trời bắt đầu lạnh rồi... ko hiểu cái thói quen đi dạo ngoài trời một mình bắt đầu có từ lúc nào...
đi 1 mình, ko găng tay, ko tất... lạnh buốt!
đi 1 mình, tay kia giữ tay lái, tay còn lại cứ đưa lên miệng thổi phù phù :)
...
Cảm giác cứ buốt buốt từ trong tim lạnh ra ngoài , có quá nhiều thứ để suy nghĩ, có nhiều chuyện đã giả vờ như ko nghĩ đến, để rồi đến lúc đi 1 mình lại ùa về...
... nhớ những đứa bạn thân trước kia,nhớ Na nùn - nhớ những buổi tối 2 con đi dạo, trời mưa và lạnh hơn bây giờ, cố gắg ko dám rên lạnh =))
... nhớ ai đó ngồi trước, bờ vai rộg, có cái túi áo ấm ơi là ấm :)...
... nhớ mấy món ăn nóng nóng và cay cay mà có người đã mang wa tận nhà cho mình :(
Cái rét của lúc trước...lạnh mà ấm :)
... trời lạnh..., hôm nay 1 mình với cái bụng rỗng đi dưới cái lạnh thấm da...1 mình để hiểu được giá trị của hơi ấm hay đơn giản chỉ để cảm nhận cho hết cái lạnh khi màu đông tràn về, cái lạnh như cắt khi nước mưa ngấm vào da thịt, cái lạnh khi chẳng có ai bên cạnh, cái lạnh khi chẳng có bàn tay nào nắm lấy bàn tay và truyền chút hơi ấm…
Thèm được quan tâm, thèm được ai đó nhắc mang áo lạnh khi đổi trời , thèm được ai đó la rầy lúc đòi ăn kem lúc trời lạnh :) Cần 1 sự quan tâm, chỉ của riêng mình ...
...