Đêm tựa cửa
Khi em tựa cửa là khi em cần anh
Khi em tựa cửa ….
Giọng nói của anh
Giọng nói len vào đêm
Giọng nói hay là niềm mong?
Những đêm đợi mòn
Lúc mong không là thực để rũ bỏ tất cả
Mái tóc như là mùa thu rối
Dẫu biết có thể anh không đến!...
Tại em quên mình để sống vì anh
Tại sao tựa đêm …
mà ngóng vọng …
anh ?
Em quá vụng về để khâu trăng mùa khuyết
Em chỉ biết tựa cửa
Sau những sợi tóc rụng qua lỗ kia
Khi em tựa cửa là khi em cần anh
Khi em tựa cửa …
Là em chăng hỡi người tôi chưa quen?...