiết, tốt bụng đã ở bên tôi trong suốt thời gian qua… cũng chỉ vì theo lũ bạn xấu tính lô, chơi đề… để rồi, bây giờ tôi tự dằn vặt bản thân với số tiền nợ chồng chất không thể trả hết cho bạn bè.
Vì tham làm giàu nên tôi phải trả giá quá đắt cho những gì mình đã làm…
Lúc đầu, tôi còn đánh những con nhỏ lẻ và những lần trúng lô, đề thì tôi dành tiền ăn tiêu, đập phá… Rồi những lần sau bị thua lỗ, tôi cắm điện thoại, xe máy, vay mượn bạn bè… xoay hết chỗ này đập vào chỗ khác… và chỉ trong chưa đầy hai tháng, số nợ của tôi đã lên tới 28 triệu, chưa kể đến những số nhỏ nhặt tôi vay của bạn bè mình.
Lúc đầu, bạn bè ai cũng tin tưởng tôi nên cho vay, chẳng ai nghĩ tôi ham mê lô đề đến như vậy! Cuối cùng, khi số nợ không trả được, bạn bè cũng biết được sự thật khi tôi vay tiền đánh lô, đề thì họ bắt tôi phải kí giấy vay nợ… dần dần tôi không trả được số tiền ấy, khất hết lần này đến lượt khác… và tình cảm bạn bè của tôi cũng tan tành theo mây khói…
Hiện giờ, gia đình hiện giờ vẫn chưa biết gì về số nợ mà tôi đã vay bạn bè. Mọi người ai cũng nghĩ tôi là một đứa con ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ… các cô, các chú ở quê lúc nào cũng lấy tôi làm gương cho các em noi theo học tập. Tôi cảm thấy hổ thẹn với gia đình, họ hàng và những người bạn đã tin tưởng, giúp đỡ tôi trong những ngày tháng sinh viên khốn khó ấy!
Hôm nay ngồi suy nghĩ lại những gì mình đã làm trong suốt thời gian qua, tôi cảm thấy có lỗi với gia đình và bạn bè mình quá! Nhưng tôi hứa với bản thân mình rằng, tôi sẽ đi làm thêm, tôi phải kiếm thật nhiều tiền để trả lại tất cả số nợ mà tôi đã vay mọi người... Chắc chắn tôi sẽ làm được điều đó!