Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
12/07/2021 21:07 # 1
vutmaihoa
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 68/200 (34%)
Kĩ năng: 5/20 (25%)
Ngày gia nhập: 03/03/2021
Bài gởi: 1968
Được cảm ơn: 15
Chúng ta...


Trải qua nhiều thăng trầm, nhiều biến cố, cả những bồng bột và nông nổi của tuổi trẻ, chúng ta nhận ra rằng mình đã từng có một cuộc đời như thế. Một cuộc đời đủ để sống, đủ để bằng lòng, đủ để nuối tiếc, đủ để đối diện với chính bản thân mình khi đã bước qua độ tuổi ấy…

Cuộc hành trình 72h nha trang lại bắt đầu với chúng tôi vào một đêm tối không vội vã. Nhưng có lẽ hơi không vui vì hành trình này lại thiếu đi mất một vài người trong chúng ta. Chắc hẳn không ít lần chúng ta đã từng cảm thấy thất vọng về nhau, thậm chí là tuyệt vọng vì cả đống lý do từ vụn vặt đến to đùng… nhưng thôi mỗi người đều có một hoàn cảnh riêng nên chúng ta hãy cảm thông về mọi chuyện đã từng.

Tôi cũng đã từng cảm thấy mệt mỏi với chuyến đi này vì hàng tá công việc đang chồng chất trên vai, suy nghĩ sắp xếp hàng loạt mối quan hệ phức tạp đến rối bời… Nhưng nơi tôi đến nó không phải là nơi vô nghĩa mà là nơi tôi tìm cái tuổi trẻ vô tư cùng lũ bạn, nơi tôi tìm lại cảm giác thân thương qua bao năm tháng tình bạn của chúng tôi xa cách và còn là nơi tôi tìm về với người tôi thương.

“Thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, một khi đã đi qua rồi thì chẳng thể nào quay trở lại. Nó đưa chúng tôi đi xa dần với tuổi trẻ, xa dần với năm tháng bồng bột non nớt thuở mới vào đời”

Ngày chúng ta quay trở lại nơi thân thương khi chúng ta đã từng đến. Cái cảm giác nó dường như vẫn vẹn nguyên như ngày còn thơ bé vì con người, cảnh vật đều vẹn nguyên như vậy. Nhưng chỉ có không gian và thời gian làm chúng ta trưởng thành già nua theo năm tháng.

Thời gian thật sự nó quá nhanh, nhanh như cơn gió thoảng của mùa hè năm ấy. Đưa chúng ta đi gần cả được nữa quảng đường của đời người trong chớp mắt, đưa chúng ta đến nơi chúng ta vững chải, trưởng thành hơn để tìm về không gian của hạnh phúc.

Rồi cái định mệnh khắc nghiệt cũng đưa người bạn của tôi đi tìm về với hạnh phúc, về với người yêu thương rồi cùng nhau xây dựng ngôi nhà và những đứa trẻ. À… Mà có lẽ ai trong chúng ta đều phải tới thời khắc như vậy cả thôi, điều mà tôi muốn nói là tôi vừa vui mà cũng vừa buồn. Vui là người bạn của chúng ta cũng có người thèm “hốt”, vui là bạn mình đã có nơi nương tựa, vững chải trên chặng đường đời bước tiếp. Nhưng buồn là tôi sợ mất đi một người bạn của chúng ta, mất đi cô bạn hồn nhiên năm nào mà chúng ta từng có, mất đi cô bạn nhỏ nhắn xinh xắn khi sự bào mòn của thời gian và gia đình ở đó.

Không biết các bạn trong chúng ta có cái cảm giác này không, nhưng với tôi cái hành trình 72h nha trang nó cũng đem lại cho tôi quá nhiều nỗi cô đọng, buồn bã trong tim. Tụi mình trải qua những ngày vui vội vã, niềm vui chỉ vỏn vẹn trong 72h còn lại nỗi buồn nó cứ da diết, ăn bám sâu thẳm trong tim. Những cảm xúc vui nó nhanh quá có phải không? khi ta được gặp bạn mới, được đi chơi vài chỗ mới cảm xúc vui của bạn mới đem lại sự hồn nhiên như ngày chúng ta còn nhỏ.

Tôi không biết có phải mình là con người chứa quá nhiều nỗi buồn hay quá nhạy cảm với cuộc sống này, vì niềm vui nhỏ nhoi theo cung bật của thời gian khi tôi được gặp người tôi thương nó trôi qua nhanh đến vô cùng. Tôi cứ ngỡ là một giấc mơ khi trời vội sáng, ngỡ là chiều tà vội vã bên hoàng hôn dần dập tắt che khuất đi ánh mặt trời không thương tiếc.

Chúng ta dường như bán đi tuổi trẻ với cái giá quá rẻ cho một cuộc đời. Thích được đi đây đi đó nhưng vì công việc, vì miếng cơm manh áo nên lại thôi. Chúng ta bảo rằng khi nào có thật nhiều tiền rồi lại đi, nhưng tiền có bao giờ là đủ. Vậy nên cứ mãi trong loay hoay trong vòng quay của cuộc sống làm ta ngẩn ngơ mất mát đi nhiều thứ lắm. Để khi có thể cùng nhau trở lại như xưa chúng ta dường như rối rắm, vui đến vỡ òa rồi chợt buồn rười rượi…

Năm tháng đang dần trôi đi, tuổi trẻ của mỗi người cứ thế mà ngắn lại, mỗi người cũng đã trưởng thành hơn, mỗi người đều đã chọn cho riêng mình một ngã rẽ cuộc đời. Và cũng đã đủ lớn để bạn tôi hay chúng ta tìm nơi hạnh phúc riêng mình. Cũng mong cho cô bạn của chúng ta giữ mãi được cái hạnh phúc này đến cuối đời cô nhé… Còn với tôi, cái cung bậc cảm xúc dường như không thể diễn tả thành lời được nữa rồi, vì người tôi thương còn đứng ngay ở đó nhưng tôi phải xa mất rồi. Chỉ mong rằng người tôi thương tìm được người thương mới, còn tôi chắc có lẽ chờ đợi điều kì diệu đến với mình mà thôi !!!

 

 




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024