Nhớ lại ngày trước, khi các phương tiện truyền thông không phổ biến như bây giờ. Khi mà ta chỉ là một cậu bé vừa tròn 15,16 tuổi..Mọi thứ trôi qua trong mắt ta đều lãng đãng và mang một màu hồng dịu dàng..ta yêu đời, yêu người, yêu cuộc sống như yêu chính bản thân mình vậy..Ta luôn muốn mang lại cho người khác niềm vui, niềm hạnh phúc từ những điều tưởng chừng như giản đơn nhất...
Nhớ lại những lá thư trao nhau qua đường bưu điện, những nét chữ thật mộc mạc, đơn sơ mà vô cùng ý nghĩa.. thú vị nhất là cảm giác đợi chờ và sung sướng khi nhận được.. niềm vui của ta khi ấy sao mà dung dị quá...
Nhớ lại những khi cơn mưa đầu mùa đến.. ta như một cây cỏ dại héo mòn được thỏa chí tắm mát sau những tháng trời nắng hạn, ta tự mỉm cười rồi đưa tay ra nắm giữ từng hạt mưa tí tách.. ta ngước mắt lên để những hạt ngọc trời rơi vào trong khóe mắt.. rồi ta hồn nhiên nhìn lên bầu trời rộng lớn với những sắc màu rực rỡ của cầu vồng... ta thấy sao mà yêu đời đến lạ.
Nhớ những khi ta kịp trao tay ai những cành hồng tỉ muội lặng lẽ, những viên kẹo ngọt ngào trong ngăn bàn, hay đơn giản chỉ là một bài hát thật nồng nàn ta dành riêng cho ai đó.
Nhớ những buổi chiều cuối thu gió lộng.. ta bước một mình trên con đường màu xanh.. ta nhắm mắt nghe tiếng xào xạc của lá cây.. của tiếng chim ríu rít... ta lại mỉm cười.
Nhớ những dòng tin nhắn trao nhau mỗi khi bắt đầu một ngày mới và trước khi chìm vào giấc ngủ.. nhớ những khi ta cuống cuồng lo lắng khi ai đó bị bệnh... không hẹn mà tới... trong tay ta luôn chuẩn bị sẵn một món ăn ngon mà ta tự làm, những viên thuốc đủ màu và những món quà thắm đầy ý nghĩa.
.............
Ừ thì bậy giờ đã qua rồi cái thời tâm hồn ta luôn bay bổng mơ mộng, nào là cơm- áo- gạo- tiền, nào là những nỗi lo toan bộn bề của cuộc sống... chúng đẩy ta ra xa với thế giới lung linh kia...thế giới của những xúc cảm để trở về với thực tại, trở về với chính cuộc sống của mình...
Ta đâu còn thời gian để viết những lá thư tay dễ thương kia, cũng có khi ta bị Internet hóa rồi, giờ cũng chẳng viết được gì...một dòng mail là xong thôi mà. Giờ thì thời gian đâu mà ngắm mây trôi, ngắm mưa rơi hay những vì sao trên trời...Ta mất dần đi thói quen quan tâm, lo lắng, tạo sự bất ngờ ngọt ngào cho người khác...Ta tự hỏi lòng không biết vì sao??
Ừ thì giờ ta không còn lãng mạn...!
Cuộc sống tấp nập thực dụng khiến con người ta ngày càng khô khốc và lãnh cảm... Một ngày trời mưa to, trong lòng lại trào dâng một xúc cảm kì lạ... bỗng dưng ta lại muốn được lãng mạn như xưa... Sống trong những mơ mộng đôi khi lại hay, nó làm mình phần nào quên đi những phức tạp của cuộc đời.
Hãy cứ sống hết mình đi các bạn ạ, hãy làm cho người khác hạnh phúc bằng chính những xúc cảm chân thật, bằng sự ngọt ngào đáng yêu của mình... để sau này dù có thế nào đi chăng nữa thì ta cũng không hối tiếc mà tự hỏi lòng :
'' Ngày xưa ta lãng mạn lắm cơ mà?!....''