Những nguyên âm có nhấn mạnh được kéo dài trong tiếng Mỹ hơn trong tiếng Anh.- Người Mỹ thường phát các nguyên âm bằng giọng mũi. Còn người Anh thì ít dùng giọng mũi.
Có nhiều giọng nói địa phương trên cả nước Anh và nước Mỹ. Nhưng sự khác biệt quan trọng nhất giữa giọng Anh chuẩn và giọng Mỹ chuẩn là:
Những nguyên âm có nhấn mạnh được kéo dài trong tiếng Mỹ hơn trong tiếng Anh.
Người Mỹ thường phát các nguyên âm bằng giọng mũi. Còn người Anh thì ít dùng giọng mũi.
Đa số các nguyên âm được phát ra hơi khác nhau, nhất là các âm này.
a. Người Anh phát nguyên âm / əu / (như trong home, no) thành một nguyên âm kép, còn người Mỹ phát như một âm đơn.
b. Người Mỹ phát âm /ɒ/ (như trong pot) mà không chúm môi, nghe như /а:/ (như trong palm)
c. Nhiều người Anh phát âm /а:/ (nguyên âm cuống lưỡi) trong những trường hợp người Mỹ phát ra là /æ/ (nguyên âm đầu lưỡi).
Ví dụ: can't, castle, fast, glass, class, staff, after pass, example.
d. Trong tiếng Anh, /r/ chỉ được phát âm khi nó đứng trước một nguyên âm. Người Mỹ phát âm /r/ ở bất kì vị trí nào, khiến cho nguyên âm trước /r/ cũng bị biến đổi. Do đó những chữ như car, turn, offer nghe khác nhau trong tiếng Anh và tiếng Mỹ.
e. Người Mỹ đọc /t/ giữa 2 nguyên âm thành /d/, nên hai chữ này nghe giống nhau: writer và rider cùng đọc là /'rаɪdər/.
f. Trước các âm -a và -ew, người Anh đọc n-, d-, t- là /nj-/, /dj-/, /tj-/): new /nju:/; duke /dju:k/; tube /tju:b/.
Người Mỹ đọc theo cách viết: new /nu:/, duke /du:k/; tube /tu:b/
g. Những chữ tận cùng -tile đọc là /-tail/ trong tiếng Anh và /-tl/ trong tiếng Mỹ.
Ví dụ: fertile, reptile, futile.
h. Borough và Thorough phát âm như sau:
Anh: /'bʌrə/, /'θʌrə/
Mỹ: /'bʌrəu/, /'θʌrəu/
Nguồn:http://www.hellochao.com