Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
20/06/2022 23:06 # 1
vutmaihoa
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 68/200 (34%)
Kĩ năng: 5/20 (25%)
Ngày gia nhập: 03/03/2021
Bài gởi: 1968
Được cảm ơn: 15
[SONG NGỮ] CÁCH MÀ LỐI SỐNG "VỪA ĐỦ TỐT" ĐÃ MANG LẠI CHO TÔI MỘT CUỘC SỐNG TRONG MƠ


“Acknowledging the good that you already have in your life is the foundation for all abundance.” ~ Eckart Tolle

“Biết ơn những điều tốt đẹp mà ta có trong cuộc sống chính là nền tảng của sự giàu có.” ~ Eckart Tolle

It was perfect. Well, almost.

Mọi thứ thật hoàn hảo. Chà, gần như là vậy.

I was doing the work I love, with someone I love, my two boys were thriving, and we seemed to finally be on the road to retirement. What could possibly be wrong with this picture?

Tôi đang được làm công việc mà mình yêu thích, với người tôi yêu, hai cậu con trai của tôi đã trưởng thành, và cuối cùng chúng tôi có lẽ sắp nghỉ hưu. Điều gì có thể xảy ra với bức tranh này?

A lot, apparently.

Rõ ràng là rất nhiều.

I was waking up worried and unsatisfied. Always feeling like life was missing something, like I was missing something, not doing enough, asking: How can my business be better? What will my kids do next year? Is my partner gaining weight? Did I run yesterday?

Tôi thức dậy lo lắng và không hài lòng. Luôn cảm thấy cuộc sống đang thiếu một thứ gì đó, như thể mình đang bỏ lỡ một thứ gì đó, mình làm chưa đủ, luôn tự hỏi: Làm thế nào để công việc kinh doanh của tôi được tốt hơn? Con tôi sẽ làm gì vào năm tới? Người bạn đời của tôi có tăng cân không? Hôm qua tôi đã chạy chưa?

Anxiety crept into my mind and contracted my body before I had a chance to get ahead of it. It was an unease that something just wasn’t quite right. And if it was, then it wouldn’t be for long.

Sự lo lắng len lỏi trong tâm trí và và làm co rút cơ thể tôi trước khi tôi có cơ hội vượt qua nó. Thật khó chịu khi có điều gì đó không thực sự ổn. Và nếu đúng như vậy thì nó cũng không kéo dài đâu.

I knew enough about neuroscience and anxiety to know what was happening.

Tôi đã biết đủ về khoa học thần kinh và lo lắng để biết được chuyện gì đang xảy ra.

Negative thoughts are a protective pattern that come from scanning our environment for potential threats.

Những suy nghĩ tiêu cực là một phương thức bảo vệ xuất phát từ việc tìm kiếm những mối đe dọa tiềm tàng trong môi trường sống của chúng ta.

Our ancestors were wired this way to survive, thankfully, and we are probably in the first generation that can even talk about the word “abundance,” at least in this part of the world. The intergenerational trauma of feeling unsafe is in the recent past and runs deep in our DNA, especially for women.

May mắn thay, tổ tiên của chúng ta đã dùng cách này để tồn tại, và chúng ta rất có thể là thế hệ đầu tiên có thể được biết đến từ “giàu có”, ít nhất là một phần của thế giới. Những tổn thương di truyền qua các thế hệ của cảm giác không an toàn đã xuất hiện trong quá khứ và ăn sâu vào DNA của chúng ta, đặc biệt là đối với phụ nữ.

But even armed with all the knowledge of trauma and all the best practices of breathing, meditation, and yoga, there was still a missing link.

Nhưng ngay cả khi được trang bị tất cả kiến ​​thức về chấn thương và tất cả các phương pháp thở, thiền và yoga tốt nhất, thì vẫn còn một mối liên hệ bị thiếu sót.

My worries seemed trivial given the war that was raging in the world. It seemed self-indulgent to want more, to even consider that this was not enough. Even when it felt enough, it was because all the factors were lining up in that moment, but it felt precarious, like a house of cards—even though I knew it wasn’t.

Những lo lắng của tôi dường như khá tầm thường khi mà chiến tranh đang hoành hành trên thế giới. Dường như là quá buông thả khi cứ muốn nhiều hơn, hoặc thậm chí cho rằng như vậy là chưa đủ. Ngay cả khi tôi cảm thấy đã đủ đầy, bởi vì tôi đã có mọi thứ vào lúc đó, nhưng đó là một cảm giác rất bấp bênh, giống như một ngôi nhà làm từ những quân bài — mặc dù tôi biết là không phải như vậy.

All the self-help books promised I could “reach for my dreams” and “have my best life ever” if I only changed my habits and my mindset and lived like I thought all the people around me were.

Tất cả các cuốn sách tự lực (self-help) đều hứa hẹn rằng tôi có thể “chạm tới những ước mơ” và “có cuộc sống tốt đẹp nhất từ ​​trước đến nay” chỉ cần tôi thay đổi những thói quen và suy nghĩ của mình và sống cách mà tất cả những người xung quanh tôi đã sống.

In fact, I was so busy working on my life that I felt exhausted and still felt like I wasn’t doing or giving enough. Even when deciding what charity to donate to, to help those in need, I felt like I had to choose the “right” one!

Trên thực tế, tôi quá bận rộn với cuộc sống của mình đến mức tôi cảm thấy kiệt sức mà vẫn cảm thấy mình làm chưa đủ hoặc chưa cống hiến đủ. Ngay cả khi quyết định quyên góp cho tổ chức từ thiện nào, để giúp đỡ những người gặp khó khăn, tôi cũng luôn cảm thấy mình phải chọn sao cho “đúng”!

It was through my work with people in chronic pain that one day something shifted. I was teaching about the difference between acceptance and giving up in the search for a cure, and I said something like “It’s not so much what you are doing but how you are doing it.”

Chính nhờ công việc của tôi với những người bị đau mãn tính mà vào một ngày nọ, có điều gì đó đã thay đổi. Tôi đang dạy về sự khác biệt giữa việc chấp nhận và từ bỏ trong việc tìm kiếm phương pháp chữa trị, và tôi đã nói những điều như "Điều quan trọng không phải là bạn làm được nhiều thế nào mà quan trọng là cách bạn làm mọi việc."

Doing something from a place of pressure and intensity, with a worry about making a mistake or not getting it right, creates fear. Fear creates more fear in the end, and it creates pain.

Làm một việc gì đó ở một vị trí có áp lực và cường độ cao, với nỗi lo lắng về việc mắc sai lầm hoặc làm không đúng, sẽ tạo ra sự sợ hãi. Cuối cùng, nỗi sợ hãi này sẽ tạo ra thêm các nỗi sợ hãi khác, và nó gây ra nỗi đau.

My inner perfectionist gasped and took a step back. She was outed.

Con người cầu toàn trong tôi sẽ thở hổn hển và lùi lại một bước. Cô ấy đã bị loại.

Not only did I see how my inner perfectionist had been running the show, I knew that if I wanted to negotiate with her, I was going to have to come from a different energy other than “getting this right.”

Tôi không những đã thấy Con người cầu toàn trong mình đã điều khiển mọi việc như thế nào, tôi còn biết rằng nếu tôi muốn thương lượng với cô ấy, tôi sẽ phải có những năng lực khác ngoài việc “làm đúng mọi thứ”.

She had helped me; she had worked so hard to stay on top of everything and got me through some tough times.

Cô ấy đã giúp tôi; cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để luôn dẫn đầu trong mọi việc và giúp tôi vượt qua một số thời điểm khó khăn.

She had guilted me when I felt like a bad mother, a bad friend, a less-than therapist, or a mediocre spouse and showed me all the ways I could be better. She even lent her expertise to my family, telling them how they should behave, what they should eat and not eat, and how they should conduct their lives.

Cô ấy đã đổ lỗi cho tôi khi tôi cảm thấy mình là một người mẹ tồi, một người bạn tồi, một nhà trị liệu kém cỏi, hay một người bạn đời tầm thường và đưa ra mọi cách để có thể giúp tôi trở nên tốt hơn. Cô ấy thậm chí còn dùng những kiến ​​thức chuyên môn của mình đối với gia đình, luôn bảo họ nên cư xử như thế nào, họ nên ăn gì và không nên ăn gì và họ nên ứng xử ra sao.

This was sometimes done directly, but she also worked coercively behind the scenes through people-pleasing, manipulation, and other passive-aggressive behaviors.

Việc này đôi khi được thực hiện một cách trực tiếp, nhưng cô ấy đôi khi cũng buộc phải làm mọi việc một cách bí mật như là việc làm hài lòng mọi người, thao túng hành vi và các thói quen thụ động khác.

She was based in fear and shame as a trauma response, learned early on in my childhood years, that told me my authentic self was clearly not good enough. So I employed her services to keep me safe, help me fit in at school, get good marks, and be an all around “good girl” on the outside. But the inner pressure of a perfectionist is unbearable and soon morphed into an eating disorder when life felt out of control.

Cô ấy coi nỗi sợ hãi và xấu hổ như một phản ứng hậu chấn thương, tôi đã học được từ rất sớm trong những tháng năm thơ ấu của tôi, rằng bản thân tôi rõ ràng là không đủ tốt. Vì vậy, tôi đã dùng các dịch vụ của cô ấy để giữ an toàn cho bản thân, giúp tôi thích nghi ở trường, đạt điểm cao và trở thành một “cô gái ngoan” ở bên ngoài. Nhưng áp lực từ bên trong của một người theo chủ nghĩa hoàn hảo khiến tôi không thể chịu đựng được và nhanh chóng chuyển thành chứng rối loạn ăn uống khi cảm thấy cuộc sống bị mất kiểm soát.

Many of us live in a nasty triangle that can be difficult to see and even more difficult to disrupt. It goes: shame-inner critic-perfection, and it balances itself precariously inside our mind and body leaving its imprint of “not good enough” to guide our lives.

Nhiều người trong chúng ta đang sống trong một tam giác khó chịu có thể khó nhận thấy và thậm chí còn khó hơn nếu muốn phá vỡ nó. Đó là: Sự xấu hổ - Những lời chỉ trích từ bên trong - sự hoàn hảo, và nó tự cân bằng một cách bấp bênh bên trong tâm trí và cơ thể của chúng ta, để lại dấu ấn “không đủ tốt” trong khi định hướng cuộc sống của chúng ta.

This is compounded by a culture that primes us to feel like we’re not okay and there is always something to buy, change, or fix, because it is not normal to just be okay.

Điều này càng trở nên trầm trọng hơn bởi một nền văn hóa hoàn hảo khiến chúng ta luôn cảm thấy mình không ổn và luôn có thứ gì đó cần mua, thay đổi hoặc sửa chữa, bởi vì nểu mọi thứ chỉ ổn thôi thì không đủ.

Even though my trauma happened decades ago, the vestiges remained. I could not quite relax into my life without something or someone, mostly myself, feeling “not quite good enough.” I also found this same core belief to be at the root of many if not all of my clients’ struggles with anxiety, depression, and chronic pain.

Cho dù chấn thương của tôi đã xảy ra cách đây hàng chục năm, nhưng các dấu vết của nó vẫn còn tồn tại. Tôi không thể hoàn toàn thoải mái trong cuộc sống của mình mà không có thứ gì đó hoặc ai đó, chủ yếu là bản thân tôi, cảm thấy “không đủ tốt”. Tôi cũng nhận thấy niềm tin cốt lõi tương tự này là gốc rễ của nhiều người, nếu không muốn nói là tất cả các khách hàng của tôi, những người đang phải đấu tranh với sự lo lắng, trầm cảm và chứng đau mãn tính.

It was the constant feeling of being here but wanting to be… somewhere or someone else. A knee-jerk resistance to life or an inability to truly sink into all life has to offer without finding fault or a hiccup somewhere. Or worse, thinking that I had to earn my worth by doing more and being more, and all without effort!

Đó là cảm giác thường trực của việc tôi đang ở đây nhưng lại muốn mình ở… một nơi nào đó hoặc với một ai đó khác. Một phản ứng tự phát với cuộc sống hoặc không có khả năng thực sự hòa mình vào cuộc sống mà không tìm thấy lỗi hoặc một sự trục trặc ở đâu đó. Hoặc tệ hơn, luôn nghĩ rằng tôi phải có được giá trị của chính mình bằng cách làm nhiều hơn và nhiều hơn nữa, và mọi việc đều chưa đủ nỗ lực!

Not. Good. Enough.

Không. Đủ. Tốt.

Not good enough for what? For whom? This is an unanswerable question because it is a lie. But it is one thing to know that and another to let my inner perfectionist know I was safe now and she could take a backseat because, well, I’m good enough.

Không đủ tốt để làm gì? Cho ai? Đây là một câu hỏi không thể trả lời được bởi vì nó là một lời nói dối. Nhưng biết được điều đó là một chuyện và để cho con người cầu toàn bên trong tôi biết rằng tôi lúc này đã hoàn toàn ổn và cô ấy có thể rút lui bởii vì tôi đã đủ tốt rối, đó lại là chuyện khác.

I thought about the times I felt free and at peace.

Tôi nghĩ về những khoảng thời gian tôi cảm thấy tự do và bình yên.

I thought about the people I knew whose lives had the biggest impact on me.

Tôi nghĩ về những người tôi biết, những người mà cuộc sống của họ có ảnh hưởng lớn nhất đến bản thân tôi.

I had a chat with my future self twenty years from now about the qualities she had, how she moved, and what she valued.

Tôi đã có một cuộc trò chuyện với tương lai của mình trong hai mươi năm sau về những phẩm chất mà cô ấy có, cách cô ấy vận động và những gì cô ấy đánh giá cao.

And it came down to a word: simplicity.

Và tôi rút ra một từ: sự đơn giản.

Here is where I had to tread carefully. My inner perfectionist would make finding simplicity very, very complicated and approach it with an all-in attitude, as she did everything: live in a tiny house, two chairs, two sets of cutlery, and a bed.

Đây là lúc mà tôi đã phải bước đi một cách cẩn thận. Con người cầu toàn trong tôi sẽ khiến việc tìm kiếm sự đơn giản trở nên vô cùng phức tạp và tiếp cận nó với thái độ toàn tâm toàn ý, như cô ấy đã làm mọi việc khác: sống trong một ngôi nhà nhỏ, hai chiếc ghế, hai bộ dao kéo và một chiếc giường.

No, there had to be another way, an easier way.

Không, phải có một cách khác, một cách đơn giản hơn.

It turns out, it was the easiest way possible: Embrace what is here now.

Hóa ra, đó là cách dễ dàng nhất có thể: Hãy nắm lấy những gì bạn có ngay lúc này.

What if everything was good enough, just as it is, in this moment? What if I was good enough, just as I am, in this moment? What if my body, my health, my relationships, all the ways I tried, were just good enough?Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi thứ đều tốt, như nó vốn có, ngay tại lúc này? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đủ tốt, chỉ cần là chính tôi, ngay thời điểm này? Điều gì sẽ xảy ra nếu cơ thể tôi, sức khỏe của tôi, các mối quan hệ của tôi, tất cả những cách tôi đã cố gắng, chỉ là đã đủ tốt?

It felt radical, revolutionary. It felt like I was disrupting all my programming about what it means to live a good life. It was not the energy of giving up or rationalizing that I didn’t deserve more and I should settle for less. It wasn’t even the energy of gratitude or appreciating what I have and how privileged I am.

Đó là một cảm giác mang tính lý trí,cách mạng . Cảm giác như tôi đã phá vỡ tất cả kế hoạch của mình về ý nghĩa của một cuộc sống tốt. Không cần nhiều năng lượng để dành cho việc từ bỏ hay những lý lẽ rằng tôi không xứng đáng nhận được nhiều hơn và tôi nên chấp nhận việc nhận được ít hơn. Cũng không cần phải có nhiều năng lượng để có lòng biết ơn hay trân trọng những gì tôi có và tôi đã nhận được đặc quyền như thế nào.

It was the opposite.

Ngược lại là khác.

Embracing my life as good enough busted the myth of inferiority and superiority that tells us some people are more or less worthy than others. It let me relax into the fact that we are all doing the best we can with what we know at that moment. If I was good enough, then others were too.

Việc chấp nhận cuộc sống của mình đủ tốt đã phá bỏ những lý lẽ cũ về sự thấp kém và vượt trội cho mà chúng ta dùng để phân biệt những người ít nhiều xứng đáng hơn những người khác. Nó cho phép tôi bớt căng thẳng hơn với thực tế rằng tất cả chúng ta đang làm những gì tốt nhất có thể với những gì chúng ta biết tại thời điểm đó. Nếu tôi đủ tốt, thì những người khác cũng vậy.

 

 




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024