Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
24/08/2018 10:08 # 1
hienhien1503
Cấp độ: 25 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 99/250 (40%)
Kĩ năng: 4/20 (20%)
Ngày gia nhập: 04/08/2018
Bài gởi: 3099
Được cảm ơn: 14
Thừa tướng yêu nghiệt sủng thê


Nguồn: DĐLQĐ. Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam…. Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia…. Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! Tiết Tử Bóng đêm ngày càng dày đặc. Trong phòng, ngọn đèn dầu chập chờn. ‘Choang’ một tiếng, chén xứ rơi xuống đất bị chia năm xẻ bảy. “Trong súp có mị dược. Dực, ngươi muốn làm gì??”- Toàn thân Mạch Sương tê liệt, vô lực ngã xuống cạnh bàn, mắt đẹp trợn to, nghi hoặc khó hiểu nhìn người đang đứng đối diện — Hách Liên Dực. Khi uống vào miệng, nàng đã cảm thấy có chút không đúng. “Thái tử ái mộ Tiểu thư đã lâu như vậy nhưng Tiểu thư lại đối với Thái tử lạnh lùng như băng, nay Vương gia thông cảm cho lòng say mê của Thái tử nên dự định muốn kết hợp cho hai người.” Hồng y nữ tử đứng sau lưng Hách Liên Dực mềm mại đáng yêu nói. Nàng vẫn mặc trang phục nha hoàn như cũ nhưng lại không còn một hơi thở thanh thuần động lòng người như trước kia nữa. Trên mặt cũng không có biểu cảm khúm núm, nhát gan. Giờ phút này nàng ta như đã thay đổi hoàn toàn, một chút cũng không giống nha đầu sạch sẽ, đơn thuần mà Mạch Sương từng biết. Toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở yêu mị, nhất là nốt ruồi dưới khóe mắt phải kia, làm tăng thêm vài phần mị hoặc phong tình. Xem ra đây mới thật sự là con người của nàng ta đi. Hay cho một nữ tử giỏi ngụy trang mình thành lương thiện đơn thuần đến vậy. “Văn Thi Dung, ngươi có ý gì ??” Mạch Sương giận dữ hỏi, Văn Thi Dung là nha hoàn đi theo nàng đã được hơn hai năm. Ngày thường, hai người chưa từng phân biệt chủ tớ, đối với nhau như tỷ muội tình thâm. Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy Văn Thi Dung đứng cười nói tự nhiên ở bên cạnh Hách Liên Dực thì nàng đã biết, Văn Thi Dung đây là phản bội nàng. Hai người này có lẽ đã sớm ở sau lưng lén lút tìm cách tống nàng lên giường của Thái tử. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng lại một trận sôi trào. “Nghĩa là qua đêm nay thôi, Tiểu thư người sẽ trở thành nữ nhân của Thái tử.” Văn Thi Dung cười quyến rũ một tiếng nhưng giọng nói lại vẫn ngây thơ như trước. Mạch Sương như rớt vào hầm băng, sắc mặt trắng bệch. “Văn Thi Dung, ta tự nhận là đối đãi với ngươi không tệ, vậy thì tại sao ngươi lại muốn phản bội ta ?” Nàng đau lòng hỏi. “Tiểu thư, ngươi oan uổng cho nô tì, nô tì đây là muốn tốt cho người. Qua tối nay, người tuy không thể làm Vinh vương phi nữa, nhưng mà có thể trở thành Thái tử phi tương lai nha.” Văn Thi Dung che miệng cười duyên. Mạch Sương chợt cảm thấy tiếng cười kia châm chọc và ồn ào vô cùng, lòng chỉ hận không thể tung một chưởng đánh bay Văn Thi Dung. “Hách Liên Dực, lời nàng nói là thật sao?” Nàng nhìn hắc y nam tử tuấn mỹ phi phàm kia, đáy lòng vẫn còn sót lại một tia chờ mong, vẫn hi vọng hắn sẽ nói lời Văn Thi Dung là giả. Hách Liên Dực ngước mắt, con ngươi đen lãnh khốc nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt mĩ của Mạch Sương, lạnh lẽo tuyệt tình mở miệng: “Ừ” Một chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại hoàn toàn đem lòng nàng vùi sâu xuống đáy của địa ngục. Lòng dạ ác độc, ngoan tuyệt của Mạch Sương nổi lên. Tuy cơ thể đau đến khó thở nhưng lại vẫn cố giữ tỉnh táo trên mặt, trong đôi mắt lộ ra kiên cường, khổ sở cười một tiếng: “Thì ra hôm nay ngươi hẹn ta cùng đi Tướng Quốc Tự dâng hương, là vì đã sớm thiết kế ra thế cục này, để tự tay đẩy vị hôn thê của chính mình lên giường của huynh trưởng.” Hôm nay, Hách Liên Dực hẹn nàng cùng đến Tướng Quốc Tự. Trên đường dâng hương, Văn Thi Dung ở sau lưng nàng đột nhiên mất tích. Đến lúc tìm được Văn Thi Dung thì sắc trời cũng đã tối. Tướng Quốc Tự nằm trên đỉnh núi cao nên ban đêm không có phương tiện đi xuống dưới. Hách Liên Dực đề nghị mọi người ngủ lại một đêm, sớm tinh mơ ngày mai sẽ khởi hành trở về. Mạch Sương nhìn sắc trời, suy nghĩ một chút rốt cuộc cũng đáp ứng lời đề nghị của hắn. Tướng Quốc Tự là quốc tự ở Nam Hạ quốc. Hương khói cường thịnh, khách hành hương lui tới đa số đều là quan lại quyền quý. Trong chùa còn chuẩn bị cả phòng khách để cung cấp chỗ ngủ cho các khách hành hương ở lại qua đêm. Hôm nay vừa hay là ngày cúng phật, nên khách hành hương lui tới càng đông, trong đó có cả Thái tử. Người ngủ lại cũng nhiều, phòng khách tựa hồ nơi nào cũng đã có người chiếm cứ. Hách Liên Dực có vài phần giao tình với người chủ trì Tướng Quốc Tự, hắn nói là lo lắng phòng khách có quá nhiều người, sợ sẽ làm kinh động đến Mạch Sương, nên hỏi chủ trì còn nơi nào có thể ngủ lại nữa hay không. Nể mặt mũi của Hách Liên Dực, chủ trì đặc biệt an bài Mạch Sương ở một viện khác. Viện tương đối vắng vẻ, cách phòng khách cũng khá xa, lại có được sự thanh tịnh hiếm có, phong cảnh tuyệt đẹp. Vào bữa tối, nàng ăn mấy món chay trong chùa cùng Hách Liên Dực. Trước đây không lâu, nàng từng một thân một mình đến đây cầu phúc cho Đại ca đang ở đóng quân ở biên cương. Đã từng uống qua canh ở đây và cảm thấy nó cực kì nhạt nhẽo, nàng không tài nào thích uống được. Vừa nãy nàng không định uống một hớp canh kia, nhưng Hách Liên Dực thân là một Vinh vương cao quý, mà lại tự mình bưng canh đến trước mặt nàng, nhìn nàng đầy thâm tình và chờ mong. Nàng không đành lòng phụ tâm ý của hắn, đành cầm lên chén canh trong tay hắn uống. Nhưng nước canh vừa vào miệng nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng, muốn phun ra nhưng cũng đã muộn. Bây giờ nàng đã hiểu, việc Văn Thi Dung mất tích cũng không phải là ngẫu nhiên, mục đích là để kéo dài thời gian cho nàng ngủ lại Tướng Quốc Tự mà thôi. “Hoành huynh ái mộ ngươi nhiều năm như vậy, ngươi đi theo hắn, hắn sẽ không để ngươi chịu ủy khuất đâu.” Lời Hách Liên Dực giống như cây đao, khoét tâm nàng ra từng chút từng chút một, cho đến khi nó nát thành mảnh nhỏ. Nàng đau đớn cực điểm, phẫn nộ đến cực điểm, cũng có cảm giác bị sỉ nhục đến cực điểm. “Chó má!” Mạch Sương giận dữ, nhịn không được phun ra một câu thô tục hoàn toàn không phù hợp với thân phận Vinh vương phi tương lai của nàng: “Hách Liên Dực, ta chính là vị hôn thê của ngươi! Là Vinh vương phi tương lai! Loại lời nói này ngươi cũng có thể phun ra.” Sắc mặt Hách Liên Dực trầm xuống, nhưng không trả lời một câu. Đương triều Thái tử rất được Thánh sủng, nhưng lại không có học thức, không võ công, hoang dâm vô độ, gả cho hắn không khác gì phải nhảy vào hố lửa. Dù nàng không có hôn ước với Hách Liên Dực, cũng nhất quyết sẽ không gả cho Thái tử. “Mạch Sương, ngươi cho rằng mình vẫn còn có thể trở thành Vinh vương phi sao? Hừ, đừng có nằm mơ, chỉ cần qua đêm nay thôi, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở thành Vinh vương phi nữa đâu.” Văn Thi Dung khinh miệt nói. “Câm miệng!” Lời nói của Văn Thi Dung khiến Mạch Sương tức giận vô cùng, nàng không chút suy nghĩ cầm lên chén trà trên bàn phóng mạnh về phía Văn Thi Dung. Nàng ta né tránh không kịp, cái trán bị nện trúng, máu nhanh chóng tuôn ra. Mặt Văn Thi Dung biến sắc, muốn xông lên đánh Mạch Sương, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Hách Liên Dực bắn tới. Suy nghĩ một chút, nàng mới miễn cưỡng dừng bước chân. Mạch Sương dẫu gì cũng là người để dâng tặng cho Thái tử, nếu nàng dám ra tay đả thương Mạch Sương, Văn Thi Dung nàng có thể gặp chuyện không may. “Biến, ngươi biến cho ta….” Mạch Sương một khắc cũng không muốn nhìn thấy Văn Thi Dung, chỉ muốn nàng ta lập tức biến mất ngay trước mắt. Nhưng sau khi hô lên tiếng, Mạch Sương lập tức nhận ra không đúng, nàng thế nhưng lại nói không ra lời. Thì ra trong canh không những bỏ mị dược, còn trộn chung với cả ách dược. *Ách dược: dược câm. Tôt, tốt, tốt, thật sự là đủ ngoan độc, đủ tuyệt tình! “A, ngươi nói không ra lời có phải không?” Tay Văn Thi Dung che cái trán bị thương, cười dữ tợn một tiếng: “Đừng tưởng thân phận ngươi tôn quý thì sẽ không ai có thể làm gì được ngươi, nói cho ngươi biết, qua tối nay thôi, toàn bộ dân chúng Nam Hạ quốc sẽ biết đến Mạch Sương ngươi, muội muội mà Định quốc hầu Mạch Chiêu Nam yêu thương nhất, Vinh vương phi tương lai, lại không biết liêm sỉ trèo lên giường của Thái tử.” Mạch Sương lại tức giận đến cả người run rẩy, hai mắt tuyệt đẹp mang theo đau thương và tuyệt vọng nhìn Hách Liên Dực đang đứng thờ ơ lạnh nhạt ở một bên: “Ngươi…..thật sự…..là tuyệt tình như thế sao?” Cổ họng nàng đau đớn đến cực điểm, giọng nói bị tàn phá mà khàn khàn, rất là khó nghe. “Bản vương đối với ngươi chính là tuyệt tình như vậy, nhưng ngươi cũng không nên trách bản vương, muốn trách thì trách ngươi là nữ nhân mà Thái tử thích.” Hắn lạnh như băng nói. Mạch Sương cười khổ một tiếng: “Vậy ngươi….đã từng……thích…..” Chữ ta cuối cùng nàng rốt cuộc cũng nói không ra lời. Thiên hạ đồn rằng Vinh vương Hách Liên Dực văn thao võ lượt, khí thế hiên ngang, là phu quân trong mơ của vô số các cô nương ở Hạ Thành. Lần đầu tiên gặp mặt, hắn tuấn mỹ phi phàm, nói năng đúng mực, khiến nàng liền mở lòng cho phép hắn tiến vào tâm hồn thiếu nữ của chính mình. Lúc hắn hướng Hoàng thượng xin thánh chỉ tứ hôn cho hai người bọn họ, nàng đã cho rằng hắn thích nàng, nàng cuối cùng cũng tìm thấy người phu quân kiếp này của mình. Nhưng bây giờ, nhìn gò má tuấn mỹ mà lạnh nhạt của Hách Liên Dực, hiểu ra hắn chưa từng thích nàng, thời khắc đó tâm như tro tàn. Nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói hắn không thích nàng, để cho nàng đau triệt để, về sau nhất định không được sinh ra ảo tưởng với hắn lần nữa. “Chưa từng.” Hắn nhàn nhạt trả lời. Hắn như không muốn phải nhìn ánh mắt đau thương mà quật cường kia của nàng nữa, dứt khoát kéo Văn Thi Dung ra ngoài, thuận tiện khóa cửa lại. Nàng trơ mắt nhìn bóng lưng hắn biến mắt ở phía cửa, cười lạnh một tiếng, Hách Liên Dực, hôm nay ngươi khiến ta thống khổ như thế này, ngày khác ta nhất định sẽ hoàn trả lại tất cả! Trong phòng chỉ còn lại mình Mạch Sương, nàng gỡ một chiếc vòng tay trên tay xuống. Bên trong vòng tay có ẩn giấu cơ quan, nàng mở cơ quan, lấy một viên thuốc giải bách độc bên trong ra, nhanh chóng nuốt vào. Nàng chưa bao giờ để lộ ra chỗ đặc biệt của chiếc vòng tay này trước mặt Văn Thi Dung, Văn Thi Dung ngàn vạn lần không ngờ tới trên người nàng lại có giấu thuốc giải bách độc. Nhưng mà, cái tên giải bách độc cũng không có nghĩa là có thể giải được tất cả các loại độc trên thế gian này, nên sau khi nàng uống thuốc, dược chỉ giải được độc mị dược, nhưng không cách nào giúp nàng nói chuyện lại được. Cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, một nam tử mặc cẩm y ngọc phục xông vào. “Sương mỹ nhân, bản Thái tử thấy ngươi cũng thật khổ.” Đôi mắt Thái tử đục ngầu, đắm đuối nhìn chằm chằm Mạch Sương. Nàng bị ánh mắt như vậy phóng tới trên người mình, toàn thân rất không thoải mái. Lưng hắn có chút còng xuống, giang ra hai cánh tay, như con gà mái mẹ bổ nhào về phía nàng: “Sương mỹ nhân, bản thái tử đêm nay sẽ dùng ngươi thật tốt.” Bây giờ, Mạch Sương ngoài không thể mở miệng ra nói chuyện, mị dược trong cơ thể đã được loại trừ. Nhìn thấy Thải tử vọt tới, nàng đè cảm giác nén phẫn nộ và bị sỉ nhục xuống trong lòng, đứng yên tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quyền. Trước một khắc Thái tử sắp chạm vào nàng, nàng không do dự mà vung quả đấm về phía hắn. Lực đạo bình thường không thể so sánh với một quyền này, Thái tử còn chưa kịp phát ra tiếng gọi, đã bị một quyền này đánh choáng, té ngã trên mặt đất. Đánh ngã Thái tử, Mạch Sương thầm vận nội lực, bay ra cửa sổ. Định đến phía sân đằng xa kia, nhưng ban đêm, gần đây không có nhiều người, ngay cả hô lên cứu mạng cũng chỉ sợ gọi tới toàn là người của Hách Liên Dực. Nghỉ lại, nàng liền chạy dọc theo con đường mòn hẻo lánh gần nhất để xuống núi. Nàng biết rõ một khi Hách Liên Dực phát hiện ra nàng chạy trốn, chắc chắn sẽ đuổi theo, cho nên một khắc nàng cũng không dám chậm trễ, dùng hết khí lực chạy. Chỉ cần xuống được núi, Hách Liên Dực sẽ không dám công khai động tay động chân với nàng. Phía trước là một khu rừng trúc, muốn xuống được núi phải đi qua. Bóng đêm ngày càng nồng đậm, bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lá trúc tuôn rơi trong gió đêm. Không gian rừng trúc lờ mờ, một bóng đen như ảo ảnh xuất hiện trước mặt nàng, mang theo loại hơi thở nguy hiểm mãnh liệt. Cảm giác xấu lập tức vọt lên trong lòng, nàng nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi rừng trúc. Bóng đen kia đổi hướng xông thẳng về phía nàng, khẽ dựa gần một chút rồi chộp lấy nàng từ phía sau. Nàng nhạy cảm phát giác được có nguy hiểm đánh tới, nhanh chóng lách mình né ra đằng sau người nọ, đồng thời cũng ra tay từ phía đó. Nàng chạm vào vật gì đó cương cứng trên người hắn, tiện tay giật ta, mà hắc y nhân cũng ra tay ngay lúc này, một chưởng đánh bay nàng. Mạch Sương ngã trên mặt đất, nhìn mảnh ngọc bội màu đỏ trong tay. Trên bề mặt ngọc bội có khắc hình một đóa hoa không biết tên, giống như tường vi, nhưng nhụy hoa tuyết trắng lại giống như vết tích của giọt nước mắt. Chất ngọc thượng cấp, thông thấu ôn nhuận, cộng thêm chất liệu là loại hồng ngọc hiếm thấy, vừa nhìn đã biết là đồ nhà bình thường không thể cầm nổi. Dưới ánh trăng, nàng phát hiện người nọ che mặt, thân hình cao ngạo, tản ra khí thế uy nghiêm vô hình. Thoạt nhìn, hắn giống như là cấp trên tay cầm trọng quyền, không giống như người Hách Liên Dực phái tới. Hắn rốt cuộc là ai, nàng muốn mở miệng hỏi, bất đắc dĩ lại không thốt ra được lời nào. Ngươi nọ phát hiện nàng lấy đi ngọc bội của hắn, như bị chọc giận, nhanh như gió vọt tới trước người của nàng. Ra tay, nhanh chóng mà tàn nhẫn. Nàng tránh né không kịp, cuối cùng bị một chưởng đánh choáng, ngã vào trong ngực hắc y nhân. Trước khi ý thức của nàng hoàn toàn lâm vào mơ hồ, nàng ngửi được một mùi hương nhang hết sức đặc biệt trên người hắn, không hẳn là dễ ngửi. Điều này càng khiến Mạch Sương suy đoán theo chiều hướng thân phận người này tôn quý phi phàm. Gió đêm khiến lá rụng bay múa đầy trời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng dần bị mây đe che lấp, lúc mây bây qua đi, trăng đột nhiên hóa thành một màu đỏ rực, như bị ai đó cố ý nhuộm thành huyết nguyệt.


Cuộc sống giống như bông hoa hồng

Vẽ đẹp luôn đi cùng với gai.

Facebook: Nguyenhien

Gmail: nguyenhienduong2k@gmail.com


 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024