Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
30/11/2022 19:11 # 1
hienhien1503
Cấp độ: 25 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 99/250 (40%)
Kĩ năng: 4/20 (20%)
Ngày gia nhập: 04/08/2018
Bài gởi: 3099
Được cảm ơn: 14
Món quà


Những anh xe ôm là một, ca ve là hai, thằng nghiện là ba, ăn mày là bốn... đó là những kẻ có biệt tài trong việc kêu khổ, mục đích chính của họ là đánh vào lòng trắc ẩn, thương người để mà xin tiền em biết chưa, không khéo em cũng bị lừa rồi đấy.

***

Đang ngồi xem lại sổ sách cuối kỳ thì có tiếng xe máy đi vào trong sân, con Mi lu trong cũi sủa ông ổng. Tôi ngó ra thấy một cậu thanh niên dừng xe máy giữa sân, phía sau là một phụ nữ bế theo một đứa trẻ. Vừa thoáng thấy tôi người thanh niên đã reo lên vồn vã:

- Chị Yến! Ôi em hỏi thăm mãi mới tìm được tới đây, may quá chị có nhà.

Tôi còn đang ngỡ ngàng chưa nhận ra cậu ta là ai thì cậu ta tiếp luôn:

- Em là cậu xe ôm mà chị đã cho tiền lần trước đây! Còn đây là vợ con em chị ạ!

- Ồ thì ra là cậu! Chị nhớ rồi ! Ôi cậu đi xe máy từ nhà lên đây à ? Tìm nhà chị chắc vất vả quá nhỉ ? Nào ta vào nhà đi !

Tôi pha nước mời hai vợ chồng rồi quay sang hỏi cô vợ:

- Thế em đi chữa bệnh giờ bệnh tình thế nào rồi ?

- Dạ cảm ơn chị, nhờ có chị giúp đỡ, sau 3 tháng điều trị tích cực giờ em đã bình phục như thường rồi chị ạ ! Hôm nay gia đình em tìm lên gặp chị là để cảm ơn chị đã giúp đỡ em chữa được khỏi bệnh ạ !

- Ôi thế này chị cũng rất mừng cho vợ chồng em !

Câu chuyện xảy ra cách đây đã hơn một năm...

mon-qua

...Hôm đó tôi vừa từ xe ca bước xuống thì đám xe ôm xúm lại chèo kéo, bản tính không thích bị làm phiền và cũng là cảnh giác với các chiêu trò của những kẻ lưu manh thường hay lợi dụng sự chen lấn để móc túi, trộm cắp của khách nên tôi lắc đầu từ chối tất cả đám xe ôm ngay cổng bến. Giờ này xe buýt về thị trấn K cũng đã hết không còn chuyến nào.Tôi đi bộ một đoạn chừng hơn trăm mét thấy một thanh niên người cao gầy đang ngồi chờ khách, tôi liền gọi bảo:

- Cậu chở tôi đến thị trấn K. Đường đi hơi khó, cậu chú ý chạy nhanh nhưng không được ẩu nhé !

Chàng thanh niên thấy có khách, mắt cậu ta sáng lên không dấu nổi niềm vui sướng. Cậu ta vội vã lấy mũ bảo hiểm đưa tôi đội rồi nói:

- Chị yên tâm em sẽ chạy cẩn thận ạ !

Xe bắt đầu chạy tôi liền hỏi:

- Về đến K mất khoảng bao lâu em?

- Dạ cũng tầm khoảng tiếng rưỡi chị ạ!

- Thế nhà cậu ở đâu?

- Dạ nhà em mãi dưới quê. Những ngày nông nhàn em đi chạy thêm kiếm tiền nuôi vợ con chị ạ! Chả nói giấu gì chị vợ em bị bệnh đi lại rất khó khăn, con lại bé nữa.

- Vợ em bị bệnh thế nào? Lâu chưa?

- Dạ cũng hơn 2 năm rồi chị ạ, cũng tại em nghèo quá không có tiền chữa chạy kịp thời nên sau khi sinh con được nửa năm thì bệnh nặng ra thế. Mới đầu là bệnh viêm đa khớp sau rồi dẫn đến teo cơ.

- Vậy em ở cùng với ông bà không?

- Trước đây em ở cùng, nhưng sau khi nhà em sinh cháu và bị bệnh như thế bố mẹ em đã bắt em bỏ vợ, nhưng thương vợ con em không nỡ bỏ, chính vì lẽ đó mà bố mẹ em mắng chửi em thậm tệ, cho là em ngu đần, để rồi cả đời phải nuôi báo cô vợ liệt không ngóc đầu lên được với làng xóm. Hết khuyên can, chửi mắng, em vẫn không nghe nên bố mẹ em từ chúng em và đuổi ra ngoài ở. Vậy là em phải xin đất bên nhà ngoại dựng hai gian nhà nhỏ để vợ con ở. Được cái gần ông bà ngoại nên ông bà cũng giúp chúng em nhiều. Ở nhà em cấy 6 sào lúa thời gian nông nhàn em lên thành phố chạy xe kiếm thêm chị ạ. Chiếc xe này cũng là tiền bố mẹ vợ cho em vay để mua đấy. Khi đuổi em ra ở riêng bố mẹ em không cho em một xu nào cả.Vẫn biết bố mẹ làm thế cũng là thương và lo cho tương lai của em. Nhưng em thấy nếu nghe theo thì mình mang tội bất nhân, bất nghĩa với vợ con, em không thể làm thế được chị ạ!

- Em nghĩ vậy là rất đúng, em quả là một người đàn ông tốt. Chả gì thì vợ em cũng đã sinh con cho em, ai lại vì bệnh tật mà từ bỏ nhau chứ. Thế vợ con em ở nhà thì ai chăm sóc?

- Dạ hai mẹ con ở với nhau, vợ em vẫn làm được mọi việc nhà, nấu nướng, giặt rũ...chỉ tội phải đi xe lăn thôi chị. Có khó khăn gì thì gọi ông bà ngoại hoặc mấy chị gái sang giúp ạ.

- Em đi xe ôm thế này mỗi tháng gửi về cho vợ được bao nhiêu?

- Dạ cũng tùy, tháng nào nhiều, chi tiêu dè xẻn thì được 5 triệu còn thường chỉ được 3 triệu thôi chị ạ ! Giờ đông người chạy xe kiếm được khách quả là khó lắm chị ạ ! Vả lại em không dám tranh giành khách, đám xe ôm trong khu vực bến xe hung hãn lắm chị ơi ! Họ sẵn sàng vác dao, vác gậy đánh ngay khi mà thấy ai đấy muốn tranh khách của họ. Nên em cứ ngồi ngã ba, ngã tư, ai gọi thì đi, không quen chèo kéo giành giật với người khác nên khách cũng ít.

- Thời buổi làm ăn khó khăn, kiếm tiền cũng khó thật. Nhưng thôi có phúc khác có phần, cứ làm ăn chân chính, hiền lành rồi em sẽ gặp điều tốt, đừng ngại.

- Vâng em cũng nghĩ thế. Cuối tháng này là sinh nhật vợ em, em định bụng cố chạy và dành dụm mua cho vợ em chiếc váy, phụ nữ ai cũng thích mặc đẹp phải không chị? Nghĩ mà thương nó quá. Từ ngày lấy nhau đến giờ em cũng chả sắm sửa được gì cho vợ cả. Trước kia nó cũng xinh gái, dáng cao, da trắng, hiền lành, chịu khó...Cũng bởi lấy em nghèo quá mà nó khổ, ốm đau thế mà không có tiền chữa chạy. Năm ngoái em đưa nó lên Hà Nội khám, bác sỹ bảo khả năng chữa khỏi là có thể bởi vợ em còn trẻ, năm nay mới 25 tuổi chị ạ ! Nhưng số tiền họ nói lên đến nửa tỷ, với số tiền nhiều như vậy thì em đành bó tay. Dù biết bệnh để càng lâu, càng khó chữa. Em cứ ước giá mình có được số tiền ấy chữa cho vợ khỏi bệnh thì có đói khổ mấy em cũng vui chị ạ !

Ngồi sau xe nghe cậu ta kể mà lòng tôi thật sự thấy ái ngại và thương cảm cho hoàn cảnh của cậu ta. Tôi không giàu có nhưng cũng là một doanh nhân. Tôi cũng đã có nhiều chuyến đi làm từ thiện cho đồng bào bão lụt miền Trung và Tây Bắc, đã từng chứng kiến nhiều cảnh ngộ thương tâm. Nên tôi cũng rất dễ mủi lòng trước những cảnh đời như của vợ chồng cậu xe ôm này. Tôi cho rằng cô vợ cậu xe ôm này thật là người có phúc lớn vì đã lấy được một người chồng tốt đến thế. Một người chồng sẵn sàng làm mọi việc để chăm lo cho vợ bệnh tật, yêu thương vợ hết lòng. Xã hội giờ tìm được người tốt như cậu ta quả là hiếm! Ngay lúc đó trong đầu tôi hình thành một kế hoạch. Khi xuống xe, tôi rút ví đưa cho cậu ta 1 triệu và bảo:

- Chị không có nhiều giúp em, nhưng chị nghe em kể về hoàn cảnh của mình như thế chị rất thương, chị đưa em số tiền này nhờ em thay chị mua tặng cho vợ một chiếc váy. Chị cũng mong vợ em sẽ khỏi bệnh và các em sẽ hạnh phúc !

Thấy tôi đưa nhiều tiền thế cậu ta trố mắt ngạc nhiên, rồi lắc đầu quầy quậy nói:

- Em cảm ơn chị có lòng tốt giúp đỡ em. Nhưng với số tiền nhiều vậy em không dám nhận đâu ạ !Tiền xe chỉ có 100 nghìn thôi mà !

- Tôi nói rồi. Đây là tiền tôi cho vợ cậu chứ tôi có cho cậu đâu! Còn bây giờ, em cho chị số điện thoại và họ tên, địa chỉ của em và vợ để sau này nếu có dịp đi qua chị sẽ vào thăm.

Phải mất đến chừng 10 phút tôi mới thuyết phục được cậu ta cầm số tiền và ghi địa chỉ cho tôi, cậu ta cứ khẩn khoản mời tôi có dịp thì ghé thăm gia đình để vợ chồng tạ ơn !

Quả thật suốt chuyến đi ấy tôi cứ bị ám ảnh bởi câu chuyện của cậu xe ôm. Tôi mang chuyện đó về nhà kể lại cho chồng tôi, nghe qua anh bảo tôi:

- Già đời như em mà sao dễ tin người đến thế? Những anh xe ôm là một, ca ve là hai, thằng nghiện là ba, ăn mày là bốn... đó là những kẻ có biệt tài trong việc kêu khổ, mục đích chính của họ là đánh vào lòng trắc ẩn, thương người để mà xin tiền em biết chưa, không khéo em cũng bị lừa rồi đấy.

- Không thể thế được, ai thì em có thể nghi ngờ, nhưng cậu này thì không thể, bởi linh cảm cho em biết cậu ta là người tốt.

Khổ thế đấy, xã hội thời nay quá nhiều kẻ lợi dụng vào lòng tốt để vụ lợi, nhiều kẻ táng tận lương tâm còn chăn dắt trẻ con, người tàng tật để đi ăn xin...nên chồng tôi nghi ngờ quả cũng không có gì là quá đáng ! Để chắc chắn tôi nhờ mấy bạn làm ăn quê cùng xã mà cậu xe ôm cho địa chỉ, điều tra tìm hiểu giúp. Chỉ 3 ngày sau tôi đã có thông tin chính xác về gia cảnh của cậu ấy. Cô bạn còn cẩn thận quay cả clip của vợ con cậu ta gửi cho tôi. Vậy là tôi âm thầm đi vận động một số bạn bè, mạnh thường quân vốn đã nhiều lần đi làm thiện nguyện cùng nhau, kết quả chỉ sau hơn một tháng tôi đã gom được 450 triệu và chủ nhật hôm ấy vợ chồng tôi cùng hai người bạn nữa đi ô tô tìm về tận nhà trao số tiền cho gia đình cậu ta trước sự chứng kiến của chính quyền xóm và họ hàng. Vì lý do tế nhị tôi không ghi họ tên của vợ chồng cậu ta. Ngay sau đó cậu đã đưa vợ về viện quân y 108 để điều trị. Cậu ta điện cho tôi nói rằng các bác sỹ bảo khả năng phục hồi của vợ cậu ta là rất cao.

...Và giờ đây sau một thời gian được các bác sỹ bệnh viện 108 nỗ lực chữa trị, vợ cậu ta đã bình phục hoàn toàn. Phải nói vợ chồng cậu ta vui sướng bao nhiêu thì tôi cũng vui sướng bấy nhiêu. Bởi như phật đã dạy: "cứu một mạng người phúc đẳng hà sa". Ngoài trời tiếng ve đã réo rắt gọi hè về. Trong không khí cả nước vui mừng chiến thắng dịch covid tôi cũng rất vui vì đã đem lại hạnh phúc cho một gia đình nghèo khó.



Cuộc sống giống như bông hoa hồng

Vẽ đẹp luôn đi cùng với gai.

Facebook: Nguyenhien

Gmail: nguyenhienduong2k@gmail.com


 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024