Giật mình nhìn lại, tớ đã mất cậu từ hôm qua rồi. Từ hôm qua xa lắm, Tớ và cậu đã chẳng còn nói chuyện với nhau, đã chẳng còn những lần tâm sự, đã ko còn những lần cười đùa cùng nhau, đã chẳng còn những ngày đi học chung, ngồi chung 1 bàn. Tớ đã mất cậu lâu lắm rồi, lâu đến nỗi ký ức của tớ, màng nhện đã giăng đầy, đã giăng nhiều đến mức tớ chẳng còn nhìn thấy rõ nữa. Bây giờ tớ thực sự thèm lắm những buổi trưa ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau. Tớ ko nhớ nỗi nụ cười của cậu, ko còn nhớ đc giọt nước mắt của cậu, khuôn mặt cậu. Tim tớ thấy đau lắm. Ngày cậu đi lại là ngày vui của tớ, tớ đã chẳng hề biết gì, tớ đã ko hề biết 1 chút gì về cậu. Cậu, có lẽ là người bạn đầu tiên thực sự làm tớ buồn như thế này, cứ nghĩ cậu đã đi đến 1 nới rất xa, 1 nơi mà tớ nghĩ chẳng bao giờ tớ sẽ đặt chân đến, tim tớ lại đau, nước mắt lại chực chờ rơi. Đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ, đã bao nhiêu lâu tớ và cậu ko nói chuyện với nhau thực sự như những người bạn.
Giá như tớ biết cậu chẳng ở bên ớ bao lâu nữa....
Giá như tớ nhận ra cậu sớm hơn....
Giá như ngày đó tớ ko ngốc....
Giá như giữa tớ và cậu chưa bao giờ xảy ra chuyện gì...
Để bây giờ tớ ko phải lục tìm cậu trong ký ức mù mờ
Để bây giờ tớ ko phải tìm câu trong những trang fb ảo
Để bây giờ tớ ko hối hận
Để bây giờ tớ và cậu vẫn tốt
Để bây giờ tớ ko buồn như vậy
Quá khứ ngu ngốc
Hiện tại trống rỗng
Chỗ của ậu vs tớ bây giờ đã có người lấp đầy rồi. Tớ nhìn và thầm nghĩ: "Chỗ đấy đáng lẽ phải là của cậu và tớ.". Nhưng thật nực cười đúng ko? Tớ đâu có quyền lựa chọn, tớ đâu có quyền gì.
Giá như tớ chỉ cần mở mắt ra, giấn mơ này sẽ kết thúc và tụi mình lại như trước.
Đã bao nhiêu lần tớ trải qua cảm giác này, cái gì mất đi rồi mới thấy quý giá. Tớ thiệt quá ngu ngốc để ko biết rằng, sẽ có nhiều thứ tưởng như sẽ mãi mãi ko thay đổi nhưng đến 1 ngày nào đó ta ko để ý nó sẽ thay đổi mãi mãi.