Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
18/05/2011 12:05 # 1
Carnation
Cấp độ: 14 - Kỹ năng: 17

Kinh nghiệm: 119/140 (85%)
Kĩ năng: 78/170 (46%)
Ngày gia nhập: 24/12/2009
Bài gởi: 1029
Được cảm ơn: 1438
Cô con gái đến từ tương lai



Cô con gái đến từ tương lai 

 

Tôi sinh ra dưới chòm sao Thiên Bình. Đàn ông thuộc cung này được cho là hơi nữ tính vì tính khí thất thường, thích lí sự và đặc biệt là luôn hiếu kì. Đó cũng là lí do để giải thích việc tôi có mặt ở quán cà phê Amor lúc này.

Ban chiều, tôi có nhận được một tấm giấy kì lạ.trông nó như thế này này:

 

 

Lúc đó là 3h chiều. Một chú bé đánh giầy đã đưa cho tôi và bảo có 1 cô gái nhờ chuyển. Và bây giờ, sau đúng 6 tiếng, tôi đang có mặt tại quán cà phê Amor. Rút tấm giấy mời từ trong túi ra, thật kì lạ,đó chỉ là 1 tờ giấy trắng. Tôi hơi giật mình 1 tẹo song cũng nghĩ rằng đây có thể là 1 trò hóa học vui với loại mực tự bay màu.   Điều đó càng thôi thúc tôi muốn gặp mặt cô gái kì lạ có cái tên An Yên và cùng họ Hoàng với tôi. Chí ít, tôi muốn cô ấy sẽ dạy tôi cách pha chế loại mực này để tôi có thể đi làm vài trò nhí nhố. Chẳng hạn như khi tức giận đứa nào đó, tôi sẽ viết bức thư bằng loại mực này cho nó đọc. Trong thư tôi có thể tha hồ chửi bới nó mà chẳng lo nó giữ lại được. Cứ tức lồng lộng lên rồi ê lê hấp, nhìn xuống thấy đám chữ đã bay mất tiêu, khà khà, điều đó quả là thú vị đó chứ!

 

-Chà, bố của con hồi xì tin phong độ phết!

 

Một giọng nữ vang lên từ đằng sau lưng. Tôi quay lai. Một cô gái trạc bằng tuổi tôi hoặc có thể kém tôi tí xíu. Cách ăn mặc của cô ta hơi đặc biệt một chút. Tốc để kiểu tỉa đuổi ôm. Trông chẳng khác gì bườm con sư từ nếu cô ta làm phồng nó lên. Áo pull trắng in dòng chữ: FROM 2040. Quẩn jeans mầu tím. Cô ta đây.

 

-Xin lỗi,  cô là An Yên, Hoàng An Yên?

 

Cô gái nhìn tôi khắp lượt từ đầu xuống chân rồi lại nhìn từ chân lên đầu. Cứ y như là người đi xem bò, lợn trước khi mua vậy. Xong xuôi cô ấy mới gật gật đầu:

 

-Vâng, là con gái của bố đây! Con xin tự giới thiệu, con là An Yên,con đến từ năm 2040, tức là sau thời điểm này đúng 29 năm.

 

Tôi ngẩn người ra. Một cô gái đến từ tương lai. Đó quả thật là một câu chuyện thú vị. nhưng chẳng có điểm nào đáng tin cả.

 

-         Xin lỗi, tôi năm nay 18 tuổi, đã hết tuổi để tin vào mấy chuyện viễn tưởng, mơ màng. Cô cần gì cứ nói, đừng đùa nhau như thể đối phương là trẻ lên ba vậy đi!

 

Cô gái mỉm cười:

 

-         Con biết bố sẽ chẳng tin đâu. Nhưng thôi, nào, hai bố con ta vào bàn ngồi nói chuyện cái đã.

 

Tôi nhún vai. Ok, thử xem cô nàng có trò gì vui. Đằng nào thì tôi cũng đã tới đây rồi. Nghĩ vậy và tôi đi vào bàn ngồi cùng cô gái. Bàn cuối.Cái bàn này tôi vẫn thường ngồi mỗi khi lên quán Amor này.

 

-         Bố nhận ra cái bàn này không? Nơi bố và mẹ đã ngồi với nhau đấy!

 

Lần này thì tôi giật mình thật sự. Cô gái này là ai? Sao cô biết tôi hay ngồi bàn này? Và cô gái mà cô ta gọi là mẹ là ai? Tôi đã ngồi bàn này cùng những ai nhỉ? Trang, Loan, Thanh và cách đây bao lâu là Phương Anh. Còn ai nữa nhỉ? Hay là Loan? Tôi và Loan hay lên đây ngồi và luôn ngồi bàn này. Đừng nói là sau này tôi lấy cái Loan và sinh ra cô gái kì dị này nhé! Trời ạ, cái Loan là lớp trưởng hắc ám. Nếu tôi mà lấy nó, nó sẽ làm chồng tôi mất. Nó giữ tợn như bà chằng vậy, dù giọng nói của nó thì nhẹ nhàng êm ái nhưng nó là sát thủ của mọi sát thủ. Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh rùng mình. Bèn hỏi gấp:

-         Mẹ cô tên gì?

 

Cô gái thở hắt ra đầy buồn bã:

 

-         Con cứ tưởng nói ra là bố nhớ ra ngay. Ai dè… Sao đám đàn ông con trai tụi bố toàn những kẻ vô tình và vô tâm đến thế? Trong khi mẹ con không khi nào là không nhớ đến lần đầu tiên 2 người ngồi với nhau ở đây thì bố lại chẳng nhớ.

 

Tôi ngượng chín người. Quả thật, tôi nghĩ mình cũng quá tệ. Cô gái lôi ra cuốn sổ nhỏ đẫ cũ mèm và đọc:

 

“ Ngày 20/3/2011:

Bách hẹn mình đi cà phê cảm ơn vì đã giúp cậu ấy chép bài khi cậu ấy ốm. Đây là lần đầu tiên 2 đứa đi cà phê riêng. Mình sẽ nhớ mãi chiếc bàn này, quán cà phê này. Với mình, nó là kỉ niệm lần đầu 2 đứa đi chơi riêng cùng nhau. Quấn cà phê Amor-81A Mai Hắc Đế- Bàn cuối.”

 

Cô gái gấp sổ lại và bảo:

 

-         Nào, bố đã nhớ ra chưa?

 

Tôi nghe xong là nhớ ra ngay. Là Phương Anh. Là Phương Anh thì … cũng được. Tôi không phủ nhận rằng tôi rất có cảm tình với Phương Anh. Thôi được rồi, tôi nhận, rằng tôi cũng mê cậu ấy. Tim tôi đập rõ mạnh. Chẹp, vâng, đúng ạ, tôi đã giả vờ ốm để nhờ cậu ấy chép bài và lấy cớ đó mà rủ cậu ấy đi cà phê. Mấy trang vở cậu ấy chép giùm, tôi giữ như báu vật. Tính tôi nhát. Nhất là với cô gái mình thích thì tôi biến thành thỏ đế ngay tắp lự. Tôi càng thích Phương Anh bao nhiêu thì tôi càng cố tỏ ra vẻ bất cần với cậu ấy vì tôi sợ cậu ấy phát hiện ra tôi thích cậu ấy thì rất có thể cậu ấy sẽ tránh mặt tôi. Không ngờ bây giờ tôi mới biết rằng cậu ấy cũng thích tôi. Ôi, giá như đây là sự thật. Nghĩ vậy mà tay tôi đã tự cấu mình một cái rõ đau để chắc mình không nằm mơ. Bên kia, cô gái tên An Yên nói:

 

-         Giờ thì thế nào? Bố tin chưa?

 

Tôi lúng túng:

 

- Nhưng… nhưng… thú thật là tôi vẫn thấy chuyện này có cái gì đó rất không ổn. Tôi không hiểu mục đích mà cô muốn gặp tôi để làm gì? Cái gọi là “ Sửa chữa một số sai lầm trong quá khứ” tức là sao?

 

An Yên bỗng bật khóc ngon lành. Tôi ngẩn người ra. An Yên xua tay:

 

-         Bố đừng để ý đến con! 28 năm nữa, bố sẽ còn khóc dữ dội hơn con khóc bây giờ cơ. Ý con là 1 năm trước năm 2040, mẹ con bị bệnh mà chết, bố đã khóc suốt. Cho đến tận thời điểm này của năm 2040, bố vẫn còn vật vã. Điều đó khiến con phải làm đơn gửi đến Bộ Thời Gian đề xin một tấm giấy phép đặc biệt để về quá khứ gặp bố của quá khư!

 

Tôi đờ cả mặt ra nhìn An Yên:

 

-28 năm nữa tức là khi tôi 36 tuổi, Phương Anh đã chết năm cô ấy 36 tuổi ư?

 

An Yên gật đầu:

 

-         Vâng! Và bố đã đau đớn vô cùng vì trong suốt 28 năm bố và mẹ quen nhau thì bố đã bỏ rơi mẹ quá nhiều lần. Bố vẫn ao ước được sống lại 28 năm ấy để có thể yêu mẹ nhiều hơn nữa.

 

Tôi ngẩn người. An Yên tiếp tục:

 

-Để con kể cho bố nghe này mẹ yêu bố từ hồi 2 người học cùng nhau. Mẹ luôn theo sát sau bố nhưng bố thì không biết điều đó. Năm 17 tuổi, bố yêu một cô học lớp bên cạnh. Mẹ đã đau khổ vô cùng. Mẹ đã cố gắng để quên bố. Đến đầu năm nay, tức là thời điểm cách đây mấy tháng, bố bị cô kia đá đít nên đã đau khổ. Chính mẹ là người đã an ủi bố. Nhưng cũng chính mẹ đã lại bắt đầu hi vọng sẽ yêu được bố. Còn bố thì sao? Bố đã chẳng để ý đến mẹ. Đến cuối năm nay, khi bố đỗ vào Đại Học Bách Khoa, bố lại quen 1 cô. Bố và cô ấy yêu nhau 4 năm rồi lại chia tay. Trong suốt 4 năm đó, mẹ đã theo sát bố. Năm bố 23 tuổi, bố lại suýt kết hôn với 1 cô khác. Và cô ấy đã lừa dối bố. Mẹ đã lại xuất hiện. Bố cảm kích và yêu mẹ. Đến năm 2 người 27 tuổi thì cưới nhau và sau đó sinh ra con. Tên của con là do mẹ đặt. Mẹ muốn con luôn được An Yên. 16 năm sống cùng bố thì mẹ ra đi…

 

Tôi há hốc miệng ra nghe cô gái kể chuyện đời tôi trong tương lai mà lạnh hết cả sống lưng. Ôi, cuộc đời của tôi không lẽ lại lận đận thế ư? Nhưng nói thật, tôi vẫn chưa tin lắm. Mặc dù nói thật là tôi rất mong những lời cô gái nói là sự thật. Trừ việc Phương Anh của tôi sẽ chết năm nàng 36 tuổi. Nghĩ đến đó mà lòng tôi buồn vô hạng

 

-         Có… có… có thể thay đổi cuộc đời mình được không… con?

 

Tôi lắp bắp hỏi An Yên mỉm cười:

 

- Thì đây! Con đã xin quay về quá khứ để giúp bố làm lại cuộc đời đây! Và thậm chí, biết đâu, nếu quá khứ bị thay đổi thì tương lai cũng sẽ thay đổi theo. Mẹ con sẽ không chết năm 36 tuổi nữa

 

- Được vậy ư? Được! được! vậy thì… bố… nghe!

 

An Yên mỉm cười:

 

-         Nếu bố can đảm thay đổi hiện tại thì tương lai sẽ thay đổi theo thôi. À, nhân tiện con tặng bố ảnh cưới của 2 người này.

 

Nói rồi An Yên rút ra 1 tấm ảnh. Đó là ảnh tôi đang tay trong tay với Phương Anh. Nhìn tôi béo hơn 1 chút, có râu. Phương Anh thì rất xinh. Tôi cầm bức ảnh trên tay mà run bắn người lên. An Yên rút ra một tấm ảnh nữa:

 

-         Đây là hình của con hồi bé! Bố thấy giống bố mẹ không?

 

Quả là có nhiều nét giống tôi và Phương Anh thật. Nhìn là biết sản phẩm chung của 2 đứa rồi. Nhưng bây giờ nhìn An Yên chẳng giống như hồi cô nhóc còn bé.

 

-         Bây giờ nhé. Bố hãy tỏ tình với mẹ đi! Rồi hãy cùng mẹ làm hết một trăm điều mà con viết sẵn trong cuốn sổ này. Đây là 100 điều mẹ thích làm vô cùng và luôn ao ước được làm cùng bố đấy!

 

Nói rồi An Yên đưa tôi cuốn sổ với đúng nét chữ của Phương Anh. An Yên ngậm ngùi bảo:

 

-         Bố ạ! Sắp đến giờ con phải quay về tương lai rồi. Nếu bố làm đúng như những gì con dặn, yêu mẹ mãi mãi, con tin rằng khi con quay về tương lai, con sẽ lại gặp lại mẹ.

 

Tôi cũng ngậm ngùi không kém. Cố để đừng rơi nước mắt trước cô con gái trong tương lai của mình, tôi bảo:

 

-         Bố hi vọng, dù chỉ sống được với nhau 28 năm thì bố cũng sẽ yêu 2 mẹ con con suốt 28 năm ấy!

 

An Yên chạm những ngón tay của cô ấy vào bàn tay tôi. Đôi mắt thật biết cười. Cơn tò mò trong tôi bỗng trỗi dậy:

 

-         Này, bật mí cho bố biết sau này bố có… oai không?

 

An Yên cười phá lên:

 

-         Đương nhiên rồi! Bố oai và đẹp trai nhất mà!

 

Tôi ngượng nghịu:

 

-Ý bố là năm 2040, bố trông thế nào? Bố lúc đó làm đến chức gì rồi?

 

An Yên cười không thôi:

 

-Năm 2040, bố 36 tuổi. Năm ấy đàn ông 36 tuổi trông phong độ hơn đàn ông 36 tuổi bây giờ nhiều. Bố cũng chưa lên chức ông ngoại đâu mà lo!

 

Tôi biết An Yên đang lảng tránh những câu hỏi mang tính tiên tri của tôi. Có lẽ cái gọi là Bộ Thời Gian đã có những quy định về việc không để lộ quá nhiều thông tin với những người trong quá khứ. An Yên đứng dậy nói:

 

-Bố, con không có tiền của năm 2011 đâu. Bố trả tiền cà phê nhé! Con đi đây!

 

Tôi luống cuống:

 

-Được! được! hẹn gặp lại con 28 năm nữa nhé!

 

An Yên cười:

 

-Không đâu bố, chỉ 10 năm nữa là bố đã gặp con rồi mà! À, con cũng muốn bố mẹ cố gắng sinh con vào cung Leo nhé! Con chán cung Song Ngư của con quá rồi! giá như con là cung Leo giống mẹ.

 

Tôi bỗng đỏ mặt. An Yên cười phá lên rồi đi ra cổng. Tôi định chạy theo thì tay chủ quán gọi giật lại:

 

-         Anh ơi! Trả tiền nước!

 

 

1 tuần sau

 

Tôi đang ngồi chễm chệ trong phòng Phương Anh. Chúng tôi đã yêu nhau. Chính xác là cái tối hôm gặp An Yên – cô con gái của tôi trong tương lai, tôi đã đến nhà Phương Anh ngay lập tức để nói với nàng rằng tôi đã rất chán phải làm bạn với nàng. Tôi muốn làm người yêu của nàng. Và dĩ nhiên, nàng cũng đã chấp nhận. Cũng trong suốt 1 tuần qua, tôi đã cùng nàng giair quyết 30/100 điều nàng muốn làm cùng tôi. Kể ra hẳn ối người ghen tị. Chẳng hạn nhu ngồi cùng nhau ở bậc thềm Nhà Thờ Lớn uống trà chanh. Chẳng hạn như cùng nàng đi chụp ảnh với hoa ở Tây Tựu và Nghi Tàm. Vào chùa Tảo Sách ở Hồ Tây ngắm hoa đào giáp Tết. Xem phim ở cà phê Lãng Bạc. Xem phim ngồi ghế đôi tại phòng 4 Trung tâm Chiếu phim Quốc gia. Ăn chay tại  quán A di đà và Nàng Tấm. Ngắm hoa violet và thược dược tại Đông Anh…. Nàng vui và bất ngờ lắm.

 

-         Tại sao Bách biết người ta thích những thứ đó?

 

-         Ờ, thì vì Bách cũng thích mà!

 

-         Nói dối! Chắc Bách đã đọc được 100 điểm đến ưa thích của người ta trên facebook chứ gì?

 

-         Ơ… thế Phương Anh viết nó trên FB à?

 

-    Ừ, hóa ra Bách chưa add FB người ta à?

 

-         Ôi dào! Bách chúa gét mấy cái FB lằng nhằng ấy mà! À phải rồi, giả dụ như sau này mình … cưới nhau, Bách muốn sẽ đặt tên con mình là An Yên nhé! Hoàng An Yên.

 

-         Bách này… toàn nghĩ bậy bạ. Ai thèm cưới Bách cơ chứ! Mà sao lại thích đặt con là An Yên?

 

-         Ờ thì An Yên vì ở bên Phương Anh Bách thấy rất an yên vậy.

 

-         Cũng hay! Cái tên đó giống tên bạn thân của người ta. Nhưng nó tên là Nguyễn Lê An Yên cơ. Hôm nào rảnh, người ta sẽ cho Bách gặp nó.

 

-         Hả? An Yên? Bạn của Phương Anh?

 

-         Ừ, buồn cười lắm! nó lấy ảnh của Bách với ảnh của người ta rồi dùng cái ứng dụng trên FB ấy trộn lẫn lại thế là ra 1 đứa bé giống hệt người ta với Bách. Nó còn post ảnh ấy lên FB của người ta. Báo hại người ta phải xóa đi vì xấu hổ. Lại còn chơi ghép hình đầu của 2 đứa vào ảnh cưới của bố mẹ nó….

 

Tai tôi ù đi. Phương Anh vẫn hồn nhiên kể chuyện An Yên- bạn thân nàng. Rằng nào là An Yên rất cú vì Phương Anh yêu tôi nhưng không dám tấn công tôi. Nào là An Yên thề rằng sẽ đi chùa cầu duyên cho tôi phải bùa Phương Anh. Bất giác, tôi bật cười…..

 

 

 

Phương Nguyên

Trích teenstory trên 2!



Lương Linh - D17KKT2
 Mail: Carnation.dtu@gmail.com
Yahoo: lily_alanna_1088

 
Các thành viên đã Thank Carnation vì Bài viết có ích:
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024