Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
06/10/2012 16:10 # 1
xuongrongcodon
Cấp độ: 15 - Kỹ năng: 12

Kinh nghiệm: 75/150 (50%)
Kĩ năng: 1/120 (1%)
Ngày gia nhập: 24/08/2011
Bài gởi: 1125
Được cảm ơn: 661
Radio - Người cũ trên thiên đường


 

  • Lá thư trong tuần: Quên...

Này em, nhìn xem...
 
Cây sinh ra lá, chăm sóc lá, nuôi dưỡng lá rồi lá cũng lạnh lùng bỏ đi cùng cơn gió.

Mây quấn quýt trời cao rồi cũng đến lúc lặng lẽ trôi xa theo chiều gió.

Mưa làm giông làm bão, mưa u ám tâm hồn rồi cũng tạnh đi nhường cho nắng ấm áp bao phủ muôn loài.

Bình minh tươi sáng hé lộ rồi cũng chịu khuất phục trước vòng xoay trái đất mà nhường chỗ cho bóng đêm huyền bí.

Và ớt dù cay cũng ăn cả vỏ.

Chuối có ngọt cũng bỏ vỏ ngoài.

Đó chính là những qui luật của tự nhiên mà không ai trong chúng ta đủ quyền năng để thay đổi. Cũng như vậy, cuộc sống vốn có quy luật của sự đến và đi, của hợp và tan, của yêu và chia ly mà con người vẫn thường gọi đó là LÃNG QUÊN.

 


 
Này em, nghĩ xem...
 
Trái đất không phải hình vuông để em trốn vào những góc cạnh của nó, không phải hình tam giác để em leo lên đỉnh cao mà né tránh sự đời lại càng không thể là hình chữ nhật để em so sánh ngắn dài, cao thấp, hơn thua mà trái đất hình tròn để em đối diện với tất cả và cho những yêu thương được gặp lại lại nhau. Và cũng như vậy, điểm kết thúc của tình yêu cũng chính là nơi bắt đầu của hành trình quên lãng và khi quên lãng được bắt đầu cũng đồng nghĩa với việc em để cho cỗ máy yêu thương lại được vận hành trong trái tim em. Hãy tin rằng, rồi một ngày nào đó yêu thương trong em sẽ được đánh thức từ chính mảnh đất mang tên LÃNG QUÊN.

Này em, cảm nhận xem...
 
Đồng hồ trên tay em vẫn nhảy dây đều đều, tiếng xe cộ vẫn ồn ào bên tai em, cô bán hàng nào có ngưng tiếng rao chào mời, đứa em út đang cười sảng khoái với một bộ phim hài, mẹ em đang chuẩn bị bữa tối, ba em đang lao động vất vả và ngoài kia. Mọi thứ vẫn diễn ra bên em còn em sao lại mãi u buồn vì một kẻ tội đồ mang tên "nỗi nhớ"? Em có biết, cứ mỗi khắc qua đi em còn bầu bạn với "nhớ" chẳng khác nào em mua về cho mình nước mắt, u buồn, ủ dột và đánh mất những niềm vui đang vẫy gọi em ngoài thế giới xinh đẹp ngoài kia. Nhớ nhé em, thời gian có thể không xóa nhòa được tất cả, nhưng thời gian sẽ làm tốt nhiệm vụ của một kẻ thúc giục để em nhận ra, tuổi xuân em đang trôi qua từng khắc, hãy bầu bạn với bình yên để yêu thương giúp em xóa đi phần nào thương tích cho nhung nhớ mang lại, em nhé!
 
Ai đã từng yêu sẽ hiểu rõ độ khó của việc quên và ai đã từng cố quên sẽ hiểu được độ nhảm nhí của câu nói "quên đi cho xong, ngoài kia còn khối người đáng để yêu". Bởi nếu quên là việc dễ dàng thì đã chẳng có biết bao nhiêu người phải thổn thức và thương nhớ. Sẽ không có bài học nào dạy chính xác cách quên, không có phương thuốc nào đẩy lùi nỗi nhớ cũng chẳng có dòng thi ca nào giúp sự nhớ qua nhanh và sự quên kéo đến mà chỉ có trái tim ta nắm chìa khóa duy nhất mà thôi. 
 
Trái tim khờ khạo của ta bắt nhịp yêu thương, tiếp nhận thói quen rồi nạp vào bộ nhớ bao nhiêu là hoài niệm mà có những lúc tưởng chừng như ta không thể thoát ra nhưng điểm khởi đầu cũng sẽ là nơi kết thúc và sự bắt nguồn yêu thương phải là nơi kết liễu nỗi nhớ.

 


 
Và em ơi, nhớ nhé...
 
Đừng nắm vội tay ai khi nỗi nhớ về quá khứ còn ám ảnh em bởi nỗi nhớ của em có thể sẽ là nỗi đau của người khác.

Đừng cứ sống với nỗi nhớ, bởi dẫu nó có đẹp nó cũng là quá khứ, mà đã là quá khứ thì nó mãi không quay về bên em với đúng hình thù xinh đẹp, ngọt ngào của nó ngày xưa đâu.

Và em ơi, đừng lầm tưởng với quên là xóa sạch, quên là khi em gác được nỗi nhớ vào một chiếc hộp trống rồi một ngày nào đó khi e mở lại chúng, chúng sẽ khiến em mỉm cười chứ không phải là bật khóc.
 
Nhớ lấy em nhé, hãy gác lại những hồi ức không đẹp, hãy quên đi những vết thương trong lòng để yêu thương lại trở về với đúng quĩ đạo của nó. Quên khó thật, những không - phải - là - không - được.
 

  • Gửi từ Hoang Ly - napa_hc@

 

Truyện ngắn:

  • Người cũ trên thiên đường

“Này, ra ngoài nhé, đừng đợi cơm”. Lâm dắt xe ra cửa chẳng cần đợi vợ anh đồng ý.Phượng vẫn đang lúi húi trong bếp vội vã ngẩng đầu hỏi: “Anh đi đâu?” Cánh cửa đóng sau lưng anh mang theo cả câu trả lời.

Người ngoài nhìn vào, anh chị luôn hạnh phúc, có chăng người ta góp ý Lâm cái ý ăn ý ở chưa xứng với cô vợ hết lòng vì chồng, có chăng người ta hỏi là hỏi sao mãi anh chị vẫn son rỗi, duy chỉ có chị hiểu, cái nỗi uẩn khúc bên trong. Người ta sống vì đam mê, còn Lâm sống vì trách nhiệm, Lâm tẩn mẩn chăm lo cho chị, hiếm có người chồng nào như anh, từng chút từng chút một, nhưng cái hạnh phúc được làm vợ, làm người đàn bà của anh, anh từ chối không cho cô. Từ ngày về với anh, gần năm nay, ngày nào anh cũng chăm chút từng giấc ngủ cho chị, nhưng chưa khi nào anh ở lại qua đêm trong phòng anh chị, giấc ngủ của anh luôn ở trong phòng làm việc.

Lâm lang thang ngoài đường, cơ man thế nào, anh dông xe ra tuốt ngoài sân bay, đã lâu lắm rồi anh mới chạy xe máy ra ngoài này hóng gió. Nhiều người bạn bảo anh điên, thuốc lúc nào cũng đầy bao, hộp quẹt hàng xịn, nhưng chẳng bao giờ thấy anh hút thuốc. Họ phát hiện, hóa ra Lâm có thú vui tao nhã là đốt thuốc rồi để không, ngắm nó cháy trong tay. Thú vui khác người.

Sự thực thì anh chẳng chủ tâm đến nơi này, nhưng cứ mải miết suy nghĩ, mải miết nhớ. Cái nỗi nhớ trong anh cứ gặm nhấm từng ngày, nó chẳng phải cơn đau đột ngột mà là nhói mỗi lúc một chút. Anh nhớ như in cái ngày anh cũng dông xe máy ra đây_ ngày cô đi. Anh nhớ từng lời cô nói, nhỏ nhẹ nhưng khiến anh không thể quên: “Em không thể cho anh hạnh phúc anh cần, còn trong hạnh phúc của em, không có bóng dáng anh”.

blog radio 254

Mất thời gian dài, anh cố quên cô trong bận rộn công việc, trong những thứ anh hay nói với cô là kế hoạch anh làm cho cuộc sống của anh và cô sau này, nhưng giờ mình anh bước tiếp. Có vẻ anh đã làm được, hay chí ít là cái bề ngoài mọi người nghĩ như vậy, nhưng sâu thẳm trong tim anh, vị trí cô để lại quá lớn.

Điếu thuốc tàn dần trên tay anh..

Anh vẫn nhớ, từng chút, từng chút một, ngày anh nhận cuộc điện thoại ấy, vẫn số máy quen, nhưng giọng của một người lạ, người ta nói cô muốn anh ra đón cô ngoài sân bay, hôm nay cô về nước. Anh dù cố nén mọi thứ nhưng khấp khởi một niềm tin, nhỏ nhoi sau bao ngày xa cách nhưng mạnh mẽ dữ dội.

Đúng giờ ấy, anh có mặt, bao năm, anh vẫn thói quen ấy, thói quen khiến nhiều lúc cô thấy tội nghiệp anh, anh luôn đúng giờ. Nhiều lúc cô cho anh chờ cả tiếng đồng hồ vì cái sự trễ nải của mình, nhưng anh vẫn đợi.

Mỉm cười nhớ lại từng mảnh kí ức, cuối cùng chuyến bay anh đợi cũng đến. Nhưng đợi mãi, chẳng thấy cô, hành khách cứ tan dần theo niềm hân hoan hội ngộ, số người đợi thưa dần mang theo hi vọng nơi anh. Nhấc máy gọi số cô, giọng người lạ kia vang lên ngay: “Chào anh, tôi đang đợi anh ở phòng đợi số 4, ghế số 2, hàng B”.

Tất tả, anh vội vã đến nơi hẹn. Quái, sao chẳng thấy cô đâu, chỉ thấy một cô gái khác đang ngồi đó. Đánh bạo, anh tới bắt chuyện:

“Chào cô. Xin thứ lỗi, tôi là Lâm, có phải tôi vừa nói chuyện với cô không?”

“Chào anh, vâng là tôi. Quả đúng như những gì Lam Anh nói, anh vẫn vậy”.

“Thế Lam Anh đâu rồi?”

 

“Cô ấy…cô ấy ở đây anh ạ”.

 

 

Cô gái nghẹn giọng nhấc cái hộp nhỏ kèm theo một chiếc túi nhỏ trong balo cô đang ôm trước ngực trao cho anh.

Ngày Lam Anh đi, cô khiến anh suy sụp, ngày cô về, anh đón cô trong lặng lẽ. Cô mất đột ngột sau một tai nạn trên đường tới trường, người ta tìm lại mọi thứ cô có, duy chỉ có thông tin về một người tên Lâm, với địa chỉ và số điện thoại lưu rõ ràng, chẳng một dòng nào khác cho gia đình. Đó là lý do họ gọi anh.

Lẽ thường, người ta sẽ khóc, nhưng anh, chẳng còn nước mắt để khóc nữa, anh bật cười, tiếng cười ai oán sầu não. Anh ôm cô, vuốt ve như ngày cô còn nhong nhong trong lòng anh, anh vuốt ve cô mà không sợ cô lảng tráng như lần cuối họ gặp nhau nơi này.

Anh lết về nhà, đặt cô trên giường ngủ của anh như ngày trước cô vẫn ở đó mỗi lúc bên anh. Bây giờ anh mới có thì giờ để ý chiếc túi mới nhận. Đúng là túi của Lam Anh, chỉ khác kích cỡ, nhưng màu sắc là một. Một chút tư trang của cô, một bức thư đề “Gửi ….” Anh biết người nhận, đó là cái tên cô mất bao đêm nghĩ dành cho anh, còn anh, mất bao ngày tháng mới được cô giải thích. Cầm máy gọi sang số của cô, chiếc máy trên bàn vang lên tiếng nhạc và cái tên mà đến tận bây giờ, cô vẫn lưu riêng cho anh.

blog radio 254

Run run, anh đọc từng dòng. Cô viết rất nhiều, tất cả đều cho anh, cô quyết rời anh ngay khi cả hai còn yêu nhau, bởi tại lúc đó cô và anh chưa phù hợp để bước tiếp nhưng anh vẫn cố gắng níu giữ, không chịu buông tay, còn cô, dù đau khổ, vẫn cố giấu mọi thứ, không chia sẻ cùng ai. Cô thương anh tiều tụy nhưng đó là cần thiết cho anh, dù nó khiến chính cô tan nát.

Hơi nóng phả mạnh vào bàn tay, anh giật mình ngó xuống, điếu thuốc cháy tàn từ khi nào, anh quay xe về nhà. Lúc đi, mọi thứ còn lem nhem, giờ đã tối hẳn, thành phố đã lên đèn.

Ngang qua con đường, đang cố phóng nhanh vượt qua đầu xe tải trước mặt, bất chợt anh nghe thấy trong gió tiếng nói văng vẳng bên tai: “Anh này, đi chậm thôi anh”. Anh nhớ câu gắt của Lam Anh mỗi lần anh vội vã. Đã từ lâu, cả hai đều cố chối bỏ, nhưng anh và cô cứ lặng lẽ làm theo những lời mà ngày còn bên nhau, vì ương ngạnh nên chẳng chịu nghe, dù biết nó đúng.

Lâm về nhà, nhẹ nhàng mở cửa, Phượng ngủ gục bên bàn ăn, dù cố nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn tỉnh giấc.

“Anh về đấy à, anh ăn chưa?”

“Chưa, còn em?”

“Em đợi anh về, chờ em nhé, em nấu lại đồ”

Cái lẽ thường, anh chẳng ngồi đợi cô nói nửa câu, sẽ lại chui tọt vào phòng làm việc, kệ cô nấu nướng rồi ới anh ra. Nhưng hôm nay, anh ngồi lại trong phòng ăn. Anh ngắm cái dáng bé nhỏ liêu xiêu bên bếp lửa.

Phượng đến với anh khi trong anh hình ảnh Lam Anh còn quá nhiều, nhưng cô yêu anh, cô yêu cả cái ước mơ giản dị của anh, cô chăm lo không chỉ cho anh mà cho cả gia đình bên anh theo cái cách mà chính anh nhiều lúc muốn cũng chẳng làm được. Từ ngày có cô, cuộc sống của anh thay đổi, cô tẩn mẩn chăm sóc anh, cô yêu anh, yêu anh quá nhiều. Nhưng anh, anh đến với cô, chỉ vì cô đến đúng thời điểm, đúng lúc, vì cô phù hợp là vợ của anh theo chính những gì anh muốn mà người anh yêu không làm được. Ngày cưới, anh biết cô khóc, nước mắt hạnh phúc cũng có, nhưng nước mắt tủi thân cũng nhiều, vì ngày họ về bên nhau cũng chính là ngày cưới anh đã định cùng Lam Anh, chỉ khác năm. Đêm đầu tiên là vợ anh, cô cũng khóc, khóc không phải vì sung sướng được là người đàn bà của anh, mà cô khóc vì sự lãnh đạm anh mang lại. Cô biết anh chưa khi nào quên được Lam Anh, dù nỗi đau để lại dày vò, nhưng tim anh chỉ có mỗi Lam Anh.

blog radio 254

Bữa cơm muộn của hai vợ chồng, anh cứ lẳng lặng ăn uống, bỏ mặc Phượng, mải mê nỗi nhớ Lam Anh. Nghe có tiếng ho húng hắng, anh mới trở lại với thực tại, hình như Phượng ốm, mà cho dù Phượng ốm hay không, anh cũng đâu biết. Bất giác anh cảm thấy mình có lỗi. Phượng sốt thật, cô ốm, ốm vì sức khỏe, ốm vì héo hon đợi chờ anh ban phát tình cảm. Đưa cô về phòng, ngồi bên đợi cô ngủ, Lâm lặng lẽ đi ra, chợt có bàn tay níu anh lại:

“Anh, đêm nay anh ở bên em được không, em sợ”

Thoáng chần chừ, anh nhìn vào đôi mắt van lơn ấy. Đêm nay anh ở lại bên cô, ôm cô thật chặt trong tay, cô run rẩy nằm gọn trong lòng anh. Tiếng thở đều nhịp của cô khiến anh yên lòng.

Sáng sớm, anh tỉnh dậy, lần đầu tiên trong đời anh biết đến việc xin phép nghỉ làm chăm vợ ốm. Mọi người tưởng anh có vấn đề, từ trước đến giờ, cái bản thân anh còn để vợ chăm, giờ anh nghỉ làm chăm vợ, hẳn trời mưa to. Mà quả thật, trời mưa to thật, Phượng cản nhưng anh vẫn đi ra ngoài sắm đồ nấu nướng cho cô, lâu lắm rồi anh mới học cách quan tâm lại người khác. Phượng cứ lặng lẽ theo anh, nhưng sự chân thành của cô hình như đã cảm hóa được trái tim sắt đá nơi anh.

Rồi Phượng cũng khỏe, còn anh cũng quen dần với việc ở lại trong phòng anh chị.

Năm năm sau, anh về thăm tôi, bên cạnh là Phượng cùng cô bé xinh xắn tíu tít bên anh. Tiếng cô bé líu lo nói trong gió: “Cô à, bố mẹ và con ra thăm cô, mẹ bảo tên cô rất đẹp nên đòi bố đặt tên cho con giống cô” - Tôi khóc, muốn nói điều gì đó với anh, nhưng tôi vô hình, nói đâu ai nghe. Anh giờ hạnh phúc bên mái ấm anh cần, còn tôi, tôi vẫn mãi nhớ anh

Nguồn : blog radio



Đừng ngại ngần thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo .... !!! 
 

 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024