Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
15/12/2011 16:12 # 1
tieuthu_18t
Cấp độ: 12 - Kỹ năng: 10

Kinh nghiệm: 76/120 (63%)
Kĩ năng: 13/100 (13%)
Ngày gia nhập: 09/08/2011
Bài gởi: 736
Được cảm ơn: 463
không hay không phải truyện mình giới tiệu


truyện ngắn:BONG BÓNG MÙA HÈ(MINH HIỂU KHÊ-TRUNG QUỐC)
Tập 1 Nàng tiên cá bong bóng
Chương 1:

Trong đôi mắt chàng trai có làn sương mỏng long lanh thật dễ thương.
Lần đầu nhìn thấy Lạc Hi, ý nghĩ đó thoáng vụt qua trong đầu Doãn Hạ Mạt. Nhưng hồi đó cô bé mới mười lăm tuổi. Hôm đó, tan học về, Doãn Hạ Mạt đẩy cổng bước vào sân. Cây anh đào đang nở rộ hoa rực rỡ, ráng chìêu đỏ rực xuyên qua những cánh hoa mềm mại mỏng mah, óng ánh nghiêng nghiêng chiếu xuống bậc đá xanh, trên bậc đá có một túi đồ nho nhỏ. Một chàng trai mải mê ngắm mây chiều, chiế áo sơ mi trên người hắn đã cũ, trong gió nhẹ tà áo bay phất phơ.
Bầu trời rực rỡ ráng chiều.
Chàng trai đó đứng dưới gốc cây anh đào hoa nở rực, mái tóc như ngọc đen óng ánh, làn da mềm mại mỏng manh như men sứ, Làn gió thổi lướt qua những cánh hoa nhỏ nhắn xinh xắn rụng lả tả, óng ánh như tuyết. Nghe thấy bước chân cô bé, chàng trai quay đầu lại.
Bữa tối, bố tuyên bố với cô bé và em trai “ từ nay Lạc Hi sẽ sống với gia đình mình, là anh cả, các con sẽ phải yêu thương chăm sóc anh, hiểu chưa?”. Nụ cười trên gương mặt mập mạp của bố rạng rỡ hơn, tay phải bố vỗ lên bàn tay chàng trai đó.
“ Vâng, Tiểu Trừng sẽ chăm sóc anh trai thật tốt” Tiểu Trừng vui thích hai má ửng hông, đôi mắt sáng long lanh nhìn người anh trai đang ngồi ăn cùng bàn.
Hạ Mạt ngẩng đầu.
Từ khi có chàng trai đó bước chân vào nhà, trong ,mắt bố hầu như chỉ có mỗi mình hắn. Bố khong ngừng gắp thức ăn cho hắn, thậm chí bỏ vào bát hắn tất tần tật món cánh gà mà Tiểu Trừng thích ăn , chẳng phần cho em nó lấy một miếng. Còn mẹ, so với mọi ngày mẹ có vẻ như ưu tư hơn, chỉ cúi đầu bày biện mâm bát rồi quay vào bếp rất lâu mới thấy ra, không gắp thức ăn, chỉ lặng lẽ nhấm chút cơm nhạt.
“ Tiểu Mạt?”
Trước ánh mắt bố, Hạ Mạt giả như hieeus kì hỏi : Nều là anh trai, lý ra anh ấy phải chăm lo cho con và Tiểu Trừng mới đúng chứ?...”
“ Trước đây Lạc Hi đã phải nếm trải rất nhiều khổ cực”, bố xót xa nhìn hăn rồi quay lại nhìn cô bé, “ vì thế, Tiểu Mạt con nhất định phải cùng bố chăm lo cho anh trai thật tốt”.
Anh trai....
Hạ Mạt một lần nữa nhìn thăm dò đánh giá chàng trai đang ngồi canh bó. Hắn tên Lạc Hi, mười sáu tuổi, ở trường hoặc trên ti vi cô bé chưa bao giờ nhìn thấy thằng con trai nào đẹp hơn hắn. Làn da mịn như cánh hoa anh đào trong vườn nhà, con ngươi đen như mã não, tóc bóng mượt như tơ, tuy bộ quần áo trên người hơi cũ nhưng ở hắn vẫn toát lên nét kiêu sa của những bậc vương tử.
Lạc Hi cũng nhìn cô bé.
Đôi môi mỏng của hắn hình như thoáng nụ cười lạ lẫm ánh mắt như thế đang nhìn cô bé nhưng lại như không, tựa có làn sưng mời bao phủ quanh người, hắn không đoán ra điều gì khiến cô bé kinh sợ.
Thoạ đầu nhìn thấy hắn, cô bé đã có cảm giác kinh sợ này. Dưới cây hoa anh đào đang rục rõ. Lạc Hi đẹp tuyệt với, một vẻ đẹp ma quái, hắn quá đẹp, còn trẻ mà đẹp như vậy chắn chắn là truyện không hay.
Giữa những cánh hoa tụng bay.
Thoáng nghe thất tiếng bước chân của cô bé, chàng trai đang đứng dưới gốc cây hoa anh đào từ từ quya đầu lại.
Đôi mắt đẹp đó.
Trong đáy mắt thoáng hiện làn sương mỏng long lanh.
Cô bé kinh hai, trông hắn thật gống con yêu tinh biến hoá mê hoặc lòng người, hình như chình vì hắn biết mình đẹp nên cái đẹp càng ngỳa tăng thêm phần mãnh liệt, ma quái. Dưới cây anh đào, hắn quay lại nhìn cô bé, thỉnh thoảng như khu vường tràn ngập sương trắng ẩm ướt.
“ Bố không nên bận tâm, con sẽ tự lo cho mình”
Trên bàn ăn, Lạc Hi nói nhỏ với bố, thái đọ khiêm tốn ôn hoà chẳng khác gì bộ dạng bọn học sinh hạng ưu khờ khạo ở trường, không chút giễu cợt, chút hoài nghi nụ cười thoảng hiện trên khoé môi hắn vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Trên gươg mặt mập mạp của bố có điều gì đó bất an, bố liền nói “ Được đựơc, Tiểu Hi con yên tâm, mọi thủ tục ở trường bố đã giải quyết xong, ngày mai là có thể đi học đựơc rồi..”. Dường như vẫn chưa yên tâm, bố quay qua nói với Hạ Mạt: “ À, Tiểu Mạt này....”.
Mẹ cũng trầm ngâm nhìn Hạ Mạt
“ Chị” Tiểu Trừng đang ăn cơm, ngây thơ khờ khạo hỏi “Chị không thích anh Lạc Hi sao?”
“Ăn đi, ăn xong học bài”. Hạ Mạt gặp một chiếc đùi gà trong đĩa bỏ vào bát Tiểu Trừng. Nó buông đũa, đoi mắt mở to trong veo nhìn bố nói “Con biết rồi, con sẽ giúp bố chăm sóc anh trai thật tốt”
“Tiểu Mạt ngoan quá”
Thân hình to béo của bố dựa vào lưng ghế, gươgn mặt tươi rói cười ha ha như thể chỉ đợi được câu nói đó là chẳng còn phải lo nghĩ nữa.
Lạc Hi không nói tiếng nào, lặng lẽ húp canh, đoi mắt trong suốt pha chút dửng dưng lạnh lùng. Mẹ đứng dậy đi vào bếp, hết bữa cơm chẳng thấy
Ngày hôm sau, Lạc Hi tới trường của Hạ Mạt.
Đúng như Hạ Mạt dự đoán, cả trưòng ồn ào náo động hắn. Một đồn mười, mười đồn trăm, đám học sinh nữ đỏ mặt chụn đàu truyền tai nhau. Trong hành lang, học sinh túm tụm từng nhóm thích thú bàn luận sôi nổi. Trong giờ học, vô số những mẩu giấy nhanh chóng truyền từ tay nàu sang tay khác. Hết tiết thứ tư của buổi sáng, gần như tất cả học sinh đều đã được biết tin lớp ba khối hai cấp cao trung có một nam sinh đẹp như thiên thần vừa chuyển tới.
Khi thầy hướng dẫn lớp ba khối hai vừa mở cánh cửa lớp ra, giáo án của thầy suýt rơi xuống đất bên ngoài đám học sinh các lớp khác tụ tập, chen nhau trước cửa, những cặp mắt to thích thú, hiếu kỳ ngó vào trong.
“ Học sinh mới chuyển trường!”
“ Học sinh mới chuyển trường!!”
“ Học sinh mới chuyển trường!!!”
Không biết đứa nào cầm đầum bọn học sinh đứng ngoài bắt đầu lên tiếng gao gọi, tất cả đều muốn xem xem thằng học sinh mới chuyển đến có đúng là đẹp như những lời đồn không.
Cuối chiều.
Lá cây xanh thẫm lạo xạo trong gió.
Trên không trung, những đám mây trắng mỏng manh, bồng bềnh.
Hạ Mạt đeo cặp sau lưng, tay dặt Tiểu Trừng từ trong phòng học khối hai cấp cao trung bước ra. Hành lang ồn ào , náo động tiếng gọi khiến cô bé phải ngoái đầu lại nhìn. Trời!, náo nhiệt quá ta, cứ như thể đang có siêu sao xuất hiện vậy.
“ Học sinh mới chuyển trường!...”
“Ra đây...”
“Ra đây... Học sinh mới chuyển trường!...”


Tiểu Trừng cũng quay đầu nhìn về phía hành lang lớp học, nó khoái chí nói “Chị à, hình như các anh chij đó đang gọi anh Lạc Hi Họ rất thích anh Lạc Hi đúng không?”
“....”
“ Tiểu Trừng cũng rất thích anh Lạc Hi”
“Vì cái gì”?
“ Vì anh Lạc Hi rất xinh!”, Tiểu Trưnggf mắt sáng rực vừa đi vừa nhảy, “Xem ra ngươi cũng đựơc đấy chứ!”
Hạ Mạt đón lấy cặp sách của Tiểu Trừng, nhìn nó vui vẻ nhảy chân sao trước mặt, bất giác cô bé mỉm cười.
“Hắn có cái đẹp đó sao?”
“Ui cha...”
Tiếng kêu kinh ngac từ hành lang vọng tới.
Rồi...
Là tiếng thở nhè nhẹ...
Rồi...
Sân trường yên lặng tới độ chỉ nghe thấy tiếng lá cây lao xao. Bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh khôi, ánh nắng rực rỡ như muon vàn sợi tơ vàng, mọi hơi thở trong hành lang biến mất, tất cả nhịp đập như tiêu tan trong chớp mắt.
“ Anh Lạc Hi đẹp quá” Tiểu Trừng lại sướng rơn chạy quay lại, vội vang khoắc cặp sách lên lưng, nắm chặt tay Hạ Mạt, “ Nhưng mà, cả thế giưói này chỉ có chị của em mới là ngừoi đẹp nhât!”
Cô bé nhỏen miệng cười.
Trên con đường chiều, học sinh tan học đổ ra đường tao thành dòng người tấp nập, chị em Hạ Mạt dắt tay nhau biến thành hai đeiemr đen hoà trong dòng người.
“Chị này, không đợi anh Lạc Hi về cùng sao?”
“ Sẽ có người đưa anh ấy về” Hơn nữa, nhất định là có cả đống conn gai đang hy vọng đựơc đưa hắn về.
Khi Hạ Mạt vừa ra khỏi cổng, một chiếc xe màu đen dài hiệu Lincoln tiếng máy êm ru lặng lẽ chạy theo sau. Chiếc xe luôn giữ khoảng cách với hai chị em chừng năm mét.

****
Ở trường, Lạc Hi trở thành nam sinh được hoan nghênh nhiều nhất, trong lịch sử trường Thánh Huy, hắn là một huyền thoại. Hầu như tất cả phái nữ từ các cô giáo đếnbọn nữ sinh, người nào người nấy đều chết mê chết mệt hắn. Hắn giống nư chàng hoàng tử hoàn mĩ, dung mạo đẹp đẽ, khí chất khiêm tốn, bất luận nói chuyện với ai đi chăng nữa, hắn luôn thể hiện là con người có tính cách ôn hoà, nhẹ nhàng. Cho dù có đứa con gái nào bị coi là xấu nhất mựơn sách vở hắn đi chăng nữa, hắn cũng vẫn mỉm cười đói đãi như thể đó là một nàng công chúa.
Cái mỉm cười của Lạc Hi....
Giống như thứ vũ khí vô hình giết người trong các truyền thuýêt
Tới nay vẫn còn nhiều chuyện kể lại khác nhau liên quan tới nụ cười làm tung động, say đắm lòng người của Lạc Hi khi hắn lặng lẽ bước ra ngoài lớp học giữa đám học sinh đang cấp vây kín xung quanh trong ngày đầu tiên tới trường Thánh Huy.
Có người nói nụ cười của hắn ấm áp, ẩm ướt như gió xuân nhè nhẹ thổi.
Có người nói nụ cười của hắn thu hồn hút pháhc kèm theo chút ác ý, lạnh lùng.
Có người nói nụ cười của hắn giống như đứa trẻ lạnh lùng cô độc
Có người nói nụ cười của hắn lẳng lơ đầy gợi cảm.
Rốt cuộc nụ cười của hắn thuộc phái nào? Các phái đã tiến hành những cuộc tranh luộn gay gắt mất gần 10 ngày ngay trong sân trường BBS. Cuối cùng, phái cho nụ cười của Lạc Hi “ấm áp, ẩm ướt” đã chiếm thế thượng phong, bởi vì những ngày tiếp theo, giống như 1 hoàng tử ưu nhã cao quý, Lạc Hi nhanh chóng trở nên thân thuộc với mọi người, khiến không ai có thể dùng những từ ngữ “lạnh lùng’, “lẳng lơ”, “ác ý” gì gì nữa để đánh giá hoặc gán ghép cho nụ cười của hắn.
Bảng điểm học kỳ đựơc dán lên bảng thông báo ngoài sân trường, học sinh vột vàng vây lấy , chen nhau dò tìm xem điểm của mình
“Ui trời! Lạc Hi đứng đầu khối 2 nè” Một nữ sinh bụm miệng kêu
“Gì mà kêu to vậy” Đám nữ sinh liếc xéo con bé, “Lạc Hi của chúng ta tất nhiên phải là đỉnh nhất rồi! Chuyện đương nhiên khỏi phải bàn! Chuyện này chỉ nên sùng bái chứ không nên kinh ngạc”
“Lạc Hi thật xuất sắc”
“kHông sai”
Lạc Hi thật hoàn mĩ”
“KHông sai”
“ Lạc Hi là của tất cả chúng ta, không đứa nào được phép tự tiện chiếm hữu anh ấy làm của riêng”
“KHông sai”
Đám nữ sinh cảm động ôm chặt lấy nhau, cùng nhau tung hứng coi Lạc Hi giống như là chàng hoàng tử chỉ xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích, thần thoại, không thể để bất kì đứa con gái nào được độc chiếm. Chàng là của mọi người, là niềm mơ ước mộng tưởng của tất cả bọn con gai. Chính vì thế bọn con gái chỉ có hể ngưỡng mộ chàng từ xa, cấm tiệt không đứa nào được đơn độc tặg quà, viết thư tình hay có ý đò thử hò hẹn chàng!
Nếu như đứa nào dám lén lút tiếp cận Lạc Hi....
Trừ phi đứa đó không muốn tiếp tục học tập, vui chơi ở trường này nữa!
Buổi chiều, hàng cây thủy sam hai bên đường thẳng tắp rậm rạp, tươi tốt, Hạ Mạt đang trên đường về nhà, tai đeo headphone, vừa đi vừa nghe nhạc. Hôm nay Tiểu Trừng đi học vẽ, buổi tối cô bé mới phải đón nó về.
Chiếc Lincoln thân dài màu đen chạy từ từ phía sau cô bé.
Cô bé dừng lại.
Chiếc Lincoln cũng chậm lại.
Quay người lại, cô bé lạnh lùng nhìn vào bên trong chiếc xe hào hoa đó. Chiếc Lincoln lặng lẽ chạy lại, người tài xế mặc bộ đồng phục màu trắng khuy vàng cugn kính xuống xe, bước tới trước mặt cô bé khom lưng cúi chào:
“Tiểu thư Doãn”
“BÁc Giang, bác về đi, không cần phải ngày nào cũng đi theo cháu như thế”
“Xin lỗi, Tiểu thư Doãn, đây là lệnh của Thiếu gia”
Bác tài Giang nói một cáh khó khăn. “Công việc của tôi là hàng ngày chuẩn bị xe cho cô sử dụng”
“Cháu chưa bao giờ dùng xe của bác”
“Là thiếu gia nói thế này: Có thể cô không dùng xe nhưng tôi vẫn phải phục vụ cô”
“Cháu sẽ nói với anh ấy là ngày nào bác cũng làm việc tận tâm tận lực, anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu” Hạ Mạt cười cười. “Hôm nay Trần Ân ốm không đi học, bác về lo cho bạn ấy đi”. Trần Ân là con gái bác tài Giang, và là bạn học cùng lớp với cô bé, nhưng vì bố mình là tài xế phục vụ Hạ Mạt, nên trong lớp Trần Ân rất ít khi nói chuyện với cô bé.
Bác tài Giang ngới người nhìn, “Cảm ơn cô ... tôi rất cảm kích nhưng Thiếu gia giao cho tôi công việc này, nên nhất định tôi phải làm cho tốt”
Hạ Mạt không biết phải làm sao, đang tình nói tiếp thì đột nhiên một dáng hình thân thuộc đập vào mắt cô bé từ bên kia đường.
Hàng cây thuỷ sam vươn nắng lên những đám mây, bầy trời nhẹ xanh thăm thẳm như càng đuợc tôn cao thêm. Chút gió nhẹ thoang thoảng mùi hương dìu dịu. Lạc Hi đẹp lạ lùng yên lặng đứng dưới gốc cây, trước mặt hắn là một đứa con gái mập ú mặt đỏ lựng.
Con mập tay đang dâng cao hộp bánh ngọt được buộc cẩn thận với dây lụa màu phấn hồng, tay nó run lập cập, tiếng nói cũng run run: “Cái này là tôi.. tôi... làm cho anh ăn... hy vọng .... hy vọng anh sẽ thích...”
Lạc Hi ngạc nhiên nhìn.
Tay hắn nhẹ nhàng tháo dây buộc.
Khoé môi nhếch lê.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhón một miếng bánh bỏ vào mồm.
Nụ cười của hắn dịu dang, hiền hoa: “Cảm ơn bạn,ngon lắm!”.
Mặt con mập đỏ nhừ, hai tay liên tục vặn vẹo không biết nên dặt vào đâu mới thích hợp. Nó nói trong nghẹt thở: “Anh Lạc Hi ... tôi.... tôi yêu anh!”
Nói tới đây mặt nó đỏ bừng như máu trong người đang dồn hết lên mặt, toàn thân run bần bật.
Hàng cây thủy sam rậm rạp thẳng vút.
Gió nhẹ lướt trên lá cây.
Trên khuôn mặt đẹp trai tựa như hoa anh đào, đôi mắt Lạc Hi long lanh thoáng chút cảm động. Hắn dịu dàng đưa tay nâng má con mập lên, hơi cúi người, đặt lên má phải con mập một nụ hôn dịu dàng nhẹ như làn sương thoảng qua.
“Cảm ơn”
Tiếng Lạc Hi cũng mềm mại tựa như làn sương mai.
Con mập đờ đẫn, ngơ ngác.
Một lúc sau nó mới gào to, bỏ chạy như lên cơn điên. Dưới bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, nó chạy mỗi lúc một xa, vừa chạy vừa khoa chân múa tay kêu như sắp chết đến nơi.
Phía bên kia con đường.
Hạ Mạt thu ánh mắt lại, quay qua bác tài Giang “ Thôi được cháu không ép bác, nhưng sau này bác đừng gọi cháu là “cô”, là “tiểu thư” nữa. Cháu và Trần Ân là bạn học, làm thế sẽ khiến bạn ấy ngần ngại, khó xử”.
“Nhưng là thiếu gia...”
“Cháu sẽ giải thích với anh ấy, không sao đâu”
“Vâng thưa cô Doãn”
BÁc tài Giang cung kính khom lưng cúi chào.
Hạ Mạt cũng gập người đáp lễ. Cô bé lại đeo headphone lên tiếp tục thủng thẳng đi về.
Trời chiều dịu nhẹ, lá trên cành cây cao đung đưa, bầu trời qua những kẽ lá xanh trong như gột. Lạc Hi bước phía trước, cô bé đi đằng sau, giữa hai đứa là một con đường khá rộng, chiếc xe Lincoln chậm rãi đi sau cùng.
Bên đường có một thùng rác.
Lạc Hi thờ ơ quẳng hộp bánh cùng dây lụa màu phấn hồng vào trong, rút cai khăn tay trong túi quần ra, cúi đầu lau cẩn thận lau sạch từng ngón tay một, sau rồi quăng luôn cái khăn vào thùng rác.
Hạ Mạt kinh ngạc
Gió xuyên qua tán lá cây thủy sam cao vút rậm rạp.
Lạc Hi quay đầu.
Hắn từ từ quay đầu nhìn cô bé, khóe môi cong lên như thoảng nụ cười của lũ yêu tinh, hình như hắn đã biết trước cô bé ở đó, hắn nháy mắt với cô bé.
Cơm tối xong, bố cười vang ầm cả phòng khách, khuôn mặt đỏ lựng, lớp da dưới bụng dập dềnh nhảy múa. Những con số loá mắt trên bảng điểm, lại có cả dấu đỏ to tướng của phòng giáo vụ đặc ý cộp lên hàng chữ “Hạng nhất khối”. Lạc Hi ngồi bên bố im lặng, khuôn mặt không hề tỏ ra kiêu ngạo như thể thành tích học tập xuấ sắt của hắn chẳng qua chỉ là điểu tự nhiên.
“Tiểu Hi à”
Bố đập mạnh tay lên vai Lạc Hi, không biết nên thể hiện niềm sung sướng như thế nào.
Lúc này, mẹ bê đĩa đưa lưới đã cắt thành từng miếng đi ra, Lạc Hi vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy đĩa đưa trên tay mẹ. Mẹ thoáng sững người vội nói không cần. Lạc Hi đưa miếng dưa to nhất trong đĩa đặt vào tay mẹ. Mẹ lại sững người, thoáng vài giây nhìn hắn nghi hoặc. Lạc HI lấy tiếp miếng dưa khác đưa qua mời bố, lấy cả cho Hạ Mạt.
“ Chà dưa ngọt quá!” Hạ Mạt dựa vào người mẹ thân mật, cười rạng rỡ nói, “Nhưng mẹ mới là người đảm đang nhất, lần nào mua trái cây cũng đều tươi ngon!” Không hiẻu sao laafn nào nhìn thấyLạc Hi, thần thái mj như có vẻ u ám trầm tư. Cô bé cũng không biết là mình có nên hỏi mẹ tại sao hay không, cô bé chỉ còn biết cố gắng làm sao cho mẹ vui lên.
Bấy giờ mẹ mới lấy được lại thần thái, quay qua cười với cô bé rồi lẳng lặng cắn miếng dưa cầm trong tay.
“ Các thầy cô giáo ở trường đều tốt với con chứ?” Bố vui vẻ hỏi Lạc Hi
“Tốt lắm ạ”
“Các bạn học cũng đối xử vui vẻ với con chứ?’
“Rất tốt ạ”
“Không có ai ăn hiếp, bắt nạt con chứ? Con có bị oan ức gì không?”
“Không ạ”Lạc Hi mỉm cười, “Con rất thích ở đây, mọi người trong nhà đều rất thương con, thầy cô và các bạn ở trường cũng rất tốt với con. Từ khi con sinh ra, đây là lần đầu con cảm thấy hạnh phúc”
Trong mắt bố như ươn ứơt
“Lạc Hi...”
Lạc Hi đăm đăm nhìn bố, mắt cũng hơi đỏ. “Con cảm ơn bố đã không bỏ rơi con, đem con về sống trong ngôi nhà này”
“Sao con lại nói vậy!” Bố vội nói , mồ hôi túa ra, “ Con hiểu biết, lễ phép, vụng dạ lại hiền lành lương thiện, học hành giỏi giang, con là đứa con ưu tú nhất trên đời này!”
Hạ Mạt cắn chặt môi.
Đáy mắt Lạc Hi long lanh ướt: “ Nhưng ,..... trước dây con...”
“Những chuyện đã qua đều đã qua rồi”
Bố vỗ lên mu bàn tay hắn, hiền từ cười với hắn, phòng khách tràn đầy không khí tình thương phu hiền từ hiếu, mẹ lại bắt đầu đăm chiêu. Hạ Mạt đứng dậy đi ra ngoài thay dép, không quay đầu lại, cô bé nói:
“Bố, mẹ, con đi đón Tiểu Trừng”
“Đi đường cẩn thận đấy nhé!” Bố có vè như không yên tâm dặn dò
“Vâng, con bết mà, cảm ơn bố” Hạ Mạt kéo cửa, nghĩ ngợi một chút, cô bé quay đầu lại nói như thể vừa chợt nhớ ra “À đúng ròi, bố ạ. Tiểu Trừng vừa qua mới đạt giải nhất cuộc thi vẽ dành cho thiếu nhi toàn quốc. Có nên mua gì làm quà chúc mừng em nó một chút không ạ?”
“Vậy sao?” Bố ngạc nhiên, sung sướng nói, “Sao nó không kể cho bố mẹ nghe nhỉ?”
“Tiểu Trừng lần nào thi cũng đứng đầu, vì thế cũng ngại nsoi” hạ Mạt mỉm cười, mắt liếc xéo qua Lạc Hi, “ Chỉ có điều ở cuộc thi lần này tranh của Tiểu Trùng đã gây tiếng vang lớn nên con mới nghĩ là nên chúc mừng em”
“Jau quá! Hay quá!” Bố không ghìm đượcvui sướng. “Con xem xem Tiểu Trừng thích gì thì mua cho em, Tiểu Trừng đúng là đứa con ngoan”
“Vâng con biết rồi”
Hạ Mạt bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, qua khe hở trước khi khép của lại, cô bé để ý thấy nụ cười đó tuy vẫn giữ được trên gương mặt Lạc Hi, nhưng những ngón tay của hắn đã nắm chặt lại.
Cô bé huýt một tiếng sáo
Tự dưng cô cảm thấy khoái chí vô cùng.
***
Đã sắp bước vào mùa hè, hàng năm cứ vào đầu tháng Sáu là có mấy ngày trời đột nhiên nóng như đổ lữa, ánh mặt trời chói chang như muốn tuyên bố mùa hè nóng bức đã tới. Trước những tiết buổi chiruf, phòng học nào cũng yên lặng như tờ, đám học sinh bò dài trên bàn ghế, đứa thì tranh thủ chợp mắt, đứa thì cố gắng chộng lại cái nóng bên ngoại cửa sổ đập vào. Sân trường không một bóng cây, ánh mặt trời chiếu xuống nóng rá, mặt đất bỏng giãy tựa như tấm thép nướng. Vai ba học sinh người đầy mồ hoi đang cố nhanh chân chạy qua sân trường
Trong yên tĩnh chờ đợi tiếng chuông báo vào tiết học.
Đột nhiên...
Tiếng gao khóc xem lẫn tiếng đánh đấm từ phía sân trường vọng tới.
Học sinh các lớp đang ngáp ngắn ngáp dài vôi vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.
Trên sân trường, mấy nữ sinh không hiểu vì lý do gì mặt mũi hầm hầm đang đánh một nữ sinh rất mập. Hinnhf như bọn chúng vừa từ phong vệ sinh đuổi theo con bé chạy ra ngoại.
Trên mặt co mập hằn lên những dấu tích những cái bạt tai, tóc bị kéo xoã xượi, bộ đồng phục trên người cũng bị rách toạc, khoé môi rỉ máu, nước mặt nước mũi đầm đĩa, vừa gào khóc vừa tránh những cú đá cú dấm:
“Tao không hê bịa đặt! Những lời tao nói là sự thật!”
Một cái bạt tay thần sầu đập bụp lên đầu con mập, “Cái đồ ăn cứt thối nhà mà! Có muốn giữ mặt không! Tự dưng đi khắp nơi nói láo lung tung. Lạc Hi mà lại đi hôn cái đồ con lợn này sao?”
“Anh ấy đã hôn tao! Anh ấy đã hôn tao!”
Con mập như muốn gào khóc, hình như đối với nó không được người ta tin còn đau hơn là bị đánh đập.
“Con heo điên! Đánh cho mày chét này....”
Những bàn tay, những nắm đấm cùgn những cus đã như mưa trút ầm ầm trên người con mập.
“Lạc Hi! Lạc Hi...”
Con mập khóc lóc khổ sở ôm đầu tránh, đám nữ sinh vậy đánh nó đông thế kia có mà trốn đằng trời, nó chỉ còn cách cố gắng loạng chạng lấn qua lẩn lại giữa những cú đá tức tối của bọn nữ sinh. Con mập to gan dám gọ tên Lạc Hi như càng chọc rức thêm đám nữ sinh, bọn chúng càng ra tay tàn ác hơn.
Học sinh chen nhau xem đám đánh nhau kín mít các cửa sổ phòng học, bọn chúng mồm năm miệng mườikinh hãi bàn luận.
“Gì thế? Lạc Hi lại có thể hôn con heo nái đó sao?”
“Quên đi! Không thể nào!”
“Cậu thử động não xem như thế liệu có được không! Là Lạc Hi đó! Nhất đinh là con mập đó phịa chuyện!”
“Chó chết, tự dưng dám kể láo Lạc Hi của mình”
“Đánh chết nó đi”
“Đánh chết nó đi! Đánh chết nó đi”
Trên cac cửa sổ các phòng học quanh sân trường, nữa sinh các lớp đều tức tối gào thét trợ uy, đúng là không sao chịu nổi chuyện chàng hoàng tử hoàn mỹ trong mắt họ lại bị một con heo mập lăng nhục/
“Lạc Hi ... ôi ya.....”
Con mập khóc gần như đứt gần hết cả hơi, nó khuỵu xuống sân trướng, khóc lóc ôm đầu mặt niệm như thể đang hi vọng một phép lạ nào đó có thể xuất hiện. Đột nhiên, hình nyhư đúng là có phép lạ xuất hiện. Đám nữ sinh đang vây đánh con mập tự nhiên đứng im như bị điểm huyệt.
Học sinh trong trong các ô cửa sỏ cũng sững người.
Một ngày nắng gắt
Ánh mặt trời chiếu trên mặt đất bỏng giãy, chói chang như đập voà mắt.
TRên sân trương, Lạc Hi từ phía phòng học khối hai cấp cao trung đi tới. Thời tiết nóng gắt như vậy mà Lạc Hi vẫn gọn gàng, tươi tắn không giọt mồ hồi. Ánh mặt trời trong suốt như ngọc lưu ly, óng ánh loá mắt đọng trên khoé môi ưu mỹ của hắn.
Hắn yên lặng đi tới
Thế gíới trở nên yên lặng.
Phảng phất như giọt băng trong làn sương mù từ từ tan ra.
“Lạc HI...”
Con mập từ trong đám nữ sinh vây đánh bò ra ngoài, vừa khóc vừa gọi tên hắn.
“Lạc Hi... bọn họ không tin là anh đã hôn tôi” Con mập lết tới trước mặt Lạc Hi kể lể, bàn tay dơ bẩn túm chặt lấy ống quần hăn, nước mắt lấm lem khiến khuôn mặt nó gần như thay đổi.
Lạc Hi ngồi xuống.
hắn nhẹ nhàng đưa ngón tay nâng mặt con mập lên, nhìn kĩ vào hai gò má và cái miệng đầy vết thương, hắn lôi một chiếc khăn tay sạch trong túi quần ra đặt vào lòng bàn tay con ập.
“Bạn bị thương rồi”
Hắn nhìn con bé chằm chằm như thương xót.
Phút ngơ ngác!
Vô vàn những ngôi sao bay tán loạn trước mặt đám nữ sinh vây đánh con mập!
Nữ sinh trong các ô cửa ngẩn người ngơ ngác!
“Lạc Hi nói cho bọn họ biết... anh đã hôn tôi... không phải tôi phịa chuyện... anh thật sự đã hôn tôi.... đi mà...” Con mập tóm chặt tay Lạc Hi sướng run.
Lạc Hi nhìn con mập
Trong đôi mắt xuất hiện làn sương mong manh, thoẳng như mơ màng lại như nghi hoặc.
“Nhưng mà, trước nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy bạn”
Hăn áy náy noi.
Rồi hắn đứng dậy, gật đầu đáp lễ chào con mập, bước đi, trong dáng ưu mỹ từ từ biến dần trong hành lang phòng học khối hai.
Con bé mập quỳ giữa sân trường chét trân, miệng há hốc ngô nghê, nó không nói được tiếng nào, xem ra trò gây cười này thật nguy hiểm chết người.
“Đò con heo chết giẫm! Cho mày nói láo này!”
Đám nữ sinh vây đánh con mập đắc ý vô cùng, đứa nào đứa nấy ánh mắt hung hãn lại bủa quanh con mập, không khí bạo lực có vè như đã tăng tới cực điểm.
“Đánh chết nó đi!”
“đồ láo toét! Đánh chết mày!”
“Đánh chết nó đi! Đánh chết nó đi”
Đám nữ sinh trong ô cửa sổ các phòng học một lần nữa lại bắt đầu gào thét phẫn nộ,, tiến hét như đợt sóng dâng cao
“Cứu tôi với...”
Con mập trốn quanh trốn quẩn giữa những cú thụi và những cú đạp, nó gào khóc không kịp thở, vậy mà đám nữ sinh vây quanh càng đánh càng hăng, hình như bọn chúng mất hết lí trí.
“Dừng tay”
Một tiếng nói nhẹ nhàng phát ra
Đám nữ sinh đương lúc đánh hăng tức tối nhìn xéo qua, phát hiện người vừa nói chính là Hạ Mạt học lớp hai khối một cấp cao trung
“Chuyện liên qua gì đến đồ rắm thối nhà máy!”. Một nữ sinh tóc ngắn tức giận nói
“Tiếng các người quá to quấy nhiễu giâc ngủ cảu tôi” Hạ Mạt lạnh lùng nói, “Đương nhiên là có liên quan”. Con bé mập thấy có người vì nó đứng ra vội vàng đứng trốn sau lưng sụt sùi.
“Ê, mày thích dây vào à?”
Hạ Mạt mỉm cười: “ Ai thèm dây”
“Mày muốn chết à?” Nữ sinh tóc ngắn lên gân tính đạp một phát.
“Chị ahi...” Một nữ sinh khác vội vàng giữ chặt nó, nói nhỏ:
“Nó là Doãn Hạ Mạt đó! Không được đâu....”
“Doãn Hạ Mạt là cái thá gì! Hây”
Mấy đứa nữ sinh khác sợ xanh mặt cố bịt chặt miệng nữ sinh tóc ngắn kia lại:
“ Trời đất ạ, Doãn Hạ Mạt là người của Thiếu gia đó! Bộ chị quên rồi sao?”
Thiếu ... gia....
Thiếu gia!
Nữ sinh tóc ngắn.
Nó chỉ nghe nói đến bạn gái của Thiếu gia tên Doãn Hạ Mạt, còn người như thế nào thì nó chưa từng tân mắt nhìn thấy. Nghe nói tình cảm của Thiếu gia dành cho Doãn Hạ Mạt trước nay rất thắm thiết, kẻ nào dám động đên Doãn Hạ Mạt kẻ đó sẽ no đòn. Những chuyện đó nó cũng đã được biết.
Nhưng...
Con bé kia chính là Doãn Hạ Mạt ư?
Dưới ánh nắng, nữ sinh kia với mái tóc dài, dày như rong biển uốn nhẹ, đôi mắt trong xanh như đại dương, nước da trắng như ngà, nhìn có vè uể oải, dửng dưng. Con bé đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại hờ hững vô cùng.
Thì ra nó chính là Doãn Hạ Mạt
“Thiếu ...Thiếu gia thì đã làm sao?!” nữ sinh tóc ngắn trong bụng cũng hơn chùn, tuy nhiên trước mặt đám đông lại không muốn xuống cờ, gân cổ nói” Thiếu gia mấy tháng nay không đến trường rồi còn gì! Đừng... nói Thiếu gia không có ở đây... kể ... là ... kể cả có Thiếu gia ở đây tao cũng....”
“Bảo vệ tới! Chạy mau”
Xa xa nhìn thấy bóng bảo vệ nhà trường, đám nữ sinh hoảng hốt vội vàng kéo nữ sinh tóc ngắn bỏ chạy
Trong chớp mắt.
Sân trường chỉ còn lại Doãn Hạ Mạt và con mập mình đầy thương tích
Doãn Hạ Mạt quay người định boẻ đi
“Cảm ơn bạn...”
Con mập lau nước mắt, hai tay ôm chặt lấy chân phải của Hạ Mạt buông ra. Hạ Mạt lúc đầu tính bỏ đi luôn, mặt kệ con mập, nhưng nhìn khuôn mặt thê thảm, nước mắt giàn giụa của nó, cô bé cùng cảm thấy tội tội. Hạ Mạt cúi xuống lượm chiếc khăn tay của Lạc Hi bỏ rơi dưới dất, đặt lại vào tay con mập, nói: “Lau mặt đi”
Con mập ngô nghê nhìn Hạ Mạt
“Còn nữa”, Hạ Mạt thờ ơ nói; “Hãy coi như đúng là đã được người ta hôn, nhưng cũng không nên đi rêu rao, khoe khoang khắp nơi”.
Từ khi Lạc Hi về sống chung nhà, hầu như mọi sự chú ý của bố dồn hết vào hắn. Ngày nào bố cũng bảo mẹ nấu những món hắn thích ăn, quan tâm đến tất cả mọi chuyện cảu hắn, ở trường ra sao, cs gì phiền toái không. Thế nên cái “ưu tú” của Lạc Hi ngày càng lúc làm cho bố khoái chí. Mẹ từ chỗ ban đầu không chấp nhận hắn, dần dà thấy hắn khiêm tốn, biết xử sự cũng đã chuyển dần sang thích hắn, nụ cười trên khuôn mặt mẹ ngày càng nhiều. Tiểu TRừng thì khỏi nói, cả ngày lúc nào cũng bám theo sau hắn, liên mồm gọi “Anh Lạc HI” này, “anh Lạc Hi” nọ.
Lạc Hi trở thành trung tâm của gia đình
Có lẽ hắn chính là nhân vật trời sinh ra đã mang ánh hào quang quanh người. Chỗ nào có hắn xuất hiện chỗ đó có ánh hào quang rực rỡ lóa mắt khiến tất thảy những người khác đều bị lu mờ, họ chỉ có thể được đứng trong những xó xỉnh chẳng ai thèm để ý tới.
Sáng sớm thứ bày, Hạ Mạt đang nằm trên giường, cô bé chưa muốn dậy, buồn bã thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Cánh cửa phòng cách âm không được tốt lắm, cô bé nghe thấy tiếng bố mẹ ăn sáng xong đi ra khỏi nhà. Tiểu Trừng cũng đang chuẩn bị đồ vẽ để ra công viên vẽ cảnh thiên nhiên.
“Anh Lạc Hi”
Tiếng Tiểu Trừng vọng lại, Hạ Mạt lật người hơi nhíu mày, cô bé không thíchcái âm thanh mang đầu sự sùng kính đó.
Tiếng nói chuyện trong phòng khách.
“Tiểu Trừng, có chuyện gì cần anh giúp không?”
“Không đầu, em ...”
“Em có bức tranh muốn tặng anh Lạc Hi”
...
“Chà... vẽ đẹp thật, trong mặt Tiểu Trừng anh đẹp cỡ này sao?”
“Anh lạc Hi đẹp hơn tất cả những người trong tranh vẽ. Tiểu Trừng thích anh Lạc Hi, Tiểu Trừng muốn vẽ cho anh Lạc Hi thật nhiều tranh đẹp.”
Hình như có tiếng ôm hôn.
“Cám ơn Tiểu Trừng”
“Anh Lạc Hi...”, tiếng Tiểu Trừng phấn khích, nghẹn ngào xen lẫn ngượng ngùng xấu hổ, “Anh Lạc Hi, anh ôm em, thơm em ! Anh cũng thích em đúng không?”
“Đúng rồi, Tiểu Trừng vừa ngoan vừa là người bạn tâm giao tri kỉ”
Tiếng nói mềm mại dịu dàng như trong làn sương trắng qua đêm đọng lại.
Một lúc sau, Tiểu Trừng cũng rời khỏi nhà, tiếng cửa phòng đóng khoan khoái lanh lảnh. Hạ Mạt nằm trên giường khép mi lại thở dài.
Trong phòng khách có tiếng sột soạt.
Cô bé kinh ngạc, mở trừng mặt, ngay lập tức vội vàng thay quần áo mở cửa đi ra ngoài.
Lạc Hi đang xem sách trong phòng hắn.
Nét mặt thản nhiên như không, ngón tay nhẹ giờ những trang sách, nhìn hắn đúng thật là chàng hoàng tử ưu nhã trong chuyện cổ tích.
Hạ Mạt im lặng không nói tiếng nào đi vào phòng hắn, tới bên thùng rác, không có! Cô bé lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi đi ra ngoài, đến chỗ thùng rác trong phòng khách, không có! Cô bé lại chui voà bếp, cô bước tới thùng rác.
Thùng đầy rác bẩn.
Một bức tranh dầy mỏ vứt bên trong.
Bức tranh vẽ một chàng trai rất đẹp mặc bộ lễ phục màu trắng hào hoa, thanh bảo kiếm trong tay, nét mặt mang phong thái một chàng hoàng tử trong sáng, thiếng liêng cao quý.
Chỉ có điều bề mặt bức tranh bị lá rau vấy ướt, lại có cả chút dấu bẩn do vỏ trứng dính vào.
Hạ Mạt đau lòng lôi bức tranh trong thùng rác ra, lấy gỉ cẩn thận từng ly từng tí lau sạhc những thứ dính bẩn trên mặt bức tranh. Cô bé cắn môi bước nhanh vào phòng Lạc Hi. Tới trước bàn học, cô bé giựt mạnh quyển sách hắn đang xem, liệng xuống đất!
Mặt bàn trống trơn.
Lạc Hi lặng ngẩng đầu, hắn nhìn cô bé, ánh mắt lạnh tanh. Hạ mạt cũng nhhìn hắ, ánh mặt cũng lạnh tanh.
“Đây là bức tranh Tiểu Trùng vẽ tặng anh”
Cô bé lạnh lùgn nói.
Chàng trai xinh xắn trong bức tranh đang nhìn gương mặt lầm lý lạnh lùng của Lạc Hi mỉm cười.
“Thì đã sao?” Ngón tay Lạc Hi đi nhẹ nhẹ mép vức tranh, động tác cực kỳ mềm mại như thể đang vuốt ve người tình, “Nếu đã tặng cho tôi thì đương nhiên tôi muốn làm gì nó thì làm”
“Tôi nói cho anh biết”, giọng Hạ Mạt lạnh tanh, “trong cái nhà này, anh mà không biết điểu tôi sẽ đuổi anh đi ngay”
“Ồ”
Lạc Hi cười.
Nụ cười của hắn rất đẹp, phẳng phất như hoa anh đào tháng năm rực đỏ, đôi mắt cũng long lanh sáng rực.
“Tôi không tin em giỏi đến vậy”
Hắn cười khẩy.
Hạ Mạt lạnh lùng nhìn hắn thăm dò, cô bé dằn giọng: “Cũng có thể anh ná lại được trong cái nhà này vài thàng, đuổi được anh đi chắc phải tốn thêm chút công sức. Đáng tiếc, anh chưa đủ bản linh, không phải là đối thủ của tôi”
“Có lòng tin vậy sao?”
Lạc Hi càng cưòi càng đẹp
“Muốn thử không?” con bé cũng nhếch môi nhìn hắn cưởi khẩy.
Hắn nhìn cô bé chằm chằm.
Cô bé nhìn hắn chằm chằm
Ánh mắt hai người họ trong không gian chợt vụt sáng.
“Được, cho em thắng đi” Lạc Hi cười, nói ,nét dịu dàng trên gương mặt hắn giống như đang cùng người yêu hẹn hò, “Chờ một năm nữa thôi, em sẽ thấy hối hận vì đã đối xử với tôi thế này”
Hạ Mạt điềm tĩnh cười: “Thế thì trong vòng một năm đó, anh cũng nên biết điều một chút để bố mẹ và Tiểu Trừng vui lòng. Còn có hối hận hay không lại là việc của tôi”
Nói xong, cô bé quay người bỏ đi.

Chương 2
Trong phòng Lạc Hi, trên tường treo một bức tranh trong chiếc khung đóng khá tinh tê, ánh mặt trời chiếu vào, chàng hoàng tử tuấn tú trong bức tranh có nụ cười ưu nhã cao quý. Lần nào từ ngoài bước vào phòng nhìn thấy bức tranh đó Tiểu Trừng đều vui sướng. Bố thấy hai đứa con đối xử tốt với nhau như vậy tron lòng vô cùng phấn khởi, lúc nào cũng cười sảng khoái, ăn cơm nhiều hơn lúc trước, xem ra ngày càng mập hơn, càng giống ông Phật Di Lặc.
Mỗi lần bố hỏi đến tình hình ở trường của Lạc Hi, Hạ Mạt đều trả lời rất tốt.
Lạc Hi được mọi người rất hoan nghênh, Lạc Hi học hành giỏi giang, Lạc Hi rất lễ phép, Lạc Hi đạt giải xuất sắc cuộc thi hùn biện, Lạc Hi được bình chọn là học sinh xuất sắc nhất.
Thế là bố lại nở ruột, nở gan cười sung sướng, nhìn khuôn mặt rạng tỡ của bố, Hạ Mạt cũng vui không kém. Rốt cuộc Lạc Hi là loại ngưòi gì đi nữa không quan trọng, chỉ cần hắn có thể đem đến vui vẻ cho gia đình cô bé, không làm tổn thương đến những người trong gia đình cô bé, thế là ổn.
Thế nhưng Lạc Hi lại đang thăm dò, thám thính phong tuyến của cô bé.
Tranh vẽ của Tiểu Trừng đoạt giải nhất nhóm thiếu nhi trong cuộc triển lãm tranh toàn quốc, không những vinh dự mà lại được thưởgn món tiền không nhỏ. Vốn dĩ Hạ mạt tính dùng số tiền này mua cho Tiểu Trừng một bộ đồ vẽ tốt hơn, cô bé không thích dụng cụ của Tiểu Trừng trông có vẻ kém cỏi giữa đám trẻ cùng phòng vẽ.
Thế nhưng bố lại dùng số tiền đó mua một cây đàn guitar.
Đàn guitar tặng cho Lạc Hi.
Hôm đó, Lạc Hi chơi đàn guitar gần như suốt đêm. Hắn cúi đầu, ngón tay thon dài gảy lên dây đàn, nụ cười trên môi dịu dàng ấm áp. Bố ngồi nghe trên ghế xích đu cười mãn nguyện, Tiểu Trừng ngồi dưới chân Lạc Hi cũng chống cằm thích thú nghe, mẹ cũng như đắm mình trong tiếng đàn.
Lạc Hi chơi đàn rất lâu.
Đêm xuống, Doãn Hạ Mạt vào vườn tưới cây.
Sương đêm ướt bậc đá xanh, Lạc Hi dựa gốc anh đào hát khúc nhạc không rõ tên. Cây anh đào đã qua kỳ hoa nở, cành lá rậm rạp tươi tốt nhẹ nhàng phnả chiếu ánh trăng, ánh sáng mềm mại chiếu lên mái tóc đen huyền của hắn, chiếu lên cây đàn guitar trong tay hắn, ánh sáng màu bạc tinh khôi nhày múa trên những dây đàn.
Nghe thấy tiếng chân cô bé.
Lạc Hi ngẩng đầu nhìn về phía cô bé, trong đôi mắt ẩn hiện làn sương yêu ma quỷ quái, người hắn gần như bị sương đêm ẩm ướt phủ trùm. Hắn ngạo nghễ huơ huơ cây guitar về phía cô bé, nói”
“Hận anh không?”
Hạ mạt nắm chặt bình tưới nước trong tay, mặt không biểu hiện gì.
Ngón tay Lạc Hi gảy trên dây đàn một chuỗi hoàn luật hay một cách kì dị, nụ cười của hắn sáng long lanh, yêu khí đột nhiên tan biến, bản tính khoe khoang trẻ con lộ giữa cặp lông mày. “Em muốn mua cho Tiểu Trừng bộ đồ vẽ mới đúng không? Tiếc là, giờ này nó lại thành cây guitar của anh. Lại đây, tới hận anh đi, tới trả thù anh đi.”
Cô bé trợn mắt nhìn hắn.
Hà, thì ra hắn đã biết trước cô bé muốn mua bộ đò vẽ mới cho Tiểu Trừng, thế mà bố lại mua guitar cho hắn? Là chuyện ngẫu nhiên hay hắn đòi bố mua cho?
Cắn chặt môi, cô bé nâng bìh tưới trong tay lên cao.
Những dòng nước phun ào ào tung toé lên những cánh hoa, bắn lên cả quần áo hắn và chiếc guitar. Lạc Hi liền lên tiếng rủa, hắn tức tối lấy vạt áo lau nước trên chiếc guitar. Hạ Mạt quay ngwofi đi tới những chậu hoa đặt ở góc vườn, vừa tưới vừa điềm tĩnh nói:
“Anh vẫn chưa đáng...”
Có chiếc guitar, Lạc Hi bỗng chốc như thiên thần được lắp thêm đôi cánh, vầng hào quang trên đầu hắn càng lúc càng thêm chói loà loá mắt. Sau nghi thức chào cờ sáng thư 2 đầu tuần, nhà trừờng bao giờ cũng dành một chút thời gian tổ chức hoạt động biểu diễn văn nghệ giải trí. Trước đây, các tiết mục biểu diễn chẳng qua chỉ là các lớp thay phiên nhau cử ra một vài học sinh lên múa hát hoặc ngâm thơ. Sau này dần dần biến thành sân khấu dành riêng cho Lạc Hi.
Mỗi lần Lạc Hi xuất hiện.
Từng sợi từng sợi ánh mặt trời.
Chim chóc nhảy múa trên những cành cây.
Cả thế giới lắng đọng.
những ngón tay mượt mà của hắn buông lên những dây đàn, âm thanh vang vọng, giọng hát mê hồn ca lên khúc nhạc. Dưới ánh mặt trời sắc vàng buổi sáng, mái tóc đen ánh của hắn, làn da đẹp tựa hoa anh đào của hắn, thậm chí bộ quần áo lật phật theo gió của hắn, đôi tất trắng của hắn, tất cả đều đẹp rung động lòng người.
Tất cả học sinh quên thở
Như thế trong giây phút đó đang vước chân vào thế giới ma thuật, không còn nhớ gì...
Cho đến một ngày, mà thuật đó rốt cuộc cũng bị phá vỡ. Buổi sáng hom đó,khi Lạc Hi đang cất tiếng hát, một chiếc trực thăng xuất hiện trên bầu trời sân trường.
Tất cả học sinh và các thầy cô giáo kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
Chiếc trực thăng lơ lửng trên khoảng trời tường Thánh Huy, lượn qua lượn lại càng lúc càng thấp, cánh trực thăng xoay vòng tạo ra những luồng gió mạnh.VÀ rồi chiếc trực thăng đáp xuống khoảng đất trống trong sân trường.
Tất cả mọi người trên sân trường đều quay lại nhìn chiếc trực thăng đó.
Bầu trời xanh thăm thẳm.
Mây trắng.
Cửa chiếc trực thăng bật mở.
Một cánh tay phi công đeo găng da đặt lên tay vịn vàng trên cánh cửa máy bay.
Các nữ sinh sướng run, nước mắt lưng tròng đưa tay bụm miệng.
Trời đất ơi!
Họ biết đó là ai rồi.!
Từ trong chiếc trực thăng một chàng trai bước ra, đầu đội chiếc mũ phi hành viên, mắt đeo kính đen, dáng người cao raó thanh tú, chiếc cằm chẻ theo kiểu qúy tộc châu âu cao ngạo, tóc dài ngang vai được cột lại bằng dây lụa đen. Một người quản gia khắc khổ, tác phong cổ hủ, mặc quần áo kiểu anh quốc cung kính theo sau chàng trai.
“Thiếu ... gia...”
“Thiếu gia!”
Thiếu gia... Thiếu gia...”
Đám nữ sinh trên sân trường bắt đầu gào lên! Họ không ghìm được nước mắt sung sướng trào ra nơi khoé mắt. Ba tháng trước Thiếu gia đi Mỹ, có tin là học kỳ này sẽ khôgn quay về, nào ai hay, bọ họ không ngờ lại có thể được nhìn thấy Thiếu gia.
Chàng trai vừa đi vừa thào găng tay da, quản gia cung kính đón lấy. Chàng trai bỏ chiếc mũ phi hành viên và chiếc kính đen, quản gia bước theo đón lấy. Chàng trai cao ngạo tuấn tú như thần Mặt Trời Apolo, trái tim các nữ sinh như muốn nhảy ra khỏi lông ngực, giọng nói họ the thé gọi theo từng bước chân của chàng trai đang đi về phía họ.
Như nước biển phân đôi, đám đông tự dạt sang hai bên nhường đường cho chàng trai.
Đôi mắt cao ngạo.
Đáy mắt ẩn hiện ánh sáng mày xanh ngọc.
Đi giữa đám đông, nét mặt chàng trai không hề biểu hiện gì cứ lặng lẽ tiến về phía trước; chẳng ai dám lên tiếng chào hỏi, tiếng gọi của các nữ sinh dâng lên trong lồng ngực nhưng chẳng ai dám bật thành tiếng.
Không khí trở nên ngột ngạt.
Hơi thở của chàng trai cao ngạo kề bên.
Chàng trai tiến tới trước mặt một nữ sinh.
Dừng lại.
Cúi đầu nhìn cô bé.
Ánh sáng mày xanh ngọc từ đáy mắt loé sáng.
Giữa hàng trăm ánh mắt kinh ngạc thán phục của đám đông, chàng trai nhej cụi người, kéo bàn tay phải Doãn Hạ Mạt lên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô bé.
Nụ hôn lành lạnh
Tay Doãn Hạ Mạt được nắm trong bàn tay lạnh giá của chàng trai, cô bé ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ.
Trường Thánh Huy trong giây phút này, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Thiếu gia, ngay đên cả đám mây trắng tinh khôi, và cả ánh mặt trời đẹp long lanh cũng tụ họp nơi khoảng trời có thiếu gia.
Không ai còn nhơ.
Trên sân khấu sân trường vẫn còn có một người đang hát.
Giọt sương mai.
Micro màu bạc.
Lạc Hi lặng lẽ đnà hát với tiếng guitar, tiếng hát mềm mại mê ly, bồng bềnh trong thế giới vắng vẻ, cô độc. Nếu có ai đó nhìn thấy Lạc Hi chắc chắn sẽ giật mình phát hiện ra khoảnh khắc này hắn đẹp một cách ma quái. Bởi vì, lúc này hắn đnag cảm thấy tổn thương vì không ai chú ý đến mình, thế nên cái đẹp của hắn càng thêm phần ma quái, phình lên hung hăng dữ tợn hơn.
***
Trên bàn ăn bày rất nhiều món ăn, mẹ tự tay nấu gần như tất tần tật nhũng món sở trường của mình, thức ăn đủ dư tám chín người ăn, thế nhưng mẹ vẫn không uên tâm, lúc nhìn bố, lúc lại ngó qua Hạ Mạt và Âu Thần.
Phòng ăn rất nhỏ.
Âu Thần im lặng ăn cơm, anh ăn rất ít. Trước sự yên lặng của anh, mọi người tự dưng cũng trở nên yên lặng. Lúc đầu bố còn cười nói vài tiếng chào đón, Âu Thần cũng lễ phép đáp lại. Sau đó, cái khí chất ngạo mạn tôn quý của anh và người quản gia đứng sau một cung hai kiénh khiến nụ cười của bố trở nên gượng gạo, Tiểu Trừng cúi đầu ăn cơm rất ngoan. lạc Hi cũng yên lặng qăn cơm, hắn lầm lỳ tới mức hình như Âu Thần vốn dĩ không tồn tại.
Không khí có vẻ kỳ dị.
Hạ Mạt gắp cánh gà bỏ vào bắt Tiểu Trừng, nói: “Ăn nhiều lên, buổi tối khôg được vẽ khuya nhé”
“Vâng, cảm ơn chị!”
Tiểu Trừng ngẩng đầu nhìn cô bé cười.
Tự dưng lưng Âu Thần hơi cứng lại, anh từ từ buông đũa xuống, người quản gia phía sau lưng cung kính đưa chiếc khăn sạch ra phía trước, Âu Thần cầm chiếc khăn lau miệng.
“ăn xong rồi à?”
Hạ Mạt nhìn nói.
Âu Thần gật đầu.
“Không được đâu, anh ăn ít quá” Cô bé gắp một chiếc cánh gà trong đĩa bỏ vào bát Âu Thần, “Ăn thêm chút nữa đi, đây là món mẹ tự tay nấu”
Âu Thần nhìn cô bé.
Anh cầm lại đũa, từ từ ăn hết chiếc cánh gà, sau đó kấy khăn lau miệng, đứng dậy nói: “Mời mọi người cứ tự nhiên”
Bố mẹ vội vàng đứng lên, bố áy náy nói; “Thiếu gia, cơm canh đạm bạc chả có gì mời câu...”
“Bữa tốt nay đồ ăn nhiều quá”
Âu Thần nhạt nhẽo nói, ánh mắt trùm lên người Hạ Mạt. Anh quay người ra khỏi phòng ăn đi ra sân vườn, qua cửa kính cửa sổ có thể thấy bóng Âu Thần đang chờ đợi. Bố, mẹ và Tiểu Trừng đều nhìn sang Hạ Mạt. Cô bé ngồi ăn từ tốn như không có chuyện gì. Ăn xong cô bé mới buông bát đũa và đi ra ngoài.
Lạc Hi nhếch mép cười mỉa nhìn Hạ Mạt.
Ánh trăng qua những khe hở lá cây anh đào chiếu xuống sân, sáng trong như mặt nước. Bậc đá xanh lành lạnh, Âu Thần ngồi lên chiếc áo khoác của người quản gia, sợi dây lụa buộc trên mái tóc đen phất phơ trong gió đêm. Hình như anh đang suy nghĩ điều gì đó, cái kiểu hít thở lạnh lùng, xa cáh khiến người ta khó lòng gần gũi.
Hạ Mạt ngồi xuông bên Âu Thần.
Hai người ngồi yên lặng bên gốc cây anh đào dưới ánh trăng.
Hạ Mạt đưa tay vòng qua ôm lấy cnáh tay Âu Thần, nghiêng đầu nhìn anh, đoi mắt dịu dàng ấm áp, “Sao đột nhiên lạ quay về vậy, không phải đã nói còn phải đợi hoan một tháng nữa sao?”
“Hắn là ai vậy?”
Âu Thần hạ thấp giọng hỏi.
Cô bé mở to mắt ngạc nhiên, một lúc mới hiểu ra Âu Thần hỏi cái gì.
“Bố nhận nuôi hắn từ cô nhi viện, tên Lạc Hi”
“Sẽ ở đây bao lâu?”
“Không biết, bố rất yêu hắn, có lẽ sẽ ở lâu”
Âu Thần nhìn Hạ Mạt chăm chăm
“Em thích hắn ?”
“Không”
“Em ghét hắn?”
”Không” Cô bé cười cưòi.
Nụ cười đó một lần nữa khiến sống lưng Âu Thần trở nên cứng ngắc.
“Tại sao không kể cho anh nghe?”
Tiếng Âu Thần lạnh lùng.
“Người chẳng có can hệ gì sao lại phải kể cho anh hay.” Cô bé cười, đôi mắt trong veo liếc xéo Âu Thần. “Này, anh không vì lý do đặc biệt là hắn mới quay về đấy chứ?” Đúng ra phải hơn một thán nữa Âu Thần mới trở về, nhưng đột nhiên lại ba về, tối qua lúc nói chuyện điện thoại cũng đâu nghe thấy anh nhắc tới chuyện này.
Trong bóng tối.
Âu Thần tự dưng đỏ mặt mất tự nhiên.
Không muốn tiếp tục vấn đề nà, Hạ Mạt ủê oải ngáp một cái, nũng nịu hỏi: “Lần này anh về có đem quà gì về cho em khôg?”
“Có”
“là gì vậy?”. Hạ Mạt hiếu kỳ.
“Em nghĩ là gì nào?”
“Ồ... không nghĩ được...” Cô bé nghĩ ngợi, mắt chơm chớp, cười, nói: “là dây chuyền đúng khôg? Hay là quần áo? Lâu rồi anh khôg tặng em búp bê”
“nếu thích ngày mai anh sẽ cho người dẫn em đi mua” Âu Thần âu yếm nhìn Hạ Mạt
“Thôi khỏi”
Cô bé lắc đầu. Quần áo, nữ trang dắt tiền Âu Thần tặng trước đây cô chẳng bao giờ dùng đên, những thứ xa hoa đắt tiền đó không thích hợp với côbé, Chỉ là nếu không tỏ ra thích thú hiếu kỳ với những mòn quà đó thì anh sẽ không vui.
Một chiếc hộp mày xanh lục tinh xảo.
Bề mặt được khảm nạm đá quý mày xanh óng anh.
Dưới anh trăng.
Trong chiếc hộp có một sợi ren lụa viền hoa mày xanh rất dài, đường nét hoa văn rất đẹp, gió thổi, sợi ren lụa nhẹ nhẹ bay.
ạ Mạt ngạc nhiên, hiếu kỳ quấn sợi ren lụa vào giữa những ngón tay, “Ồ là ren lụa đây mà!”
“Thích không?”
“Nhưng cái này dùng để làm gì?”
Âu Thần lấy lại sợi ren lụa mày xanh trong tay cô bé, cúi người xuống, ngón tay vuốt qua mái tóc dài dày như rong biển của cô bé quấn sợi ren màu xanh hoa văn hoa lệ đó lên mái tóc cô bé.
“Sau này, ngày nào em cũng buộc tóc bằng sọi ren này nhé”
Âu Thần nói với Hạ Mạt.
Hạ Mạt ngạc nhiên nhìn: “Để làm gì?”
“Chỉ ở trước mặt anh em mới được xoã tóc nhé” Ngón tay Âu Thần vuốt nhẹ lên má Hạ Mạt, tiêng nói rất nhỏ.
“Vâng, anh cũng tai ngược thật...” Hạ Mạt thở dài, “Tối nào cũng thế, bất kỳ muộn đén mấy cũng bắt em nghe điện thoại, ngày nào cũng bắt bác tài Giang đi theo em cách có vài bước chân. Giờ đên tóc cũng quản lý em sao?”
Cằm Âu Thần thoáng hiện nét ngạo nghễ.
“Em là của anh”
Hạ Mạt ngước lên nhìn Âu Thần.
Thoáng chốc đã bốn năm rồi. Từ lần đầu tiên gặp Âu Thần, tới lúc anh yêu cô bé, tới lúc cô bé yêu anh đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, vậy mà Âu Thần hầu như chẳng có chút gì thay đổi. VẪn giống hệt như năm đó khi cô bé còn là con nít trong biệt thự nhà họ Âu, Âu Thần lúc đó 14t, anh tú, lạnh lùng và ngang ngược đang bắn cung trên tảm cỏ trong vườn hoa.
Không đợi cô bé trả lời, Âu Thần quay đầu nhìn Hạ Mạt. Trong ánh đêm, đáy mắt cô bé đầy tình cảm phưc tạp, cô bé cứ nhìn vậy khiến sống lưng Âu Thần dần dần trở nên cứng ngắc, nói cho cùng anh vẫn là kẻ lạnh lùng, ngang bướng, cố chấp.
“Sao vậy, chẳng lẽ đúng là em đã thích cái thằng Lạc Hi gì đó sao, vì thế...”
”Người em yêu là anh”
Hạ Mạt cắt ngang, đôi mắt lặng lẽ.
Âu Thần nín thở, niềm khoan khoái thích thú rộn rạo trong lòng, thái độ ương ngạnh nhưng vẫn còn giữ trên môi khiến nụ vười mang tính trẻ con đặc biệt khác thường của Âu thần. Trước nụ cười đó của Âu Thần, Hạ Mạt vốn đang tức giận bất giác cũng không thể không cười trừ thỏa hiệp
Cô bé thở dài dựa sát vào vai Âu Thần, nhẹ nhàng nói: “Em sẽ buộc sợi ren lụa đó hàng ngày,.... nhưng anh phải tin em, được không?”. Bằng không thì , cô bé sẽ không thở nổi trước sự ngang ngược và sự căng thẳng quá mức của Âu Thần.
Âu Thần đưa tay ôm trọn cô bé vào lòng.
Dưới anh trăng, sáng thuần khiết bóng hai người nghiêng nghiêng trên bệ đá xanh lành lạnh.
Một lúc lâu.
Trong sắc đêm, Âu Thần hỏi nhỏ: “Hồi này có chuyện gì cần anh xử lý không?”
Hạ Mạt lắc đầu “Không có”
“....”
“À đúng rồi,, em có thể nhờ anh một việc được không?” Đột nhiên cô bé nghĩ ra.
“Được”
“Sau này đứng đến nhà em nữa”
Âu Thần đẩy cô bé ra, gương mặt trở nên lạnh lùng. Cô bé kéo cánh tay anh, nhìn nét mắt anh thay đổi, bất giác bật cười.
“Này, vừa nói đụng đến anh bộ dạng sao lại như cũ vậy, chưa gì đã giận.” Cô bé tinh nghịc nói: “Đã biết ;à em rất ghét anh như vậy mà”
Âu Thần lạnh lùng nhìn cô bé.
“Anh cũng biết đấy, lần nào anh tới chơi, bố mẹ và Tiểu Trừng đều rất gượng gạo lúng túng, không khí vô cùng mất tự nhiên. Anh ý à, xuất hiện trong nhà em thật chẳng hợp chút nào.... Sau này chúng mình có thể hẹn nhay ra ngoài chơi”
Cô bé kề sát khuôn mặt Âu Thần “Này nếu anh mà nổi nóng, em cũng sẽ nóng theo đó”
Giọng nói cô bé nửa như pha trò đùa nửa như uy hiếp.
Ánh trăng trong như nước.
Trong sắc đem cành lá cây anh đào đung đưa.
Âu Thần đứng dậy nói với cô bé: “Anh có htể đáp ứng nhưng trong vòng một tháng tới, ngày nào em cũng phải ăn trưa cúng anh. Anh sẽ bảo tài xế đến đón em”
Nói đoạn, Âu Thần bước ra khỏi vườn.
Bên ngoài vườn,bác tài đã nổ máy, người quản gia đứng cạnh xe cung kính mở cửa cho Âu Thần.
Sắc đêm sẫm dần.
Hạ Mạt ngồi trên bệ đá ôm đầu gối ngẩn ngơ, dáng hình bé nhỏ xinh xăn in trên mặt đất bé tí tẹo, sợi ren lụa xanh trong tay cô bé bay bay.
MỘt dáng người đi đến, bóng người từ từ trùm lên người cô bé.
Hạ Mạt biết đó là Lạc Hi.
Bởi trên người hắn luôn mang mùi của sương
“Hoá ra em với tôi cùng một loại người”
Lạc Hi từ trên cao nhìn xuống, chút ý tà trong nụ cười , đẹp mà kỳ dị, Hạ Mạt khong nhìn hắn, vấn tiếp tục ngây người như thể lúc này ngồi ngây người là thú vui lớn nhất của cô bé.
Rất lâu sau cô bé mới lạnh nhạt nói: “Không sai, vì thế tránh xa tôi ra một chút”
Trên đường, trong màn đem, chiếc Bentley màu đen lao vun vút
“Thiếu gia cậu có nói cho tiểu thư Doãn sợi ren lụa đó chính tay cậu đan mất một tuần không!” Quản gia Thẩm ngồi đằng trước quay đầu lại, gương mặt khổ sở trông rất giống con gà mái, khác hẳn bộ dạng xuất hiện trước người ngoài.
Âu Thần trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cậu không thể như thế được, thiếu gia à, yêu một người con gái thì phải thể hiện cho rõ, phải bày tỏ rõ cho cô ấy nghe dùng những lời nói ngọt ngào lay động cô ấy. Cậu lúc nào cũng mặt lạnh thế kia, biết bao nhiêu tâm tư nghĩ về tiểu thư Doãn thế mà lại không nói ra cho cô ấy hay, tiểu thư Doãn làm sao có thể hiểu đựoc chứ?!” Quản gia Thẩm vẫn nói lôi thôi, dài dòng, “Cái kim cài ngực bằng đá quý lần trước cũng chính tay cậu chế tác chạm khảm, nhưng mà tiểu thư Doãn lại chẳng đeo lấy một ngày, sao cậu lại.....”
Trong mắt Âu Thần thoáng vẻ không vui.
Quản gia Thẩm ho khan, ủ dột im lặng.
Kính cửa xe từ từ hạ xuống, gió đêm thổi vào, ngón tay Âu Thần đưa len chống thái dương. Đôi mắt của cô bé giống như nước biển khẽ lay động, lúc thì nũng nịu, lúc thì dịu dàng, lúc lại lầm lỳ lạnh lùng. Cô bé lúc nào cũng xinh đẹp đáng yêu nhất là những khi xoã mái tóc dài.
Vì thế cô bé cần phải cột tóc lại.
Âu Thần khép chặt mi.
Quản gia Thẩm ngồi đằng trước tự nhiên rùng mình.
Bãi đỗ xe trước cổng trường Thánh Huy đỗ đầy xe xịn với đủ các nhãn hiệu nổi tiếng. Từ khi Âu Thần trở về, những công tử, tiểu thư các nhà khá giả lúc trước rất ít khi lên lớp, chỉ ở nhà tiếp thu những bài học tinh anh giờ cũng đua nhau tới trường. Trường Thánh Huy lúc này biến thành một học viện quý tộc giốgn như trong phim hoạt hình. Ngày ngày, ánh mắt học sinh các gia đình tầm tầm đều hướng về đám công tử, tiểu thư, quần áo diêm dúa phô trươg, xa xỉ lãng phí à thấy hoa hết cả mắt.
Nhưng để được tôn xưng là “Thiếu gia” trong trường Thánh Huy này chỉ có một mình Âu Thần.
Đám công tử, tiểu thư nhà giàu khác ngày nào cũng theo sau Âu Thần, cùng ăn cơm trong căn tin nhà trường, cùng đọc sách trong thư viện trường, cùng luyện kiếm trong phòng tập của trường, bơi trong bể bơi nhà trường. Trong cái đám công tử, tiểu thư rầm rộ ấy chỉ có một người có thể gần gũi, thân mật được với Thiếu gia.
Đó là Doãn Hạ Mạt.
Chỉ có cô bé mới có thể sánh vai đi bên cạnh Thiếu gia, nghe anh ta nói chuyện, giúp anh ta lấy quần áo. Tất nhiên vì cô bé là bạn gái Thiếu gia từ bốn năm trước, Thiếu gia mười bốn tuổi đã tuyên bố vị trí đặc biệt này của cô bé.
“Thiếu gia cái con khỉ”
Trên sân trường, mấy nữ sinh bịt miệng cứng đờ người, kinh hãi dúm lại với nhau nhìn chị cả của chúng bị mấy nhóc vệ sĩ đánh. Lẽ ra bọn con gái phải xông vào hỗ trợ con bé kia nhưng lại không dám. Nữ sinh tóc ngắn mặt mũi sưng vù, trông còn tham hại hơn con mập bị nó đánh hôm trước, thế mà con bé tóc ngắn vẫn liều mạng đánh trả, mồm miệng thì không ngừng chửi loạn xạ.
“Tao chửi bạn gái nó thì đã sao? Lần sau tao mà nhìn thấy Doãn Hạ Mạt, tao sẽ đập chết nó!... Đánh tao không chết, sau này tao sẽ cho chúng mày chết hết.!” Con bé tóc ngắn tức tối chửi, một nhóc vệ sĩ tóm tóc nó, tát lấy tát để trên mặt con bé, miệng con bé bật máu.
Một thằng con trai thanh tú vẫy tay.
Đám vệ sĩ vội vàng chạy lại/
Thằng con trai thanh tú nói: “Bịt miệng nó lại!”
“Vâng!”
Mấy miếng băng dính lớn đập mạnh vào miệng con bé tóc ngắn, nó ra sức giãy giụa, nét mặt căm hờn, con bé lại tiếp tục bị đánh, tiếng chửi không thoát ra được. Bọn học sinh đưnứg nhìn từ xa, nghe nói nguyên nhân con bé tóc ngắn bị đánh là do nó dám bắt nạt bạn gai của Thiếu gia, thế nên chả đứa nào dám đến gân.
“Nó đâu có bắt nạt tôi”
Một giọng nói lạnh lùng phát ra
Đám học sinh nhìn lại, phát hiện không biết từ bao giờ, Thiếu gia đã đi đến, Hạ Mạt đứng bên cạnh, người quản gia và mấy công tử, tiểu thư khác đứng đằng sau. Đám học sinh không dám ngáng trước mặt Thiếu gia, lập tức dãn ra nhường đường. Thằng con trai thanh tú nhìn thấy Thiếu gia vội vàng chạy lại, mặt vẫn còn hầm hầm tức tối, nói:
“Anh, cái con láo toét này lúc trước dàm bắt nạt chị Doãn!”
Đôi mắt Âu Thần lúc đó lạnh lùng.
“Nó đâu có bắt nạt tôi.” Hạ Mạt lặp lại lần nữa.
“Nhưng em nghe nói...” Thằng con trai thanh tú hơi cuống.
“Cậu nghe lầm rồi”
Hạ Mạt không thèm để ý đến hắn, cô bé đi tời chỗ con bé tóc ngắn, mấy nhóc vệ sĩ mặt hầm hằm hung dữ, không thấy cô bé nói gì, bọn họ không biết nên phản ứng thế nào. Cô bé ngồi xuống, kéo “xoẹt” miếng băng dính ra khỏi mặt của con bé tóc ngắn, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt căm hờn của con bé tóc ngắn kia.
“Bạn đi đi”
Cô bé nói với con bé tóc ngắn,
“Doãn Hạ Mạt! Tao sẽ giết chết mày!” Con bé tóc ngắn miệng dính đầy máu, ánh mắt căm hơn, bị áp bức và lăng nhục khiến nó tức phát run, toàn thân lẩy bẩy.
Doãn Hạ Mạt cười.
“Này, những người đánh bạn đâu phải tôi”. Cô bé nhếch môi, nụ cười nhạt nhẽo. “Đừng nên giống lũ chó cắn bừa. Người ta đánh bạn là vì bạn mắt nợ thiếu gia, chả liên quan đến tôi. Trên thế gian này có người tốt với bạn, có người hại bạn, những người lấy lòng bạn, không dám cứu bạn, tôi cứu bạn,bạn nên cảm ơn tôi thế mới phải”
Conbé tóc ngắn ngơ ngác không biết nói gì.
Doãn Hạ Mạt đứng dậy quay đầu bên Âu Thần, thằng con trai gương mặt thanh tú cũng đang ngẩn người, nhìn cô bé không biết phải làm sao. Cô bé khong nói gì, cầm lấy ngón tay Âu Thần lắc lắc. Âu Thần nắm lấy tay cô bé, thừa biét cô bé đã không còn kiên nhẫn.
“Anh” Thằng con trai thanh tú đôi chút lo lắng do dự.
Tiếng Âu Thần lạnh lùng xa lạ: “Tống Nhã Dân, sau này hãy gọi tên tôi, tôi không có anh em với cậu.”
Đằng sau là tiếng cười khúc khích, đám công tử, tiểu thư kia nhìn Nhã Dân bằng con mắt khinh rẻ, nhà họ Tống là loại có máu mặt trong giới chính trị, đáng tiếc, với Thiếu gia, cái kiểu thể hiện này chưa chắc đã được hoan nghênh.
Nhã Dân mặt đỏ phừng phừng nói “Xin lỗi, anh... à không Thiếu gia, có phải tôi đã gây ra tổn thất cho cậu...”
Âu Thần vỗ nhẹ ai hắn,
Khi đó Nhã Dân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Doãn, tôi là Nhã Dân học khối một cấp sơ trung, Thiếu gia là bậc đàn anh tôi sùng kính nhất, sau này chị Doãn cũng sẽ là người chị trong trường tôi sùng kính nhất”. Nụ cười trên gương mặt hắn ngây thơ trong sáng biết bao.
Đằng kia, con bé tóc ngắn đưa chân đạp mấy đứa con gái cùng lớp đang vây chặt nó, la hét chửi nhát gan, vô dụng, nó gào to về phía sau Doãn Hạ Mạt đang bỏ đi:
“Doãn Hạ Mạt!”
Doãn Hạ Mạt quay đầu.
“Tên tao là Phương Cẩm Hoa! Mày hãy nhớ lấy! sau này tao sẽ trút những đòn đau nhục nhã ngày hôm nay trả lại hết cho mày!” Nó gào to khản cả tiếng.
Hạ Mạt chẳng còn hứng thú đâu mà nhìn nó.
Âu Thần chau mày.
Nhưng từ hôm đó trở đi, Hạ Mạt không còn thấy con bé tên Phương Cẩm Hoa ấy ở trường nữa. Có tin đồn nó đã chuyển trường, cũng có tin đồn nó bị nhà trường đuổi học, tin đồn nhiều nhất là Thiếu gia đã dùng chiêu gì đó khiến Phương Cẩm Hoa không thể xuất hiện trước mặt Doãn Hạ Mạt nữa.
Thiếu gia trở lại trường Thánh Huy làm cho tiếng tăm của Lạc Hi ít nhiều bị ảnh hương. Cái đẹp của Lạc Hi, cái dịu dàng ấm áp của Lạc Hi ở Thiếu gia không có, Nhưng sự tôn quý và cuộc sống của Thiếu gia thì Lạc Hi khó mà có thể với tới được. Các nữ sinh có thể đến gần Lạc HI, còn như Thiếu gia thì chả có cách nào tiếp cận nổi. Thiếu gia giống như một ngôi sao xa xăm nhất trong màn đêm đen toả ánh sáng giá lạnh. Ngôi sao ấy càng khiến người ta mải miết chăm chú hướng về nó nhiều hơn vì họ thừa biết họ không thể với tới được. Và thế là trong ảo tưởng của các nữ sinh, Lạc Hi trở thành cái đẹp có thể có quyền được mơ mộng.
Đáng tiếc, điều họ mơ mộng ấy chả mấy chốc bị đốn chặt tàn nhẫn.
Khi chuyện xảy ra, Doãn Hạ Mạt đang dựa người vào chiếc Lincoln, tai đeo headphone nghe nhạc, chiếc khăn cầm trong tay, cô bé nhìn theo Âu Thần đang chạy bộ quanh hồ.
Tất cả mọi chuyện sau này cô bé mới được nghe kể lại.
Nghe nói hôm đó, sa khi nghi thức chào cờ kết thúc, như thường lệ, Lạc Hi lên sân khấu biểu diễn đệm đàn guitar và hát, bọn học sinh ở phía dưới say mê đắm chìm thưởng thứ. Đột nhiên một người trong đám đông đi ra bước lên sân khấu, trợn mát kinh ngạc nhìn Lạc Hi.
“Mày là Lạc Hi?”
“không phải mày đang ngồi tù sao? Được thả lúc nào vậy?”
Người đó kinh ngạc hỏi.
Hai câu hỏi này.
Hai câu hỏi này qua chiếc micro trên sân khấu được phóng to hơn, ầm ầm khuếch đại qua những thùng loa xung quanh sân truờng.
Phút chốc dưới sân khấu trở nên ồn ào hỗn độn,
Thì ra Lạc Hi xuất thân từ cô nhi viện, hình như mẹ của hắn là kỹ nữ, vì quá nghèo mà bỏ rơi hắn. Từ nhỏ hắn đã được nhiều người nhận nuôi nhưng đều bị mang trả lại cô nhi viện vì hắn có những hanh vi không đàng hoàng. Lần đó hắn được nhà họ Tống có tiếng tăm trong giời chíh trị nhận nuôi, thế nhưng hắn lại ăn cắp trang sức của Tống phu nhân, bị cảnh sát bắt giam.
Học sinh trường Thánh Huy đều kinh hãi.
Thậm chí có mấy nữ sinh còn ngất luôn.
Đám nữ sinh không sao chịu nổi chàng hoàng tử ưu tú trong trái tim mình lại có lý lịch nhơ nhớp đến vậy.


Mặt trời chiếu qua tấm kính, chiếu vào trong căng tin. Tuy được gọi là căng tin nhà trương, nhưng ở đây được bày trí rất đẹp và sạch sẽ, đồ ăn cũng rất ngon.
Hạ Mạt cúi đầu buồn bã lật cuốn tạp chí.
Âu Thần lặng lẽ uống trà.
Ánh mắt đám công tử, tiểu thư đổ dồn nhìn Nhã Dân
“Trông thằng đó đâu có vẻ giống thế đâu, đúng không?” Mặt Nhã Dân vẻ như đau khổ. “Hồi nó mới đến nhà tôi,, tôi rất thích nó, cả ngày chạy theo nó gọi “anh trai” này “anh trai” nọ. Bố mẹ tôi cũng rất yêu hắn. Nhưng sau đó chúng tôi bắt đầu phát hiện ra mọi thứ ở hắn đèu là giả dối. Hăn đâu có yêu thương gì gia đình tôi, quần áo mới mẹ tôi mua cho hắn, hắn đều cắt vụn ra rồi quăng vào thùng rác”
“ôi trời....”
Một tràng giọng kéo dài.
Hạ Mạt chợt chau mày.
“Sau này chúng tôi phát hiện ra hắn lấy cắp đò! Lúc đầu là một vài món đồ cũ nho nhỏ, chiếc bút hàng hiệu của bố tôi, tiếp đó là đồ trang sức đắt tiền của mẹ tôi, lại còn mò mẫm chôm luôn cả tiền tiêu vặt của tôi” Nhã Dân sắc mặt buồn bã nói: “Lúc đầu mẹ tính đem trả hắn về cô nhi viện, xong loại thôi vì còn thương hại hắn. Vậy mà hắn không biết điều, vẫn là kẻ xấu xa bại hoại, hắn lấy cắp sợi dây chuyền cưới của mẹ tôi!”
“Hả...”
Tiếng kêu kinh ngạc to hơn
“Với mẹ tôi, sợi dây chuyền cưới rất quan trọng, khôg còn cách nào khác, mẹ tôi đành phải mời cảnh sát tới điều tra. Rốt cuộc Lạc Hi bị bắt nhốt trong nhà tù dành cho trẻ vị thành niên” Nhã Dân vò đầu: “Tôi đã quá mất bình tĩnh, lẽ ra không nên nói chuyện của Lạc HI trước mắt mọi người trong truờng. Lúc đó tôi quá kinh ngạc vì vẫn cứ nghĩ là hắn đang bị nhốt trong nhà tù cơ. Ai ngờ lại gặp hắn ở đay”
Nghe Nhã Dân nói xong, đám công tử, tiểu thư vội vang mồm năm miệng mười, bàn tán sôi nôi:
“Này nghe nói bọn ngưòi lớn lên trong cô nhi viện lòng dạ rất đen tối!”
“Bọn đó vốn dĩ là thứ rác rưởi mới bị nhặt tống vào cô nhi viện”
“Tiếc thật đấy, thằng Lạc Hi đó nhìn đẹp như chàng hoàng tử trong truyện tranh không ngờ lại tởm đến thế. Chả trach mẹ tờ hay bảo không muốn tớ kết giao với loại ngừoi này. Sợ muốn chết luôn!”
“Thằng đó nhìn đâu có giống vậy!”
“Nếu vừa mới gặp mà biết nó là thằng trộm cắp thì ai còn nhậ nuôi nó làm gì? Bọn cùng ddinh khi muốn leo lên trên chúng thường giả như ngoan ngoãn, ưu tù. Trái đát vốn là như vậy.”
“Có lý”
Ngón tay Doãn Hạ Mạt nắm chặt lại trên trang giấy, cô bé chau mày, gập cuốn tạp chí lại, thu dọn đồ dùng của mình. Khi Hạ Mạt đứng lên, bọn công tử, tiểu thư đang bàn tán sôi nổi đều ngưng lại,ngơ ngác nhìn cô bé.
“Các cậu cứ tiếp tục đi, tôi có chuyện đi trước”
Cô bé kéo ghế, bỏ đi.
Âu Thần kéo mạnh tay Hạ Mạt lại. Anh đứng dậy nhìn Hạ Mạt chằm chằm, đôi mắt xanh như muốn nói mình rất khó chịu, “Bọn họ nói về Lạc Hi, không liên can gì đến em”
“Em đâu có liên can gì đến hắn” Cô bé cười nhạt, “Chỉ là đến giờ em phải đi làm thêm”
“Anh đưa em đi”
“Không cần, con nhà nghèo tới quán ăn nhanh bằng xe xịnh không hay cho lắm” Cô bé nhẹ nhàng gỡ tay Âu Thần ra, không quay đầu lại bước ra khỏi căng tin trường. Ngoài đường trời rực nắng.
Âu Thần dõi theo cô bé.
Chẳng ao lâu sau anh cũng lạnh lùng bỏ đi.
Để lại đám công tử, tiểu thư lúng túng nhìn nhau.
***
Màn đêm buông xuống, khi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, Hạ Mạt trở về nhà. Cô bé mang theo một túi cánh gà chiên để mọi người cùng ăn, nhưng vừa bước vào phòng khách, ngay lập tức ô bé cảm nhận thấy không khí ngột ngạt trong nhà. Bố đang hút thuốc không ngơi, thân hình mập mạp đi đi lại lại trước màn hình ti vi. Mẹ ngồi trầm ngâm im lặng trên sofa. Tiểu Trừng vừa nhìn thấy Hạ Mạt về vội vàng úp mặt quay lưng lại với cô bé, quần áo trên ngừoi lấm lem như vừa mới đnáh nhau.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô bé đặt túi cánh gà lên bàn, thầmm đoán những nguyên nhân xảy ra chuyện.
Mẹ nhìn Hạ Mạt.
Bố cũng không nói gì hít mạnh hơi thuốc.
Hạ Mạt đến bên Tiểu Trừng, quay mặt nó lại, một vết tím đen to tướng trên trán, mắt cũng bị đánh sưng húp, chỗ tím trên mắt trũng xuống.
“Em đánh nhau hả?”
Hạ Mạt vừa lo lắng vừa tức giận, đưa tay lên thiếu chút nữa bạt Tiểu Trừng một cái. Tiểu Trừng rụt cổ lạ nhìn chị, nước mắt tuôn trào. Hạ Mạt đau lòng nghiến răng thu bàn tay lại, giọng tức tôi hỏi:
“Sao lại đánh nhau?”
Tiểu Trừng đột nhiên cảm thấy quá tủi thân, nó khóc càng to hoen:
“Bọn chúng nói anh Lạc Hi là thằng ăn cắp.... hu hu.... em thích anh Lạc Hi... anh Lạc Hi không phải là thằng ăn căp... bọn chúng đều là lũ xấu xa... anh Lạ Hi là người tốt ... không phải là kẻ trộm”
Hạ Mạt nhíu mày, nỗi chua xót ghen ghét đố kỵ trào lên trong long, tiếng khóc của Tiểu Trừng khiến Hạ Mạt đau thắt lòng, cô bé không chịu nổi ôm chặt Tiểu Trừng vào lòng và nhẹ nhàng nựng nó;
“Ngoan nào, Tiểu trừng không khóc... đó là những đứa xấu xa, em đừng đẻ ý đến chúng.. chỉ có lũ xấu xa mới đi nói xấu người khác, em không nên tức giận... Ngoan nào, không khóc.. em còn khóc.. còn khóc nữa... chị sẽ khóc theo đo...” Nhìn nước mắt ấm ức của Tiểu Trừng, mắt Hạ Mạt cũng đỏ lên. Từ nhỏ tới lớn cô bé vẫn thường đau lòng nhất là những lúc đứa em trai yêu thương gặp chuyện không hay.
Tiểu Trừng dùng tay quệt qua quệt lại nước mắt trên mặt, nó ngẩng đầu lên:
“Chị, anh Lạc Hi không phải là kẻ trôm....”
“Ừ, anh ấy không phải là kẻ trộm, đương nhiên là chị phải tin Tiểu Trừng rồi...”
Hạ Mạt dịu dàng giúp Tiểu Trừng lau nước mắt.
Bố nhìn hai chị em lặng lẽ thở dài, khuôn mặt mập mạp của bô âm u ảm đạm, rồi đi đi lại lai trong phòng khách đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Muôn vàn vì sao lấp lánh.
Trong vườn, dưới gốc cây anh đào.
Lạc Hi ôm gối ngồi trên bệ đá xanh, trông hắn như đứa trẻ lạc đường lặng lẽ cô độc, gió đêm thỏi tung mái tóc đen như ngọc.
Tiếng Lạc Hi thảng thốt như sương đê,:
“Em vui chứ?”
Hạ Mạt ngồi xuông, chuyển chậu cây lô hội qua chỗ có ánh sáng mặt trời, Cây Lô họi gặng ánh nắng mới có thể phát triển tười tốt. Cô bé cố hết sức di chuyển chậu cây, tưới nước cho nó tới khi mặt đất ướt đẫm. Xong xuôi, cô quay qua tưới cho cây hoa nguyệt quế.
“Bọn chúng bảo tôi là thằng ăn cắp, em có thể duổi tôi đi khỏi nơi này được rồi đấy. Nhất định là em đang khoái trí lắm đúng không?’
Bóng Lạc HI nhạt nhoà trong đêm đen
Hạ Mạt tưới hết cây trong vừơn, cô bé vươn vặn người ngáp nhẹ một cái, quay vào trong nhà.
***
Học sinh trường Thánh Huy đều hco là Lạc Hi sẽ không xuất hiện nữa, nhưng,hắn vẫn đến trường, lên lớp đều đăn. Nụ cười trên môi Lạc HI vẫn dịu dàng ấm áp, đôi mắt vẫn đen lấp lánh, náh mắt vẫn trong suốt lay động lòng người như thế.
Học sinh trong trường nhìn hắn thăm dò.
Lạ Kỳ, giữa những lờ đnáh giá bình phẩm rợp trời kín đất, giữa nhứng cái chỉ chỉ trỏ trỏ không thiện ý. Lạc Hi vẫn đẹp tinh khiết như chàng hoàng tử mang khí chấ thiêng liêng trong vương quốc thần tiên, hình như con người hắn không thể khinh mạn được.
Dần dà, bắt đầu có người nghi ngờ chuyện ăn cắp kia chỉ là bịa đặt
Lạc Hi xem ra đúng là chẳng giống vậy chút nào.
Hơn nữa cũng chẳng có gì để làm căn cứ xác thức.
Bọn nữ sinh lại bắt đầu gần gũi Lạc HI thăm dò, cẩn thận từng li từng tý nói chuyện với hắn. Là vì mọi chuyện đều không xác định đựơc nên không khi trong trường có phần căng thẳng.
Sáng thứ sáu.
Bất ngờ trên bảng thông báo ngoài sân trường có dán một mẩu báo đã ngà mày, trên mẩu báo đó có in một phần tin xã hội được ngừơi nào đó dùng bút mực đỏ đánh dấu khoanh tròn. Một năm trước, cảnh sát đã bắt giam 1 thiếu niên tên Lạc Hi vì nghi ngờ có liên can đến vụ trộm nhà dân, ngừơi phụ nữ họ Tống trong ảnh đã tự nhận bản thân lơ là sơ ý tạo cơ hội cho tên trộm.
Học sinh trườg Thánh Huy đứng đờ ngưòi, ngỡ ngàng kinh ngạc
ĐÁm học sinh bu lại đông như kiến trước bảng thông báo, đứa nào đứa nấy ngây ngô há hốc mồm. Tới khi một người từ đám đông bước ra, đưa tay xé mẩu báo, vò nát vứt xuống đất.
Người đó là Lạc Hi,
Lạc Hi lạnh lùng nhìn những người đứng trước mặt, ánh mắt hằn sắc lạnh giểu cợt thách thức, làn sương mù ma quái bao trùm lên toàn thân hắn.
Học sinh trườg Thánh Huy ngơ ngác trong thoáng giây.
Thế rồi không hiểu đứa nào đầu têu gào lên, tiếng sau to hơn tiếng trước....
“Thằng trộm căp!”
“Lạc Hi! Thằng trộm cắp! Thằng ăn trộm! Lạc Hi”
“Thằng ăn trộm! Cút đi đi!...”
“Thằng ăn trộm!...”
Học sinh truờng Thánh Huy chìm trong không khí phẫn nộ, trước bảng thông báo bọn họ vung những nắm đấm bao vây Lạc HI
Chương 3
Lạc Hi đã đánh người.
Một nam sinh xộc vào lớp hai khối cao trung, kích động tuyên bố tin hắn vừa mới xem đánh nhau về. Lạc Hi đã đánh nhau với đám học sinh chửi hắn là thằng ăn trộm, đòn ra khá mạnh làm mấy đứa bị thường. Sau đó Lạc Hi cùng mấy học sinh đánh nhau bị thầy giáo giữ lại đưa lên phòng giám thị. Ở đó hắn đánh luôn cả thầy Trưởng ban giám thị.
“Sao thế?!”
Bọn học sinh trong lớp hãi hùng.
Nam sinh kia lắc đầu chán nản, lúc đó hắn chỉ chen tới bên cửa sổ phòng giám thị chứ không vào được bên trong,nên không rõ tại sao Lạc Hi tự dưng lại quại một đấm vào thầy Trưởng ban giám thị. Một học sinh đứng cạnh hắn thì thầm rằng thầy Trưởng ban giám thị khi ấy hỏi gì đó có vẻ giống như đang phát âm hai từ “kỹ nữ”.
Hạ Mạt ngồi gần cuối lớp.
Cô bé đang ôn lại bài, tai đeo headphone để tiếng nhạc át tiếng òn ào trong lớp học đi một chút. Cô bé cúi đầu đọc trên trang sách những hàng chữ chi chít, thời tiết quá nóng nực, những con chữ mờ mịt lùng bùng bay loạn trước mắt cô bé.
Tự dưng Hạ Mạt cảm thấy phiền toái.
Bọn học sinh trong lớp kinh hãi bàn tán, Lạc Hi nguỵ trang quá khéo, trước đây họ vẫn luôn cho rằng Lạc Hi xuất thân lương thiện, mọi thứ ở hắn đều xuất sác, có nghĩ cũng không ra hắn là tên lưu manh chuyên trộm cắp. Một và nữ sinh định biện hộ cho Lạc Hi, họ cho rằng có khi Lạc Hi bị oan, chưa chừng hắn bị học sinh khác đánh thì có. Nhưng đám học sinh lập tức nhao nhao lên giễu cợt họ, chửi mấy đứa con gái đó ngu si mê, muội, Lạc Hi là đồ rác rưởi trộm cắp, tội danh đó đã được xác nhận. Mấy đứa con gái đó gục lên bàn, khóc ầm ĩ.
Hạ Mạt dán mắt vào bài học.
Tiếng nhạc ầm ầm, trong lớp học những âm thanh ồn ào đan xen nhau, ánh mắt cô bé càng lúc càng thờ ơ. Rốt cuộc Hạ Mạt cũng bỏ tai nghe ra, gấp sách “bụp” một cái rồi đứng lên.
Đúng lúc đó, cưả phòng học bị đẩy ra.
Tất cả học sinh trong lớp ngoái lại nhìn, một bé trai chạy vào, mặt đỏ phừng phừng giống như đnag chịu sự uất ức nhưng vẫn rất đáng yêu. Bọn họ đều nhận ra đó là Tiểu Trừng, em trai của Hạ Mạt.
“Chị!”
Tiểu Trừng chạy như bay tới trước mặt Hạ Mạt, mắt dưng dưng, nó đang cố gắng ghìm không cho nước mắt chảy ra.
“Sao thế?”
Cô bé hỏi vội.
“Bố... bố đang ở trên phòng Giám thị...”
Tiểu Trừng nấc lên nghẹn ngào.
Phút chốc Hạ Mạt cứng đờ người.
Đám học sinh hiếu kỳ vây kín hành lang phòng giám thị, đứa thì áp mặt lên kính cửa sổ, đứa thì ghé tai sát những kẽ hở, vừa nghe trộm nhìn trộm, vừa thích thù cùng nhau bàn tán. Những âm thanh khắc nghiệt từ trong phòng giám thị truyền tới, tiếng thước quất, tiếng tay đập lên mặt bàn gầm lên giận giữ khién bọn học sinh đứng ngoại nghe phát khiếp, nhưng lại sung sướng vô cùng.
Đột nhiên, sau lưng họ bị gạt mạnh sang hai bên
“Làm gì thế!’
Bọn học sinh đứng vây đằng trước tức tối đẩy lại, vị trí đứng lúc này bọn họ chen mãi mới được, không thể dễ để đứa khác lấn át
“Tránh ra!”
Tiếng một nữ sinh.
Dám học sinh đứng phía trướcc vội quay đầu lại, có đứa kêu nhỏ đs là bạn gái của Thiếu gia, hình như tên Doãn Hạ Mạt . Lập tức đám học sinh gượng gạo nhường đường cho cô bé. Tuy bị cô bé coi không ra thể thống gì, nhưng vì Thiếu gia đánh phải nể mặt.
Hạ Mạt đẩy cửa phòng giám thị
Cô bé đứng trước cửa
Tiểu Trừng đứng bên cạnh, nắm tay cô bé.
Phòng giám thị bừa bộn như vừa bị cơn cuồng phong cuốn qua, giấy tờ bay loạn xạ, giáo án, khung kính, chậu hoa, bằng khen tứ tung dưới sàn. Mấy thầy giáo nghiêm giọng nạt nộ bọn học sinh đánh nhau đang nhút nhát nép mình nơi góc phòng. Thầy Trưởng ban giám thị đang ngồi sau bàn làm việc đang ngửa đầu bịt mũi trông cực kỳ thảm thương, máu chảy từng giọt xuống bộ comple của thầy.
Ánh mặt trời rọi vào..
Lạc Hi mình đầy thương tích, chiếc áo sơ mi của hắn bị kéo rách lúc đnáh nhau, miệng sưng húp, một vệt máu nhẹ đã khô. Nhưng nhìn hắn vẫn đẹp lồng lộng lay động lòng người. Mái tóc như ngọc đen óng ánh trong ánh nắng mặt tròi. Tuy nhiên nét mặt hắn đã mất đi vẻ dịu dang lúc trước, khoé miệng dính đầy máu cong lên đầy khiêu khích giễu cợ. Mấy thầy giáo đang trách mắng răn dạy lũ học sinh đánh nhau, thỉnh thoảng lại trợn mắt tức tối nhìn về phía hắn, tuy nhiên họ không dùng thước đánh vào đầu hắn giống như cách họ đang giáo dục mấy đứa học sinh đánh nhau kia.
Bởi vì có một người đang đứng bảo hộ trước mặt hắn.
Hạ Mạt nhìn thấy bố.
Giống con gà mẹ vảo vệ gà con, bố đứng chắn trước mặt Lạc Hi không ngừng khom người nói lời xin lỗi từng thầy giáo, khuôn mặt mập mạp ướt đẫm mồ hôi.Mấy thầy giáo không thèm để ý, bố cũng làm như không biết, cứ thế liên tục cúi gập người, nụ cười chực sẵn trên gương mặt.
....
“Xin tha lỗi, Tiểu Hi cháu nó quá manh động”
“Xin tha lỗi, thầy chủ nhiệm, về nhà nhất định tôi sẽ giáo dục Tiểu Hi sau này cháu nó sẽ không đánh nhau nữa ạ’
“Xin tha lỗi, tôi sẽ bồi thường đầy đủ tiền thuốc men cho những học sinh bị thương”
“Xin tha lỗi, nhưng Tiểu HI nhà chúng tôi nhất quyết không lấy trộm đò, đó nhất định là sự hiểu lầm”
...
Hạ Mạt nhìn bố cúi gập người tất bật xoay quanh như chong chóng, cô bé mím chặt môi, bàn tay lạnh dần, lòng đau như có vô vàn mũi kim châm.
“Tôi có nói Lạc Hi là thằng ăn cắp sao?”
Thày Trưởng ban giám thị hằm hằm nạt nộ, tay đập mạnh lên mặt bạn.
Bố giật thót mình,
“Tờ báo trước đây đã được dán lên bảng thông bào, chuyện quá khứ đã quá rõ ràng! Lạc Hi không những không biết đường hối cải, ngược lại còn dám đánh nhau, thái độ này là gì vậy?! Đưa nó lên ban Giám thị hỏi cho rõ sự việc thì nó đánh luôn cả thầy!”
“Xin tha lỗi.... xin tha lỗi..”
“Xin tha lỗi thì được ích gì? Ông có biết nó không? hÌnh như ông cũng vừa mới nhận nuôi nó thì phải! Tại sao khi khai hồ sơ lý lịch ông không viết nó từng đi ăn trộm! Vậy là trong truyện này ông đã lừa dối nhà trường!”
Bố ngớ người kinh hãi nhìn thầy trưởng ban giám thị.
Lạc Hi lạnh lùng đứng giữa phòng Giám thị, anh nắng có vẻ lạnh lẽo, khoé môi ngạo nghẽ mỉa mai của Lạc Hi từ từ biến thành băng giá.
Mồ hôi trên gương mặt bố nhỏ xuống mặt đấ, mặt bố chuỷên sang trắng bệch, bố lắp ba lắp bắp: “Nhưng Tiểu Hi nhà chúng tôi đúng là không lấy trộm đồ.... Nó không phải là đứa ăn cắp... Xin ... Xin các thầy điều tra cho... Xin nhà trường đừng để học sinh nói lung tung..... Tiểu HI không phải là đứa ăn cắp...”
“Điều tra là vịêc của cảnh sat!” Thầy Trưởng ban Giám thị đập bàn, “Chúng tôi chỉ phụ trách quản giáo học sinh”
“Nhưng...’
Bố luống cuống gạt mồ hôi trên trán không biết phải làm thế nào, càng lúc càng lắp bắp.
“Tiểu... Tiểu HI nhà tôi ... không không phải là ... không ăn cắp”
“Bố”
Hạ Mạt hít thật sâu, bước nhanh tới. Bố quay đầ lại nhìn cô bé, vui mừng biểu lỗ rõ tren nét mặt.
“Tiểu Mạt,họ nói Tiểu HI....’
Cô bé bước tới trước mặt bố, kiễng chân, đưa khăn giấy lau mồ hôi trên mặt bố, cô bé mỉm cười, nói: “Vâng, con biết rồi. Bố, bố về trước đi, việc ở đay giao lại cho con xử lý được không?”
Bố nhìn Hạ Mạt không yên tâm
“Tiểu Mạt...”
Hạ Mạt mỉm cười, đôi mắt tràn đầy niềm tin và kiên định, “Bố, tình hình ở trường con rõ hơn bố. Bố về trước đi, bố yên tâm, con biết cách giải quýêt được việc này”
Nói xong, cô bé quay người về phía Tiểu Trừng đang đứng ở cửa, nói:
“Em về nhà cùng bố nhé.”
Tiểu Trừng không cần nghĩ ngợi gì, gật đầu, trong lòng nó, những lời chị nói nhất định là đúng nhất.
Tiểu Trừng và bố rời phòng Giám Thị
Phòng Giám thị trong ngoài hoàn toàn yên lặng
Các thầy giáo mấy thằng học sinh đnáh nhay,thầy Trưỏng ban Giám thị ngẩn người nhìn Hạ Mạt, tất cả học sinh tụ tập ngoài hành lang cùng đều ngẩn người nhìn Hạ Mạt. Chỉ có Lạc Hi quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Mạt đứng cạnh thăm dò.
Cô bé nở một nụ cười.
Nhưng lại không lên tiếng.
Trong đôi mắt trắng đen phân biệt rõ ràng, anh mắt tĩnh lạng, lặng lẽ nhìn thầy Trưởng ban Giám thị, cái thần khí kỳ dị trong đôi mắt ấy khiến thầy quên béng đang định nói gì, Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, không biết cô bé sẽ làm thế nào “giải quyết được chuyện này”
Một lúc lâu sau
Đoán chừng bố và Tiểu Trừng đã đi xa.
Hạ Mạt thẳng người, ánh mắt lạnh tanh, nụ cười trên gương mặt cô bé bất ngờ biến mất. Cô bé lạnh lùng đưa tay kéo tay phải của Lạc Hi không nói một lời, cô bé lôi Lạc Hi bước nhanh về phía cửa bỏ ra ngoài.
“Này em đứng lại!”
Thầy Trưởng ban giám thị cảm thấy mình như đang bị bỡn cợt
Hạ Mạt quay đầu
Cô bé cười nhạt, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, “Sự thưc không làm sáng tỏ được lại đi dung túng cho học sinh chửi người káhc là kẻ ăn cắp, đó là cách vốn dĩ xưa nay thày vẫn quản giáo học sinh chăng? Thầy không đủ năng lực điều tra rõ sự thực thì để em đi điều tra cho. Chỉ là, néu như thầy mà sai tới lúc đó hy vọng thầy vẫn có thể đứng trên tinh thần giáo dục mà xin lỗi Lạc HI”
Hạ Mạt cúi gập ngưòi chào thầy Trưởng ban giám thị
Sau đó cô bé kéo tay Lạc Hi qua cửa phòng giám thị bỏ đi.
Yên lặng
Yên lặng kì lạ
Lặng yên như tờ.
Không ai dám thở.
Hạ Mạt kéo tay Lạc HI.
Cô bé cứ kéo tay Lạc Hi như vậy mà bỏ đi.
Tay hai người nắm chặt lấy nhau, Lạc HI bị Hạ Mạt kéo đi, ánh mắt cổ quái nhìn cô bé. Cô bé không nhìn hắn, chỉ nắm chặt tay hắn kéo đi thật nhanh qua đám đông đang vô cùng ngạc nhiên kinh hãi.
Sau nhiều năm, chuyện kẻ lại liên quan tới sự kiện này có nhiều kiểu.
Có người nói lúc đó ánh mặt trời rực rỡ xoay quanh người họ.
Có người nói Hạ Mạt kéo Lạc Hi đi thẳng ra ngoài cổng truờng.
Có người nói bắt đầu từ ngày hôm đó, trường Thánh Huy ra quy định mới: không cho phép học sinh nắm tay nhau trong trường
***
http://webphunu.net/forum/showthread.php?842-truyen-ngan-bong-bong-mua-he-minh-hieu-khe/page2&s=97020514155c4026d257c32b19ce160c
n
ếu bạn muốn đọc tiếp câu chuyện này cứ vào nguồn đó........hơi dài nhưng truyện hay..............


 Bạch Trần Aí Diễm

Mod-GHT

Skype:Cachuado12 

 

 


 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024