Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
21/04/2021 23:04 # 1
vutmaihoa
Cấp độ: 20 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 68/200 (34%)
Kĩ năng: 5/20 (25%)
Ngày gia nhập: 03/03/2021
Bài gởi: 1968
Được cảm ơn: 15
Nhà


Có những lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi lã chã từng hạt, từng hạt đọng thành từng vũng, và rồi trắng xóa cả một góc lòng. Có những ngày, mở mắt ra thôi đã thấy một nỗi buồn kéo về, hừng hỡ, miên man như những con sóng nhỏ lăn tăn trên mặt biển, rồi bỗng dưng dập thẳng vào bờ, mãnh liệt… Lúc ấy, con người ta thấy hụt hẫng và cô đơn lạ. Như ai đó vừa cướp miếng bánh ngọt đang còn ăn dở trên tay, như con chim tách biệt với bầy đàn và ngơ ngáo giữa bầu trời rộng lớn, không điểm đến, không lối thoát, không phương hướng.

“Và chẳng thiết tha làm gì nữa, con người ta chỉ muốn nằm sõng soài trên ghế, giày vò chiếc chăn đến nỗi nhàu nát đi, rồi kéo lê nó lên che hết tầm mắt và che đi cả thế giới bên ngoài…”

Khi ấy, nỗi nhớ lại nhà kéo về như là vị thuốc an thần để trấn an con tim khô héo và kéo nó ra khỏi sự cô đơn…

Con người ta, có nhiều nơi để đi nhưng duy chỉ có một nơi để về. Nơi mà có tiếng cười đùa vui vẻ của cả gia đình, cái nơi mà nắng có thể xuyên, mưa có thể ủ dột nhưng lòng lại thấy ấm áp đến lạ. Nơi mà người ta có thể thỏa sức vùng vẫy và thao thao bất tuyệt với mẹ hàng giờ, quên đi cái thị thành ở một góc dĩ vãng nào đó. Nơi mà cơm áo, gạo tiền không phải là nhất nhất, ta không phải gồng mình lên để chống chọi với đường sá đông đúc và ngút ngàn xe cộ. Nơi có những bữa cơm giản dị, những con đường thân thuộc đến nỗi mỗi sự thay đổi nhỏ bé nào ta cũng kịp nhận ra. Và ta gọi, nơi ấy, là nhà.

Nhà… một tiếng thôi cũng đủ nấc nghẹn lên cùng nỗi nhớ. Nhà… trong những giấc mơ chập chờn vẫn trong  ngóng bóng dáng liêu xiêu của mẹ và màu da rám nắng của cha. Nhà… nơi ta luôn bé bỏng trong vòng tay ba mẹ, vì ở đó, ta thấy an yên, ta thấy mình đang sống. Không vội vã, không tấp nập, không bon chen, ta là chính mình, ta chẳng hề sợ hãi, chẳng bị cuộc đời nâng lên hạ xuống và ném vào bùn lầy nữa. Ta khóc cũng thấy vui, ta say mê cái giây phút ở nơi đây, chỉ mong thời gian ngưng lại một chút, để cảm nhận, để tìm kiếm những yêu thương đã qua đi…

Và ta lại muốn bốc hơi khỏi cái thành phố chộn rộn này, chỉ cần một phút giây thôi, được về với nhà, với cái nơi ấm áp đó. Ngủ trọn một giấc. Thở đều từng nhịp. Để ta biết mình chẳng còn chơi vơi và ngột ngạt…

        Là đủ …




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024