Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
15/10/2014 00:10 # 1
vnrleo28
Cấp độ: 29 - Kỹ năng: 8

Kinh nghiệm: 34/290 (12%)
Kĩ năng: 40/80 (50%)
Ngày gia nhập: 17/09/2014
Bài gởi: 4094
Được cảm ơn: 320
Trả thù tình


Thư bắt đầu yêu. Cô yêu trong sáng, chân thành, không toan tính... nhưng cô nào đâu biết, Tuấn - người đàn ông cô yêu là một tay chơi sành sỏi khét tiếng.

Trong đêm tiệc sinh nhật của một người bạn, cô đã bị chuốc say. Lợi dụng cơ hội đó, Tuấn đã chiếm đoạt thân xác cô. Không những thế, Tuấn còn để Linh - bạn thân của anh ta "làm hại" người yêu mình.

Hoàng - bạn thân của anh trai Thư - người mà cô vẫn kính trọng như người anh trai thực sự đã đem lòng yêu Thư từ bao giờ. Nhưng vì chưa sẵn sàng cho tình yêu nên Hoàng vẫn âm thầm đi bên Thư, dõi theo cuộc sống của cô, chia sẻ, động viên cô vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống sinh viên khó khăn.

Khi biết tin Thư bị người yêu làm hại, Hoàng đau đớn, khổ tâm... nhưng không vì thế mà anh gục ngã, xa lánh cô gái anh thầm thương yêu. Trái lại, anh càng muốn ở bên cạnh, chăm sóc cho Thư, giúp cô hàn gắn được vết thương hằn sâu trong lòng.

Và cũng vì tình yêu với cô "em gái", Hoàng đã tìm mọi cách để trả thù Tuấn - kẻ đã khoét vào lòng Thư một vết thương sâu hoắm.. Thư cố gắng dùng keo xịt làm cho mái tóc bồng lên một chút, mái tóc cô xoăn tự nhiên nhưng lại hơi mỏng. Sau một hồi loay hoay, cô cũng làm cho nó tạo thành từng lớp uốn lượn. Thư hài lòng ngắm mình trong gương. Da mặt cô khá mịn nên chỉ cần trang điểm nhẹ để bớt góc cạnh đi một chút.

Trả thù tình (P.1) - 1

Thư gặp Tuấn trong lớp học thêm tiếng Anh buổi tối, một anh chàng cá tính, có khiếu hài hước và rất chịu chơi (Ảnh minh họa)

Xoay vài vòng để biết rằng không còn thiếu sót gì, cô vui vẻ ra khỏi phòng. Giờ này chắc Tuấn cũng sắp đến rồi. Có lẽ cô nên đi bộ ra đầu ngõ để Tuấn đỡ mất công vào tận nơi đón. Lối vào căn phòng trọ của cô khá nhỏ so với chiếc xe SH cồng kềnh của Tuấn.

Thư vừa khóa xong cửa, chiếc điện thoại trong túi xách reo lên bản nhạc chuông quen thuộc. Là Hoàng gọi, cô hơi bất ngờ vì đã khá lâu mới thấy anh liên lạc.

Hoàng hơn Thư 5 tuổi, là bạn nối khố của anh trai cô. Đó cũng là lý do chính mà cô và Hoàng trở nên thân thiết với nhau. Thư biết Hoàng đủ lâu để hiểu được con người anh - một người đàn ông tốt bụng và đầy nhiệt huyết.

Khi Thư thi đỗ vào Đại học Kinh tế, cũng là lúc Hoàng tốt nghiệp trường Giao thông Vận tải. Sau đó, anh biền biệt theo những công trình khắp mọi miền tổ quốc. Mặc dù vậy, anh vẫn thường xuyên liên lạc với Thư qua điện thoại và mỗi khi về nghỉ phép, anh lại dành nhiều thời gian để gặp cô. Thư biết Hoàng rất quan tâm đến cô nhưng cô có cảm giác thứ tình cảm đó chỉ là dành cho một đứa em gái.

Năm thứ hai đại học, Thư gặp Tuấn trong lớp học thêm tiếng Anh buổi tối, một anh chàng cá tính, có khiếu hài hước và rất chịu chơi. Tuấn luôn là tâm điểm chú ý của các cô gái trong lớp. Và Thư cũng rất nhanh bị cuốn vào cái vòng xoáy đó.

Lòng cô xao xuyến mỗi khi chợt thấy nụ cười rạng rỡ hay ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía xa xăm của Tuấn. Ánh mắt đó, cô có cảm giác rất quen thuộc nhưng không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu. Thư tự nhủ: “Có lẽ là của một anh chàng diễn viên hay ca sĩ nào đó trên tivi”. Càng ngày, cô càng thấy mình để ý đến Tuấn nhiều hơn.

Và cũng thật vô tình hay là sự chủ động từ Tuấn, cô không rõ lắm, hai người thường ngồi cạnh nhau trong các buổi học.

Ngày Tuấn ngỏ lời tỏ tình với Thư - có lẽ đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Và người đầu tiên cô muốn chia sẻ niềm vui đó dĩ nhiên là Hoàng – người “anh trai” thân thiết nhất. Cô chủ động gọi điện cho Hoàng khiến anh khá bất ngờ vì từ trước đến nay, người gọi điện thoại luôn là anh.

Hoàng tưởng Thư giận anh do thời gian qua anh quá bận rộn với công việc nên ít gọi điện về cho cô hơn trước. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên hơn nữa, đó là thái độ của Thư đối với anh lại rất vui vẻ.

Thư bắt đầu kể cho anh nghe về Tuấn, rất tỉ mỉ và chi tiết từ lúc gặp nhau cho đến khi hai người chính thức yêu nhau. Hoàng chăm chú lắng nghe cô nói, nhưng lần này anh có vẻ không tập trung vào câu chuyện, chỉ đến khi Thư nhắc mấy lần anh mới trả lời. Khác những lần trước, anh không đưa ra nhiều ý kiến mà chỉ nhắc cô tránh để chuyện yêu đương làm ảnh hưởng đến việc học tập.    

Những ngày tiếp đó là chuỗi ngày mà Thư chìm đắm trong mối tình đầu mới mẻ, ngọt ngào. Tuấn mua tặng cô những món mỹ phẩm hàng hiệu, chở cô đi ăn ở quán cơm Tây và đưa cô đến các quán bar, vũ trường sôi động. Những thứ đó đều khác nhiều so với cuộc sống trước đây của Thư.

Cô thấy thật khó khăn để tiếp nhận và hòa nhập. Nhưng vì sự ngưỡng mộ với Tuấn và niềm kiêu hãnh của chính mình mỗi lần bắt gặp ánh mắt đầy hâm mộ pha lẫn chút ghen ghét của những người con gái khác, cô lại có thêm động lực để vun đắp cho tình yêu.  

Cuộc điện thoại với Hoàng kết thúc trước cả khi Thư kịp đi ra đến đầu ngõ khiến cô hơi hụt hẫng bởi anh chỉ hỏi qua loa về việc học của cô rồi viện lý do bận công việc và cúp máy. Thư bỏ điện thoại vào túi xách thì Tuấn cũng vừa đến nơi.  

Hôm nay Tuấn đưa cô đi dự buổi tiệc sinh nhật của Linh - một người bạn trong nhóm hay lên “bar”. Địa điểm tổ chức là một câu lạc bộ nhỏ trên đường La Thành. Bữa tiệc với rượu mạnh, shisa và nhạc sàn.

Vì là thành viên mới nên Thư được mọi người quan tâm chúc rượu rất nhiệt tình, lại có Tuấn cổ vũ nên cô không tiện từ chối. Thư uống khá nhiều, đến khi tiệc tàn, cô đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Thư chỉ biết mình được Tuấn dìu lên một chiếc xe taxi, sau đó cô thiếp đi lúc nào không hay.

Trả thù tình (P.1) - 2

Linh quá khỏe so với một người đàn bà đã gần như không còn sức kháng cự (Ảnh minh họa)

***

Cảm giác khó thở và ngột ngạt làm Thư tỉnh giấc. Cố gắng đẩy người đang đè nặng lên người cô và hôn ngấu nghiến mình dậy, cô nhận ra mùi nước hoa quen thuộc đó của Tuấn. Hơi yên tâm một chút, cô nhìn lướt không gian chung quanh. Một căn phòng đầy đủ tiện nghi, nhưng đó là một căn phòng lạ khiến cô phát hoảng. Như hiểu được điều Thư đang nghĩ, Tuấn ôm chặt lấy cô và trấn an.

- Em yên tâm, đây là nhà thằng Linh, chủ nhân buổi tiệc hôm nay. Lúc nãy tan muộn quá nên anh đưa em về đây nghỉ ngơi.

Không để Thư kịp nói gì, Tuấn lại hôn cô tới tấp, bàn tay lần mò cởi từng cúc áo của cô. Thư cố gắng phản ứng nhưng người cô gần như không còn chút sức lực. Một lúc sau cô đành buông xuôi, chỉ rên rỉ trong yếu ớt.

- Đừng thế anh…em chưa muốn…

Đầu Thư như muốn vỡ tung, cô cắn môi đến bật máu để tránh phải thét lên vì đau đớn. Tuấn đã trở thành người đàn ông đầu tiên của cô, lấy đi sự trong trắng mà cô gìn giữ hơn hai mươi năm qua.

Cơn đau dịu dần khi Tuấn xong việc, Thư chìm vào giấc ngủ do quá mệt mỏi. Trong cơn mơ, cô thấy mình mặc áo cưới, đang khoác tay chú rể đi bên cạnh. Chú rể mỉm cười với Thư, ánh mắt nhìn cô đầy đắm đuối. Là Hoàng. Thư không hiểu nổi. Người đó lẽ ra phải là Tuấn chứ? Người cô yêu là Tuấn cơ mà? Nhưng tại sao Thư lại có cảm giác yên bình và ấm áp đến lạ khi đi bên Hoàng. Bàn chân Thư cũng không muốn dừng lại, tay cô nắm chặt hơn cánh tay của Hoàng và khẽ gọi tên anh…

Phía hạ thể lại đau nhói khiến Thư tỉnh lại lần nữa. Có thứ gì đó đang xảy ra với cơ thể cô. “Chẳng lẽ Tuấn lại tiếp tục làm việc đó với cô?”. Lần này rượu đã gần hết tác dụng nên Thư có thể cảm nhận được sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Cô mím môi chịu đựng. Nhưng dần dần Thư nhận ra có điều gì đó bất ổn. Thứ mùi đàn ông này không phải của Tuấn. Ánh đèn mờ ảo dần giúp cô nhận ra Linh, bạn của Tuấn.

Hét lên trong sợ hãi, Thư cố gắng vùng vẫy để đẩy kẻ đó ra nhưng bất lực. Linh quá khỏe so với một người đàn bà đã gần như không còn sức kháng cự. Hắn dùng đôi tay rắn chắc kẹp chặt lấy cơ thể cô để tiếp tục hành vi thú tính của mình. Căn phòng yên ắng trở lại, chỉ còn tiếng kêu yếu ớt của Thư vang lên ngắt quãng “Tuấn ơi…cứu em!”.

 

(Còn nữa)

Nguồn: 24h.com.vn



Gmail: vnrleo28@gmail.com

Con người có thể mất đi nam tính, có thể mất đi nữ tính, nhưng đừng đánh mất nhân tính
Lớp : K20YDH1


 
15/10/2014 00:10 # 2
vnrleo28
Cấp độ: 29 - Kỹ năng: 8

Kinh nghiệm: 34/290 (12%)
Kĩ năng: 40/80 (50%)
Ngày gia nhập: 17/09/2014
Bài gởi: 4094
Được cảm ơn: 320
Phản hồi: Trả thù tình


Trả thù tình ( P.2 )

Một lúc sau cửa phòng bật mở, Tuấn bước vào, theo sau là Nga - cô bạn gái của Linh, mặc mỗi chiếc quần lót và tóc tai rối bời.

Trả thù tình (P.2) - 1

Cô không thể ngờ "lần đầu tiên" của mình đã bị dính vào cái trò vui bệnh hoạn của đám người này (Ảnh minh họa)

- Có chuyện gì thế em? - Tuấn hỏi Thư bằng một giọng điệu hết sức bình thản.

- Chuyện gì đang xảy ra thế này? -  Thư bàng hoàng khi thấy thái độ hờ hững của Tuấn. Cô đẩy Linh ra và lần mò tìm quần áo.

Tuấn không trả lời cô nhưng Nga từ phía sau đang tựa mình vào cửa phòng trề môi lên tiếng:

- Có gì đâu bạn. Anh Tuấn ngủ với tớ, còn “chồng” tớ "yêu" bạn. Chỉ là một sự trao đổi cho cuộc vui thêm hứng thú thôi mà.

Đầu óc Thư quay cuồng, cô không thể ngờ "lần đầu tiên" của mình đã bị dính vào cái trò vui bệnh hoạn của đám người này. Thư nhìn Tuấn với ánh mắt đầy oán hận, cô không tin nổi người mà cô yêu lại đối xử với mình như vậy.

- Tuấn…anh là đồ khốn nạn! – Thư thét lên trong đau đớn và tủi nhục.

Một cái tát mạnh khiến Thư ngã xuống sàn nhà.

- Cô có biết vì sao không? Mới đầu tôi cũng chưa định để cô tham gia vào cái trò này đâu. Nhưng cô ngủ với tôi mà lại gọi tên thằng khác là sao? Hoàng là thằng nào? Bồ cũ của cô à?

Những câu hỏi dồn dập của Tuấn làm Thư hoảng hốt. Không biết phải nói gì, cô vùng bỏ chạy. Sau lưng vẫn còn tiếng cằn nhằn của Linh:

- Mẹ kiếp, tao còn chưa xong. Lần sau mày mang con nào đến, nhớ đả thông tư tưởng trước cho nó nhé, mất cả vui.

***

Người lái xe liếc qua gương chiếu hậu nhìn vị khách trẻ tuổi mang bộ mặt đầy suy tư. Từ lúc lên xe ở sân bay, anh ta chưa hé răng lấy nửa lời.

- Anh về đâu ạ?

- Bệnh viện Bạch Mai. Làm ơn đi nhanh một chút.

Vị khách có vẻ mệt mỏi và dường như không muốn tiếp chuyện.  Đáp lời người tài xế xong, anh lại tiếp tục chìm vào dòng suy tưởng của mình.

Đêm hôm qua, gần bốn giờ sáng, điện thoại của Hoàng đổ chuông ầm ĩ khiến anh giật mình tỉnh dậy với tâm trạng bực bội. Dạo này anh vốn đã khó ngủ. Không biết kẻ nào nửa đêm gà gáy phá đám. Lấn cấn một lúc, Hoàng cũng bắt máy. Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông xa lạ.

- Xin lỗi, anh có phải là anh trai của cô Vũ Thị Kim Thư không?

Sau vài giây im lặng mới có tiếng trả lời vội vàng của Hoàng.

- Vâng, đúng rồi. Có chuyện gì không anh?

- Anh bình tĩnh nghe tôi nói nhé. Em gái anh hiện đang ở trong viện…

Ba tiếng sau, Hoàng đã có mặt ở sân bay Điện Biên Phủ để lên chuyến bay sớm nhất trong ngày về Hà Nội. Tuy là Phó giám đốc Ban Điều hành, lại đang trong giai đoạn thi công nước rút cho kịp tiến độ nhưng linh cảm báo cho Hoàng biết có chuyện gì đó không hay đã xảy ra với Thư, dù người đàn ông đó nói cô chỉ bị xây xước nhẹ.

Thì ra ông ta chính là người đã bị Thư nhảy bổ vào đầu xe khi đang lưu thông trên đường – theo cách nói của ông ta là như vậy. Có lẽ ông ta kiểm tra điện thoại của Thư và thấy số máy anh.

Hoàng cũng chẳng có tâm trí để nghe ông ta giải thích nhiều. Anh lập tức gọi điện cho Hằng - cô bạn ở cùng với Thư để cô bé vào viện chăm sóc cho Thư. Sau đó anh nhanh chóng xin phép sếp, làm thủ tục bàn giao công việc rồi chạy xe ra thành phố.

Trả thù tình (P.2) - 2

Hoàng Linh cảm có chuyện gì đó không hay đã xảy ra với Thư (Ảnh minh họa)

Chiếc taxi phóng nhanh trên đường cao tốc Thăng Long – Nội Bài. Cảnh vật hai bên đường cứ mờ ảo trong mắt Hoàng. Trước đây, mỗi lần đi về qua đoạn đường này, anh thường có sở thích ngắm các tấm biển quảng cáo dọc hai bên đường. Nhưng hôm nay đối với anh chúng cũng chằng khác gì những mảng sáng tối lướt nhẹ qua trí óc.

Hằng vừa điện cho anh. Cô bé nói Thư đã tỉnh nhưng không chịu nói chuyện. Điều đó càng khiến cho Hoàng tin vào linh cảm của mình là đúng, quãng đường bốn mươi cây số trở nên dài vô tận.

Đẩy cửa phòng cấp cứu, Hoàng bước vào và nhìn bao quát căn phòng. Một căn phòng khoảng hơn bốn mươi mét vuông với gần hai chục giường bệnh kê san sát nhau. Kia rồi, cô bé Hằng ở phía cuối phòng đang vẫy anh.

Hình ảnh một cô gái tiều tụy cứ rõ nét dần theo mỗi bước chân của Hoàng. Thư nằm đó, hai mắt nhắm nghiền. Anh có thể cảm nhận được sự đau đớn vẫn còn hiển hiện trên gương mặt lem luốc vì những giọt nước mắt đã khô. Còn đâu bóng dáng một cô bé hồn nhiên, yêu đời mà anh từng biết?

- Nó vừa chợp mắt được một lúc anh ạ!

Hằng kể lại chi tiết cho Hoàng về tình hình của Thư từ khi cô đến tới giờ. Đầu giờ sáng, Thư đã tỉnh dậy. Thư bảo Hằng để người đàn ông đưa cô vào viện về vì ông ta không có lỗi và cảm ơn người đàn ông tốt bụng đó. Sau đó Hằng có hỏi thăm Thư nhưng cô chỉ khóc, nhất quyết không chịu mở miệng.

Ba mươi phút sau, tại phòng khám của bác sỹ Huy - người trực tiếp khám bệnh cho Thư, sau một lúc chăm chú viết gì đó, cuối cùng ông cũng dừng lại. Nhìn người trẻ tuổi ngồi trước mặt mình một chút, ông chậm rãi hỏi:

- Anh là anh trai của bệnh nhân Thư vào cấp cứu đêm qua à?

- Vâng, thưa bác sỹ.

- Thế này nhé. Cơ thể của cô bé không gặp vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ bị một vài chấn thương nhẹ, bôi thuốc vài hôm là sẽ khỏi. Tuy nhiên... - Vị bác sĩ hơi ngập ngừng - Biểu hiện tinh thần của cô bé rất hoảng loạn. Cộng thêm một vài dấu hiệu cho thấy có vẻ như cô bé đã bị xâm hại tình dục…

Hoàng choáng váng khi nghe bác sỹ nói. Anh biết là sẽ có chuyện xảy ra với Thư nhưng không nghĩ vấn đề lại nghiêm trọng đến mức đấy. Nó giống như một đòn mạnh giáng vào sự kiên cường của một thằng đàn ông trong anh.

Khi Thư có người yêu, Hoàng đã mường tượng mọi việc có thể xảy ra. Anh đã cố tự an ủi mình, ở cái thời buổi này, yêu nhau và quan hệ tình dục là chuyện hết sức bình thường. Mặc dù vậy, khi nghe bác sỹ nói những lời này vẫn khiến cho anh cảm thấy đau đớn. Nhưng theo lời vị bác sỹ suy đoán, hình như Thư không tự nguyện trong chuyện này.

- Anh có muốn chúng tôi làm xét nghiệm chi tiết để lấy chứng cứ báo công an không? - Vị bác sỹ kiên nhẫn lặp lại câu hỏi với Hoàng lần thứ hai.

- Dạ, cảm ơn bác sỹ. Tôi sẽ nói chuyện với em gái mình rồi đưa ra quyết định sau. Chào bác sỹ!

Quay trở về phòng bệnh nhân, bước chân Hoàng nặng trĩu, trong đầu ngổn ngang với những suy tưởng. Sau khi liên kết một vài dữ liệu có được, anh đã mơ hồ nhận ra được mấu chốt của sự việc.

Hoàng tự hứa với lòng sẽ làm rõ chuyện này. Anh không muốn hỏi Thư, vì anh biết Thư sẽ không nói. Vả lại anh không muốn khơi gợi nỗi đau mà cô vừa trải qua. Việc đầu tiên anh cần làm bây giờ là an ủi cô, giúp cô nhanh chóng quên đi chuyện này. Sau đó, anh sẽ đi tìm kẻ đã hãm hại người con gái mà anh yêu thương, trả thù hắn đau đớn gấp bội.  

(Còn nữa)

Nguồn: 24h.com.vn



Gmail: vnrleo28@gmail.com

Con người có thể mất đi nam tính, có thể mất đi nữ tính, nhưng đừng đánh mất nhân tính
Lớp : K20YDH1


 
15/10/2014 10:10 # 3
vnrleo28
Cấp độ: 29 - Kỹ năng: 8

Kinh nghiệm: 34/290 (12%)
Kĩ năng: 40/80 (50%)
Ngày gia nhập: 17/09/2014
Bài gởi: 4094
Được cảm ơn: 320
Phản hồi: Trả thù tình


Trả thù tình (P.3)

Tuấn sợ nhất là yêu phải gái ngoan, lúc nào cũng tính chuyện tương lai, sinh con đẻ cái.

Người đầu tiên mà anh phải hỏi đến dĩ nhiên là Tuấn, người yêu hiện tại của Thư. Lúc nãy cô bé Hằng có nói với anh tối qua Thư đi cùng Tuấn, đến mười hai giờ đêm cô gọi điện cho Thư nhưng Tuấn lại là người nghe máy. Tuấn bảo Thư ngủ lại nhà anh ta.

Trả thù tình (P.3) - 1

Sự nhục nhã và xấu hổ khiến cô không muốn gặp anh một chút nào (Ảnh minh họa)

Thư vẫn nằm đó nhưng cô đã tỉnh giấc. Đôi mắt thất thần nhìn ra phía cửa sổ, nơi những tia nắng nhỏ đang đùa nghịch nhau qua kẽ lá. Hằng ngồi ở phía đuôi giường, đầu gác lên chân Thư ngủ ngon lành. Có lẽ việc phải dậy sớm như sáng nay khiến cô bé chưa kịp thích ứng.

- Em đỡ chưa? - Hoàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thư.

Thư quay lại nhìn anh. Ánh mắt thoáng một chút hoảng hốt, nước mắt cô chực trào ra. Người đàn ông với gương mặt phong trần quen thuộc trước mặt, là chỗ dựa tin tưởng nhất của cô từ trước đến nay. Vẫn là anh, luôn có mặt trong những lúc cô gặp khó khăn.

Có lẽ tạo hóa đã sắp đặt để anh làm vị thần hộ mệnh cho cô. Mặc dù sự nhục nhã và xấu hổ khiến cô không muốn gặp anh một chút nào nhưng sâu thẳm trong lòng, Thư biết lúc này cô cần anh. Tại sao đến bây giờ cô mới cảm nhận được một điều, anh quan trọng đối với cô biết nhường nào.

Với khăn giấy chấm nước mắt cho Thư, Hoàng mỉm cười nhìn cô trìu mến, như cách mà trước đây anh vẫn đối xử với cô.

- Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ nhanh già đấy. Bác sỹ nói với anh, em chỉ cần nghỉ ngơi một vài ngày là khỏe thôi.

Thư nấc lên từng tiếng, cô mấp máy môi định nói gì đó thì Hoàng đã đặt một ngón tay lên môi cô.

- Em không cần phải nói gì. Cứ yên tâm, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra với em nữa đâu. - Bàn tay Hoàng đang nắm chặt tay Thư, như muốn trao cho cô sự tin tưởng, vững tâm nơi anh.

- Anh! - giọng Thư nghẹn ngào - Em xin lỗi đã không nghe lời anh. Hứa với em không cho ai biết chuyện này nhé. Em không muốn bố mẹ phải lo lắng.

- Ừ, được rồi. Anh hứa.

Buổi tối, Hoàng gọi một chiếc taxi đưa Thư và Hằng trở về phòng trọ. Dù bác sỹ nói Thư cần ở lại viện vài hôm để theo dõi tình trạng sức khỏe nhưng cô nhất quyết đòi về, Hoàng đành phải chiều theo ý của cô.

Sau khi cho Thư uống một liều thuốc an thần và đợi cô chìm vào giấc ngủ, Hoàng mới yên tâm ra về. Anh tìm thuê phòng ở một nhà nghỉ gần đó và bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo cho mình.

Nằm trên giường, đôi mắt Hoàng nặng trĩu như muốn díu lại sau một ngày mệt mỏi. Nhưng những hình ảnh đau đớn của Thư cứ ám ảnh khiến anh không sao ngủ nổi. Hoàng quyết định lấy điện thoại gọi cho Cường, người bạn thân từ thời cấp ba của anh, đang làm cảnh sát hình sự.

- A, người rừng! Có chuyện gì mà đêm hôm gọi điện cho bạn vậy? - Giọng Cường vui vẻ. Anh đang ngồi trực một mình thì lại được thằng bạn thân thiết lâu lắm chưa gặp liên lạc.

Bọn bạn của Hoàng hay gọi anh là “người rừng”, cũng chỉ vì quanh năm suốt tháng anh thi công các tuyến đường vành đai biên giới hoặc đường biên tổ quốc xa xôi hẻo lánh.

Khi Hoàng mới ra trường là lúc ngành nghề anh theo đuổi đang gặp khó khăn, các công ty xây dựng tư nhân phá sản hàng loạt. Theo sự sắp xếp của gia đình, Hoàng vào làm cho một công ty trực thuộc Bộ Quốc phòng. Tuy phải đi xa vất vả, nhưng bù lại thu nhập ổn định và có cơ hội tiến thân.

Sau vài năm cống hiến với tinh thần nhiệt huyết của tuổi trẻ, Hoàng cũng leo lên được cái chức phó Giám đốc Ban điều hành thi công. Đến hiện tại, anh đã hoàn toàn hòa nhập vào môi trường làm việc của mình.

Nhờ vào sự nhanh nhạy và khôn ngoan, anh tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp với các sếp từ nhỏ đến lớn trong công ty. Con đường sự nghiệp đang mở ra rất sáng lạng với một chàng trai trẻ như anh.

- Tao đang ở Hà Nội, có việc nhờ mày đây. - Hoàng đi thẳng vào vấn đề.

Sau một hồi nói chuyện và hẹn gặp Cường vào hôm sau, Hoàng gửi cho Cường thông tin về Tuấn. Dù chỉ có vài thông tin ít ỏi do cô bé Hằng cung cấp nhưng anh rất tin tưởng vào nghiệp vụ của bạn mình.

Để thuận tiện cho việc chăm sóc Thư và thực hiện kế hoạch trả thù, Hoàng đã bịa ra một lý do đặc biệt để xin nghỉ phép ở công ty. Anh cũng không trở về nhà ở Vĩnh Phúc mà thuê dài hạn một phòng nhà nghỉ gần chỗ Thư trọ.

Anh không có tâm trí làm một việc gì khác khi hàng ngày cứ thấy cô thẫn thờ. Mặc dù có anh ở bên cạnh an ủi động viên nhưng có vẻ Thư đã chịu phải một cú sốc tinh thần quá lớn. Tim anh đau nhói mỗi lần nhìn vào đôi mắt u buồn đến thất thần của người con gái anh yêu.

Trả thù tình (P.3) - 2

Nhất định anh sẽ trả thù cho người con gái anh yêu! (Ảnh minh họa)

***

 Ba ngày sau, tại một bar nằm trên đường Lý Thường Kiệt, Hà Nội.

- Giới thiệu với mọi người. Đây là anh Hùng - ông anh tôi. Anh Hùng vừa giúp tôi thoát một vụ, đề nghị mọi người cùng nâng ly thay tôi cảm ơn ông anh nào. - Giọng của Tuấn như đang hét để cố át đi tiếng nhạc DJ sôi động.

Sáu cặp mắt còn lại cùng hướng ánh nhìn về phía người thanh niên xa lạ. Một anh chàng cao lớn với nước da rám nắng, mặc áo phông Tommy trắng, trên cổ lủng lẳng chiếc dây chuyền vàng Ý khá to. Trông anh ta thực sự “khác biệtt” so với bọn họ.

Khi tất cả đã cạn hết ly Ciroc, Tuấn chỉ vào đám bạn mình với giọng vui vẻ.

- Giới thiệu với anh Hùng mấy đứa bạn của em. Đây là Linh, đây là Nga,…

Tiếng cụng ly, chúc tụng nhau lại tới tấp liên miên không dứt. Thỉnh thoảng xen lẫn vài tràng hú đồng thanh trong không gian rực rỡ huyền ảo của ánh sáng và âm nhạc.

***

Trước đó vài giờ.

Tuấn đang cưỡi trên con SH đời 2009 quen thuộc của mình đến điểm hẹn với bọn bạn thân. Như thường lệ, cứ tối thứ bẩy hàng tuần là đội của hắn lại tổ chức lên bar quẩy. Tối nay đặc biệt hơn một chút. Cái Nga, người yêu thằng Linh sẽ dẫn thêm hai con bạn đi cùng. Nghe nó giới thiệu có vẻ cũng ổn, hai em đều đang học trường múa, dáng chuẩn và biết chơi.

Tình trường dày dạn giúp cho Tuấn có nhiều kinh nghiệm để so sánh. Các em gái đú đởn thường không cần tán cũng đổ, kèm theo là khoản giường chiếu đảm bảo sẽ làm bất cứ thằng đàn ông nào thỏa mãn. Còn các em gái ngoan, sẽ mất nhiều thời gian hơn. Đã thế nhiều lúc còn phải đóng kịch giả danh trí thức, may là hắn cũng có cái mác sinh viên đại học.

Tuấn sợ nhất các em gái ngoan một điểm, em nào yêu vào rồi cũng tính chuyện tương lai, cưới nhau, đẻ con đẻ cái. Nghe mà hoảng hốt. Hơn nữa một số em tâm lý rất chi là khó nắm bắt. Như cái em người yêu vừa thôi chẳng hạn. Nghĩ đến Thư, hắn lại thấy nhộn nhạo trong người, có cảm giác như mình bị phản bội.

Tuấn còn đang miên man suy nghĩ, bên phải hắn chợt có tiếng còi xe ầm ĩ. Một chiếc xe máy đang lao vù vù từ trong ngõ ra. Tuấn rồ ga định vọt lên tránh nhưng không kịp, chiếc xe đã tông thẳng vào hắn.

Lồm cồm bò dậy sau khi lăn vài vòng, định mở mồm chửi, nhưng cảm giác có điều gì không ổn, hắn định thần quan sát chiếc xe vừa tông vào mình. Là hai thanh niên to con, dáng vẻ hổ báo đang trợn mắt nhìn hắn.

Đúng là đen, dính ngay phải hai thằng hung thần. Hắn đảo ánh mắt ra xung quanh, giờ này đã muộn, đoạn đường này lại vắng bóng xe cộ. Thôi coi như lỗi về mình vậy, may mà người ngợm không vấn đề gì. Hắn còn đang mải tính toán thì hai thanh niên đã đi đến gần sau khi dựng xe.

- Mày đi kiểu gì đấy? - Một trong hai thanh niên hất hàm hỏi hắn.

- Em… - Chưa kịp mở mồm nói hết câu, thanh niên còn lại bất ngờ cho Tuấn một cú bạt tai nổ đom đóm mắt khiến hắn loạng choạng suýt ngã.

- Tưởng đi SH là ngon à?

Người thanh niên đánh Tuấn vừa mỉa mai vừa nháy bạn lao vào định đánh tiếp. Đúng lúc đó, có tiếng còi xe cất lên. Hai thanh niên dừng hành động, nhìn nhau rồi cùng hướng ánh mắt về phía chiếc ô tô vừa tiến đến. Là một chiếc Camry màu đen đeo biển 29C...

Cánh cửa xe mở, một người đàn ông trẻ chắc tầm tuổi bọn họ bước xuống xe tiến đến.

- Có chuyện gì thế em? Hai thằng mày không nhớ anh à? Ngơ ngác cái gì!

Người đàn ông mới đến có vẻ thân mật với hai thanh niên.

- Anh là…

- Anh Hùng, bạn Sơn Con đây. Tuần trước mấy anh em vừa ngồi nhậu với nhau trên Núi Trúc mà bọn mày đã quên anh rồi à? - Người đàn ông cắt lời, thái độ tỏ ra hơi thất vọng.

 - A, em nhớ rồi! Anh Hùng Trung Kính phải không ạ. Em xin lỗi, tại trời tối quá nên em không nhận ra anh. - Một trong hai thanh niên thốt lên với giọng hớn hở.

Người thanh niên còn lại chỉ vào Tuấn tiếp lời.

- Thưa anh, cái thằng ôn này nó đi đứng bố láo, đâm vào xe em nên tụi em định cho nó bài học.

Tuấn có cảm giác máu trong người sôi sùng sục, hắn không ngờ thằng khốn ấy lại vu khống cho hắn một cách trắng trợn như vậy. Rõ ràng người bị hại là hắn. Nhưng hắn đành cố nhịn hay nói chính xác là hắn không dám mở miệng.

(Còn nữa)

Nguồn: 24h.com.vn

 



Gmail: vnrleo28@gmail.com

Con người có thể mất đi nam tính, có thể mất đi nữ tính, nhưng đừng đánh mất nhân tính
Lớp : K20YDH1


 
17/10/2014 11:10 # 4
vnrleo28
Cấp độ: 29 - Kỹ năng: 8

Kinh nghiệm: 34/290 (12%)
Kĩ năng: 40/80 (50%)
Ngày gia nhập: 17/09/2014
Bài gởi: 4094
Được cảm ơn: 320
Phản hồi: Trả thù tình


Trả thù tình (P.4)

Cô biết Hoàng sẽ không bao giờ chấp nhận được một người con gái lầm lỗi như mình!

 

 

Trả thù tình (P.4) - 1

Người đàn ông quay sang nhìn Tuấn, sau đó anh ta có vẻ chăm chú quan sát chiếc xe SH vẫn còn nằm chỏng chơ trên đường.

- Ừ, thôi được rồi. Đây là thằng em anh, hai thằng mày nể mặt anh tha cho nó nhé. Có gì hôm nào lên chỗ Sơn Con anh mời cà phê.

Mấy câu nói của người đàn ông khiến Tuấn hơi choáng nhưng là choáng vì vui mừng. Hắn nghĩ mãi không ra đã từng gặp người đàn ông này ở đâu. Nhưng thôi, để tí nữa hỏi sau vậy. Hắn vẫn im lặng.

Hai thanh niên bối rối nhìn nhau, một trong hai người đáp lời người đàn ông tên Hùng với thái độ áy náy.

- Ấy chết, thằng cu này lại là em của anh ạ? Bọn em không biết, có gì mong anh thông cảm.

- Ừ được rồi, anh không trách chúng mày đâu.

 Người thanh niên gãi đầu gãi tai cười lấy lòng:

- Dạ em cảm ơn anh. Thôi bọn em có chút việc phải đi giải quyết, hẹn anh hôm nào rảnh chúng em sẽ hầu anh. À, anh đừng nói chuyện này với anh Sơn nhé, không anh ấy lại chửi bọn em.

- Chuyện nhỏ này coi như xong thôi, bọn mày yên tâm.

 Nhìn bóng hai thanh niên đi xa rồi, người đàn ông tên Hùng mới quay sang Tuấn vẫn đang ôm mặt đứng một bên.

- Có sao không thằng em? Đi đứng thế nào lại đụng vào hai thằng dân xã hội này vậy? May mà anh quen đại ca của bọn nó không thì chú mày ốm đòn rồi.

- Dạ em cảm ơn anh. -

Tuấn còn bối rối chưa biết nói gì tiếp theo, người đàn ông đã cắt lời hắn.

- Chú mày thắc mắc vì sao anh lại giúp chứ gì? Tại anh thấy chú mày rất giống một thằng bạn anh tên Hải, nhà ở Hàng Bông. Cái xe chú mày đang đi cũng là xe của nó, đúng không?

- Dạ vâng, Hải là anh trai của em. Từ hồi anh mất thì bố mẹ để em đi cái xe này.

Người đàn ông thở dài, giọng có chút nuối tiếc.

- Ừ, anh học cùng cấp ba với thằng Hải. Hồi nó mất, anh lại đang ở bên Anggola nên không đến chia buồn cùng gia đình được. Anh mới về nước được ít ngày, cũng định hôm nào qua để thắp cho nó nén nhang. Ngày xưa anh với nó thân nhau lắm. Hôm nay lại gặp chú mày, đúng là duyên số. Thôi dựng xe dậy kiểm tra xem có vấn đề gì không.

Người đàn ông giúp Tuấn dựng chiếc xe máy và đề thử.

- Không nổ được rồi. Thôi gửi xe vào kia, sáng mai lấy, rồi đi đâu anh đưa đi, tối nay anh cũng rảnh…

***

Ba giờ sáng, Hoàng vẫn còn thao thức chưa ngủ được. Anh đang hồi tưởng lại những sự việc diễn ra trong mấy ngày qua.

Nhờ sự chăm sóc động viên của anh, Thư đã có vẻ khá hơn. Tuy nhìn cô còn khá sầu não nhưng thỉnh thoảng cô cũng mỉm cười khi nói chuyện với anh. Hoàng tin tưởng vào khả năng của mình sẽ giúp Thư vượt qua được chuyện này. Và anh cũng không quên kế hoạch trừng phạt kẻ đã gây ra sự đau khổ cho cô.

Mấy ngày trước, Cường đưa cho anh hồ sơ về Tuấn. Đúng là cảnh sát hình sự làm việc có khác, rất nhanh và chi tiết. Từ gia đình, các mối quan hệ bạn bè, cho đến các địa điểm thường lui tới đều được ghi chép khá cụ thể. Chỉ có một vấn đề mà Cường bảo anh cần lưu ý, đó là Tuấn giao du với một vài thành phần bất hảo trong xã hội.

Sau khi nghiên cứu những thông tin về Tuấn, cộng thêm sự góp ý của Cường, Hoàng đã nhanh chóng đưa ra một phương pháp tiếp cận Tuấn mà anh cho là khả thi nhất.

Việc đầu tiên anh làm là mượn chiếc ô tô của thằng bạn thân từ thời đại học. Thằng bạn hồi mới mở công ty riêng đã được anh giúp đỡ khá nhiều nên khi anh ngỏ ý mượn xe, nó đã vui vẻ đồng ý ngay.

Sau đó anh vẽ ra một màn kịch đâm xe với sự hỗ trợ của Cường và một người bạn cùng đội. Cảnh sát hình sự mà đóng vai xã hội đen thì khỏi phải nói. Và Hoàng xuất hiện trong vai Hùng Trung Kính, Việt kiều về nước, tự nhận là bạn cũ của người anh trai đã mất của Tuấn.

Mọi việc đều diễn ra đúng như kịch bản đã vạch sẵn, Tuấn không hề nghi ngờ, thậm chí còn chủ động bắt thân và rủ “ông anh tốt bụng” đi chơi cùng. Nghĩ đến đây, Hoàng nhếch mép, anh tin rằng mình sẽ nhanh chóng đạt được mục đích.

***

Hai tháng sau.

Tiếng chuông vang lên từng hồi báo kết thúc tiết học cuối cùng, Thư hấp tấp thu dọn sách vở rồi hòa mình vào đám sinh viên đang chen lấn nhau về phía cổng trường. Chiều nay cô có hẹn với Hoàng, vậy mà nhìn dòng xe nhích từng tí một, lo lắng mình sẽ không đến kịp, cô đành phải vẫy một chiếc xe ôm.

Trả tiền xe ôm xong, Thư rảo bước về phía con  đường nhỏ dốc xuống phía dưới, hai bên trồng những khóm trúc xanh mượt. Phía trước không xa là một hàng rào có cổng cũng được làm bằng trúc, ở trên treo một tấm biển gỗ khắc chữ theo kiểu thư pháp: “Cội Nguồn”.

Trả thù tình (P.4) - 2

Cô biết mình không còn xứng đáng với Hoàng (Ảnh minh họa)

Một quán cà phê ven sông nằm ngoài rìa thành phố, không gian khá thoáng đãng. Có vẻ như chủ quán là một người hoài niệm, hay ít nhất người ta cũng muốn tạo cái suy nghĩ đấy cho khách hàng.

Hồi trước Hoàng hay đưa Thư ra đây. Hoàng nói với cô, anh thích quán này vì không gian của nó khiến cho anh tìm thấy sự yên bình, quên đi những bon chen chốn thành thị.

Lúc đó Thư cũng chẳng hứng thú lắm, chỉ thấy nó buồn tẻ, không phù hợp với một cô gái trẻ đầy mơ mộng như cô.

Bước qua cánh cổng, những bước chân Thư chậm lại tìm kiếm Hoàng. Kia rồi, anh đang ngồi một mình ở góc xa nhất cạnh hàng rào. Hôm nay quán vắng khách nên không khó để cô tìm thấy anh.

Còn cách Hoàng vài mét, Thư chợt dừng lại quan sát anh, ánh mắt anh đang hướng về phía bờ sông nên có lẽ chưa nhận ra sự có mặt của cô.

Có điều gì đó khiến Thư cảm thấy không đúng, cái ánh mắt nhìn xa xăm đầy suy tư kia sao lại tạo cho cô cảm giác quen thuộc đến lạ lùng. “Đúng rồi”, trong đầu cô như có một nút thắt vừa được tháo gỡ. Người đàn ông phong trần trước mặt cô, bây giờ và trước đây vẫn vậy, anh vẫn luôn nhìn đời theo cái kiểu đó. Tại sao cô lại có thể quên được chứ? Cổ họng Thư nghèn nghẹn.

Cái chạm nhẹ vào vai cắt đứt dòng suy tưởng của Hoàng, anh quay lại và thấy Thư mỉm cười chăm chú nhìn mình.

- Em xin lỗi vì tới hơi trễ, anh đang suy nghĩ gì mà tập trung vậy?

- Không sao đâu, anh cũng vừa tới được một lúc thôi, em ngồi đi. - Hoàng đặt bàn tay thô ráp của mình lên cánh tay Thư nắm nhẹ.

Thư kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hoàng. Người đàn ông này, lúc nào cũng nhẹ nhàng với cô từ lời nói đến cử chỉ. Anh luôn tạo cho cô cảm giác an toàn và được chiều chuộng. Có lẽ chính vì vậy mà trước đây Thư luôn coi đó là điều hiển nhiên, như kiểu một đặc ân mà thượng đế dành cho cô. Để bây giờ, khi Thư thực sự cảm nhận được nó rất quan trọng với cô, có lẽ đã quá muộn.

Anh sẽ không thể chấp nhận và tha thứ nếu biết những gì đã xảy ra với cô. Đó đều là những sai lầm mà bản thân cô cũng không thể tự tha thứ cho mình. Cô đã quá ngây thơ, tin tưởng một cách mù quáng vào tình yêu đầy lọc lừa của Tuấn. Cô vô tâm tới mức không nhận ra tình cảm và sự quan tâm  của Hoàng trong suốt thời gian qua là rất đặc biệt.

Trong lúc này đây, Thư thực sự cần anh, cô muốn thấy anh mỗi ngày, được nghe giọng nói khàn khàn của anh... Nhưng cô biết, mình đã không còn xứng đáng với anh.

- Em sao vậy? Uống nước đi, nước cam cà rốt đấy. Anh biết em rất thích thứ đồ uống này nên đã dặn người ta làm sẵn.

Câu nói mang theo vị nồng nồng của khói thuốc làm Thư tỉnh táo lại, cô cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Hoàng luôn là vậy, kể cả những sở thích dù là nhỏ nhất của cô anh cũng để ý. Có chút gì đó chợt khiến lòng Thư ấm áp.

- Thư à, anh có chuyện này muốn nói với em. Hoàng chậm rãi châm thêm một điếu thuốc.

(Còn nữa)

Nguồn: 24h.com.vn



Gmail: vnrleo28@gmail.com

Con người có thể mất đi nam tính, có thể mất đi nữ tính, nhưng đừng đánh mất nhân tính
Lớp : K20YDH1


 
18/10/2014 20:10 # 5
vnrleo28
Cấp độ: 29 - Kỹ năng: 8

Kinh nghiệm: 34/290 (12%)
Kĩ năng: 40/80 (50%)
Ngày gia nhập: 17/09/2014
Bài gởi: 4094
Được cảm ơn: 320
Phản hồi: Trả thù tình


Trả thù tình (P.5)

Cô gái này có lẽ không phải gái làm tiền, nhưng cũng tạo cho anh cảm giác từa tựa như vậy.

 

 

Trả thù tình (P.5) - 1

Hoàng chấp nhận làm mọi việc để trả thù cho người con gái anh yêu (Ảnh minh họa)

Ba ngày trước.

Tuấn nặng nề thả cơ thể xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Gần hết tháng rồi mà số hàng thằng “đại ca” giao khoán chưa tiêu thụ được mấy, cộng thêm cả số hàng tồn tháng trước bên chỗ thằng Linh vẫn còn kha khá khiến hắn thực sự lo lắng. Vậy mà hạn nộp tiền đã qua được mấy ngày, hắn đã phải khất “đại ca” du di cho ít bữa.

Còn đang mải suy tính thì chiếc Iphone 5S đổ chuông ầm ĩ. Tuấn chau mày khó chịu khi thấy gương mặt xảo quyệt quen thuộc hiện trên màn hình điện thoại.

- Em nghe đây.

- Thằng em, tiền nong thu xếp xong chưa? Mày hẹn anh hôm nay thanh toán nốt đấy.

- Anh ơi, em vẫn chưa xoay được đâu ạ. Anh thưa thưa cho em thêm vài hôm nữa đi. Anh biết rồi đấy, đợt này bên chỗ em bọn cớm nó làm chặt quá, hàng không tiêu thụ được. - giọng Tuấn khẩn khoản.

- Đấy là việc của mày. Ai bảo mày tham, ôm cho lắm vào. Bữa trước tao đã nể tình anh em nói khó với anh Quang giúp mày rồi. Vừa nãy  ông ấy lại hỏi tao tiền chỗ mày, tao đã hứa ngày mai sẽ nộp đầy đủ. Mày làm thế nào thì làm, mười giờ sáng mai mang tiền qua chỗ tao. Không thì mày biết hậu quả rồi đấy.

Chưa kịp nói thêm câu nào, từ đầu bên kia đã có tiếng “tút tút”, Tuấn bực tức quăng chiếc điện thoại xuống ghế khiến nó nảy tưng tưng. Hắn vò đầu bứt tai, mồm liên tục chửi thề: “Mẹ kiếp, hai trăm bẩy mươi triệu”. Trong có một ngày, hắn biết xoay đâu ra? Bây giờ có bán cả xe, laptop, điện thoại đi cũng chưa được một phần hai con số ấy.

Hắn đã vay mượn bạn bè nhưng cũng chả được bao nhiêu bởi vì lũ bạn hắn thì hắn cũng biết thừa, toàn lũ công tử tiểu thư ăn bám gia đình, lấy đâu ra có để cho hắn vay nhiều. “Ông bà già” dạo này cũng kiểm soát chặt việc chi tiêu của hắn, hôm trước khóc lóc mãi bà già mới mới moi ví cho năm triệu.

“Giờ chỉ còn mỗi cách đẩy hết chỗ hàng tồn đi mới có tiền được, kể cả phải bán tháo”. - Hắn lẩm bẩm. Nhưng khổ nỗi, hắn lại chẳng có mối quan hệ xã hội nào khác ngoài cái đường dây mà hắn đang tham gia. Biết đẩy đi đâu bây giờ?

- A! -  Tuấn đột nhiên thốt lên, trong đầu hắn chợt “nảy số” khi nhớ đến một người.

- Sao mình không nghĩ ra sớm nhỉ…biết đâu lại có cửa…

Hắn thì thào, cúi người nhặt chiếc điện thoại đã rơi xuống sàn nhà tự lúc nào.

***

Cùng thời điểm đó, tại một quán nước ven hồ Đắc Di.

Hoàng rít sâu một hơi thuốc rồi từ từ nhả khói qua kẽ răng. Gió hồ giữa tháng mười một lạnh buốt, cộng thêm cái lạnh của ly trà đá làm cho một người vốn quen với sự khắc nghiệt của thởi tiết như anh cũng phải nổi gai ốc. Nhưng anh thích thế, thích cái cảm giác lạnh lẽo, nó giúp cho đầu óc anh tỉnh táo để tính toán những việc quan trọng.

Cuối cùng, Hoàng cũng đã tìm ra kẻ hãm hại Thư, theo một cái cách mà anh không ngờ tới nhất.

Đó là chuyện của một tuần trước…

Kể từ khi tiếp cận được mục tiêu, Hoàng đã cố gắng để bắt thân với Tuấn. Anh chủ động tham gia các cuộc vui của hắn cùng nhóm bạn vào mỗi cuối tuần và luôn tỏ ra chịu chi trong các cuộc chơi đó, khiến cho Tuấn và đám bạn nể phục.

Tuy vậy, sau hơn một tháng nỗ lực, Hoàng vẫn không moi được thông tin gì có liên quan đến Thư từ hắn. Anh phải xin chuyển công tác tạm thời, về làm văn phòng ở trụ sở công ty tại Hà Nội để tiện cho việc theo đuổi kế hoạch của mình.

Khi Hoàng còn đang đau đầu nghĩ cách thì thứ bẩy tuần vừa rồi, anh nhận được một lời mời từ Tuấn.

- Anh đã tham gia tiệc “Swing” bao giờ chưa? - Tuấn kéo Hoàng ra ngoài cửa quán bar và hỏi anh với giọng hào hứng.

Hoàng đã từng đọc ở đâu đó một bài viết nói về “Swing”, một trào lưu phổ biến ở phương Tây mới du nhập vào Việt Nam mấy năm gần đây. Người ta nói đó là một buổi tiệc tình dục mà những người tham gia có thể trao đổi bạn chơi với nhau.

Là một người cũng khá thoáng trong quan niệm về tình dục, anh không bài xích nó, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có ngày trực tiếp tham gia vào cái trò chơi ấy.

- Một lúc nữa quẩy ở bar xong cả hội sẽ kéo về nhà thằng Linh bạn em tổ chức tiệc “swing”. Cái Nga - người yêu thằng Linh vừa thuyết phục được hai con bạn nó tham gia cùng. Bọn em đã bàn bạc và quyết định mời thêm anh, coi như  em cảm ơn anh vụ lần trước. Anh thấy thế nào? - Tuấn tiếp tục khi thấy Hoàng vẫn ngập ngừng chưa trả lời.

***

Một giờ sau, nhóm người đã có mặt trước cổng một căn biệt thự độc lập thuộc bán đảo Linh Đàm – khu đô thị mới của thành phố.

Tuấn thì thầm vào tai Hoàng.:

- Anh yên tâm, bố mẹ thằng Linh định cư ở bên Anh, cả năm chỉ về nước có một lần vào dịp Tết. Nó ở nhà một mình, thỉnh thoảng mới có người giúp việc đến dọn dẹp.

Buổi tiệc bắt đầu với rượu mạnh, đồ ăn nhẹ và nhạc sàn ầm ĩ. Linh lấy ra một túi “kẹo” để tăng thêm nhiệt cho cuộc chơi. Mỗi người đều lấy một hoặc hai viên cho vào miệng rồi tu một hơi rượu. Hoàng cũng lấy hai viên và làm động tác cho vào mồm nhưng anh đã kín đáo thả nó vào túi quần.

Bầu không khí của buổi tiệc bắt đầu trở nên cuồng nhiệt hơn, những gương mặt đã có dấu hiệu hưng phấn. Đám người cười nói vui vẻ, nốc rượu liên tục và uốn éo thân hình theo điệu nhạc. Một lúc lâu sau, Linh vặn nhỏ âm thanh và người lên tiếng:

- Thôi, “tăng một” vậy là đủ rồi, mọi người giữ sức để còn tiếp tục “tăng hai” - mục đích chính của buổi tiệc hôm nay. Ở đây chắc ai cũng đã biết, nhưng vì hôm nay có ba người mới tham gia lần đầu nên tôi sẽ phổ biến lại luật chơi.

Linh hướng ánh mắt về phía Hoàng và hai cô bạn của Nga rồi nói tiếp:

   Trên tầng hai có ba phòng, tầng ba có hai phòng. Lát nữa các cô gái lên trước chọn cho mình phòng, cánh đàn ông chúng tôi lên sau. Thời gian quy định cho lần một là hai giờ, sau đó các cô gái ra ngoài và thương lượng với nhau để đổi phòng. Lần hai sẽ không giới hạn thời gian, nếu ai còn hứng thú và sức khỏe có thể trao đổi bạn chơi tiếp, không thì đi ngủ. Và nguyên tắc bắt buộc khi quan hệ là phải dùng bao cao su để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Ai có ý kiến gì không?

Linh hỏi xong một lúc, không thấy có người lên tiếng, hắn bèn giục mấy cô gái lên lầu trước. Bốn cô tỏ vẻ ngúng nguẩy nhưng rồi cũng kéo nhau đi, để lại bốn gã đàn ông nhìn theo với những ánh mắt dâm đãng.

Trả thù tình (P.5) - 2

Cô gái này có lẽ không phải gái làm tiền, nhưng cũng tạo cho anh cảm giác từa tựa như vậy (Ảnh minh họa)

Đợi tiếng cười nói của mấy cô nhỏ dần sau những bậc thang, Tuấn mới quay sang Hoàng:

- Anh Hùng lớn tuổi nhất ở đây, lại là người mới, bọn em ưu tiên anh lên trước. Chúc anh may mắn!

Hoàng hơi chần chừ, nhưng những ánh mắt đầy khích lệ của Tuấn và đám bạn hắn khiến anh tiến về phía chân cầu thang.

Lên đến tầng hai, Hoàng nhìn xung quanh một lượt và quyết định bỏ qua, tiến thẳng lên tầng trên. Tầng ba có hai phòng đối diện nhau, một phòng cửa mở, còn một phòng đóng. Anh đi về phía căn phòng đóng cửa thì thấy nó chỉ khép hờ. Hoàng đẩy cửa bước vào, trước mặt anh là váy và đồ lót phụ nữ vương vãi khắp sàn. Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, Hoàng tiến đến phía chiếc ghế gần cửa sổ châm thuốc hút.

Một lúc sau cô gái đi ra, trên người quấn độc một chiếc khăn tắm ngắn cũn cỡn, phô bày cặp chân dài nõn nà trước mặt Hoàng.

Anh nhận ra cô ta - một trong hai cô bạn của Nga. Cô ả nhìn Hoàng mỉm cười đầy ý tứ:

- Là anh à? Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi rồi ra đây chúng mình vui vẻ.

Thái độ của cô ả tạo cho Hoàng cảm giác rất giống mấy cô nàng nhân viên ở các quán mát xa anh từng tiếp xúc. Bởi công ty anh và hầu hết các công ty đối tác đều có một thông lệ bất thành văn là bàn việc trên bàn nhậu, và sau những chầu nhậu bao giờ cũng phải có khoản “thư giãn” để “giải rượu”.

Mới đầu Hoàng còn tỏ ra dè dặt, lạ lẫm nhưng rồi anh cũng quen dần và coi nó như một nghĩa vụ phải thực hiện để bôi trơn công việc.

Đến bây giờ, Hoàng hầu như không còn chút cảm xúc nào với mấy ả đàn bà ngửa thân kiếm tiền đó nữa. Cô gái này có lẽ không phải gái làm tiền, nhưng cũng tạo cho anh cảm giác từa tựa như vậy. Đó chính xác là sự ngán ngẩm. Hoàng dập điếu thuốc rồi tiến về phía phòng tắm.

Khi Hoàng quay ra, cô ả đã chui trong chăn, hai mí mắt khép hờ. Không biết ả ngủ thật hay giả vờ mà anh thấy chiếc chăn kéo xuống phơi gần trọn bộ ngực nhão, chảy xệ sang hai bên. Hoàng lắc đầu ngao ngán, thả cơ thể xuống một bên phần giường còn trống, anh thấy thực sự thèm ngủ sau một ngày mệt mỏi với công việc và rượu.

Mãi một lúc lâu sau, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Hoàng nghe loáng thoáng có âm thanh như ai đó mở cửa kèm theo tiếng “hừ” đầy tức tối. Anh thở một hơi dài rồi chính thức chìm vào giấc ngủ.

(Còn nữa)

Nguồn: 24h.com.vn



Gmail: vnrleo28@gmail.com

Con người có thể mất đi nam tính, có thể mất đi nữ tính, nhưng đừng đánh mất nhân tính
Lớp : K20YDH1


 
19/10/2014 17:10 # 6
vnrleo28
Cấp độ: 29 - Kỹ năng: 8

Kinh nghiệm: 34/290 (12%)
Kĩ năng: 40/80 (50%)
Ngày gia nhập: 17/09/2014
Bài gởi: 4094
Được cảm ơn: 320
Phản hồi: Trả thù tình


Trả thù tình (P.6)


 

Hoàng giục Nga đi tắm, anh nói với ả không muốn mất hứng lúc "yêu" vì mùi rượu trên cơ thể.

Có thứ gì đó mát lạnh đang mơn trớn khắp người Hoàng làm anh tỉnh giấc. “Tưởng cô ả đi rồi chứ?” - Hoàng thầm nghĩ. Anh tận hưởng cái cảm giác thoải mái đó thêm một lúc rồi cố gắng mở hai mí mắt vẫn còn nặng trĩu.

Trả thù tình (P.6) - 1

Ngay lần đầu tiên "gần gũi" Hoàng, Nga đã "say" anh như điếu đổ (Ảnh minh họa)

Trước mặt anh là Nga, cô ả đang một tay chống cằm, bàn tay ma thuật còn lại của ả đang ve vuốt khắp bộ ngực trần của anh.

- Sao lại là em? – Hoàng nhàn nhạt hỏi ả.

Nga không trả lời thẳng vào câu hỏi của Hoàng, ả mỉm cười để lộ ra hàm răng sáng bóng đều tăm tắp.

- Em đang tự hỏi, một người đàn ông trông đầy nam tính như anh liệu có vấn đề gì về sinh lý không? Hay là cô bạn của em làm điều gì đó khiến anh phật lòng?

Hoàng ngập ngừng đánh giá cô gái trước mặt mình. Qua một thời gian tiếp xúc với nhóm này, anh biết trong đám con gái, Nga là người yêu của Linh và cũng có vẻ khá thân mật với Tuấn. Hoàng chợt có một sự liên tưởng nào đó thoáng qua trong đầu. Anh kéo Nga lại gần, để đầu ả gối lên cánh tay rắn chắc của mình.

- Bạn em không có lỗi gì, tại lúc nãy mệt quá nên anh ngủ quên. Còn sinh lý của anh có bình thường hay không, lát nữa em sẽ biết.

Đóng kịch có lẽ không phải là sở trường của anh nhưng trong hoàn cảnh này, Hoàng phải tìm mọi cách tiếp cận Nga để tìm ra manh mối. Anh luồn cánh tay còn lại ôm lấy vòng eo mềm mại của cô ả.

Nga ngoan ngoãn rúc đầu vào bộ ngực vạm vỡ của Hoàng, mùi vị cơ thể của người đàn ông này mang lại cho ả một cảm giác lạ lẫm khó tả, không giống bất kỳ với gã trai nào ả từng ngủ cùng. Nó kích thích trí tò mò và sự ham muốn khám phá của ả.

- Bọn em có thường xuyên tổ chức tiệc tùng kiểu này không?

- Cũng thỉnh thoảng thôi anh, bình thường chỉ có hai cặp, hôm nay là đông người nhất đấy.

- Anh thấy đội em khá đông đấy chứ, sao lại chỉ có hai cặp? Mà hai cặp em nói đến gồm những ai vậy?

- Trước chỉ có em, Linh, Tuấn và người yêu nó thôi. Tìm được những người có cùng quan niệm và sở thích về tình dục khó lắm chứ anh, nhất là con gái.

- Ra vậy,…nhưng thằng Tuấn có người yêu à? Sao anh không thấy đâu?

- Ủa, nó không nói chuyện với anh? Con người yêu trước của nó cũng hay tụ tập vui vẻ cùng bọn em lắm. Còn con bé mới rồi, nó chưa đào tạo gì đã mang đến, làm con bé sợ chạy mất dép. Mà không biết nó kiếm đâu ra một đứa con gái vẫn còn trinh mới ghê chứ! - Giọng ả đầy mỉa mai.

- Ồ, thú vị đấy. Kể chi tiết anh nghe xem…

Điếu thuốc trên tay Hoàng đã cháy hết từ bao giờ mà anh không để ý. Câu chuyện vô tình nghe được từ phía Nga ở buổi tối thứ bẩy tuần trước đã giúp anh biết được toàn bộ sự thật. Lúc đó anh đã phải rất kiềm chế lắm mới không cho ả vài cái bạt tai.

Thật đáng ghê tởm! Lũ mọi rợ đó dám ép người con gái anh yêu thương vào cái trò vui bệnh hoạn của chúng sao? Và cuối cùng, Hoàng đã tìm cách trút sự giận dữ lên thân xác ả.

 

Cảm giác thù hận lại một lần nữa sôi trào trong từng tế bào trên cơ thể Hoàng. Đầu óc anh lúc này chỉ còn nghĩ đến duy nhất một điều: “Không thể tha thứ!”

Chiếc điện thoại trong túi quần Hoàng rung lên, gương mặt anh lạnh lùng khi thấy số máy người gọi đến. Đúng là “đốt nhang muỗi cũng lên”, vừa nghĩ đến kẻ thù thì kẻ thù tự tìm đến cửa. Anh cố gắng lấy lại sự bình tĩnh trước khi bắt máy.

Tuấn gọi điện, hắn nói có chuyện quan trọng muốn gặp anh. Mà chuyện của hắn có vẻ quan trọng thật, chỉ hai mươi phút sau Hoàng đã thấy hắn có mặt.

Cuộc nói chuyện với Tuấn diễn ra khoảng một giờ đồng hồ, sau đó hắn rủ anh đi ăn nhưng anh khéo léo từ chối. Anh hẹn hắn đầu giờ chiều sẽ trả lời chuyện của hắn.

Đợ Tuấn ra về, Hoàng trầm ngâm thêm một lúc. Sau đó anh quyết định bấm số gọi cho Cường - cậu bạn thân.

- Gì thế thằng bạn? - giọng Cường hồ hởi.

- Tao có quà cho mày đây!

***

Mọi chuyện cứ như được sắp đặt trước, mới cách đây một tuần, Hoàng còn chưa biết làm thế nào để tìm ra kẻ hãm hại Thư thì vô tình anh lại có được thông tin từ phía Nga - ả đồng lõa với kẻ chủ mưu.

Từ hôm đó đến nay, anh vẫn phải suy nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để trừng trị hắn một cách thích đáng nhất bởi, anh không muốn dính dáng đến pháp luật. Vậy mà hôm nay hắn lại tự động vác xác đến, kèm theo một lý do không thể chính đáng hơn để cho anh trả thù.

Hóa ra hắn ta buôn hàng cấm, lại còn tin tưởng đến mức nhờ vả một người mới quen chưa lâu như anh. Có lẽ hắn hết cửa xoay sở rồi. Đã thế, cứ để pháp luật thay anh trừng phạt hắn đi -Hoàng cười khẩy.

Sau khi kể sơ qua cho Cường biết chuyện, Cường hẹn Hoàng đến nơi làm việc của anh để bàn bạc.

Ba mươi phút sau, Hoàng đã có mặt tại trụ sở của Phòng cảnh sát hình sự (PC45) - công an thành phố. Tiếp anh, ngoài Cường ra còn có đội trưởng của Cường - một người đàn ông trung tuổi, gương mặt lạnh lùng với vết sẹo dài bên má trái.

Cuộc nói chuyện diễn ra nhanh chóng. Hoàng vui vẻ đồng ý trợ giúp kế hoạch mà người đội trưởng của Cường đề nghị.

Trả thù tình (P.6) - 2

Hoàng sẽ tìm mọi cách để trả thù cho người con gái anh yêu thương nhất (Ảnh minh họa)

Đầu giờ chiều ngày hôm đó, Hoàng liên lạc với Tuấn, anh nói với Tuấn sẽ giúp hắn tiêu thụ số hàng và anh là người trực tiếp mang tiền đến lấy hàng, kèm theo đề nghị Tuấn phải tổ chức một buổi tiệc “swing”. Tuấn vui vẻ đồng ý ngay yêu cầu của Hoàng. Qua điện thoại, anh cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích của hắn.

Dĩ nhiên là Hoàng muốn kéo cả đám bạn Tuấn vào vụ này, anh không muốn bỏ sót những kẻ đồng lõa với hắn đã hãm hại Thư, nhất là Linh - kẻ trực tiếp gây ra sự đau đớn cho cô. Vì vậy anh đã đề nghị Tuấn tổ chức tiệc ở nhà Linh.

Sáu giờ ba mươi phút chiều ngày hôm đó, Cường qua khách sạn nơi Hoàng thuê phòng đưa cho anh một cái túi đen và một cái hộp nhỏ bằng bàn tay kèm theo lời dặn dò: “Đây là hai trăm sáu mươi triệu, còn đây là máy ghi âm, mày bỏ nó vào túi áo ngực, khi nào gặp đối tượng mày bấm cái nút này máy sẽ hoạt động. Lúc giao hàng cứ nói to lên, bọn tao sẽ có mặt ngay.”

 

***

 

Chín giờ tối, Hoàng có mặt tại một bar nhỏ trên đường Trường Chinh như đã hẹn với Tuấn. Vẫn những gương mặt quen thuộc của các buổi chơi trước, chỉ có điều, thái độ của một vài người với Hoàng có vẻ khác trước. Tuấn thì tỏ vẻ xun xoe, mời rượu anh liên tục, cô ả Nga thì tìm mọi cách để trò chuyện thân mật với anh khiến cho Linh, bạn trai của ả cũng thấy khó chịu.


Hai giờ sau, Hoàng cùng Tuấn và đám bạn hắn về nhà Linh để tổ chức tiệc “swing” theo sự sắp xếp của Tuấn. Cũng như lần trước, sau khi quay cuồng cùng nhạc và rượu, Linh lại phổ biến luật chơi, chỉ khác một chút là đám con trai sẽ lên chọn phòng trước, đám con gái lên sau.

Chẳng biết có phải vô tình hay không, khi Hoàng lên phòng được một lúc thì Nga cũng mở cửa bước vào. Tối nay cô ả mặc một chiếc váy đỏ trông khá gợi cảm. Từ lúc ở bar đứng cạnh Hoàng, thỉnh thoảng ả lại cầm tay anh đặt lên đùi mình. Có lẽ cuộc "gần gũi" lần trước khiến ả có hứng thú với anh?

 

Vừa vào đến phòng, Nga đã nhảy bổ vào Hoàng như con mèo hoang. Ả ghì chặt lấy cổ anh thỏ thẻ:

Lần trước anh hơi “bạo lực” với em đấy! Hôm nay em mệt nên anh nhẹ nhàng hơn một chút nhé!

Hành động và lời nói của ả đầy mâu thuẫn khiến Hoàng thấy ghê tởm. Lần trước chỉ vì quá bực bội nên anh đã "phát tiết" khi làm tình với ả. Đến chính bản thân anh cũng không thể ngờ lúc đó mình lại có hành động "bạo lực" như vậy! Nhưng cũng có thể vì thế mà ả không quên được cảm giác đấy.

Nhẹ nhàng đẩy ả ra, Hoàng giục ả đi tắm, anh nói với ả không muốn mất hứng lúc "yêu" vì mùi rượu trên cơ thể của hai người. Nga nhất quyết đòi Hoàng phải vào tắm chung với ả. Có lẽ ả "si" anh quá rồi!

Tắm xong, hai người lên giường tâm sự được một lúc thì có tiếng gõ cửa. Hoàng vội vàng mặc quần áo đi ra và thấy Tuấn đã đứng trước cửa.

 

- Hàng đâu?

- Em mang đến rồi.

- Ừ, vậy mang xuống sân nhé, anh để tiền trong xe. 

(Còn nữa)

 



Gmail: vnrleo28@gmail.com

Con người có thể mất đi nam tính, có thể mất đi nữ tính, nhưng đừng đánh mất nhân tính
Lớp : K20YDH1


 
21/10/2014 10:10 # 7
vnrleo28
Cấp độ: 29 - Kỹ năng: 8

Kinh nghiệm: 34/290 (12%)
Kĩ năng: 40/80 (50%)
Ngày gia nhập: 17/09/2014
Bài gởi: 4094
Được cảm ơn: 320
Phản hồi: Trả thù tình


Trả thù tình (P.7)


Mới hôm qua anh còn nói yêu thương cô, vậy mà hôm nay anh đã ngủ với người đàn bà khác?

 

 

Đã mười một giờ đêm, Thư vẫn trằn trọc mãi không ngủ được. Từ buổi gặp Hoàng chiều qua ở quán "Cội nguồn" khiến cô bị rơi vào trạng thái kích động khó tả.

Trả thù tình (P.7) - 1

Ngày mai, cô sẽ nói cho anh biết, mình không còn trong sạch (Ảnh minh họa)

Sau từng ấy năm, cuối cùng anh cũng chính thức ngỏ lời yêu cô. Anh nói sẽ xin chuyển hẳn công tác, về làm nhân viên văn phòng ở trụ sở chính của công ty tại Hà Nội để được gần cô. Lúc anh nói ra điều đó, cô đã hạnh phúc tới mức muốn ôm chặt anh mà thốt lên câu “Em đồng ý!”. Nhưng cô có thể sao... sau cái chuyện dơ bẩn kia, liệu cô còn xứng đáng để được anh yêu thương?

Lúc đó cô đã không đủ can đảm để trả lời anh, cô nói với anh cho cô thêm thời gian suy nghĩ. Nhưng có lẽ cô không thể lừa dối anh được, ngày mai cô sẽ cho anh biết sự thật rằng cô không còn trong sạch... sau đó việc anh có chấp nhận cô nữa hay không là tùy ở sự lựa chọn của anh.

Thư thể hiện sự quyết tâm của mình và lấy điện thoại gọi cho Hoàng. Cô muốn hẹn gặp anh vào ngày mai.

***

Nga thấy trong người thật bức bối khó chịu, ả đang trong cơn hứng tình lại có kẻ phá đám. Không hiểu anh ta có chuyện gì mà lúc đi vội vội vàng vàng, không thèm nói với ả một câu. “Hừ, tí nữa phải hành cho ngày mai không lết dậy nổi mới được” - Ả cảm thấy hả hê với suy nghĩ của mình, một cơn khoái cảm đột ngột dâng lên khiến hai gò má ả đỏ bừng.

Đang thầm tình toán xem lát nữa sẽ dùng biện pháp gì để trừng phạt Hoàng thì có tiếng nhạc ngân lên. Là nhạc chuông điện thoại nhưng không phải của ả, chắc máy của anh ta rồi. Ả lật chăn lên tìm một lúc và thấy chiếc điện thoại đang rung từng nhịp đều đều, trên màn hình hiện ra chữ “Only love” kèm theo số máy.

- Ồ, hóa ra cũng có người yêu rồi, vậy mà dấu kín thật! - Ả ngạc nhiên thốt lên. Suy tính một chút, ả quyết định nghe máy.

Trong lúc đó, ở dưới khoảng sân phía trước căn biệt thự.

Hoàng mở khóa ô tô để Tuấn chui vào hàng ghế phía sau. Anh bật cốp lấy chiếc túi hồi chiều Cường đưa cho anh rồi cũng chui vào xe.

Tuấn kéo khóa chiếc ba lô của mình rồi đẩy sang phía Hoàng.

- Anh kiểm tra hàng đi ạ! Bẩy trăm viên “Nữ hoàng” loại một, em chia nhỏ thành mười lăm túi, một cân rưỡi “đá” chia làm ba gói, em có mang theo cân đây.

Hoàng lôi từ trong chiếc ba lô của Tuấn ra một gói đựng những viên tròn màu hồng nhạt, to hơn hạt đỗ một chút. Anh xé một góc túi bóng lấy ra một viên rồi đưa lên miệng nhấp nháp, thao tác của anh có vẻ khá chuyên nghiệp. Sau một hồi im lặng, Hoàng không nói gì, anh chỉ gật gù và thò tay vào ba lô lấy ra một gói khác to hơn, đựng thứ bột trắng tinh, được bọc cẩn thận bằng mấy lớp giấy bóng khá dày. Hoàng từ tốn mở nó ra, anh liếm nhẹ đầu ngón tay, sau đó chọc vào thứ chất bột đó và tiếp tục lặp lại hành động như hồi nãy. Một lúc lâu sau, Hoàng quẳng chiếc túi của mình qua phía Tuấn với vẻ mặt hài lòng.

Được rồi đó. Tiền đây, chú mày kiểm đi. Hai cọc một trăm triệu, một cọc sáu mươi triệu.

Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội vã mở chiếc túi mà Hoàng đưa, nhìn nhanh mấy cọc tiền vẫn còn dán niêm phong của ngân hàng. Hắn kiểm tra nhanh số tiền đó khoảng hai phút rồi quay sang Hoàng với thái độ cảm kích.

- Thôi, em tin tưởng anh là được rồi, không cần đếm kỹ đâu.

- Ừ, vậy thì anh em mình lên nhà đi, anh còn muốn vui vẻ một chút. - Hoàng mỉm cười đầy bí ẩn.

Tuấn như trút được tảng đá đang đè nặng trong lòng, tâm trạng hắn lâng lâng khó tả. Có lẽ vì vui quá nên hắn không để ý đến điệu cười khác thường của Hoàng.

Ngay khi Tuấn mở cửa xe định bước ra ngoài thì có kẻ nào đó túm tay giật mạnh làm hắn ngã dúi dụi, đầu đập xuống nền sân gạch ẩm ướt khiến hắn choáng váng. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hai tay hắn đã bị bẻ quặt ra phía sau. Một tiếng “cạch” lạnh lùng vang lên, hai cánh tay nhanh chóng bị giằng lại với nhau bởi một vật cứng mà làn da của Tuấn có thể thoáng cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại.

Có người lấy băng dính dán mồm Tuấn lại, tiếp đó hai người kẹp hai bên nách vừa dìu vừa lôi hắn đi ra phía cổng.

Phía bên kia, Hoàng cũng bị hai người đàn ông khống chế. Nhưng khi họ định tra tay anh vào còng thì có tiếng nói nhỏ ngăn cản hành động của họ.

- Khoan đã!

Giọng nói giúp Hoàng nhận ra Cường. Anh bạn từ một góc tối nào đó bước ra, dùng tay ra dấu cho hai người bỏ tay Hoàng ra. 

Cường lại gần, vỗ mạnh lên vai Hoàng khiến anh đau điếng.

- Mày làm tốt lắm, giờ mày theo mấy anh em về đội trước, bọn tao tóm nốt mấy đứa trong nhà, khám xét rồi về sau.

Hoàng quẳng cho Cường chìa khóa ô tô của anh kèm theo lời dặn dò.

- Lát nữa mày mang xe tao về nhé, xe đi mượn, lái cho cẩn thận đấy!

Nói xong Hoàng nhanh chóng tiến ra phía cổng, xe của đội hình sự chắc vẫn đang đợi anh ngoài kia.

Trả thù tình (P.7) - 2

Thư không thể ngờ Hoàng lại là người đàn ông giả dối như vậy (Ảnh minh họa)

***

Thư quẳng mạnh chiếc điện thoại vào tường khiến nó vỡ tung tóe, hai bàn tay bưng lấy mặt cố ngăn cho dòng nước mắt đang trào ra. Chưa bao giờ cô cảm thấy thất vọng tràn trề như lúc này.

Vừa mới đây thôi, cô còn tự nhen nhóm cho mình một tia hy vọng nhỏ nhoi. Cô đã gọi cho Hoàng để hẹn gặp anh vào ngày mai. Nhưng trả lời cuộc gọi của cô lại là giọng đàn bà, nghe khá quen tai. Ả ta nói với cô, ả vừa làm tình với người đàn ông của cô và bảo cô đừng làm phiền anh nữa. Thư muốn tin rằng đấy chỉ là một trò đùa nhưng liệu có thể sao? Mười một giờ đêm và anh đang ở cùng một người đàn bà?

Mọi thứ như sụp đổ trước mắt Thư. Cô giống như một người sắp chết đuối được ai đó kéo lên, rồi chính người đó lại buông tay khi đã đưa cô lên đến bờ.

Mới hôm qua anh còn nói với cô những lời yêu tha thiết, mang đến cho cô những hứa hẹn chân thành, vậy mà hôm nay anh đã ngủ cùng một người đàn bà khác?

Đàn ông, hóa ra ai cũng vậy cả. Tất cả đều là dối trá! Ngay cả người mà từ trước tới nay cô đặt niềm tin gần như tuyệt đối cũng lừa dối cô.

Thư gạt nước mắt, gương mặt cô dần trở nên vô cảm...

(Còn nữa)

Nguồn:24h.com.vn



Gmail: vnrleo28@gmail.com

Con người có thể mất đi nam tính, có thể mất đi nữ tính, nhưng đừng đánh mất nhân tính
Lớp : K20YDH1


 
22/10/2014 10:10 # 8
vnrleo28
Cấp độ: 29 - Kỹ năng: 8

Kinh nghiệm: 34/290 (12%)
Kĩ năng: 40/80 (50%)
Ngày gia nhập: 17/09/2014
Bài gởi: 4094
Được cảm ơn: 320
Phản hồi: Trả thù tình


Trả thù tình (P.cuối)


Gương mặt ranh mãnh của ả đàn bà từng ngủ với Hoàng hiện ra như trả lời cho câu hỏi của anh.

 

Bốn giờ sáng, Hoàng trở về đến khách sạn. Anh mệt mỏi lê những bước chân vào thang máy. Tuy cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trạng Hoàng lại khá thoải mái. Anh như trút bỏ được gánh nặng tâm lý đè nén bấy lâu nay.

Trả thù tình (P.cuối) - 1

Hoàng nào đâu biết được, Thư đã bị tổn thương sâu sắc khi nghe được giọng nói mai mỉa của Nga? (Ảnh minh họa)

Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc, hoàn hảo hơn cả những gì anh mong đợi. Thằng khốn đó và đồng bọn của nó đã phải trả giá cho những điều chúng gây ra. Cảm giác trả được thù khiến anh thấy thỏa mãn.

Giờ anh sẽ nghỉ ngơi một lúc, ngày mai còn nhiều việc cần giải quyết nốt. Hoàng bắt đầu tính toán những việc sẽ làm khi thức dậy.

Sáng mai anh sẽ trả xe cho thằng bạn rồi qua công ty gặp giám đốc của anh, xin ông ta cho chuyển hẳn công tác về văn phòng. Với tầm quan hệ mà anh đang có, việc này có lẽ chẳng khó khăn gì. Sau đó anh sẽ gặp Thư và tiếp tục thuyết phục cô. Anh tin tưởng vào sự chân thành của mình sẽ làm cô phải đồng ý. Còn việc thân thể cô đã bị hoen ố bởi những kẻ kia, anh chẳng quan tâm lắm. Bởi vì cái mà anh yêu, là tâm hồn trong sáng của cô. Chưa kể đến việc anh đã cảm nhận được tình yêu từ trong ánh mắt mà cô dành cho anh. Dù cô không muốn, anh cũng bắt cô phải muốn.

Hoàng thể hiện sự quyết tâm với những gì anh vừa suy tính. Tâm lý thoải mái giúp anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm đó, Hoàng thức dậy vào lúc chín giờ sáng. Anh bắt tay vào thực hiện những kế hoạch đã vạch sẵn. Sau khi trả xe thằng bạn và không quên lời hứa sẽ mời nó một chầu ra trò, anh liên lạc với giám đốc và được ông ta cho cái hẹn vào buổi chiều.

Hai giờ chiều, Hoàng có mặt ở công ty. Anh đi thẳng lên phòng giám đốc. Dẫu đã biết trước việc xin chuyển công tác sẽ không gặp khó khăn nhưng thực tế nó còn thuận lợi hơn cả những gì anh tính toán.

Ông giám đốc vốn dĩ đã có cảm tình sẵn với anh, k nghe anh trình bày nguyện vọng của mình xong, ông ta đã vui vẻ đồng ý ngay. Thậm chí ông ta còn hứa hẹn sẽ cất nhắc anh vào vị trí phó ban Kế hoạch - một ban khá quan trọng trong công ty.

Lúc Hoàng chào ra về, ông ta vỗ vai anh nửa đùa nửa thật:

- Chuẩn bị sức khỏe đi nhé, sắp tới anh để chú vào đội tiếp khách của công ty. Nghĩ về đây làm nhàn hơn đi công trường là nhầm đấy nhé! Kể cả sau này chú có xin đi lại anh cũng không cho đâu.

Những câu nói kèm theo cái nháy mắt đầy ẩn ý của ông giám đốc khiến Hoàng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Đúng là môi trường nhà nước, ở đâu cũng không thoát được bia rượu. Mà càng làm to và muốn lên cao hơn nữa lại càng phải uống nhiều. Bảo sao mấy ông trưởng ban và phó giám đốc công ty anh, mười ông thì chín ông từng có tiền sử nhập viện vì các vấn đề liên quan đến dạ dày.

Loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, anh bước nhanh về phía phòng làm việc của mình. Cần phải giải quyết công việc thật nhanh chóng, chiều nay tan giờ làm, anh sẽ qua gặp Thư. Có lẽ phải chuẩn bị cho một buổi tối thật lãng mạn.

Bẩy giờ ba mươi phút tối, Hoàng đã có mặt trước cửa ngôi nhà hai tầng nằm sâu trong ngõ mà Thư thuê trọ. Trên tay anh là hai bó hoa hồng Đà Lạt khá to. Hoàng biết Thư rất thích hồng Đà Lạt nên hồi chiều anh đã mất cả tiếng đồng hồ dạo qua mấy cửa hàng mới chọn được hai bó hoa ưng ý. Dĩ nhiên bó còn lại dành cho Hằng, anh không muốn cô bé đáng yêu đó tị nạnh với bạn mình.

Hoàng bấm chuông được một lúc khá lâu mà không thấy có ai ra mở cửa. Lúc anh đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột thì lại nghe tiếng lạch cạch của ổ khóa đang được mở từ bên trong.

Trả thù tình (P.cuối) - 2

Thư rời đến một nơi rất xa để quê đi tất cả... (Ảnh minh họa)

Hoàng thở phào, anh lấy lại trạng thái vui vẻ khi thấy cô bé Hằng tóc tai rũ rượi, trên người vẫn còn phảng phất mùi hương của dầu gội và sữa tắm. Chắc cô bé vừa tắm xong.

- Thư đâu em? Nãy anh gọi điện nhưng không liên lạc được.

Đáp lại sự niềm nở của Hoàng là thái độ lạnh nhạt khác thường của cô gái:

- Nó đi chiều nay rồi. Chẳng biết anh làm gì nó nhưng nó dặn em bảo anh khỏi tìm nó cho mất công, nó không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.

Hai bó hoa nặng trĩu rơi khỏi tay Hoàng, những lời nói lạnh lùng của Hằng khiến anh thực sự bị sốc. Anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

Hoàng đẩy cô gái sang một bên, anh lách người qua cánh cổng. Vừa tìm kiếm khắp ngóc ngách của ngôi nhà nhỏ, anh vừa gọi tên Thư... nhưng đáp lại anh chỉ là sự yên lặng đến đáng sợ. Phòng ngủ của Thư gần như chẳng còn đồ đạc gì, tủ quần áo cũng trống không.

- Anh về đi, em đã bảo nó đi rồi. Nó cũng chẳng nói với em là đi đâu nên anh khỏi cần hỏi. - Cô gái sau lưng Hoàng hờ hững tiễn khách.

Hoàng xoay người đối diện Hằng, anh định van xin cô cho anh biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó, anh rút điện thoại ra, nhanh chóng thao tác đến thư mục “Nhật ký cuộc gọi”.

Đây rồi, trước khi đến đây anh có gọi điện cho Thư nhưng không liên lạc được, lúc đó anh thấy trong danh sách có một cuộc gọi đến của cô ở ngay dưới cuộc gọi anh vừa thực hiện nhưng anh lại không để ý. Anh quan sát thời gian cuộc gọi đến từ số máy của Thư.

“Hai ba giờ mười bảy phút, hôm qua. Thời gian gọi là ba phút bốn bảy giây.” - Có gì đó không đúng. Hoàng nhíu mày suy nghĩ.

Tối qua, anh bỏ quên chiếc điện thoại ở ngôi biệt thự của Linh, lúc sau Cường mang về cho anh. Hoàng nhớ anh để quên nó trong phòng ngủ khi vội vàng đi cùng Tuấn xuống sân. Liên kết hai dữ liệu có được, Hoàng có thể chắc chắn rằng mình không nghe cuộc gọi đó của của Thư. Vậy ai là người nghe máy?

Gương mặt ranh mãnh của ả đàn bà từng ngủ cùng Hoàng hiện ra như trả lời thay cho câu hỏi của anh.

Tâm trạng Hoàng chợt trống rỗng.

***

Ba tháng sau.

Người đàn bà chăm chú nhổ từng gốc cỏ dại mọc len lỏi dưới khóm hoa trước cửa nhà. Trông bà ta cũng phải ngoài bốn mươi tuổi nhưng lại sở hữu đôi tay thon thả như gái hai mươi. Những ngón tay nhỏ nhắn cẩn thận tách từng gốc hoa để tìm dấu vết của cỏ. Có lẽ công việc này khiến bà ta thích thú bởi vì, mỗi lần nhổ được một nhúm cỏ lại thấy bà ta reo lên vui mừng.

Một lúc lâu sau, bà ta vươn vai đứng dậy, vẻ mặt thỏa mãn nhìn nắm cỏ trong tay. Đang định mang nó bỏ vào thùng rác phía góc sân thì có tiếng tivi từ phòng khách vọng ra. Nét mặt biểu lộ sự ngạc nhiên, bà gọi với vào.

- Thư ơi, chưa đi học à?

- Hôm nay chủ nhật, con được nghỉ mà dì! - Giọng cô gái vẫn còn ngái ngủ đáp lời bà.

- Ừ nhỉ, dì quên mất. Vậy lát nữa cắm cơm cho dì nhé, dì qua bên nội đón hai em rồi đi chợ luôn.

- Vâng ạ!

Ngồi trong phòng khách, Thư ngáp ngắn ngáp dài. Tối qua thức quá khuya nên giờ cô thấy người khá mỏi mệt.

Ba tháng trước, cô đã làm đơn xin chuyển vào trường đại học Kinh tế Đà Nẵng. Bỏ lại sau lưng mảnh đất Thủ đô với những kỷ niệm đau buồn, cô quyết định vào đây học, một phần vì quá chán ngán với mảnh đất đầy bon chen ấy, một phần nữa ở trong này có người dì thương yêu cô như con ruột.

Dì hai của Thư là người hợp và quý cô nhất trong số các cô dì chú bác của Thư. Ngày xưa, trong một lần theo đoàn đi công tác vào Đà Nẵng, dì gặp một anh lái tàu ở bến cảng. Nụ cười quyến rũ của anh ta khiến dì bị “say nắng”. Thế là dì quyết định ở lại, làm con dâu thành phố biển.

Mấy năm trước, chồng dì mất trong một vụ đắm tàu, để lại dì và hai đứa con nhỏ. Mẹ Thư mấy lần vào tận nơi khuyên dì về nhưng bà không chịu. Dì bảo với mẹ Thư rằng, ở đây còn ông bà nội hai đứa nhỏ, dì không về được.

Cầm chiếc điều khiển tivi, Thư chuyển hết kênh này đến kênh khác mà không thấy có gì hay. Sau cùng, cô dừng lại ở kênh đang phát chương trình thời sự buổi sáng. Trên màn hình là cô biên tập viên xinh đẹp, giọng đều đều đến buồn chán.

"Hôm nay, tại hội trường lớn của Bộ Công an đã diễn ra buổi lễ tuyên dương và khen thưởng các chiến sỹ thuộc phòng cảnh sát hình sự (PC45), công an thành phố Hà Nội. Thời gian vừa qua, PC45 đã triệt phá một đường dây ma túy lớn, thu giữ gần năm mươi ki lô gam ma túy tổng hợp các loại…".

- Cái thành phố đáng ghét, toàn tệ nạn với lừa đảo! – Thư lẩm bẩm, cô định bấm nút chuyển kênh thì những hình ảnh tư liệu hiện ra trên màn hình khiến ngón tay cô như tê cứng.

Những thước phim quay cận cảnh các đối tượng phạm tội đang bị thẩm tra, có khoảng hai chục người. Và Thư nhận ra hai kẻ trong số đó. Cô dường như không tin vào mắt mình, chẳng phải là Tuấn và Linh bạn hắn kia sao? Trông hơi nhếch nhác... nhưng làm sao mà cô có thể nhầm được?

Đến khi cô biên tập viên đọc rõ họ tên các đối tượng, Thư không còn một chút nghi ngờ nào nữa. Mắt Thư thấy ươn ướt, môi cô mím chặt như muốn kìm nén thứ gì đó. Không hiểu sao cô rất muốn cười, cười thật to. Nếu có ai ở đây chứng kiến được bộ dạng này của Thư, rất có thể người ta nghĩ cô bị điên.

Cô biên tập viên xinh đẹp trở lại màn hình, nét mặt cô ta trông có vẻ đỡ tẻ nhạt hơn.

"Trong buổi lễ ngày hôm nay, ngoài các chiến sỹ thuộc PC45, Bộ trưởng còn đặc biệt tuyên dương công dân Nguyễn Minh Hoàng, một kỹ sư cầu đường. Anh đã có công lớn trong việc chỉ điểm và hỗ trợ các chiến sỹ cảnh sát triệt phá ổ nhóm tội phạm trên".

Hình ảnh cô biên tập viên biến mất, thay vào đó là quang cảnh của buổi lễ với quy mô khá lớn nhưng đầy uy nghiêm. Ông bộ trưởng mặc bộ quân phục màu xanh truyền thống của ngành công an đang trao hoa và bằng khen cho một người thanh niên cao hơn ông ta nửa cái đầu.

Người thanh niên ăn mặc đúng kiểu dân công sở, với làn da đen nhẻm. Anh ta gật đầu cảm ơn ông bộ trưởng rồi quay xuống mỉm cười đón nhận những tràng vỗ tay rào rào từ phía khán phòng. Máy quay chiếu cận cảnh nụ cười của anh ta. Một nụ cười lấy lệ.

Cốc nước trên tay Thư rơi xuống sàn nhà. Nước văng tung tóe khắp nơi khiến con mèo nhỏ đang ngủ ngon lành trên bậc cửa giật mình tỉnh dậy. Nó ngơ ngác nhìn bốn phía. Dường như không phát hiện có điều gì bất ổn, nó lắc mạnh đầu rũ những hạt nước còn đọng trên đám lông vàng óng.

Ngáp dài một cái nhìn những vệt nắng mai ấm áp ngoài sân, mí mắt nó sụp xuống, tiếp tục chìm vào giấc mộng.

Một giấc mộng còn dang dở!

(Hết)

Nguồn: 24h.com.vn



Gmail: vnrleo28@gmail.com

Con người có thể mất đi nam tính, có thể mất đi nữ tính, nhưng đừng đánh mất nhân tính
Lớp : K20YDH1


 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024