Dành cho một người đã mất..
Đôi khi phải biết dừng lại…
Để ngoảnh nhìn…
Để hít một hơi thật dài…
Để lắng nghe…
Để cảm nhận..
Để thấy rằng mình đang tồn tại…
Để yêu thương…
Cuộc sống ban tặng cho bạn nhiều thứ, nhiều đến nỗi bạn không nhận ra rằng mình đã được “sủng ái” như thế nào. Bạn chỉ biết than trách, phàn nàn và ca thán…
Cho đến ngày..
Bạn mất đi một điều gì đó…
Cho đến ngày…
Bạn không cảm thấy sự tồn tại của một điều tưởng chừng quen thuộc…
Cho đến ngày…
Bạn nhận ra bạn hoàn toàn bỏ lỡ…
Thất lạc…
Đánh mất….
Có lẽ đến lúc đó bạn cũng chưa hoàn toàn chấp nhận rằng bạn thật sự đã không còn nắm giữ, không còn được nghe, được cảm nhận về một điều vô cùng quen thuộc…
Bạn đến lớp, đưa tầm mắt rất gần, rồi rất xa, bạn tìm kiếm, bạn hụt hẫng, bạn cảm thấy nhẹ tênh, chơi vơi, vô định, bạn sụp đổ…
Một bông hồng trắng để tưởng nhớ một người không còn tồn tại trong thế giới của bạn, một bông hồng trắng thay cho một ánh nhìn, một gương mặt, một nụ cười thường trực trong mỗi giờ lên lớp. Một bông hồng trắng thay cho một lời xin lỗi…
Đến lúc này bạn thật sự hiểu về câu nói”hãy sống tốt, trân trọng và yêu thương những gì mình đang có” bởi đến lúc không còn cảm nhận được hơi thở ấy bạn sẽ cảm thấy nuối tiếc và ân hận đến dường nào.
Bạn vẫn ngồi đó, một chỗ ngồi quen thuộc, đôi lần nhìn sang bên cạnh như chờ đợi một phép màu. Bạn vẫn đi, trên con đường đó, để mong chờ một điều kỳ diệu xảy ra. Bạn vẫn gọi, vào số máy đó, để trông chờ một giọng nói ngân lên…
Bạn biết rằng phép màu sẽ không xảy ra, hay một điều kỳ diệu tưởng chừng vô lý, nhưng bạn vẫn hi vọng, bởi thứ duy nhất không thoát ra khỏi ngôi nhà tăm tối của con người đó là sự hi vọng, bạn không hề đánh mất…
PS: Tôi không ước sẽ làm được nhiều hơn cho bạn, đối xử tốt hơn với bạn hay thậm chí không cáu gắt một cách vô lý với bạn. Tôi chỉ muốn những điều đó thật sự tồn tại một lần nữa, vẫn sẽ như thế, mãi mãi là như thế, không thay đổi, được không?