Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
14/11/2010 00:11 # 1
the_heavens
Cấp độ: 1 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 9/10 (90%)
Kĩ năng: 9/20 (45%)
Ngày gia nhập: 10/11/2010
Bài gởi: 9
Được cảm ơn: 19
Yêu một người mà không dám nói 12345 :(


yêu một người mà ko dám nói ra.!
Vào một ngày thật buồn, tôi lang thang trên mạng để tìm một cái gì đó có thể giúp con người ta thêm khuây khoả. Bỗng dưng có một người add nick tôi, cũng muốn wên đi nỗi bùn, tôi bỏ hết những vướng bận phiền muộn trong lòng để chat với anh. Những lần đầu hai chúng tôi nói chuyện ko hợp tí nào, anh cọc cằn, lạnh nhạt, thật tình là ko có hứng chat! Rồi thời gian dần trôi, đoạn đối thoại giữa tôi và anh ngày một dài hơn, biểu tượng smile cũng xuất hiện nhiều hơn. Nhưng có một điều làm tôi ko khỏi băn khoăn, ko tài nào giải thix cho anh hiểu, rằng tôi là girl,not boy, cái bản tính cứng đầu của anh cứ khăng khăng nhìn nhận tôi là con trai, tôi đành chịu vậy. Với thân phận là boy, anh chỉ bảo tôi bí wuyết kua gái, kể cho tôi nghe những cuộc ăn chơi của anh, send pic về anh, bạn bè anh...anh làm tôi wên đi mọi mệt mỏi, chán chường...Đến một ngày, hai chúng tôi gửi cho nhau tel number, anh giật mình khi nghe tiếng tôi alo, giờ thì anh mới chấp nhận tôi là con gái. Thói wen của tôi là onl vào giờ linh, 12h, ko ngờ cũng có người giống tôi, cứ mỗi buổi trưa anh và tôi đều gặp nhau, nói chuyện tào lao bí đao...Ngày wa ngày, tôi ko lên mạng theo thói wen nữa, mà lên trong nỗi mong chờ đến 12h, lên mạng chỉ để được tán gẫu cùng anh, chỉ để vui đùa trong thế giới ảo. Dần dần, tôi nhận ra mình đã có một chút gì đó với anh, một sự rung động bất chợt...anh như một giọt sương đọng trên cái gai cây sương rồng giữa sa mạc nắng nóng, nó làm cho người đang thiếu nước mừng rỡ khi nhìn thấy và rồi vụt tắt niềm hi vọng ngay sau đó, hạt sương wá nhỏ bé, ko thể giúp ai được, nó chỉ đủ đề thấp lên tia sáng yếu ớt trong tâm hồn con người. Anh cũng vậy, anh làm em cảm mến anh, tiếp cho em một tia hi vọng sau lần vấp ngã, nhưng em chỉ cảm nhận thế thôi, ko thể nào giữ mãi anh bên mình để dựa dẫm, tựa vào vai anh mỗi khi em buồn...Anh là người con trai chỉ hiện hữu sau khi cánh cửa của thế giới ảo được mở ra, sau khi nó khép lại thì em vẫn là em, vẫn lẻ loi ko có người bên cạnh, còn anh thì tiếp nối cuộc sống hiện tại, tìm niềm hạnh phúc cho riêng mình.
Em biết anh yêu ai, anh đã có bạn gái, em ko thể nào nói ra tình cảm trong lòng được, như vậy sẽ ko đi đến đâu, ko được gì mà lại làm cho em khó chịu khi đối mặt với anh, thà rằng em im lặng, em chỉ biết giấu cảm xúc ấy cho riêng mình mà thôi...Mãi muốn anh giữ liên lạc với em, luôn chat với em bình thường như trước giờ vẫn vậy, em sẽ ko bao giờ nói rằng "m u n".
saya rindu kamu...
Thời gian vô tình trôi mãi, đến nay chợt nhận ra anh và tôi đã wen nhau gần một năm rồi, vậy mà vẫn chẳng dám nói ra điều ấy. Tối wa, khi đang chạy một vòng wanh thành phố thì bỗng thấy tin nhắn anh gửi cho tôi:"dt sp hoi thiet nha dt co thich ai chua ? tra loi that nha hoi that ak ko co dua dau"_đột ngột wá, tôi send vội" co thjx"_anh hỏi tiếp:"ng do co thjx dt ko ?"_anh làm tôi lại bối rối lần nữa, tôi nói:" kon ko bit"_lại nhận ngay một tin nữa:" co dam noj voj ng ta chua ? hay la thjx ng ta roj ngoj do dom chu ko noj vs ng ta"_lời anh nói cứ như mũi tên lao trúng đích, toi ko dám replay cho anh lời nào nữa, tôi vẫn đi trên đường, anh đợi ko thấy tôi trả lời nên gọi cho tôi_"dạ kon nghe nè", nhưng chẳng nghe anh nói gì cả, chỉ có tiếg điện thoại tít tít tít, tại sao anh ko nói chuyện với tôi, tại sao gọi cho tôi rồi lại im lặng??? thêm một tin nhắn từ anh:"sao ko tra loj tjn nhan ?"[19:39], tôi lặng thinh...mãi đến khi hơn 10h đêm, tôi mới trả lời anh, tôi bảo sẽ ko nói ra tình cảm của tôi đâu, sẽ ko có kết wả, anh và tôi nhắn tin wa lại, nội dung chủ yếu của anh là kêu tôi nói ra tình cảm của tôi cho người tôi thix hiểu...ko nói sẽ tức chết...
Tại sao lại thế? Tại sao lại bảo tôi làm vậy? Tôi thật sự bàng hoàng ko bit lí do gì...anh làm tôi suy nghĩ mãi cho đến giờ phút này...
"Em sẽ ko gọi điện cho anh nữa,em ko chịu được khi mình luôn phải chờ đợi điện thoại của anh,chúng ta kết thúc thôi ". nó buông máy, những giọt nước mắt cứ thế trào ra cùng sự tức giận lẫn buồn tủi.

Nó lại bấm máy và rồi vội vàng stop khi bên kia chưa kịp nhận tín hiệu. nó ko vượt qua được chính mình. lời nói dứt khoát sẽ wên anh mà nó ko ngại ngần buông ra lần cuối cùng trước khi kịp ngắt điện thoại đã ko thể thực hiện. nó vẫn quay quắt trong nỗi nhớ anh. một đứa con gái đầy kiêu hãnh, có thể lạnh lùng, thậm chí nhẫn tâm, lần đầu tiên đã biết mình thua cuộc.

Ko ai biết nó đang nghĩ gì. đứa bạn thân gọi điện và khóc trong điện thoại vì mới chia tay, nó thấy đau như chính mình đang chịu nỗi đau ấy mà vẫn ko dám nói là mình đồng cảm. nó khuyên bạn cố vượt wa mà thấy như đang tự khuyên mình.bạn nói:"ước gì mình có được sự mạnh mẽ của cậu, trong tình yêu mình yếu đuối wá!".nó nghe mà chua chát nhưng vẫn giả vờ cứng cỏi với đứa bạn đang cần mình làm điểm tựa.

Đã hai ngày,nó trãi wa những phút giây căng thẳng.bất kể tín hiệu gọi hay tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại,nó đều mong mỏi đó là của anh để rồi cứ thế thất vọng đến mệt mỏi khi hiện lên tên người khác.nó ko thể hiểu được tại sao nó lại yếu đuối đến mức ko thể kiểm soát được mình như vậy.đứa bạn lại nhắn tin:"mình ko làm gì đựơc,mình nhớ anh đến chết mất!".những giọt nước mắt giấu diếm của nó trào ra.nó khóc vì nó cũng đang quay quắt nhớ.

Gọi điện cho anh,nhưng thật buồn cười, nó lại bấm số điện thoại mà anh ko đã ko sử dụng nữa, chỉ để nghe:"thuê bao quý khách...".

Đứa bạn lại gọi điện:"mình đã gọi cho anh rồi, mình thấy nhẹ nhõm hơn cứ phải cố kìm nén. mình yếu đuối wá phải ko? nhưng mình nghĩ kĩ rồi, cứ vờ mạnh mẽ và vờ wên làm gì khi mình vẫn nhớ...và anh cũng nhớ". nó chỉ biết: "cứ vậy đi" rồi lóe lên ý nghĩ:"hay mình cũng gọi cho anh?".

Hít thở thật sâu,nó thấy nhẹ nhàng và thanh thản.nó chợt nhận ra khoảng lặng đang có giữa nó và anh là điều quý giá.phải chăng khi ko thể tự nhiên như hơi thở để cảm nhận đựoc hạnh phúc từ những điều bình thường, thì tình yêu mà ai đó vẫn tưởng sẽ là điều ko có thật...nghĩ như thế nhưng sao nó vẫn nhớ...có lẽ, chỉ là nhớ thôi mà!

//Vui lòng viết tiêu đề bằng tiếng Việt chuẩn nha bạn



 
Các thành viên đã Thank the_heavens vì Bài viết có ích:
14/11/2010 01:11 # 2
HTPHAU
Cấp độ: 7 - Kỹ năng: 7

Kinh nghiệm: 12/70 (17%)
Kĩ năng: 54/70 (77%)
Ngày gia nhập: 25/08/2010
Bài gởi: 222
Được cảm ơn: 264
Phản hồi: YêU 1 NgƯỜi mÀ k0 dáM N0js 12345 :(


Hãy tự tin nói lời yêu thương ^^

 

Đừng vì ngại mà mãi chôn giấu tình cảm của mình. Biết đâu người ta cũng đang giống bạn, cũng “có gì đó” với bạn mà không dám nói thì sao. Còn nếu không như thế thì việc dám nói ra “tấm chân tình” của mình là đã sống thật với cảm xúc của mình rồi. Đừng bao giờ chỉ vì không dám nói mà để hạnh phúc vụt mất tầm tay, bạn nhé !


Nói là đơn phương thì cũng không đúng, bởi thực ra là bản thân còn chưa rõ “đối phương” có tình cảm với mình hay không ?
Mặc dù nghĩ rằng trong thời đại này, con người ta đã trở nên mạnh dạn hơn nhưng thực tế cho thấy, vẫn còn rất nhiều người cùng chung hoàn cảnh: yêu mà không dám nói. Vậy, lý do sâu xa mà thực ra lại rất đơn giản cho “hiện tượng” này là gì ?

Vì… sợ

Bạn Đ.D (trường NCT) chia sẻ: “Không dám nói với người ta là vì sợ người ta từ chối. Mình thấy mặc cảm, không đẹp, vô duyên và nhiều tính xấu… ”. Trước “người ta”, bản thân trở nên tự ti là điều dễ hiểu. Bởi vì đối phương dĩ nhiên là người sở hữu những điều mình kết rồi. Nhưng bạn hãy nhớ rằng, không ai là hoàn hảo cả. Mỗi người đều có ưu và khuyết điểm của riêng mình. Bạn đừng vội ôm hết tất thảy xấu xa về mình! Có thể, vì bạn quá khiêm tốn, khiêm tốn đến tự ti mà thành ra rụt rè như thế. Ngẫm lại xem, bạn sẽ thấy mình cũng có nhiều điều tốt đấy! Vẽ đẹp hoặc đá cầu cừ… chẳng hạn.
Chỉ vì sợ từ chối thôi sao? Tất nhiên là còn sợ nhiều điều khác nữa. “Sợ người khác biết” – Bạn H.K (lớp 11) nói. Thực ra, có tình cảm đặc biệt với người khác giới một cách trong sáng thì không có gì là xấu xa cả. Đồng ý rằng nếu nhiều người biết thì việc bị trêu chọc là khó tránh khỏi. Nhưng đó là “chuyện bình thường ở huyện” thôi bạn ạ. Câu nói thường thấy: “Nhỏ/ thằng này nhìn tẩm ngẩm tầm ngầm thế mà ghê!”. Nghĩ theo cách tích cực thì câu ấy cũng chả có ý miệt thị hay “trào phúng” gì. Tuổi mới lớn mà, thấy có ai đó có gì “mới” (nhất là trong tình cảm) thì mọi người “quan tâm” hơn là phải. Còn nếu bạn là người có “cái tôi” rất lớn, lớn đến nỗi chỉ muốn “làm giá” thì… “cái tôi” ấy sẽ khiến trái tim của bạn không mấy dễ chịu đâu. Làm như thế là lừa dối cảm xúc, lừa dối bản thân. Sống đúng với chính mình là điều trước tiên cần có để giúp tâm hồn mình ở trạng thái thoải mái.

Vẫn chưa đủ, không dám nói còn vì sợ…

“Sợ không chắc chắn về tình yêu đó. Sợ nó chỉ là cảm giác thích đơn giản thôi. Sợ nếu mình nói ra, người đó không yêu mình thì dễ mất tình cảm bạn bè. Có làm gì thì cũng không được như trước khi nói, mất vô tư”. – Đấy là ý kiến của H.V (quận GV)
Tình cảm luôn là vấn đề nhạy cảm. Ngộ nhận là điều mà nhiều người dễ vướng vào ở lứa tuổi học trò. Suy nghĩ kĩ và cân nhắc là điều bạn nên làm trước khi “hành động”. Đó gọi là thận trọng và tôn trọng tình cảm của mình chứ không thể nói là vì nhát được. Còn sợ mất vô tư, mất bình thường sau khi thổ lộ thì… chưa chắc đâu. Còn tùy vào cách bạn thổ lộ với người ta và người ta là người thế nào nữa. Nếu nói một cách nhẹ nhàng, chân thành thì dù người ta không có tình cảm với bạn đi chăng nữa thì người ta cũng không dám nỡ làm bạn “sốc” đâu. Không đến được với nhau không có nghĩa là sẽ cắt đứt quan hệ. Cư xử tự nhiên và không quan trọng hóa việc từ chối hay chấp nhận là cách để duy trì tình bạn “hậu thổ lộ”. Làm được thế hay không còn tùy thuộc vào “tinh thần hợp tác” ở cả hai nữa.

Từ nguyên nhân đến hậu quả…

“Người trong cuộc” mang tâm sự gì khi không thể nói ra những điều con tim mách bảo? Đã chắc chắn rằng vào tình cảm của mình nhưng H vẫn ở trong trạng thái đinh ninh khi không hề biết “đối phương” có như mình không. Một mớ những câu hỏi luôn ngự trị trong đầu H xoay quanh một điều duy nhất: Người ta có tình cảm với mình hay không nhỉ? Thắc mắc là điều tất yếu. Mà sống trong tâm trạng lấp lửng, muốn biết nhưng không dám hỏi, dám nói thì rất khó chịu! Cảm tưởng như trong mình luôn có một mối ràng buộc vô hình nào đó. Con tim mách bảo là hãy nói đi, hãy hỏi rõ cho biết nhưng lý trí lại không cho phép. Và cứ vậy, bạn vướng vào thế rối.

Giải pháp…

Đầu tiên, bạn hãy suy xét kĩ về tình cảm của mình. Nếu đó chỉ là thoáng qua hay ngộ nhận thì tốt hơn hết, bạn hãy cố gắng để cho tình cảm ấy từ từ qua đi như cách mà nó đến. Nghĩ về người ta ít hơn, làm việc và học tập nhiều hơn là lời khuyên chân thành dành cho bạn.
Còn nếu, bạn chắc rằng mình đã thích/yêu người ta rồi, tình cảm ấy là thật sự chân thành thì bạn đừng ngần ngại. Hãy mạnh dạn mà thổ lộ với người ta. Tình cảm dù có sâu sắc, có hình thành lâu dài đến đâu mà lời thổ lộ không đến người nên được nhận thì cũng không được “xác nhận” đâu nhé! Nói rõ tình cảm của mình, dù câu trả lời là có hay không, đồng ý hay không đồng ý thì ít nhất bạn vẫn thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đừng vì ngại mà mãi chôn giấu tình cảm của mình. Biết đâu người ta cũng đang giống bạn, cũng “có gì đó” với bạn mà không dám nói thì sao. Còn nếu không như thế thì việc dám nói ra “tấm chân tình” của mình là đã sống thật với cảm xúc của mình rồi. Đừng bao giờ chỉ vì không dám nói mà để hạnh phúc vụt mất tầm tay, bạn nhé !
 

Nguồn: Cỏ May - MT Oln - Thứ Hai, 26/10/2009




Hãy Sống Với Tất Cả Lòng Tin

 
Các thành viên đã Thank HTPHAU vì Bài viết có ích:
16/11/2010 22:11 # 3
xlindax
Cấp độ: 2 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 6/20 (30%)
Kĩ năng: 5/20 (25%)
Ngày gia nhập: 03/11/2010
Bài gởi: 16
Được cảm ơn: 15
Phản hồi: Yêu một người mà không dám nói 12345 :(


 sống theo lý tưởng của mình... sống để người đó cảm nhận được rằng: anh đã sai... vui lên đi....


.....Tôi vẫn đang khóc thầm đằng sau nụ cười....LINDA

 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024