Một đời sống thực vật, không còn cảm giác gì nữa…
Khóc…
…cười…
…suy tư…
…không còn ý nghĩa.
Cuộc đời cứ thế trôi qua với vẻ mặt của thời gian. Cứ thế mà trôi qua, không bao giờ dừng lại. Trôi rất nhanh và để lại nhiều vắt hằn sâu trên khuôn mặt, nhưng chưa hề có một vết hằn nơi khóe miệng. Nơi mà nụ cười thường để lại dấu tích rất sâu.
Hay là…cứ như thế…khóc? Không khóc! Cười? Không cười…trơ ra với đời bộ mặt bất hạnh bị bỏ quên.
…đã không còn…
…cười…
…khóc…
Được nữa đâu?
Chuyện thứ tư
Thực vật-nơi cảm xúc
Đã có một cuộc đời rất đẹp nơi đó. Ở cái nơi mà gọi là kí ức
“Anh ta sẽ sống thực vật. Chồng cô đấy!”
Tất cả mọi thứ như sụp đổ dưới chân Ái. Cô bật khóc nức nở. Nước mắt chảy tràn ra từ khắp nơi, từ mọi ngóc ngách trong tâm hồn cô. Cô nghĩ về người chồng tội nghiệp và về cả về cuộc sống sau này của cô. Sống với một người chồng thực vật, một bà mẹ chồng khắt khe và một ông bố chồng cứ say tít ngày. Ái khóc, cô tủi cho số phận mình nhiều hơn là tội nghiệp cho chồng. Cuộc đời cô yêu anh thật lòng, nhưng bây giờ cô đâu còn ai mà yêu. Anh còn đó mà như không còn tồn tại. Anh không thể cười với cô được một cái hay không còn ôm cô vỗ về một lần nào nữa. Tất cả anh bỏ lại sau lưng để đưa cái mặt rỗng tếch ra với cuộc đời.
“Anh bỏ em lại như vậy hay sao?”
Ái gục mặt xuống bên giường chồng, khóc ướt cả tấm khăn trải giường. Cô chưa có được với anh một sinh linh để chứng minh rằng mình hạnh phúc. Giờ đây cô có được với anh một thân thể rỗng tếch. Không cảm xúc, không động đậy, anh mọc rễ trên chiếc giường được trải trắng tinh.
“Cô làm gì ở đây? Cô về đi. Về nhà cô đi. Tôi không chấp nhận đứa con dâu như cô đâu!”
Mẹ chồng mạt sát, đổ lên đầu Ái tất cả những đau khổ mà cô có thể cảm nhận được từ bà. Ái không biết tại sao mẹ chồng lại không hề khóc, bà cứ đứng lặng im nhìn đứa con bất động hay im lặng chăm chút từng chút từng chút một. Tại sao bà không khóc? Ái chưa bao giờ hiểu được điều đó! Vì cô có bao giờ được làm mẹ đâu?
“Con không thể đi được! Con là vợ anh ấy, mẹ biết mà!”
“Nhưng cô không phải là con dâu tôi! Tôi chưa bao giờ chấp nhận cô cả!”
Mẹ chồng đẩy Ái ra cửa, bà nhìn Ái bằng con mắt lạnh lùng. Lạnh lùng đến nỗi cô có thể khóc thét lên như một đứa trẻ. Nhưng Ái đã vô cảm với đôi mắt thế này rồi. Cô không cần biết bà nghĩ sao, cô chỉ biết rằng với cô anh không chỉ là chồng mà còn là anh là cha. Nếu không có anh chắc cô đã đi làm một con điếm từ lâu rồi. Nếu không có anh cô có lẽ sẽ tiếp bước theo mẹ cô để rồi chết trong nhục nhã vì cái nghề đó. Nếu không có anh cô sẽ chẳng bao giờ được chăm sóc. Cô đã bao giờ có cha đâu!
“Con phải ở lại. Dù mẹ có đuổi con con vẫn sẽ ở lại. Không có lí do gì hết! Chỉ đơn giản con là vợ anh ấy và là dâu của mẹ. Mẹ cảm thấy như đã mất anh ấy rồi thì con sẽ thay chỗ anh ấy, vừa làm dâu vừa làm con trai mẹ.”
Ái nhìn mẹ chồng với đôi mắt kiên quyết nhất. Cô sẽ không, không bao giờ từ bỏ những thứ mình đã quyết định. Mẹ chồng nhìn cô, vẫn là đôi mắt lạnh lùng bà quay người nhìn đứa con trai nhỏ của mình. Đâu đó, Ái nghe tiếng thở dài thật nhỏ.
Rồi bà không còn nói gì nữa, chỉ im lặng. Bà mặc cho Ái muốn đến thì đến, muốn về thì về bà chỉ luôn thở dài. Ái cảm thấy yên lòng lắm, cô cảm thấy mình dường như càng ngày càng yêu thương mẹ chồng nhiều hơn. Nỗi lòng người mẹ cũng lây lan từ từ qua Ái.
“Con Ái nó không chịu đi…”
Ái nấp ngoài và vô tình nghe
“…mẹ hết cách rồi. Nó còn trẻ còn đẹp mẹ muốn nó hạnh phúc hơn. Thế nhưng nó nhất quyết không chịu đi. Con Ái nó nhất quyết chỉ cần con thôi.”
Mẹ chồng ngồi bên cạnh anh mà khóc. Bà than thở, phiền não cho đứa con dâu còn trẻ quá. Bỗng nhiên trong lòng Ái lại có gì đó nặng nề lắm
“Chị ơi! Chị ơi! Chị muốn khóc à?”
Có ai đó níu tay áo Ái. Cô nhìn xuống và đột nhiên lại ôm lấy đứa trẻ níu tay áo cô đó mà bật khóc. Cô nhìn thấy trong làn nước mắt nhòe đi là một đứa bé. Một chỗ dựa an toàn cho bản thân
“Chị khóc đi! Khóc cho thỏa lòng chị đi, để rồi tiếp tục đi lên chị nhé!”
Đứa bé đặt bàn tay nhỏ nhắn lên tóc Ái. Bàn tay nhỏ nhắn nhưng dịu kì bao nhiêu, mọi mệt mỏi trong lòng cô tan như bọt nước. Chỉ còn lại hơi ấm con người rất thân.
“Chị…cám ơn em…chị con nít quá nhỉ?”
“Chị nghĩ em lớn được bao nhiêu khi ôm chị khóc thế này?”
Ái nhìn đứa bé, nó mỉm cười, đôi mắt long lanh như làn nước. Đôi mắt làm mát lại tâm hồn Ái đang thổn thức.
“Nước mắt đẹp lắm chị ạ! Nó gột rửa tất cả của chị đi! Để rồi chúng ta quay lại từ đầu, từ cái nơi xuất phát của cuộc đời. Mỗi người là một loài thực vật, tưới nước thế nào? Hoa sẽ đẹp thế ấy!”
Đứa bé nhìn chị mỉm cười, rồi nó hôn lên đôi mắt vẫn đang sũng nước. Nó vẫn mỉm cười rồi nhẹ nhàng bước qua. Con tim Ái yên bình lạ với nụ hôn như thế.
“Người mà chị ôm khóc…không phải là em…”
Nó thì thầm bên tai Ái như thế. Một lời thì thầm lần nữa lại làm Ái thổn thức. Cô nhìn bà mẹ chồng đang ngồi lặng lẽ rồi cứ thế mà chạy lại ôm bà mà khóc. Ái thề suốt đời cô sẽ không bao giờ ra đi cô sẽ không bao giờ bỏ bà ra đi. Bây giờ bà là mẹ chồng là mẹ suốt đời của cô.
Bà mẹ chồng sững người rồi bà cũng bật khóc, bà thương đứa con dâu. Bà thương số phận nó, rồi bà sẽ yêu thương nó suốt đời.
“…nước mắt bắt mọi thứ trở lại từ đầu…”
Gió lùa qua mang theo làn hơi ấm từ nơi đâu đó thật xa. Hơi ấm mang đến cả một trái tim cho con người đang khóc nức nở. Nước mắt thật sự chảy tràn từ nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn. Tâm hồn rất thuần khiến, sáng trong lấp lanh!
Người thực vật khóc rồi…
-End-
LIÊN HỆ ĐĂNG KÍ VÀ NHẬN ÁO ĐỒNG PHỤC FDTU
Giúp đỡ sinh viên khoa Quản Trị Kinh Doanh
Email: phuongnhk@gmail.com
Yahoo: phuongnhk212
~~ EM KHÙNG VÌ EM LÀ CHÍNH EM ~~
~~ I'M CRAZY BECAUSE I'M ME ~~