Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
03/09/2010 17:09 # 1
shinichi
Cấp độ: 9 - Kỹ năng: 12

Kinh nghiệm: 65/90 (72%)
Kĩ năng: 16/120 (13%)
Ngày gia nhập: 26/05/2010
Bài gởi: 425
Được cảm ơn: 676
Tam quốc diễn nghĩa


Anh hùng tam quốc

Một hôm Lữ Bố bùng họp đi chat, nhưng Lữ Bố lại mang theo cái tính lấc
cấc ra hàng chat nên bị mấy thằng trẻ con nó đánh cho nhớ mẹ... Ôm đầu
chạy về nhà, vừa mở cửa thì thấy ngay thằng Trương Liêu đang nằm với
Điêu Thuyền... Bố hét lên:

- Thằng dog, dám vào tận nhà tao ăn hàng của tao... mày ra đây tao với
mày chơi như 2 thằng đàn bà à quên đàn ông...

Trương Liêu:

- Ok, nhưng không húc nhau đâu đấy vì tao đếch có sừng......

Sau khi ra ngoài, Bố rỉ tai Trương Liêu:

- Thôi, dù sao tao với mày cũng là chiến hữu... chẳng lẽ lại giết nhau
vì 1 con hàng... Bây giờ tao với mày giả chết, nó chạy đến ôm thằng nào
khóc thì nó là của thằng đấy...

2 tiếng hự vang lên rất to, Điêu Thuyền mở cửa chạy ra rồi gào to:

- Chui ra đi anh Chử (Hứa Chử) ơi, 2 thằng ngu nó chết hết rồi... ...

Lại nói về Điêu Thuyền......

Điêu Thuyền lúc vừa ra đời đã bị rơi vào sọt dưa chuột nên lớn lên rất
lẳng lơ(???) Chính vì thế nên dù đã có chú lợn Đổng Trác, con Hổ Lữ Bố
và con sói Trương Liêu vẫn thấy thèm thuồng... Mặc dù rất sợ bệnh bò
điên nhưng Thuyền quyết định thịt nốt con Trâu Hứa Chử cho đủ bộ tứ...

Sau bao ngày quần sọc áo 2 dây hở rốn, mắt đảo như rang lạc cuối cùng
Thuyền cũng dụ được Chử mời vào nhà...

Vừa vào đến nhà, thú tính nổi lên... Thuyền nhảy ngay lên giường cởi bỏ
xiêm y và gào lên:

- Anh Chử, Anh hãy hành hạ em đi!!! Chử ngơ ngáo:

- Hả... hả... hành hạ à!!! Thuyền càng gào to:

- Vâng nhanh lên, hãy hành hạ em đi anh... !! Chử ngáo ngơ:

- Hả... hả... hành hạ thế nào... hành hạ bằng cái gì giờ??? Thuyền không
nhịn nổi thét lên:

- Sao mày ngu thế... hành hạ tao bằng cái mày vẫn dùng để đi tiểu ý
(???) Chử gãi đầu gãi tai:

- Thế ah, đấy là em đòi đấy nhé... nói đoạn Chử cúi xuống gầm giường lôi
ra cái bô rồi quai 1 phát thật mạnh vào đầu Điêu Thuyền..






Trời xanh trót đã sinh Công Cẩn

Trần thế sao còn nảy Khổng Minh?




Sử sách chép rất rõ chuyện Khổng Minh ba lần trêu tức Chu Du, nhưng các
sử gia không biết rằng trước ba lần trêu tức đó, Chu Du đã từng là bại
tướng của Khổng Minh. Đầu đuôi câu chuyện như sau:



Hồi đó Khổng Minh và Chu Du đều còn trẻ và còn nghèo rớt mùng tơi. Khổng
Minh ở Kinh Châu, Chu Du ở Ngô Quận, hai người chưa gặp mặt nhau bao
giờ nhưng đã nghe danh tiếng “học giỏi” của nhau. Một hôm, chàng trai
Khổng Minh quyết định phải chấm dứt tình trạng thất nghiệp của mình và
đi tìm việc làm (không lẽ cứ ăn bám xã hội mãi). Trên đường đi chàng gặp
một bà thầy bói mù, bèn tấp vào… xem bói. (Chẳng có gì vô lý đâu, vì
Khổng Minh tuy cũng biết bói nhưng người ta thường nói tự bói cho mình
đâu có nghiệm, đúng không nào?)

Bà thầy bói phán: “Số cậu về sau rất khổ, chưa đầy 30 tuổi đã phải lăn
lộn ngoài sa trường. Ngoài 40 phải vào sinh ra tử ở nơi chó ăn đá gà ăn
muối (tức xứ Nam Man). Ngoài 50 thì lìa đời vì mắc phải căn bệnh thế
kỷ!”

Khổng Minh xua tay: “Thôi, thôi, bà khỏi cần nói, mấy chuyện đó trong
‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ của La Quán Trung có viết cả rồi. Tôi chỉ muốn hỏi
bà: tôi muốn mau giàu thì phải đến nước nào để làm việc? ”

Bà thầy bói đáp không cần suy nghĩ: “The United States of America. ”

Khổng Minh nhăn mặt: “Bà nghĩ cái thân còm cõi này có thể đạp xe đạp qua
tới bển sao? Trong phạm vi CHND Trung Hoa thôi!”

Bà thầy bói nói: “Nếu vậy thì cậu nên đến nước Thục. ”

“Tại sao? ” Khổng Minh thắc mắc.

“Vì ta mới chỉ đường cho Tuân Úc sang nước Ngụy, Tử Kính về nước Ngô
rồi. Nếu cậu chọn Tây Thục, ‘tỉ lệ chọi’ sẽ thấp hơn. ”

Khổng Minh nghe nói thấy chí lý, bèn từ biệt bà thầy bói và nhằm hướng
Tây thẳng tiến.

Sau khi vượt qua bao đồi núi thác ghềnh, cuối cùng Khổng Minh cũng lò mò
tới được Thành Đô. Khổng Minh xin vào yết kiến Lưu Bị, hai người cùng
nhau bàn luận việc quân việc nước, những cơ hội và thử thách sau khi
gia nhập WTO, và nguyên nhân thất bại của thể thao nước nhà tại đại hội
ASIAD vừa qua. Cuối cùng Lưu Bị nói:

“Ta rất hài lòng khi đàm luận cùng ông, nhưng ngặt nỗi có một tay khét
tiếng là Chu Công Cẩn cũng vừa đến xin làm quân sư quạt mo của ta, nên
hơi khó xử. Thôi thì ngày mai ta sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển công chức
để hai người có cơ hội thi thố tài năng. Vậy ông hãy về chuẩn bị cho
kỹ. ”

Khổng Minh trong bụng căm hận mụ thầy bói xỏ lá (sao mụ không chỉ cho
thằng Du này qua hai nước kia mà lại bảo nó đến đây ám ta?), nhưng cũng
phải gượng vâng lời. Sáng hôm sau, hai danh sĩ hội ngộ tại nơi trường
thi. Chu Du cười, hỏi đểu:

“Các hạ có phải là Gia Cát Khổng Minh, tác giả của mấy bài văn rợn tóc
gáy mà báo chí đã đăng trong thời gian gần đây đó chăng? ”

Khổng Minh cũng không vừa: “Còn các hạ chắc chắn là ‘ông trùm quay cóp’
nổi tiếng hai miền Ngô Sở. Kỳ thi nào các hạ cũng để lại cả tấn ‘phao’,
tội nghiệp cho những người lao công dọn dẹp vệ sinh lắm biết không? ”

Lưu Bị ngắt lời: “Hai thí sinh đã có mặt, vậy cuộc thi có thể bắt đầu”
rồi tự tay phát đề thi cho hai người.

Thời gian làm bài thấm thoắt trôi nhanh, mặt Khổng Minh tái xanh như tàu
lá chuối vì chàng đã bị ‘trật tủ’ nặng nề. Cuối cùng, chuông thu bài
vang lên, Lưu Bị đích thân thu và chấm bài ngay tại chỗ (vì chỉ có 2 thí
sinh mà thôi).

Lưu Bị đọc kết quả: “Gia Cát Lượng đậu, được phong chức thừa tướng, Võ
hương hầu. Còn Chu Du thì chim cút!”

Chu Du phản đối: “Tài tôi đâu thua gì hắn, tại sao đại vương lại chọn
hắn mà hắt hủi tôi? ”

Lưu Bị đáp: “Đúng là cả hai đều dốt như nhau, nhưng vì ngươi cóp bài của
hắn nên ngươi bị loại.”

Chu Du: “Bằng cớ đâu? Bằng cớ đâu? ” (Câu này về sau được các quan trong
ngành thể thao, đặc biệt là môn bóng đá học thuộc lòng. Nghe nói họ
còn tôn Chu Du làm thủy tổ môn bóng đá.)

Lưu Bị đáp: “Đề ra là: ‘Câu 1: Hãy viết 10. 000 chữ số thập phân của số
Pi. Câu 2: Có bao nhiêu thí sinh trả lời giống như các hạ. ’ Đáp án của
hắn là: ‘Câu 1: Tôi không biết. Câu 2: Không có. ’ Còn ngươi trả lời
là: ‘Câu 1: Tôi cũng thế. Câu 2: 1 đứa. ’ Ngươi còn chối cãi gì? !”


Và đó là lần đầu tiên Chu Du uất ức thốt lên câu cảm thán: “Trời đã sinh
ra Du, sao còn sinh ra Lượng? !?
<ST>


 

Khi vui nhậu chút thêm vui
Khi buồn nhậu chút cho vơi nỗi buồn

 
Các thành viên đã Thank shinichi vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024