Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
23/10/2010 07:10 # 1
YooNaiK
Cấp độ: 10 - Kỹ năng: 9

Kinh nghiệm: 24/100 (24%)
Kĩ năng: 81/90 (90%)
Ngày gia nhập: 20/02/2010
Bài gởi: 474
Được cảm ơn: 441
Tình yêu không như hoa bồ công anh


 Kì 1 - Bỏ qua cơ hội 

“Ai trong đời mà chẳng ước mong hạnh phúc. Mình đã từng có được nó. Nhưng hạnh phúc đó giống như cánh hoa đặt vào tay, đẹp tuyệt vời nhưng chỉ một cơn gió thổi qua là bay mất…”


“Ai trong đời mà chẳng ước mong hạnh phúc. Mình đã từng có được nó. Nhưng hạnh phúc đó giống như cánh hoa đặt vào tay, đẹp tuyệt vời nhưng chỉ một cơn gió thổi qua là bay mất…”

Tuấn đi bộ một vòng quanh thị trấn. Nơi Thủy đã sinh ra và lớn lên, bình yên như tâm hồn Thủy. Gió thổi xôn xao một vườn cây xanh rì, con đường vắng với hàng bằng lăng lặng im, những căn nhà nho nhỏ ẩn mình sau màu xanh ngắt của lá cây, hồ nước trong veo phẳng lặng… Lần mò theo trí nhớ về lời kể của Thủy và hỏi thăm, Tuấn đến được căn nhà nằm ở chân dốc. Nó nhỏ hơn so với những căn nhà xung quanh nhưng lại có một khu vườn rộng với rất nhiều chim bay đến hót líu lo. Trong sân, một con chó trắng và một con mèo đen đang chạy đi chạy lại.

-                Vậy ra đây là nơi Thủy đã sống? Tuấn lẩm bẩm.

-                Đúng vậy. Một giọng nói trong veo vang lên phía sau khiến Tuấn giật mình quay lại.

-                Thủy!

-                Vậy là cuối cùng cậu đã thực hiện lời hứa của mình.

 

Thủy mỉm cười. Cậu ấy hầu như không thay đổi sau bốn năm, vẫn đôi mắt đen láy sâu thẳm, nụ cười buồn và mái tóc dài buộc hờ hững sau lưng. Tuấn chẳng biết phải nói gì, gặp lại Thủy là điều không thể ngờ tới, cứ nghĩ Thủy đã không còn ở đây nữa.

-                Cậu vào nhà chứ?

-                À… ừ.

Tuấn bước theo Thủy tới ngồi bên thềm nhà, trên một cái chõng cũ kêu kẽo kẹt mỗi khi trở người, nó dường như chẳng ăn nhập gì với xung quanh cả.

Thủy đặt cốc trà nóng trước mặt Tuấn. Đâu đó thoảng mùi hương hoa bưởi, không biết từ cốc trà hay từ một góc nào đó trong khu vườn. Một chút nắng ban mai chiếu vào cốc trà loang loáng những kí ức khi xưa.



Thủy và Hà chơi với nhau như hình với bóng, hai đứa đến từ hai miền đất khác nhau, tính cách khác nhau vậy mà lại thân được với nhau. Hà thì vui vẻ, hoạt bát và bộc trực còn Thủy lại điềm tĩnh và trầm tính ít nói. Sự gắn kết giữa hai đứa là sở thích, sở thích trùng nhau đến kì lạ. Cùng thích một loại đồ ăn, đồ uống, màu sắc, thời tiết, âm nhạc và cả mẫu người. Vì thế mà có lần Thủy đã nói với Tuấn: “Mình chỉ lo là sau này tụi mình lại thích cùng một người thôi.” Ấy vậy mà điều đó lại trở thành hiện thực. Tuấn xuất hiện như chút gì đó thay đổi trong hai đứa, quen Thủy khi Tuấn tìm hô Thủy quyển sách trong thư viện trường rồi sau đó quen Hà và thân thiết lúc nào không biết. Trong hai người Tuấn vẫn cảm thấy mình quan tâm nhiều hơn đến Thủy nhưng vẫn chẳng dám gọi đó là tình yêu hay cái gì đó tương tự. Giữ trong mình những cảm xúc đó Tuấn vẫn tỏ ra bình thường với cả hai. Cho đến một ngày, Hà thổ lộ với Tuấn tình cảm của mình, Thủy cũng đã ở đó. Việc đầu tiên sau khi nghe Hà nói Tuấn làm là nhìn về phía Thủy, vẫn đôi mắt tĩnh lặng, sâu thẳm đó, không một chút thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, cứ như Thủy đã biết trước từ lâu. Một nỗi buồn kì lạ cứ bao trùm lấy cả buổi chiều đó, và Tuấn thấy mình thật kì lạ khi vẫn cố mỉm cười và chấp nhận tình cảm của Hà.

Gió thổi đầy cả sân trường chiều muộn. Thủy quay bước đi để hai đứa lại. Tuấn đã không thể hiểu hết được những gì đang diễn ra.

Những ngày sau đó Tuấn và Hà gặp nhau nhiều hơn, đi với nhau nhiều hơn nhưng thay vì tình cảm dành cho Hà trong Tuấn lớn dần lên thì Tuấn càng ngày càng nhớ Thủy. Tuấn nhớ nụ cười hiền mà phảng chút buồn của Thủy, nhớ ánh mắt của Thủy, nhớ mái tóc đen bay dài trong gió. Tuấn muốn đến gặp Thủy nhưng với tư cách gì đây? Nhất là sau đó Thủy tránh gặp Tuấn. Tuấn cả thấy giống như có một dòng sông ở giữa hai đứa mà Tuấn không dám lội qua. Tuấn đành im lặng và cố ru im trái tim mình bằng cách huyễn hoặc nó bằng những hình ảnh của Hà.

Những cánh hoa bồ công anh nhẹ nhàng bay lên, bâng khuâng buồn bã giữa không gian mênh mông, cứ thế nổi trôi không biết những cơn gió sẽ đưa chúng đến đâu. Rồi bất chợt một cơn mưa kèm với giông bão ập xuống làm tan nát những cánh hoa trắng mỏng manh. Hà phải đi cấp cứu vì một căn bệnh liên quan đến tim. Không khí ở bên ngoài phòng chờ thật nặng nề. Bố Hà ôm lấy mẹ đang cố kìm những giọt nước mắt, Thủy thì ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa trắng toát như người mất hồn. Trong sự lo lắng tột cùng Tuấn thấy rõ nỗi sợ hãi khi mất Hà, Tuấn sợ Hà sẽ không bao giờ được nghe thấy Tuấn nói: “Mình thích cậu” nữa. Tuẫn đã nghĩ là yêu Hà biết bao, Tuấn sẽ làm bất cứ điều gì để Hà có thể lại được như xưa. Tuấn quay sang và bắt gặp cái nhìn của Thủy.

Cứ như một giấc mơ, Hà dần khỏe lại và ra viện. Cũng như mọi người, Tuấn vui mừng khôn xiết và bắt đầu thự hiện lời hứa của mình. Tuấn dành tất cả thời gian, tình thương và cả sự quan tâm dành cho Hà, làm cho Hà cười và thấy hạnh phúc, cả Tuấn cũng vậy, Tuấn cũng thấy hạnh phúc. Mọi người không còn thấy ba đứa đi với nhau như trước nữa mà giờ chỉ có Tuấn với Hà. Thủy biết ý, để cho hai đứa bạn có không gian dành cho nhau còn một mình Thủy lủi thủi với cuộc sống hàng ngày. Đi một mình, về một mình, học một mình mà chơi cũng một mình.

Tuấn cứ nghĩ như vậy là ổn, Tuấn có thể bù đắp cho Hà bằng chính tình cảm của mình và cả hai sẽ được vui vẻ. Nhưng mọi chuyện đã không như vậy. Càng ngày Tuấn càng cảm thấy có một cái gì đó rất khó gọi tên, giống như một sự nhức nhối, một cái gì đó không đúng đang xảy ra. Cảm giác đó cứ lớn dần, hiện hình dần trong lòng Tuấn cho đến khi nó đủ lớn để Tuấn nhận ra nó. Tuấn cứ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Thủy bước đi một mình trên sân trường, xót xa mỗi lần Thủy cười rồi quay đi, mỗi lần Thủy từ chối đi cùng Tuấn và Hà, Tuấn nhắc nhiều đến Thủy hơn trong mỗi cuộc nói chuyện với Hà. Tuấn bối rối trước hiện thực và tình cảm của mình, người Tuấn thích thực sự là Thủy, còn với Hà chỉ là lòng thương cảm mà Tuấn đã nhầm lẫn là tình yêu. Tuấn tự nhủ lòng mình cố gắng giấu đi tình cảm đó rồi sẽ có một ngày Tuấn có thể thích được Hà. Nhưng Tuấn vô tình không biết rằng trong đôi mắt cười của Hà đang có chút gợn buồn.

Một buổi chiều mưa to như trút, Tuấn ngồi im lặng trước màn hình máy tính thì bất chợt có tiếng chuông điện thoại.

-                Alo! Tuấn nhấc máy.

-                Tuấn à, Hà đây. giọng Hà có vẻ sợ hãi. Tuấn ơi, Thủy sao ấy, Hà gọi mãi bạn ấy không tỉnh dậy! Làm sao đây Tuấn?

-                Sao lại vậy? Hai cậu đang ở đâu?

-                Mình ở nhà Thủy.

-                Uh, vậy cố gắng nhé mình sẽ đến ngay. 

Tuấn không nghĩ ngợi mà chạy ra khỏi nhà dưới làn mưa như muốn quật ngã người ta. Tuấn dường như không nhìn thấy đường nhưng cứ chạy, chạy về phía trước giống như thể trái tim Tuấn biết phải đi đâu và nó điều khiển chân tay chứ không bộ não. Sự lo sợ khiến cho bước chân Tuấn không hề chậm lại trong suốt đoạn đường. Mưa vẫn ào ào đổ xuống, mặt Tuấn tê lại vì rét.

-                Hà ơi, Thủy ơi. Tuấn đập cửa.

Có tiếng bước chân trong nhà rồi tiếng cánh cửa mở ra từ từ, tim Tuấn đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

-                Tuấn à, sao cậu lại đến vào lúc này? Cậu ướt hết rồi.

Thủy đang đứng trước mặt Tuấn nguyên vẹn như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Tuấn sững người.

-                Cậu… Cậu không sao chứ?

-                Mình á, có sao đâu! Sao cậu hỏi vậy?

-                Hà… gọi điện cho mình và… bảo là… cậu…

-                Hà ư? Thủy nhìn vào phía trong nhà.

-                Hì, Hà đi ra và cười gượng. - Mình đùa chút thôi, không ngờ Tuấn tới nhanh vậy, lại còn đội cả mưa nữa. Nói đến đây mắt Hà thoáng nhìn xuống.

-                Cậu đùa hơi quá đó, Tuấn đến thế này cậu ấy mà ốm thì khổ. Thủy nhẹ nhàng quở Hà, Thủy vẫn luôn vậy.

-                Nhưng như thế chẳng phải là rõ sao?

-                Gì?

(Còn tiếp)





“…Trong Tôi có nhiều Tôi …
Một Tôi hay cười và một Tôi hay khóc
Tôi cười với đám đông
Tôi khóc một mình
Còn một Tôi im lặng
Một Tôi là chiếc bóng theo tôi
Tôi gom nhiều tôi thành một Tôi
Mỗi lần ngồi nghĩ và tự hỏi
Tôi nhiều Tôi vậy mà sao một mình… “

 
Các thành viên đã Thank YooNaiK vì Bài viết có ích:
25/10/2010 15:10 # 2
YooNaiK
Cấp độ: 10 - Kỹ năng: 9

Kinh nghiệm: 24/100 (24%)
Kĩ năng: 81/90 (90%)
Ngày gia nhập: 20/02/2010
Bài gởi: 474
Được cảm ơn: 441
Phản hồi: Tình yêu không như hoa bồ công anh


Kì 2 - Lời hứa 

 Thủy và Tuấn đều ngạc nhiên, cô bé thường ngày nhí nhảnh như trẻ con giờ lại nhìn hai đứa bạn với một ánh mắt chắc chắn và như đang quả quyết một điều gì đó. một cơn gió mạnh đột ngột thổi vào, Thủy đóng cửa lại rồi lại quay về phía Hà. Tự dưng Tuấn có một cảm giác không tốt. Giống như là…

 

Trong một khoảng thời gian chỉ có tiếng gió rít và tiếng mưa dội vào cửa sổ từ bên ngoài, ba đứa không một đứa nào lên tiếng. Tuấn đứng đó nhìn Hà, chẳng biết phải nói gì. Giống như một kẻ phạm tội lâu nay lần trốn bị phát hiện, Tuấn thấy cổ họng nghẹn ứ, Tuấn không biết phải làm sao để đối mặt với cả Hà và Thủy.

 

- Trời lạnh lắm, Mình lấy tạm một bộ quần áo của bố cho Tuấn thay tạm.

 

Thủy nói bằng một giọng điềm tĩnh để giấu đi những dao động trong lòng và quay nhanh vào nhà. Thủy vốn là người có thể che giấu được cảm xúc rất giỏi, ngay cả lúc này đây Thủy có thể điềm tĩnh trước câu nói của Hà và ánh mắt của Tuấn. Trong một khoảnh khắc Tuấn bỗng thấy Thủy sao xa vời, giống như một cái gì đó mình không thể chạm vào được. Còn Hà! Một sự hụt hẫng lớn đang xâm chiếm. Sự im lặng của Tuấn làm cho Hà lo lắng, phải chăng đã nói gì sai?

 

- Thôi không cần đâu Thủy, mình đã có thể chạy đến đây thì cũng có thể chạy về được. Chào nhé.

 

Tuấn bước nhanh ra khỏi nhà đi vào trong làn mưa. Những câu nói vừa rồi Tuấn không hiểu sao mình lại có thể nói ra được, nói một cách vô thức rồi tự dưng lại thấy thật không giống mình. Tuấn buồn, uh đúng rồi, Tuấn cảm thấy mình như một kẻ hèn nhát bỏ chạy khỏi sự thật, tại sao Tuấn lại bỏ đi, mọi việc còn chưa rõ ràng… Trong đầu Tuấn hiện lên hình ảnh Thủy quay lưng đi lúc nãy, không hiểu vì sao nhưng nó in đậm trong đầu Tuấn và khiến Tuấn thấy nhói đau trong ngực. Có lẽ từ lúc này Tuấn sẽ không thể hỏi han Thủy một cách bình thường, lại càng không thể tiếp tục như trước với Hà. Chằng biết phải làm sao nữa, biết nói gì khi Hà đã phát hiện trong khi Tuấn lại không dám nói một câu phủ nhận?

 

Đầu óc mông lung Tuấn bước từng bước nặng nề dưới cơn mưa như tát vào mặt.

 

Sáng hôm sau, mặc dù có ngần ngừ đôi phút nhưng Tuấn vẫn quyết định đến lớp với cái đầu ong ong. Cũng may là Tuấn không học cùng lớp với Thủy và Hà nên có thể ngồi lì trong lớp để tránh gặp họ. Có lẽ ít nhất lúc này cả ba cần một khoảng lặng.

 

Buổi học hôm đó diễn ra chầm chậm và Tuấn chẳng thể có được gì vào đầu. Trống hết giờ vang lên như tiếng chuông đồng hồ đánh thức Tuấn khỏi giấc mộng dài. Vừa bước chân đến cửa lớp Tuấn giật mình rồi lại lung túng khi thấy Hà đứng đó như đợi Tuấn từ lâu rồi. Đôi mắt cười ngấn nước nhìn Tuấn có chút ngại ngùng:

 

À… mình có thể nói chuyện với cậu không?

- Ừ! Tuấn đáp nhẹ.

- Đi xuống sân sau trường đi, ở đó lúc này không có ai.

- Ừ.

 

Khoảng sân rộng im ắng, những tia nắng nhạt nhòa chiếu xuống hàng cây già nua ủ rũ. Tuấn và Hà đi trong im lặng, Tuấn chờ đợi Hà nói còn Hà thì đang cố tìm một cách mở đầu.

- Tuấn này, à, um… nói sao nhỉ? Chuyện hôm qua mình xin lỗi.

- Đó không phải là lỗi của cậu, có lẽ mình đã khiến cậu nghi ngờ. Tuấn nhìn xa ra phía cuối sân.

- Hôm qua cậu đã rất giận mà, lúc đấy mình đã sợ…

- Không phải mình giận. Chẳng qua là… mình… mình cảm thấy rất khó khăn… bởi vì…

- Vì mọi chuyện như mình nghĩ phải không? Đôi mắt Hà bỗng trở nên mạnh mẽ.

Xin lỗi, mình đã rất mông lung.

- Thật ra thì cậu đang tự cố ép mình, cậu thích Thủy nhưng lại cảm thấy như thế không phải với mình, phải không?

Hà à!

- Cậu đừng như vậy nữa, vậy là khổ cậu, mình cũng buồn mà Thủy cũng không vui vẻ gì. Thật ra thì…

- Thì?

- Mình nghĩ mình đã dành hết tình cảm của mình cho cậu và đó là thứ tuyệt vời nhất, không một ai có thể yêu, ừ yêu, cậu hơn mình. Nhưng khi mình đọc được những dòng Thủy viết trong nhật kí của cậu ấy mình mới thấy tình cảm của mình chẳng đáng gì. Cả hôm qua nữa, trong những lúc khẩn cấp cậu có thể vì Thủy mà chạy dưới cơn mưa to cả một quãng đường không phải là ngắn, mình tự hỏi nếu là mình thì cậu có thể không?

Nếu là cậu mình cũng sẽ làm thế mà.

- Cám ơn nhưng không phải vì cậu yêu hay thích mình đúng không? Mình thấy rất rõ cái cảm xúc giữa cậu và Thủy. Đừng vì mình nữa Tuấn ạ, cậu hãy đến với những gì mà cậu đáng được có đi.

- Hà!

- Mình nghiêm túc đấy. Người ta thường bảo cái gì là của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải của mình thì không nên cứ cố níu giữ. Cậu là của Thủy. Hơn nữa hai người vẫn là những người bạn tốt của mình mà.

Hà! Nghe này, mình không làm thế! Cậu nghĩ quá rồi đó. Tuấn đang nói dối, Tuấn biết điều đó, nhưng…

- Mình biết rõ mà Tuấn. Đừng làm tự làm mình buồn mà làm cho những người khác buồn nữa.

 

Hà kiên quyết bước đi. Tuấn lặng người đứng nhìn theo bóng Hà, vậy là Tuấn đã đánh mất đi một cái gì đó mà không thể lấy lại được.

 

Những ngày sau đó cả ba đứa vẫn tránh mặt nhau, Tuấn không thể làm như Hà nói là đến với Thủy nhưng cũng không thể gặp Hà. Cảm giác như mọi chuyện chẳng bao giờ có thể giải quyết được mọi chuyện. Cũng may, đó là dịp cuối năm lớp 12 nên Tuấn không có nhiều thời gian để gỡ cái đám tơ vò trong đầu nữa. Học hành thi cử tạm thời cuốn tâm trí của cả ba đứa đi, chẳng có chút thời gian nào để nghĩ ngợi nữa. Cứ thế hết ngày này đến ngày khác, cho đến tận khi…

 

“Con sẽ đi du học”, câu nói đó được mẹ Tuấn nói ra trong sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt. Du học ư? Tức là đến một nước khác trong vòng mấy năm, không gặp lại bạn bè… Tuấn đón nhận cái tin ấy một cách bình thường, không tỏ thái độ gì cả, chỉ lặng lẽ đồng ý mà thôi. Đi cũng được.

 

Tuấn lên máy bay trước ngày tổng kết cuối năm, bạn bè Tuấn ra sân bay tiễn rất đông, cả Hà cũng có mặt. Chỉ có Thủy là không tới. Mắt Tuấn trùng xuống, Tuấn đang mong chờ điều gì? Tuấn siết chặt lấy tay Hà, không nói gì rồi vẫy chào mọi người. Liệu có phải không khi Tuấn lại có thể bước đi nhẹ nhàng như vậy khi câu chuyện của ba đứa chưa có hổi kết? Có phải Tuấn đang chạy trốn? Lại làm một kẻ hèn nhát lần nữa?

 

Chiếc máy bay vút lên không trung rồi chìm vào trong những đám mây xa mờ.

Tạm biệt…

….

 

Tuấn gục đầu xuống bàn tay xoay xoay cốc trà của Thủy, nắng chiếu loang loáng vào mặt nước thành một thứ ánh sáng thật đẹp. 


 

- Thủy này!

- Hả? Thủy đáp nhưng vẫn chăm chú vào lọ hoa.

- Cậu thực sự đợi mình về đây chơi suốt từ đó đấy à?

Ừ, mình tin là cậu sẽ thực hiện lời hứa mà. Thủy cười.

- Nhưng mà… Mình nghĩ là không có lý do gì để cậu phải làm vậy. Giữa mình và cậu… nói chung là….

 

Thủy ngồi ngay ngắn lại đối diện với Tuấn, dịu dàng nhìn vào mắt Tuấn.

 

- Hôm cậu ra sân bay, xe mình hỏng giữa đường và mình phải bắt taxi. Nhưng dù cho mình có bảo người lái xe chạy nhanh đến đâu thì vẫn không đến tiễn cậu kịp.

Cậu có đến?

Tất nhiên không những để tiễn một người bạn mà là để…

Nói cho cậu biết một điều!

 

Tuấn và Thủy nhìn về phía giọng nói bất chợt vang lên. Hà đứng ở cổng, tươi cười như ngày nào. Tuấn ngỡ ngàng…

 

- Hà!

- A, vẫn còn nhớ tên tôi kìa, tưởng ông đi biệt tích luôn chứ. Chả có tí gì liên lạc với bạn bè cả.

- Ờ… xin lỗi…

- Mà ông biết không, Hà tiến lại ngồi cạnh Tuấn, Thủy hôm đó đến là để nói với ông là…

- Mình sẽ chờ cho đến khi cậu thực hiện lời hứa của cậu ở thị trấn êm đềm này. Thủy nói nhanh.

 

Nụ cười của Thủy trong veo trước mặt Tuấn không còn chút lạnh lùng, buồn bã như trong kí ức. Trong khoảnh khắc này Tuấn không còn thấy Thủy xa vời như một thứ gì đó không thể chạm vào, Thủy ngang đó đang ở trước mắt Tuấn.

 

Tuấn nhìn Thủy, Thủy nhìn Tuấn, im lặng…

 

Gió nhẹ thổi vào khu vường cuốn những cánh hoa bay lên không trung nhưng không phải là cuốn đi mất mà là về một miền êm đềm trong giấc mơ.





“…Trong Tôi có nhiều Tôi …
Một Tôi hay cười và một Tôi hay khóc
Tôi cười với đám đông
Tôi khóc một mình
Còn một Tôi im lặng
Một Tôi là chiếc bóng theo tôi
Tôi gom nhiều tôi thành một Tôi
Mỗi lần ngồi nghĩ và tự hỏi
Tôi nhiều Tôi vậy mà sao một mình… “

 
Các thành viên đã Thank YooNaiK vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024