Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
17/11/2017 22:11 # 1
chit1306
Cấp độ: 17 - Kỹ năng: 4

Kinh nghiệm: 134/170 (79%)
Kĩ năng: 9/40 (22%)
Ngày gia nhập: 28/09/2015
Bài gởi: 1494
Được cảm ơn: 69
Cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp và thương nhau trên con đường tình


Cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp và thương nhau trên con đường tình

Chúng ta hãy cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp nhau, thương nhau trên đoạn trường của con đường nhân gian! Chúng ta dù muốn dù không cũng phải

Chúng ta không còn ở cạnh nhau nữa không có nghĩa là chúng ta quên nhau, dù đôi khi cuộc sống hiện tại có cuốn mình vào những tất bật thường nhật. Nhưng chúng ta không thể nào chối bỏ quá khứ, nơi mà mình đã từng coi nhau là một phần cuộc đời.

Sẽ có những ngày bình yên, lòng lại nổi bão, gặp bóng dáng ai hao hao, nghe bài hát quen quen, đi trên con đường cũ cũ, tim đập mạnh, lòng xốn xang bởi hồi ức trở về như một đoạn phim quay chậm!

Cảm giác ở gần một ai đó nhưng lại như rất xa xôi, ngay trước mắt mà lại chẳng có cách nào nắm lấy, thật là tệ. Không gặp thì thấy thiếu vắng. Gặp nhau rồi cũng chỉ nói với nhau đôi ba câu chẳng đầu chẳng đuôi. Dường như sợ rằng chỉ một chút gần gũi nữa thôi sẽ làm vỡ tan mọi thứ mà chúng ta đã có với nhau từ rất lâu.

Chúng ta, đã từng đọc chung một quyển sách, uống chung một tách cà phê buổi sáng, cùng nhau nấu những bữa ăn, cùng ôm nhau qua những ngày đơn len lỏi đến tận sâu tâm can.

Và… hơn hết, chúng ta đã từng nhấp chung những vị cay đắng của cuộc đời. Tất cả những điều ấy, đâu phải muốn quên là quên, muốn chối bỏ là được.

Cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp và thương nhau trên con đường tình

Chúng ta có quá nhiều lí do, để rồi rời xa nhau chẳng vì bất cứ một lí do nào cả, chúng ta gọi sự “rời bỏ” này là định mệnh, là hết duyên, là… gì cũng được. Khi mà ngay trong lòng người còn lại hiểu rằng, bước tiếp hay dừng lại, đến cuối cùng không mang bất cứ một nghĩa lí gì hết.

Có những tình cảm không tên thì chúng ta thường chỉ biết chờ đợi trong im lặng. Không ai muốn đối phương biết được sự tồn tại của nó. Vờ như là không có thật. Hoặc cũng có thể chúng ta lo sợ bị chối từ. Là anh không đủ kiên nhẫn, cũng có thể do em cố chấp.

Đâu phải ai thương nhau cũng phải nắm tay nhau đi đến hết con đường, cũng phải nhìn về một hướng, cũng phải ở chung dưới một ngôi nhà, ăn chung một bữa cơm…

 

Nên đoạn kết này của chúng ta cũng bình thường như vạn điều bình thường ngoài kia. Anh và em cũng đâu có thể đau đến tan lòng nát ruột, hay khóc đến cạn dòng kí ức.

Chúng ta dù muốn dù không cũng phải sống, sống cho mình và cho người. Rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai, rồi em – anh sẽ trở thành người cũ cho người sau sẽ đến.

Chúng ta hãy cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp nhau, thương nhau trên đoạn trường của con đường nhân gian!

Trí

Nguồn: guu.vn




 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024