Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
12/06/2013 21:06 # 1
vanchinh
Cấp độ: 1 - Kỹ năng: 1

Kinh nghiệm: 0/10 (0%)
Kĩ năng: 2/10 (20%)
Ngày gia nhập: 10/06/2013
Bài gởi: 0
Được cảm ơn: 2
Nước mắt bồ công anh


Em vốn độc , nay thêm ác , khác là lẽ tất nhiên “.

“ Em cay nghiệt với đàn ông đến mức đó sao . Em biết trước thái độ đấy , bao người đàn ông thành đạt muốn tiến tới với em nhưng rồi họ sẽ chùn bước chứ ?”

“Bây giờ, anh chỉ đơn thuần là bạn nên làm sao hiểu nổi nghĩ suy trong em ? Hơn hết , một quá khứ thảm hại do chính anh gây ra chẳng lẽ anh quên rồi à ? ”

Anh ấy lấy tay quàng vai tôi , tôi ngồi im để mặc . Đôi dòng lệ trong khóe mắt tôi rơi xối xả như lòng kiêu hãnh vừa bị ai đó cầm dao bất ngờ cắt bỏ khiến nó bung ra , trùng hẳn …

Anh ấy dỗ dành tôi. Tôi thấy anh ấy rơi nước mắt .

Tôi hỏi vì lẽ gì mà anh khóc. Anh ấy bảo :

“ Khi một người đàn ông khóc – không – riêng – gì – anh – đâu, trước mặt một người đàn bà nghĩa là anh ta rất giống trẻ con .”

“ Vâng ! Nhìn anh trẻ con thật mà em không thể dỗ dành , bởi em biết … anh sẽ bị tổn thương !” .

“ Em lớn thật rồi ! “

Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi . Sự căm ghét bỗng hóa tan như mây đen bỗng biến mất nhường chỗ cho vờn mây biếc biếc cùng ánh nắng mặt trời .Anh tự tay vén ít tóc rơi vãi của tôi trước mặt vào tai. Tôi giật mình , ngồi thẳng dậy .

“ Em xin lỗi !”

“ Anh mới phải xin lỗi em chứ “.

Anh ấy cười . Tôi rùng mình . Bỗng thoáng đâu đấy , những nụ cười đểu giả của những kẻ mang danh hai chữ “ đàn ông “ khiến tôi ghê rợn. Nhưng tôi hiểu một điều :” đàn ông không dễ gì mà khóc , khi người đàn ông khóc đồng nghĩa với việc cảm xúc giấu kín trong lòng đã quá sức chịu đựng và cần được bung ra. Có lẽ , anh ấy cần người chia sẻ “.

Chúng tôi đã nói chuyện, rất rất lâu về một quãng thời gian xa cách đó . Ngoài đường phố những ngày cuối năm uể oải của chính mình nhưng lại bận rộn , bịn rịn của biết bao người đang ngược xuôi chuẩn bị về cuối năm.

Tôi cười – Nụ cười chua chát . Câu nói của người ấy khiến nồng ngực tôi thấy ức, và cả lúc này ngồi đây :” tôi vẫn ức , ức lên tận họng ,…, nhưng mà vì sao đôi mắt to tròn này vẫn đóng khô – không một giọt nước “…

Tôi thẫn thờ :” thật lòng mà nói ai chẳng cần đàn ông , dẫu cho người đàn ông mà chúa ban tặng cho mình tệ bạc , ích kỉ , kém cỏi hơn người ta cả bội phần “. Và cũng có lúc – như – chính – lúc – này, tôi bỗng thương người đàn ông đấy – thương da diết dẫu quá khứ đớn đau vẫn đau đáu trong lòng , ngày qua ngày , tháng đầy tháng, êm đềm trôi đi lặng lẽ vẫn chẳng hề nguôi ngoai .

Tôi cũng không hiểu mình ? Tôi có cay nghiệt đàn ông không nữa khi bao người đàn ông từng tôn thờ đến bên cạnh rồi lại lần lượt thở dài lê bước ra xa nhưng họ vẫn không quên những lời khen có cánh dành tôi .Tôi còn lưu một lá email của chàng trai gốc Sài Gòn với đoạn email thế này:” Em rất “đẹp” dù không “ xinh “ cho lắm, tâm hồn em – nụ cười em – ánh mắt của em nói lên tất cả . Chỉ có điều , trái tim em đã không thể rộng lòng mở cửa chào đón người tiếp theo . Anh thực sự tiếc cho em, tiếc cho chính bản thân mình “.

Không lẽ vì tôi tệ hại hay bởi những người đàn ông luôn mang theo hai chữ “ giả dối “. Tôi sợ đến mức chẳng dám yêu , tôi sợ một giấc mơ nữa lại vỡ òa , vỡ nát tan thậm chí còn hơn cả giấc mơ lần đầu ấy – giấc mơ về những cánh đồng bồ công anh trước gió mang màu sắc xanh nhàn nhạt và nhẹ nhàng, xanh dịu dàng cùng bao ước nguyện bình dị của cô gái thôn quê , với nắng mặt trời đổ chiếu sáng chói cả một vùng khiến làn da trắng hồng thêm xinh yêu. Và nơi đấy chỉ có anh – với – em – chẳng – chia – lìa .

Đã một lần – một lần duy nhất , tôi cùng anh dong chơi trên cánh đồng bồ công anh đó, cảm giác yên bình của màu xanh dịu, sự tinh khôi màu trắng muốt. Từng cánh bồ công anh bay theo chiếu gió như thả lòng mình buông lơi , bao lo toan , bộn bề như thảy trôi đi cả. Anh đã nói lời yêu tôi trong buổi chiều đang buông ngày ấy . Tôi yêu anh , yêu những cánh hoa bồ công anh, yêu mọi thứ xung quanh đang chứng kiến cuộc tình của chúng tôi. Vậy mà ,…, cuộc sống đã khiến anh quên đi bao lời hẹn ước , quên đi những cánh hoa mềm hững hờ trước gió . Anh đã quên , quên cả tôi – một cô gái nông thôn , nghèo khó cứ ngóng chông khắc khoải chờ anh về . Vậy mà , anh đi mãi , đi cho đến chiều nay tôi vô tình gặp lại , nước mắt tôi ứa ra : nửa thương , nửa oán hờn.

Tôi nhớ , nhớ nhớ , thương thương đến quắt lòng . Nhớ ngày anh cầm bông bồ công anh và bảo nó giống tôi : mảnh mai , tinh khiết và bình dị,” anh yêu bồ công anh một thì yêu tôi gấp cả trăm lần “. Thế mà , anh đi để từng bông bồ công anh bay theo chiều gió . Anh biết không , từng bông hoa bồ công anh bay đi chẳng khác gì dòng lệ em đang tuôn xối xả không gì cản nổi. Giờ đây , anh đã về , nước mắt em rơi chậm rãi hơn , nhưng bao ước mơ đã tan biến , bao lời hẹn ước đã vỡ òa . Bông hoa của anh ngày nào đã khác trước, nước mắt có thể còn rơi nhưng tình yên thì vơi cạn và chôn sâu đáy lòng , không dám tin , không dám mơ mộng vào những lời đường ngọt của những gã đàn ông .

Anh hãy cứ mãi là anh – chàng hoàng tử rong ruổi kiếm tìm những nàng công chúa kiêu sa. Em vẫn cứ là em , bông hoa bồ công anh bay theo chiều gió, mong anh, dõi theo anh từng ngày.

Nguồn : Nước mắt bồ công anh




Được chỉnh sửa bởi kkunqb vì:xoá link ẩn
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024