Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
10/12/2012 15:12 # 1
zaza102
Cấp độ: 2 - Kỹ năng: 1

Kinh nghiệm: 6/20 (30%)
Kĩ năng: 0/10 (0%)
Ngày gia nhập: 30/11/2012
Bài gởi: 16
Được cảm ơn: 0
Khi mà em học được cách nuốt nước mắt


 

Khi mà em học được cách nuốt nước mắt !

 

Khi mà em học được cách nuốt nước mắt ... Là lúc anh sẽ chẳng là gì quan trọng nữa . Bất chợt trở thành 1 người mà em đã từng quen . Vậy thôi ! 

Khi mà em học được cách nuốt nước mắt ... Là lúc em sẽ mĩm cười khi có ai đó nói yêu em ! Và rồi em sẽ vô tư cười khi ở cạnh người đó ... không nghĩ đến anh ! 

Khi mà em học được cách nuốt nước mắt ... Trái tim em sẽ định nghĩa về anh theo 1 cái nghĩa khác . Không còn là người em yêu nhất .. Là chiếc chìa khóa trái tim em đánh mất . Có lẽ đến lúc em nên tìm thợ khóa chứ không phải là tìm lại chiếc chìa khóa .... 

Khi mà em học được cách nuốt nước mắt . Là lúc em thường cười bật ra 1 tiếng thở dài ... khi nghĩ tất cả những tổn thương và đổ vỡ là lỗi ở mình ! Em sẽ co chân lên ghế nghe 1 bài hát buồn .. " Sau bao nhiêu đau thương vẫn đắng trên đầu môi " và tự cười nhạt ! Thế thôi ... 

Khi mà em học được cách nuốt nước mắt .. Là khi đôi mắt em lặng buồn nhìn, làn gió thổi em không cảm nhận được sự mơn man của nó và đôi môi em vẫn mĩm cười ... 

Khi mà em cảm thấy sự có mặt của anh trong 1 ngày không còn cần thiết nữa .. Khi mà giọng nói của anh trở nên méo mó trong kí ức .. Đôi mắt anh nhòa đi trong tưởng tượng ... Những nụ cười anh cho em trở thành giọt nước mắt trong lòng .. và cuối cùng là tình yêu của anh - giờ chỉ là nụ cười gắng gượng của em ! Đó là khi .. Em đã học được cách nuốt nước mắt ... 

Khi mà em không khóc được nữa ... Đó là khi em ... Muốn anh mĩm cười dang tay đón hạnh phúc khác 

Là khi ... Thợ khóa sửa trái tim em thành 1 trái tim không có khóa 

Em mong mình có thể làm được như thế...

 

Cà phê, sữa, đá đắng, ngọt, lạnh lùng

 

CÀ PHÊ :

Café yêu Sữa, cái yêu say đắm, lắng đọng và cô đặc như chính nó. Nó ngắm nghía Sữa, luôn thầm nhủ: “Ôi nàng mới ngọt ngào, sóng sánh làm sao. Có nàng, ta sẽ bớt đắng hơn, ta và nàng sẽ hòa quyện vào nhau, tạo nên hương vị cho nhau, vị đắng của ta sẽ hòa tan cùng vị ngọt của nàng. Ta và nàng sẽ thưởng thức thứ tình yêu hòan hảo ấy. Màu da đen nhẻm của ta sẽ được lớp áo vàng óng của nàng che phủ, tạo nên một màu nâu đẹp dẽ, hoàn hảo. Ôi ước chi nàng là của ta!”

Café yêu Sữa bao nhiêu, thì ghét Nước đá bấy nhiêu, nó thường lánh xa Nước đá, và thường rủa chàng Nước đá : “Ôi thứ quái vật băng giá ghê tởm kia, ngươi làm ta tan chảy, làm vị đắng tuyệt vời của ta cứ tan dần tan dần cho đến khi ta lạt nhách. Ngươi chẳng mảy may có chút lòng thương, ngươi làm nàng Sữa từ sóng sánh ánh vàng chuyển sang trắng nhợt nhạt và bỏng bẻo. Ôi vì sao trên đời lại có thứ quái vật lạnh lùng như ngươi. ”



SỮA :

Sữa ghét Café, nàng thường tìm cách tránh mặt Café, nàng cho rằng Café làm cho màu da nàng không đẹp nữa, nàng vốn đã ghét màu áo vàng óng ánh của mình, thế mà Café còn làm cho nàng trở nên nâu xỉn, và làm đắng nàng, nàng thì ngọt, và nàng không thích hòa tan cái vị ngọt của mình vào vị đắng của Café.

Sữa yêu Nước đá, Sữa thường bảo với chàng Nước đá: “Ôi chàng mới tuyệt vời làm sao, chàng làm cho em tan chảy ra, hòa tan với chàng, làm cho em mát lạnh, làm làn da em trở nên trắng trẻo như thể em đi tắm trắng . Chàng làm cho vị ngọt của em trở nên dịu hơn, dễ thưởng thức hơn.”



NƯỚC ĐÁ :

Chàng Nước đá lạnh lùng chẳng yêu cũng chẳng ghét nàng Sữa, cũng chẳng rỗi hơi đi căm thù lại cậu Café. Bởi cậu biết, có yêu ghét nhau thế nào, rồi cũng có ngày 3 chúng ta sống chung.Opera mini Chàng cũng muốn nói cho nàng Sữa và cậu Café biết, nhưng bản tính chàng nó lạnh lùng thế, hơn nữa, chàng nghĩ “.Thế nào chả có lúc hai kẻ dở hơi ấy nghĩ ra, thôi thì để họ tự nhận ra tốt hơn là bị dạy bảo .”


NHƯNG...
Rồi một ngày, ...
Một vị khách vào nhà, cô bé con chạy ra chào lễ phép, ba cô bé hỏi ông khách muốn uống gì? Ông khách trả lời ngắn gọn : “Café Sữa Đá !”
Ba cô bé nhìn cô bé trìu mến: “Vào làm cho chú ấy một ly Café Sữa Đá con à!”. Cô bé dạ một tiếng rõ to rồi nhảy chân sáo vào bếp, miệng hát vang.

Lâu lắm rồi - từ ngày mua hộp Café và hộp Sữa mới - mới lại có khách muốn uống Café Sữa Đá.

Café Sữa Đá - Đắng, ngọt, lạnh lùng.
Cuộc đời là thế mà, có đắng, có ngọt và có lạnh lùng!!!

 

[] giÓ Ơy....! khÓc đY []

 

Ai cũng nói Gió vô tâmlạnh lùngkêu ngạo và thổi bay tất cả những gì Gió đi qua. Nhưng đâu ai biết đượctrong lòng của Gió là một trái tim nóng bỏng và dễ vỡ.


Ngày đầu tiên, 
Gió gặp Cỏ và đem lòng thương mến. Lúc này, Gió luôn luôn ở bên Cỏ, mỗi lần Cỏ lay độnglà biết có Gió đang ở cùng - Gió vui lắm. Ngày qua ngày, Gió luôn đùa vui với Cỏ, chúc Cỏ ngủ ngon mỗi khi màn đêm bao phủ trong khu vườn nhỏ nhoi kia và buổi sáng tốt lành khi những giọt sương còn đọng trên lá Cỏ. Nhưng một ngày, Gió chợt nhận ra Cỏ không còn là Cỏ của ngày xưa. Cỏ muốn vươn lên, muốn Tai opera mini nắm lấy những Tia nắng, muốn kéo Tia nắng về bên Cỏ và muốn thoát khỏi cái không gian nhỏ nhoi đó.Gió hiểu chứ ... Gió khóc ... và Gió đành phải ra đi và nhường chỗ cho Tia nắng ấm áp kia. 

Gió chôn chặt tình cảm vào tận đáy lòng, khi giận giữ lại biến thành bão táp hãi hùngnước mắt đã không còn rơi ...

Gió ngốc lắm ....

Tại sao phải làm mình trở nên như vậy? Tại sao phải cố đi qua 
nỗi đau bằng chính những nỗi đau? Tại sao phải làm tổn thương chính mình? Gió hiểu mà .... Gió ơi, tại sao phải làm những điều ngốc ngếch thế? Dựa vào một ai đó đi, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa .

Ừhm , đôi lúc cũng muốn 
nắm chặt tay một ai đó để cùng bước đi … nhưng … đã mấy lần thử để rồi cuối cùng nhận ra … ko được … Sợ cái cảm giác làm đau một ai đó , cũng sợ cái cảm giác mình kéo ai đóxuống sâu hơn sợ người ta lọt thỏm trong cái thế giới của Gió với những nỗi đau của riêng mình … Chưa ai bước qua được cùng mình . Khi mới bắt đầu đã nhận ra sự trốn chạy của họ … khi mới bắt đầu đã nhận ra những cảm xúc đau. Và bất giác , bàn tay mình khẽ buông …đôi mắt lại nhòe đi …Thèm được nắm chặt bàn tay ai đó , thèm được giữ mãi hơi ấm của một người … nhưng lại ko nỡ … ko thể nhắm mắt khi thấy họ đau … Tự lúc nào đẩy họ ra xa như thế ?! Tự lúc nào ko còn tìm kiếm, ko còn hi vọng ?

Gió thật sự rất muốn có một ai đó có thể ôm mình vào lòng mà thì thầm … "khóc đi…" . Thật sự rất mong một bàn tay đủ ấm để giữ chặt đôi bàn tay giá lạnh. Thật sự rất cần một bờ vai , một yêu thương , một người có thể hiểu , có thể chấp nhận và có thể yêu tất cả những gì vốn thuộc về Gió.

Gió ko lành lặn … Gió vỡ vụn…
Gió ko nhẹ bẫng… Gió tang thương…

Rất
 sợ … sợ mình của giờ đây …
Rất 
sợ  sợ mình của ngày mai thành bão … 

Nhưng phải làm sao …làm sao bây giờ hở 
Gió … ?!? …

Gió bây giờ ko còn khóc nhưng lại ko thể yêu thương. Gió bây giờ muốn dừng lại nhưng lại ko thể dừng lại được nữa. Gió bây giờ thèm một căn nhà trống để nghỉ ngơi nhưng lại ko cách nào tìm được . Gió bây giờ… là Gió mà … đã ko còn có thể trở lại như ngày xưa được nữa …




 
11/04/2013 02:04 # 2
zzhoamyzz
Cấp độ: 3 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 0/30 (0%)
Kĩ năng: 14/20 (70%)
Ngày gia nhập: 09/03/2013
Bài gởi: 30
Được cảm ơn: 24
Phản hồi: Khi mà em học được cách nuốt nước mắt


Good lối viết lạ




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024