Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
19/08/2014 10:08 # 1
niphip
Cấp độ: 26 - Kỹ năng: 14

Kinh nghiệm: 109/260 (42%)
Kĩ năng: 113/140 (81%)
Ngày gia nhập: 19/12/2012
Bài gởi: 3359
Được cảm ơn: 1023
Xót xa cảnh mẹ sinh con khi biết mình... sắp chết


Ôm chặt đứa con còn đỏ hỏn vào lòng, chị chỉ biết cúi gằm xuống để cố giấu đi gương mặt biến dạng của mình mà khóc. Căn bệnh ung thư đã vào giai đoạn cuối khiến chị chỉ còn sống bằng giây, bằng phút nhưng 3 đứa con thơ dại không biết sẽ ra sao?

Bước vào căn phòng nhỏ với ánh sáng lờ mờ yếu ớt của chị Đoàn Thị Điểm tại thôn Hòa Tiến, xã Đồng Nhân, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh, chúng tôi ai cũng trào lên cảm giác nấc nghẹn không thành lời khi chứng kiến những gì đang diễn ra trước mắt. Người mẹ tiều tụy chỉ còn da bọc xương một tay ôm chặt lấy đứa con mới sinh còn chưa đầy tháng, tay còn lại ôm hai đứa con lớn (một bé 2 tuổi rưỡi, bé còn lại 16 tháng) nhưng lại quay mặt vào trong không nhìn các con.

 

 

 
Căn bệnh ung thư khiến khuôn mặt chị Điểm biến dạng, méo mó.

Vì còn quá nhỏ, chưa biết gì nên đứa con đầu là bé Thu Trang cứ với tay bắt mẹ ngẩng mặt lên rồi lại òa khóc sợ hãi vì nhìn mẹ “lạ” quá. Gương mặt to phù, biến dạng lại liên tục chảy những dịch nhờn khiến chị Điểm vô cùng sợ hãi và tự ti khi để các con hay bất cứ ai nhìn thấy.

 

Bé Khởi Vinh sinh non bằng phương pháp mổ lấy thai bởi sức khỏe của chị quá yếu.

“ Em phát hiện khối u ở mặt cách đây gần 1 năm rồi, khi ấy em cũng muốn đi chữa ngay nhưng lại đang mang thai cháu Vinh nên không can thiệp được gì cả” – chị Điểm bắt đầu câu chuyện với tôi một cách chậm rãi với cái giọng thều thào, khó nhọc.

 

 
Hai bé Thu Trang (2,5 tuổi) và Quỳnh Mai (16 tháng tuổi) vẫn ngây ngô chưa biết gì.

“Gần đây sức khỏe của  em yếu quá, không trụ được nữa nên các bác sĩ buộc phải mổ lấy thai khi mới được 7 tháng. Thằng bé Vinh chào đời yếu lắm nên phải ở phòng chăm sóc đặc biệt mới được về nhà, còn bệnh của em giờ đã vào giai đoạn cuối rồi, sống được ngày nào biết ngày đấy thôi chị ạ”. Dứt lời, chị bật khóc khiến câu chuyện như ngưng lại và cái cảm giác nghèn nghẹn bao trùm khiến chúng tôi cũng chỉ biết nhìn nhau mà mắt hoe đỏ.

 

Con không được bú mẹ, cũng không có sữa để uống khiến chị đau đớn như cắt từng khúc ruột.
 
Chồng của chị Điểm là anh Nguyễn Văn Viện nhìn vợ khóc chỉ biết cúi mặt lặng im rồi dỗ dành hai đứa con ra ngoài để cho mẹ nghỉ. Nhìn 3 đứa con "lít nha lít nhít" của anh, tôi vừa thấy thương mà vừa thấy giận. Như hiểu ý của tôi, anh Viện bảo: "Cháu Vinh là do vợ chồng em nhỡ. Khi siêu âm bác sĩ bảo con trai nên hai vợ chồng em cũng mừng, động viên nhau thôi thì con cái là trời cho. Nào ngờ mang bầu được mấy tháng thì vợ em phát hiện bị ung thư, ông trời thật là ác khi đưa gia đình em đến tình cảnh này".
 
Anh Viện lại kể: “Bên nội thì chỉ có mỗi em, bên ngoại cũng chỉ có vợ em nên nhà có hai ba đứa con em cũng nghĩ đơn giản vui cửa vui nhà, vậy mà nào ngờ. Khi vợ em phát hiện bệnh thì lúc đó đã mang bầu cháu Vinh rồi nên cứ cố để sinh con nhưng cháu được 7 tháng trong bụng thì không cố được nữa nên nhà em phải mổ ngay. Con sinh ra yếu lắm, mẹ lại bệnh hiểm nghèo như thế khiến em không biết phải xoay sở như thế nào nữa”.

 

Chồng của chị, anh Viện ôm hai con bất lực nhìn vợ đau đớn.

Dứt lời anh Viện lại ôm chặt lấy hai đứa con như cố tìm nơi bấu víu để không bị chới với, chông chênh trong lúc này. Ba đứa con thơ, một đứa vừa biết tự ngồi xúc cơm để ăn, một đứa mới biết đi, còn một đứa vừa lọt lòng … anh nhìn mà trong lòng xót xa quá. Chúng nào đã lớn gì cho cam để anh có thể yên tâm đi làm, dù đó là công việc phu hồ đi chăng nữa nhưng ít ra cũng kiếm được bữa cơm, bữa cháo hay hộp sữa cho con. Chứng kiến cảnh vợ đau, con dại nhưng bản thân không biết làm thế nào, anh Viện lại bật khóc như thể chẳng còn nhớ mình là người đàn ông của gia đình nữa.

 

Gia đình lâm vào cảnh bế tắc khi vợ đau, con dại.

Thương nhất là bé Vinh, hôm ở trên viện, các bác sĩ thương có cho con hộp sữa về uống nhưng mấy hôm nay hết rồi, anh Viện lại không có tiền nên đành chắt ít nước cơm cho con uống. Thằng bé sinh non, lại không được chăm sóc chu đáo nên trông yếu ớt đến tội nghiệp. Anh Viện cho hay con chưa được 3kg nên mỗi khi bế ẵm phải chú ý lắm vì sợ làm con đau lại quấy khóc.

Sợ hãi khi nghĩ đến một ngày không xa sẽ không còn được nhìn thấy các con nữa, chị Điểm cứ sụt sùi khóc mà van xin chúng tôi: “Xin anh chị cứu các con của em để nó có cái ăn, em giờ bệnh thế này không lo được cho các con của em. Một mai em chết đi rồi, em lo sợ chúng không biết rồi sẽ ra sao nữa chị ơi”…

Chị lo một mai chết đi rồi, các con không biết sẽ ra sao?

Nói rồi chị lại cúi mặt khóc làm dịch mủ máu lại chảy ra từ khóe mắt thành dòng. Khẽ quay sang nhìn con, chị cố ôm cho chặt cái hình hài bé bỏng mà đắng nghẹn trong lòng. Ông trời thật nhẫn tâm khi đã không cho chị được sống tiếp, lại cướp đi cả khuôn mặt của chị để đến lúc nhắm mắt, xuôi tay, các con liệu có còn sợ hãi nhìn chị lần cuối không?

Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:

 Anh Nguyễn Văn Viện (thôn Đồng Nhân, xã Hòa Tiến, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh)

Số ĐT: 0167. 665. 6785

 

theo máu nóng yêu thương

 



Facebook: Ngọc Yến Phan

Email: ngocyen.phan184@gmail.com

Lớp K17PSUQTH


 
Các thành viên đã Thank niphip vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024