Chatbox

Các bạn vui lòng dùng từ ngữ lịch sự và có văn hóa,sử dụng Tiếng Việt có dấu chuẩn. Chúc các bạn vui vẻ!
11/05/2011 19:05 # 1
Carnation
Cấp độ: 14 - Kỹ năng: 17

Kinh nghiệm: 119/140 (85%)
Kĩ năng: 78/170 (46%)
Ngày gia nhập: 24/12/2009
Bài gởi: 1029
Được cảm ơn: 1438
Người quan trọng nhất


 

Người quan trọng nhất - Kì 1: Anh em song sinh

“Đôi khi sự thay lòng đổi dạ không thể gọi là sự phản bội được bởi con người ta luôn cố tìm kiếm cho mình tình yêu đích thực giữa cuộc đời này, vậy nên những sự nhầm lẫn và ngộ nhận vẫn thường xảy ra.”

Sân bay Nội Bài một buổi tối tháng 6, những chuyến bay đêm hạ cánh xuống sân bay mang theo bao nhiêu niềm vui và nỗi nhớ của những người ra đón và người trở về. Trong nhà ga hàng khách quốc tế ở tầng hai, một chàng trai và một cô gái đang ngồi đối diện nhau. Họ đang chờ đợi cùng một người. Chàng trai là Minh Nhật - 21 tuổi, là sinh viên đại học Bách Khoa. Minh Nhật mặc chiếc áo sơ mi màu xám với những đường kẻ sọc mà xanh đậm. Anh dường như đang chúi mũi vào đọc quyển sách trong tay, nhưng thực chất thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu lên len lén nhìn về phía cô gái đang ngồi đối diện trước mặt. Minh Nhật đang chờ đợi chuyến bay cuối cùng trong ngày, chuyến bay sẽ mang người anh trai duy nhất của anh trở về từ nước Anh xa xôi.

Ngồi đối diện với Minh Nhật là một cô gái có khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt to, cái mũi dọc dừa xinh xắn và khuôn mặt cân đối, Hạnh Lê không phải là kiểu con gái có nhan sắc cuốn hút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng có khuôn mặt ưa nhìn và dễ gây cảm tình. Hạnh Lê năm nay 19 tuổi, là sinh viên đại học Ngoại Giao. Hôm nay, cô ngồi ở đây chờ đợi mối tình đầu của mình. Người con trai đã cho cô những rung động đầu tiên trong đời. Người con trai ấy là Duy Phong - cũng là anh trai của Minh Nhật.

Duy Phong và Minh Nhật là hai anh em sinh đôi. Tuy vậy họ không có hình dáng giống nhau như những cặp sinh đôi khác. Ngay cả tính cách cũng hoàn toàn khác nhau. Duy Phong da trắng trẻo như con gái, dáng người cao lớn với bờ vai rất rộng. Anh là người hài hước, luôn tạo được ấn tượng tốt với mọi người nhờ sự hóm hỉnh và lạc quan của mình. Nếu có Duy Phong ở bên cạnh thì chẳng bao giờ phải lo buồn chán bởi anh sẽ luôn nghĩ ra những câu chuyện chọc cười đối phương. Minh Nhật thì trái lại, có làn da hơi ngăm ngăm, dáng người cao cũng tầm Duy Phong nhưng lại gầy hơn. Từ nhỏ Minh Nhật đã luôn là một đứa trẻ kín tiếng. Anh thường giữ im lặng mỗi khi mọi người vây quanh người anh trai hoàn hảo. Minh Nhật cũng không có nhiều bạn bè, anh dường như chỉ làm bạn duy nhất với những cuốn sách. Ngay từ nhỏ mọi người trong gia đình đã thấy Minh Nhật chỉ thích vùi đầu trong những cuốn sách. Ngay cả quà sinh nhật Minh Nhật cũng muốn được tặng sách trong khi Duy Phong đòi những món quà bình thường như những đứa trẻ khác. Cha mẹ luôn rất lo lắng Minh Nhật với tính cách trầm lặng và hơi lãnh đạm sẽ gặp khó khăn khi giao tiếp với mọi người. Nhưng trái với nỗi lo của người lớn, hai anh em Duy Phong và Minh Nhật vẫn cứ thế lớn lên, hồn nhiên như cành cây ngọn cỏ. Họ rất thân nhau và chia sẻ nhiều sở thích chung. Khi Hạnh Lê lần đầu gặp Duy Phong và Minh Nhật, cô đã có cảm giác hai anh em này chỉ là cùng một người nhưng thuộc hai kiểu khác nhau. Có lẽ cũng vì suy nghĩ đó mà Hạnh Lê đã có chút nhầm lẫn trong tình cảm. Có lẽ vì hai anh em họ quá giống nhau, người này gợi nhớ tới người kia nên Hạnh Lê mới không biết rõ thực sự người cô đang chờ đợi là ai.

***

Tiếng cô tiếp viên của Vietnam Airline thông báo số hiệu những chuyến bay vừa hạ cánh, cả Hạnh Lê và Minh Nhật cùng hướng mắt nhìn ra phía cửa. Những hành khách trên chuyến bay từ London về Hà Nội lần lượt kéo vali ra cổng. Họ mừng rỡ, tay bắt mặt mừng khi gặp lại người thân. Đôi mắt Hạnh Lê cố căng ra nhìn xung quanh. Bỗng chốc đôi mắt cô như mở to ra. Duy Phong kia rồi. Anh đang kéo chiếc vali màu xanh lục ra cửa. Anh đã nhìn thấy cô, đã đưa tay vẫy cô và Minh Nhật. Hạnh Lê thấy đôi chân mình nhẹ tênh. Cô chạy nhanh về phía Duy Phong, miệng luôn nói “Xin lỗi” vì biết mình đã đâm vào rất nhiều người trên đường. Cô mặc kệ. Cô muốn tới bên anh thật nhanh. Ba năm xa nhau đã là quá đủ với cô rồi. Lúc trước ngồi chờ ngoài này, Hạnh Lê không cảm thấy gì ngoài sự căng thẳng khi phải ngồi đối diện với Minh Nhật. Nhưng bây giờ, nhìn thấy Duy Phong, Hạnh Lê mới phát hiện ra mình rất nhớ anh. Cô thực sự đã quá nhớ anh rồi.

Duy Phong đưa một chiếc vali xách tay của mình cho Minh Nhật kéo hộ rồi khoác vai cậu em trai, nói lớn:

- Sao rồi em trai ? Vẫn khỏe cả chứ ? Có chăm sóc chị dâu của em đều không đấy?

Minh Nhật không nói gì, chỉ cười trừ, trong lòng có chút chua xót. Duy Phong trước khi đi du học đã nhờ Minh Nhật những lúc rảnh rỗi hãy thường xuyên tới thăm và động viên Hạnh Lê. Nhưng từ bao giờ những chuyến thăm hỏi ấy đã trở thành nỗi mong mỏi và sự tự nguyện của Minh Nhật rồi.

Hạnh Lê đi đằng sau Duy Phong, ngắm nhìn cái dáng cao to và bờ vai rộng của anh. Anh cao lên nhiều quá, trông cũng người lớn ra nữa. Thế rồi Hạnh Lê lại nhìn sang Minh Nhật. Thật ra Minh Nhật cũng không đến nỗi gầy gò như mọi người hay trêu. Minh Nhật cao xấp xỉ Duy Phong, nếu mái tóc bù xù được chải lại gọn gàng thì có lẽ cũng cao bằng luôn. Minh Nhật đột nhiên liếc nhìn nhanh về phía sau khiến Hạnh lê giật mình. Cô vội đi nhanh lên phía trước, ngang hàng với Duy Phong và tự nguyện nắm lấy tay anh. Nhìn bàn tay mình đặt gọn trong bàn tay Duy Phong, Hạnh Lê mỉm cười. Cô cảm thấy yên tâm hơn. Ngày hôm qua cô còn hoang mang, nửa giờ trước cô còn thấy mông lung. Nhưng bây giờ có anh ở đây rồi, bây giờ anh ở bên cô rồi, cô thấy trong lòng bình yên hơn. Cô thấy bình tâm lại. Chỉ cần Duy Phong mãi nắm chặt tay cô như thế này, cô sẽ không bao giờ bị suy chuyển nữa.

Nhưng tình yêu liệu có thực sự đơn giản như thế không ?

***

Chiếc xe taxi đi vòng vèo qua những con phố cổ của Hà Nội rồi dừng trước phố Nguyễn Du. Ngôi nhà của gia đình Duy Phong nằm gọn lỏn giữa hai hàng hoa sữa ngát hương. Vừa nhìn thấy bóng Duy Phong, cha mẹ đã vội chạy ra ngoài đón anh. Cả nhà đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ chào đón Duy Phong về nhà nghỉ hè. Ngôi nhà vốn yên lặng lại trở lại không khí tưng bừng khi Duy Phong về nhà. Minh Nhật cầm hết đồ đạc của Duy Phong lên phòng, rồi đi chầm chậm xuống cầu thang. Từ trên cầu thang, Minh Nhật có thể nghe rõ tiếng Duy Phong đang kể cho mọi người nghe những thành tích học tập sáng chói của anh. Rồi Minh Nhật lại nghe thấy tiếng những người hàng xóm mới sang chúc mừng chuyện tình cảm của Duy Phong và Hạnh Lê. Minh Nhật đứng ở chỗ rẽ của cầu thang, không muốn bước tiếp. Bao lần như thế này, Minh Nhật đều không muốn xuống tiếp bởi mọi người sẽ hỏi anh về những thành tích học tập của anh, và rồi họ sẽ giấu đi nụ cười ý nhị khi ngầm so sánh bảng thành tích của Duy Phong và Minh Nhật. Anh càng không muốn phải nghe thấy những lời chúc tụng cho Hạnh Lê và Duy Phong. Minh Nhật đứng chần chừ ở chân cầu thang một lúc , rồi lại quay ngược lên trở lại phòng mình. Nghe thấy có tiếng bước chân của mẹ trên cầu thang, Minh Nhật vội tắt đèn, chui vào trong chăn rồi vờ nằm ngủ.

Bình thường giờ giấc sinh hoạt của Minh Nhật vốn đã đảo lộn như thế nên cha mẹ anh đã quen, cũng chẳng nói gì.

Hạnh Lê đang lúi húi treo những chiếc áo sơ mi vào tủ thì Duy Phong bỗng dưng kéo cánh tay cô về phía anh. Họ cùng ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng. Duy Phong vuốt nhẹ tóc Hạnh Lê rồi nói:

- Anh nhớ em quá. Em vẫn ổn chứ?

Hạnh Lê đặt một bàn tay mình lên tay Duy Phong, nói khẽ:

- Em ổn cả. Em cũng nhớ anh.

Duy Phong hơi kéo đầu Hạnh Lê về phía mình rồi hôn nhẹ lên môi cô. Đột nhiên, anh dừng lại, hỏi Hạnh Lê bằng giọng ngạc nhiên.

- Hạnh Lê, không có chuyện gì chứ?

- Không. Sao anh lại hỏi như thế?

Duy Phong nắm nhẹ lấy cằm Hạnh Lê, hỏi :

- Vậy tại sao em không nhắm mắt lại?

Hạnh Lê không biết nói gì. Cô chỉ im lặng, tựa nhẹ đầu vào vai anh. Giữa hai người họ, đôi khi những cảm xúc đến mà không cần một lời nói. Vẫn luôn như thế, từ trước tới giờ, bất cứ khi nào làm anh giận, cô lại tựa nhẹ đầu vào vai anh, im lặng. Nhưng lần này, Hạnh Lê tựa đầu vào vai anh vì cô không muốn anh nhìn thấy những cảm xúc trên khuôn mặt mình. Cô muốn giấu đi sự thờ ơ và lơ đãng đang hiển hiện trong đôi mắt cô. Một lúc sau, Duy Phong đưa Hạnh Lê về nhà. Họ đi bộ dọc trên con đường hoa sữa, nhà cô chỉ cách nhà anh hai con phố. Duy Phong kể cho cô nghe đủ thứ chuyện nơi xứ lạ, từ chuyện gia đình chủ nhà rất quý anh, hai đứa con của bà chủ nhà còn đòi anh dạy cách làm mứt tết cho tới chuyện anh là sinh viên Việt Nam duy nhất được học bổng toàn phần ba năm học liên tiếp. Hạnh Lê nghe anh nói, thỉnh thoảng bình luận vài câu. Trong lòng cô đang nghĩ tới chuyện khác. Vừa nãy lúc Duy Phong mở cửa cho cô, cô nhìn lên cửa sổ tầng hai và thấy hình như Minh Nhật đứng ở đó. Anh nhìn xuống, mỉm cười nhẹ với cô rồi lại kéo rèm lại.


Đêm hôm đó, Hạnh Lê đi ngủ rất muộn. Cô cứ nằm trên giường, lật giở lại từng trang nhật kí. Những trang giấy đầy chữ từ ngày đầu mới quen biết Duy Phong, rồi tới lúc anh tỏ tình với cô. Rồi thì những ngày buồn bã khi Duy Phong quyết định đi du học như ước mơ thuở nhỏ. Rồi những lúc vui mừng khi ngồi chat với anh, nhận được tin nhắn của anh. Và rồi những dòng chữ nhắc tới tên Duy Phong cứ thưa thớt dần, được thay thế bằng những lần cô cùng đi chơi với Minh Nhật, những lần Minh Nhật và cô nói chuyện cùng nhau. Lúc đầu Hạnh Lê vô tư đón nhận sự quan tâm chăm sóc của Minh Nhật bởi chính Duy Phong đã nói với cô vì anh lo lắng cho cô nên mới bảo em trai anh tới đưa cô đi chơi cho đỡ nhớ anh. Đúng là Hạnh Lê đã đỡ nhớ anh thật. Vì bây giờ nỗi nhớ đó đã bị thay thế bằng cảm giác tội lỗi bởi cô đã trót phải lòng cả hai người con trai. Ngày hôm qua, Quế Anh- bạn thân nhất của Hạnh Lê từ hồi cấp ba đã nói như quát cô qua điện thoại:

- Cậu điên rồi. Cậu có thể yêu hai người con trai cùng một lúc nhưng không thể yêu hai người là anh em của nhau được.

Đột nhiên điện thoại Hạnh Lê có tin nhắn. Là tin nhắn từ Minh Nhật:

- Em ngủ chưa? Em xuống dưới nhà một lúc được không?

Hạnh Lê chạy vội ra chỗ cửa sổ. Minh Nhật đang đỗ xe trước cửa nhà cô. Như thế này, khung cảnh này, hoàn toàn giống với mấy tuần trước, khi cô bắt đầu quen dần với cái thú vui phóng xe qua các con phố Hà Nội của Minh Nhật lúc mọi người đã say ngủ. Minh Nhật nói chỉ khi Hà Nội về đêm, vắng tiếng xe cộ, anh thích di chuyển trong cái gió lạnh ban đêm, nghe tiếng lá cây va vào nhau xào xạc. Ngồi trên xe máy lòng vòng qua những con phố một lúc, cả hai sẽ dừng lại ở một quán cháo trong phố cổ, rồi lại hàng xôi sáng. Từ ngày Minh Nhật gặp Hạnh Lê thường xuyên hơn, cô biết tới nhiều hàng quán ở Hà Nội - những chỗ chị bán về đêm cho những thực khách sành ăn.

Tối hôm đó, Minh Nhật không nói gì nhiều với Hạnh Lê. Anh chỉ tung nhẹ chiếc mũ bảo hiểm về phía cô rồi khởi động xe. Anh vẫn đèo cô qua những con phố cổ rồi dừng lại ở hồ Gươm. Minh Nhật dừng xe, nói nhỏ với Hạnh Lê:

- Em đứng đây với anh một lúc nhé, khi nào bình minh lên anh sẽ cho em về.

Trong lòng hai người có những suy nghĩ riêng. Mặt hồ yên ả còn lòng người thì đang dậy lên những đợt sóng. Minh Nhật cảm thấy đôi vai Hạnh Lê hơi run lên khi một cơn gió lạnh thổi qua, anh cởi chiếc áo khoác thể thao của mình ra khoác lên vai cô. Thế rồi anh nhẹ nhàng nói, giọng trầm ấm:

- Chắc hôm nay là lần cuối cùng chúng mình đi cùng nhau rồi. Bây giờ còn bốn tiếng nữa là mặt trời mọc. Trong bốn tiếng này anh sẽ quên đi vị trí và trách nhiệm của chúng ta. Em cũng thế nhé. Hãy chỉ nghĩ em đang đứng cạnh một người con trai yêu em thôi.

Hạnh Lê gật nhẹ đầu. Nhưng rồi nhận ra khoảng cách giữa mình và anh quá gần, cô hơi đứng dịch ra. Khi người ta yêu nhau, nếu chỉ có tình yêu thôi thì thật đơn giản. Nhưng tình yêu luôn đi cùng bổn phận và trách nhiệm, có những thứ tự con người ta không phải cứ muốn là có thể thay đổi được. Vậy nên tình yêu mới thật phức tạp.

***

Hạnh Lê yêu Duy Phong, điều đó là sự thật hiển nhiên trên đời này. Một người con trai hoàn hảo như thế, học giỏi, thông minh, chân thành, hài hước, gia đình gia giáo, Hạnh Lê tự cảm thấy mình rất may mắn khi được Duy Phong yêu. Nhưng không phải vì tất cả những lí do đó mà Hạnh Lê mới yêu Duy Phong. Tình yêu không cần phải có một lí do nào cả. Bằng chứng là Hạnh Lê cũng đã có tình cảm với Minh Nhật. Tình yêu, giống như một con chim trong chiếc lồng vàng son, càng bị bao bọc, nó càng muốn thoát ra. Tình yêu càng bị ngăn cấm lại càng thổi bùng lên những cảm xúc mạnh mẽ. Cũng giống như bao người khác, khi quen biết Duy Phong, Hạnh Lê dường như quên mất sự hiện diện của em trai anh- một người trầm lặng. Nhưng rồi khi cô có cơ hội gần bên Minh Nhật hơn, cô đã thấu hiểu được những suy nghĩ, những cảm xúc giấu kín của anh, và hơn tất cả là tâm hồn trong sáng và sự trung thành tuyệt đối với anh trai của mình. Minh Nhật và Hạnh Lê có rất nhiều điểm chung. Cả hai đều không thường bộc lộ những suy nghĩ thực sự của mình. Khi cô buồn, cô vẽ những bức tranh, thể hiện những cảm xúc bị giáu kín trên nét vẽ của mình. Còn Minh Nhật, khi anh có chuyện không vui, anh sẽ chạy xe lòng vòng quanh phố. Hạnh Lê đã gây ấn tượng mạnh với Minh Nhật khi cô gọi anh là “kẻ chạy trốn”. Đối với cô, anh luôn giống như anh chàng lãng tử đi lang thang khắp nơi, trốn chạy những iu phiền trong cuộc sống. Và rồi Minh Nhật nói với Hạnh Lê từ ngày có cô, anh không cần phải chạy trốn nữa. Tình yêu với hai người con trai thật trái ngược. Nếu như lúc ở bên Duy Phong, Hạnh Lê luôn cảm thấy mình thật may mắn khi có anh trong đời thì Minh Nhật lại luôn nói với cô chính anh mới may mắn vì được gặp cô. Minh Nhật khiến cô cảm thấy thật tự hào về bản thân mình.

Minh Nhật nhìn bóng cây nghiêng nghiêng bên mặt hồ, thở dài. Tối nay lúc đưa Hạnh Lê về xong, Duy Phong đã chạy ngay vào phòng Minh Nhật, nhảy lên giường em trai với tâm trạng phấn khích để khoe ngay một vật. Minh Nhật ngắm nghía chiếc nhẫn bạch kim trên có gắn viên đá màu trắng trong tay Duy Phong, hỏi nhỏ:

- Anh mua nhẫn tặng Hạnh Lê à?

Duy Phong nằm xuống bên cạnh Minh Nhật, giơ chiếc nhẫn lên cao, nhìn ngắm đầy hạnh phúc:

-  Không phải chỉ là tặng đâu. Anh định sẽ cầu hôn cô ấy.

Minh Nhật cố giấu đi vẻ ngỡ ngàng trên mặt mình:

- Sao anh lại cầu hôn sớm vậy ? Anh còn trẻ mà. Cô ấy cũng chỉ mới 19 tuổi thôi.

Duy Phong nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, giải thích:

- Ừ, nhưng anh và cô ấy quen nhau cũng đã ba năm rồi. Vả lại hôm nay anh thấy cô ấy hơi lơ đãng. Anh nghĩ cô ấy tưởng anh có người khác nên mới vậy. Con gái mà, hay suy nghĩ lắm. Anh muốn đính hôn với Hạnh Lê trước khi quay lại Anh.

Minh Nhật đứng lên, đi về phía cửa sổ:

- Anh chắc lắm rồi. Từ ngày đầu tiên gặp cô ấy anh đã biết chắc rồi. Sau này em cũng sẽ như anh thôi. Một khi gặp được người con gái em yêu thì em sẽ chỉ muốn được ở bên người đó suốt đời thôi.

Minh Nhật giữ im lặng , chỉ nhìn Duy Phong xoay xoay chiếc nhẫn trong tay. “Sau này em cũng sẽ như anh, gặp được người con gái em yêu”, sau này có nhất thiết phải đến nhanh như thế không? Người con gái em yêu liệu có thể cũng là người con gái anh yêu không ? Liệu tình cảm anh em của họ có bị rạn vỡ chỉ vì một người con gái không ? Không, cô ấy không chỉ là một người con gái đơn giản. Cô ấy là người cả hai anh em họ đều không thể sống thiếu.




Lương Linh - D17KKT2
 Mail: Carnation.dtu@gmail.com
Yahoo: lily_alanna_1088

 
Các thành viên đã Thank Carnation vì Bài viết có ích:
11/05/2011 19:05 # 2
Carnation
Cấp độ: 14 - Kỹ năng: 17

Kinh nghiệm: 119/140 (85%)
Kĩ năng: 78/170 (46%)
Ngày gia nhập: 24/12/2009
Bài gởi: 1029
Được cảm ơn: 1438
Phản hồi: Người quan trọng nhất


 

Người quan trọng nhất - Kì 2: Phải lòng em


“Không, cô ấy không chỉ là một người con gái đơn giản. Cô ấy là người cả hai anh em họ đều không thể sống thiếu.”

Ba năm trước, khi Hạnh Lê còn là học sinh năm đầu trung học, cô đã gặp Duy Phong và Minh Nhật - hai nam sinh cuối cấp.

Hạnh Lê vẫn còn nhớ một ngày đầu thu, cô bạn ngồi cùng bàn với cô tên Quế Anh trong giờ đã viết giấy tâm sự với cô về một anh chàng cực kì nổi tiếng, đội trưởng đội bóng rổ và cũng là thành viên câu lạc bộ học sinh giỏi Toán của trường. Tiểu sử và bảng thành tích chói lòa của anh chàng này đã làm những cô bé mới bước vào lớp 10 bị ấn tượng mạnh. Họ xôn xao, bàn tán về anh chàng “hotboy”. Tuy vậy, hotboy Duy Phong chưa từng trải qua mối tình vắt vai nào, không biết có phải do anh ta quá kén chọn không vì những cô gái xinh đẹp tài giỏi vây quanh anh ta nào có ít.

Sau giờ tan học hôm đó, Quế Anh rủ Hạnh Lê chạy ra khu nhà ba tầng đằng sau trường dành cho học sinh lớp 12. Quế Anh muốn bỏ thư làm quen vào ngăn bàn của Duy Phong. Hạnh Lê chưa kịp đồng ý thì đã bị Quế Anh kéo đi mất rồi.

Khu nhà ba tầng không dễ tìm chút nào. Hành lang bên trong lằng nhằng và các phòng học cũng không xếp theo thứ tự thông thường. Đang đi được một lúc thì Quế Anh và Hạnh Lê bị lạc mất nhau. Hạnh Lê tìm thấy lớp 12A5 của anh chàng Duy Phong nổi tiếng trước Quế Anh. Trong phòng học không có ai. Các anh các chị đã về hết. Hạnh Lê nhìn quanh một lúc. Không biết bàn học của Duy Phong là bàn nào. Cô đột nhiên nhớ ra Quế Anh đã nhấn mạnh là Duy Phong cao nhất lớp, cao tới 1m88 nên ngồi ở cuối lớp. Hạnh Lê đi xuống bàn cuối cùng. Cô đang định ngó xem trong ngăn bàn có gì không thì suýt hét lên vì giật mình. Một anh chàng đang nằm trên ghế, hai tay đặt lên trên làm gối. Anh chàng cao nghều, đôi mắt nhắm hờ nghe thấy tiếng hét của Hạnh Lê liền mở to ra. Anh chàng liếc nhìn Hạnh Lê từ đầu tới chân rồi nhìn sang chỗ khác, miệng nói:

- Em là học sinh mới hả ? Có chuyện gì mà hét to vậy?

Hạnh Lê đứng lùi lại, nói lí nhí:

- Dạ không, em hơi giật mình thôi ạ.

Anh chàng không nói gì xua tay một cái rồi lại nhắm mắt vào tiếp. Hạnh Lê nhẹ nhàng tiến tới gần hơn. Cô nghiêng đầu, cố nhìn kĩ mặt anh chàng vừa làm cô giật mình. Mũi cao , đôi mắt cũng đẹp quá. Phần tóc mái hơi dài và bù xù nhưng vầng trán có vẻ rất cao và thông minh. Chân dài, không cao tới 1m88 nhưng chắc cũng phải tầm 1m85 chứ không thấp hơn được. Hạnh Lê nghĩ đây hẳn là hotboy Duy Phong nổi tiếng rồi. Khi cô tiến tới gần hơn, cố nhìn vào ngăn bàn để kiểm tra lần cuối vì nghe nói ngăn bàn của Duy Phong luôn chật cứng thư tỏ tình của các cô gái trong trường thì anh chàng lạ mặt kia cất tiếng:

- Ngó nghiêng gì vậy ? Che hết ánh sáng của anh rồi.

“Ánh sáng?” Hạnh Lê nhìn theo  hướng mắt của anh chàng thì mới thấy trên trần nhà có một lỗ hỏng bé tí xíu. Một tí nắng mỏng manh đang chiếu qua khung bức tường xi măng trên cao. Anh chàng lạ mặt hất nhẹ tóc rồi nói tiếp:

- Anh đang phơi nắng đấy. Có muốn ngồi cùng thì lên đây.

“Lên đây” theo ý của anh chàng này tức là leo lên trên bàn. Hạnh Lê không hiểu sao tự dưng nghe theo lời anh chàng lạ mặt này từng lời một. Cô trèo lên bàn ngồi, cũng ngẩng đầu lên nhìn tia nắng nhỏ xíu xuyên qua lỗ hở trên trần.

Một lúc sau, Quế Anh cũng tìm thấy Hạnh Lê. Quế Anh vẫy Hạnh Lê ngoài cửa lớp rồi gọi rối rít. Hạnh Lê chưa kịp khoe với Quế Anh chuyện mình đã tìm thấy hotboy Duy Phong thì cô bạn đã mau miệng kể :

- Cậu biết không? Mình vừa gặp Duy Phong rồi. Ở ngoài anh ấy đẹp trai kinh khủng. Còn hơn trong ảnh ấy chứ. Mình đưa thư cho anh ấy rồi, anh ấy còn cảm ơn và hỏi mình học lớp nào đấy. Ôi thích quá”

Trong lúc Quế Anh nói, Hạnh Lê đần mặt ra. Hóa ra anh chàng lãng tử có sở thích kì lạ cô vừa gặp không phải là Duy Phong à? Hạnh Lê quay người lại, nhìn vào trong lớp định chào tạm biệt anh chàng kia thì không thấy anh ta đâu nữa. Cô nhìn ra ngoài bầu trời. Trời trong xanh trở lại, hết nắng rồi, có lẽ vì thế mà anh chàng kia cũng đi mất rồi. Hay là anh ta đi tìm ánh nắng ở một nơi khác cũng nên ?

Ngày hôm đó là lần gặp gỡ đầu tiên của Hạnh Lê với Minh Nhật. Trên đường về, Hạnh Lê quá tò mò nên đã tả lại người con trai mình gặp cho Quế Anh. Nghe xong, Quế Anh chau mày một lúc rồi nói:

- À, cậu vừa gặp Hoàng Minh Nhật - em trai của Hoàng Duy Phong ấy mà. Họ là anh em sinh đôi đấy, mà chẳng giống nhau chút nào. Gã Minh Nhật đó nghe nói lập dị lắm, hành tung cũng bí ẩn nữa. Nói chung là không thể nào bằng anh Duy Phong được”

Hạnh Lê không nói gì khi nghe Quế Anh kể thế. Cô không đồng tình tán thưởng như mọi lần. Lại càng không tỏ vẻ hứng thú gì. Cô có cảm giác Minh Nhật không lập dị đến thế. Nếu có thì chắc anh ta chỉ là có những thói quen kì lạ thôi.

Năm 18 tuổi, Duy Phong có tất cả mọi thứ còn Minh Nhật chỉ cần một người hiểu được mình.

***

Những ngày sau đó, Quế Anh ngày nào cũng kể đủ chuyện về hotboy Duy Phong cho Hạnh Lê nghe, tới mức cô cảm thấy mình trong giấc mơ còn có thể nói vanh vách những sở thích của anh chàng này. Một tuần sau đó, cuối cùng Quế Anh cũng tìm đươc thời gian biểu ở trường của Duy Phong. Quế Anh hào hứng tới mức thậm chí còn photo một bản riêng cho Hạnh Lê. Hạnh Lê chối đây đẩy để không phải dính thời khóa biểu của một kẻ mà cô còn chẳng biết mặt vào hộp bút của cô. Ngày hôm đó, vừa tan học xong, Quế Anh khoác vai Hạnh Lê cười hú hí:

- Hehe, Hạnh Lê nè, chúng mình đi ra sân bóng rổ đi. Hôm nay anh Duy Phong có buổi đấu giao hữu với hội lớp 11 đó.

Hạnh Lê chẳng ham hố gì xem thể thao, nhưng để chiều lòng cô bạn thân cô cũng phải cầm balo đi theo. Sân bóng rổ đông người, hỗn độn bởi những tiếng reo hò. Hạnh Lê nhìn xung quanh. Có tới hơn nửa số nữ sinh của trường cô ở đây. Hạnh Lê và Quế Anh cố len lỏi qua đám người đông để tìm một chỗ ngồi ngay hàng ghế đầu. Quế Anh vừa ngồi xuống đã mở ra một đống băng rôn khẩu hiệu in sẵn tên của Duy Phong trên đó. Hạnh Lê ngồi yên trên ghế của mình, đang định mở máy ảnh ra chụp vài kiểu ảnh thì chẳng may chiếc chụp máy ảnh bị mặc vào khóa balo, rơi xuống đất, ngay dưới chân người ngồi bên cạnh Hạnh Lê. Người hôm đó ngồi cạnh Hạnh Lê là Minh Nhật. Đây là cuộc gặp gỡ lần hai của hai người. Lúc đó Hạnh Lê cảm thấy Minh Nhật là người rất lạnh lùng bởi khi anh nhấc chiếc chụp máy ảnh lên trả cho cô, Hạnh Lê chưa kịp nói cảm ơn thì anh đã lại quay đi. Hạnh Lê chỉ thấy anh mỉm cười một lần khi anh trai anh tung quả bóng nằm trọn trong rổ của đối thủ.

Và buổi chơi bóng rổ hôm đó cũng là lần đầu tiên Hạnh Lê gặp Duy Phong chính thức. Sau buổi chơi bóng rổ, đội bóng của trường Hạnh Lê thắng nên mọi người rủ nhau đi ăn mừng. Quế Anh đã cố gắng để được ngồi cạnh Duy Phong nhưng một lúc sau không hiểu sau cuối cùng Duy Phong lại ngồi cạnh Hạnh Lê. Khi ngồi cạnh nhau, anh hỏi cô đầy cởi mở:

- Em tên là Hạnh Lê đúng không?

- Vâng. Sao anh biết ạ?

Duy Phong mỉm cười và mở ra một tờ báo trước mặt cô.

- Bạn anh bảo em là người vẽ tranh minh họa cho tờ báo của trường mình. Em vẽ đẹp lắm. Anh rất thích những bức tranh của em.

Hạnh Lê thấy tim mình đập mạnh. Người con trai ngồi đối diện với cô đẹp trai quá. Duy Phong có làn da nhẵn nhụi như bức tượng David cô thấy trong lớp làm gốm vậy. Anh thực sự có ngoại hình rất thu hút, làn da trắng nhẵn nhụi như bằng sứ, vóc dáng cao ráo, bờ vai rộng khiến cho bất kì cô gái nào cũng phải thấy ngượng nghịu, ngay cả Hạnh Lê cũng không ngoại lệ.

Năm 16 tuổi, Hạnh Lê đã nhầm lẫn Duy Phong và Minh Nhật ngay từ đầu. Liệu có phải trái tim cô cũng đã bị đánh lừa theo đôi mắt?

***

Những ngày sau đó, Hạnh Lê dần phát hiện ra Duy Phong ở rất gần nhà mình. Anh và cô vẫn hay gặp nhau trên đường về nhà. Họ nói chuyện với nhau thường xuyên hơn. Quế Anh đã tìm được đối tượng khác nên chẳng nói gì chuyện Hạnh Lê và Duy Phong trở nên thân thiết hơn. Những lần Hạnh Lê và Duy Phong cùng nhau lên thư viện học bài, Minh Nhật cũng đi cùng nhưng anh chỉ ngồi đối diện với họ, mắt dán vào màn hình chiếc máy PSP. Hạnh Lê thấy Minh Nhật đi theo anh trai mình đi khắp nơi, tuy nhiên chẳng bao giờ bắt chước những gì Duy Phong làm cả.

Mỗi lần Hạnh Lê và Duy Phong ngồi trong thư viện, Minh Nhật luôn ngồi đối diện. Tuy nhiên anh chỉ nhìn chăm chú vào máy chơi điện tử hoặc úp quyển sách lên mặt rồi ngủ quên lúc nào không hay. Mọi người đi qua nhìn thấy hai cảnh trái ngược, Minh Nhật ngủ gật dưới cuốn sách còn Duy Phong đang chăm chú học bài thỉ chỉ lắc đầu vài cái. Minh Nhật biết tất cả những điều đó. Anh nghe thấy tất cả những lời xì xào. Nhưng anh chẳng quan tâm. Bỏ ngoài tai tất cả, đối với Minh Nhật, chỉ cần không ai nói gì anh trai anh, chỉ cần những gì anh làm không ảnh hưởng gì tới anh trai anh thì chẳng có gì quan trọng. Thỉnh thoảng Duy Phong cũng chạy đi mua nước uống cho Duy Phong và Hạnh Lê. Những lúc như thế, Minh Nhật luôn mua đúng loại Hạnh Lê thích. Hình như Hạnh Lê đã không bao giờ thắc mắc tại sao Minh Nhật biết loại đồ uống yêu thích của cô mà không cần hỏi.

Nhưng sự thân thiết của Hạnh Lê và Duy Phong đã làm chướng mắt một vài người trong trường. Một cô gái nổi tiếng đanh đá theo đuổi Duy Phong đã lâu một lần chạy xuống lớp Hạnh Lê hăm dọa cô trong giờ ra trường. Cô gái này nổi tiếng đanh đá nhất trường nên không ai dám nói gì. Ngay cả các thầy cô giáo cũng phải kiêng nể bởi gia đình cô ta rất giàu có và có quan hệ với vài tên đầu gấu. Cô bạn đanh đá kia ấn sát Hạnh Lê vào tường rồi hăm dọa cô không được tới gần Duy Phong nữa. Hạnh Lê lúc đó rất sợ, mặt cô tái mét , mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô không ngờ tình bạn của mình với một anh chàng hotboy lại có thể làm người khác tức giận tới vậy. Lúc đó Minh Nhật đứng ngay ngoài cửa lớp của Hạnh Lê. Anh nhìn thấy tất cả, chứng kiến từ đầu tới cuối. Nhưng vẫn như mọi lần, anh chỉ mở to đôi mắt luôn ngái ngủ của mình rồi huýt sáo vu vơ.  Có vẻ như Minh Nhật luôn chờ đợi một cái gì đó thú vị xảy ra trong cuộc sống buồn tẻ của anh. Ví dụ như hai cô gái gây gổ vì anh trai anh vậy. Trong lúc Minh Nhật chỉ đứng ngoài cửa lớp nhìn vào thì Duy Phong đã nhanh chóng đến bên Hạnh Lê. Anh dẫn cô nàng đanh đá kia ra ngoài, nói gì đó mà khiến cô ấy khóc rất to và bỏ đi.

Kể từ ngày hôm đó, Hạnh Lê chính thức trở thành bạn gái của Duy Phong. Tuy rất vui nhưng thỉnh thoảng cô lại cảm thấy mình hoàn toàn bị động trong tình cảm. Từ ngày đi bên cạnh Duy Phong, Hạnh Lê được nhìn bằng cặp mắt khác. Mọi người bắt đầu những lời đồn thổi về cô. Chính Hạnh Lê cũng cảm thấy mình trở nên nổi tiếng hơn. Tuy nhiên cô mới đầu không hề quen với điều này. Một ngày Quế Anh còn bảo với Hạnh Lê cả trường đang đặt biệt danh cho cô là “Cô bé Lọ Lem”. Cô bé Lọ Lem Hạnh Lê đã có được trái tim chàng hoàng tử hoàn hảo Duy Phong.

Có một điều lạ là sau cái ngay Hạnh Lê bị cô bạn kia dọa nạt, Quế Anh đã bắt gặp ở một góc sân trường, Minh Nhật đang đứng an ủi cô ta. Minh Nhật đặt chiếc khăn giấy vào tay cô ta, rồi đặt nhẹ bàn tay lên vai. Hành động và cử chỉ hoàn toàn giống như đang an ủi vậy. Lúc đó, Quế Anh đã nghĩ không biết có phải Minh Nhật không ưa Hạnh Lê và đang đồng tình với cô nàng kia không.

Trong khoảng thời gian Hạnh Lê và Minh Nhật trở nên thân thiết hơn, cô đã buột miệng hỏi lại chuyện cũ. Đáp lại cô chỉ là một câu trả lời giản đơn:

- Anh chỉ muốn an ủi cô ấy thôi. Dù sao cô ấy cũng chỉ là một người thất tình. Anh cảm thấy cô ấy rất đáng thương.

Lúc nghe Minh Nhật nói thế, Hạnh Lê thấy rất cảm động. Lúc 16 tuổi, cô đã không bao giờ có thể nghĩ sâu sắc được như thế. Anh luôn lẳng lặng làm mọi việc. Anh luôn như sống trong thế giới riêng của mình nhưng thế giới của anh đơn giản và nhiều tình cảm hơn những người khác rất nhiều.

Duy Phong có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ hiển hiện trên đời này. Còn Minh Nhật lại có thể nhìn thấy những thứ bị giấu đi.

Đối với Minh Nhật, trước khi Hạnh Lê xuất hiện, anh trai là cả thế giới của anh. Minh Nhật dành sự trung thành tuyệt đối cho Duy Phong. Nhưng rồi Hạnh Lê đã bước vào cuộc sống của anh. Và dù vô ý hay hữu tình, anh cũng đã yêu cô. Tình yêu này thực sự tội lỗi bởi anh biết rõ anh trai mình luôn một lòng hướng tới cô. Và bởi là một kẻ đến sau, anh sẽ không nhận được sự ủng hộ của ai nếu thú nhận tình cảm của mình.

***

Trời đã sáng, Hà Nội bắt đầu nghe thấy tiếng những người đi bán hàng quà sáng, tiếng những chiếc xe chở rau vào thành phố. Minh Nhật bất giác quay sang nhìn Hạnh Lê. Cả hai hiểu rằng đã tới lúc họ phải quay về. Họ phải trở về cuộc sống thực tại. Hạnh Lê phải quay về bên Duy Phong- làm cô bạn gái ngoan hiền chung thủy của anh. Còn Minh Nhật,anh cũng phải quay về tiếp tục làm người em trai tận tụy của Duy Phong. Minh Nhật đưa Hạnh Lê quay về nhà. Ngồi phía sau anh, cô đặt bàn tay mình vào trong túi áo anh cho ấm. Hạnh Lê nhìn kĩ lưng anh. Cô muốn ghi nhớ hình dáng của anh từ phía sau. Hạnh Lê thấm nhẹ một giọt nước mắt trên mí mắt mình rồi nói, giọng nghèn nghẹn:

- Em xin lỗi vì đã không gặp anh trước. Em xin lỗi vì đã gặp anh, đã yêu anh quá muộn.

Minh Nhật không nói gì. Anh đưa tay về phía sau nắm lấy bàn tay cô. Lát sau, vừa tới cửa nhà Hạnh Lê, cô bước xuống đất là anh quay xe phóng vút đi. Lát sau, ra tới phố lớn, Minh Nhật cũng rút chiếc Iphone trắng ra nhắn một tin cho Hạnh Lê:

- Anh cũng xin lỗi vì đã yêu em và làm em phải khổ vì tình yêu của mình.

Minh Nhật phóng xe một mạch ra cầu Thăng Long. Trong lòng anh đã có những quyết định dứt khoát. Duy Phong là anh trai của anh. Tình cảm anh em là thứ không thể đánh đổi được. Một ngày nào đó anh sẽ tìm được cô gái khác thay thế Hạnh Lê, và sẽ yêu cô ấy. Nhưng còn anh trai của anh, nếu bây giờ anh phản bội Duy Phong, cướp đi cô gái anh trai anh yêu, thì tình anh em hơn 20 năm của họ sẽ không gì cứu vãn được.

 

Ngày hôm sau, Hạnh Lê ngồi học thêm trong giảng đường nhưng tâm trí không hề đặt ở bài giảng. Cô cứ nghĩ miên man về những chuyện xảy ra trong quá khứ. Hạnh Lê nhớ lại cái ngày Duy Phong nói với cô anh đã nhận được học bổng đi du học, và anh đã quyết định sẽ đi. Hạnh Lê thấy tim mình nhói đau lúc đó. Cô cứ nghĩ cô có thể giữ được anh. Cô cứ nghĩ tình yêu của cô đủ mạnh để anh từ bỏ ước mơ thuở nhỏ của anh. Nhưng rồi anh vẫn đi. Thời gian đầu Hạnh Lê rất buồn. Nhưng rồi hình như cô đã vượt qua giai đoạn đó nhanh chóng. Cô cảm thấy độc lập hơn khi không có Duy Phong bên cạnh. Một năm qua đi, họ vẫn chat với nhau, vẫn nói những lời yêu thương,và Minh Nhật thỉnh thoảng lại đạp xe phía sau Hạnh Lê, chỉ để chắc chắn cô không vì quá nhớ thương Duy Phong mà đâm vào chỗ nào đó trên đường. Mùa hè, cô gặp lại Duy Phong, họ đi chơi cùng nhau, Minh Nhật vẫn ở đó, và vẫn luôn đi đằng sau để chắc chắn cả hai người đều an toàn. Và rồi mùa hè kết thúc, họ lại chia tay nhau. Một năm nữa lại qua đi, Hạnh Lê bận ôn thi đại học. Minh Nhật lại làm tròn bổn phận một người em trai tốt, đưa cô đi khắp các thư viện quanh Hà Nội tìm sách học. Ngồi bên cạnh lắng nghe cô nói hàng giờ về những nỗi lo của mình. Đêm trước ngày thi, Hạnh Lê không thể gọi được cho Duy Phong vì anh đang trong giờ học nên có thói quen tắt điện thoại. Cô đã ôm máy điện thoại nói chuyện với Minh Nhật rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Minh Nhật không còn thói quen đi phía sau Hạnh Lê nữa. Anh đi ngang hàng với cô. Vì bây giờ bên cạnh cô không có Duy Phong luôn đi cùng nữa. Cả hai phải kìm nén rất nhiều cảm xúc. Thỉnh thoảng bàn tay họ chạm vào nhau. Thỉnh thoảng ánh mắt họ gặp nhau nhưng cả hai phải giấu kín đi bởi họ không được phép ở bên nhau. Minh Nhật vẫn báo cáo tình hình Hạnh Lê đầy đủ cho Duy Phong nghe. Duy Phong luôn yên tâm bên cạnh Hạnh Lê đã có em trai anh làm bạn. Mùa hè thứ hai gặp lại nhau, Duy Phong chỉ càng yêu Hạnh Lê nhiều hơn, còn cô , vẫn nói lời yêu anh nhưng trong lòng đã pha lẫn những cảm xúc khác.

Năm thứ ba xa nhau, Hạnh Lê đã vào học đại học. Cô có những người bạn mới ở đại học nhưng Minh Nhật vẫn chiếm một vị trí quan trọng. Bạn bè Hạnh Lê đã quen với cảnh mỗi chiều tan học, một chàng trai đứng chờ Hạnh Lê bên chiếc moto ngoài cổng trường rồi chàng trai đó đèo cô gái sẽ chờ thành “chị dâu” của anh trong tương lai đi lòng vòng qua các phố, trong lòng khao khát cái ước ao được mang giấu cô đi thật xa để không ai tìm thấy cô nữa. Để cô chỉ là của anh mà thôi.

Quế Anh lắc nhẹ vai Hạnh Lê đưa cô trở về thực tại. Quế Anh nói như nuốt lấy từng lời:

- Mình xin cậu. Cậu đừng suy nghĩ nữa được không?

- Mình yêu cả hai người con trai cùng một lúc. Mình có quá tham lam không?

Quế Anh thở dài rồi ngồi sát lại phía Hạnh Lê, nói tiếp:

- Tất nhiên là không rồi đồ ngốc. Lúc gặp Duy Phong cậu chỉ mới 16 tuổi thôi. Cậu thậm chí còn chẳng biết tình yêu là gì ấy chứ?

Hạnh Lê chú ý tới câu nói cuối cùng của Quế Anh, lại hỏi tiếp:

- Vậy còn Minh Nhật?

Quế Anh nhún vai, vừa ghi bài vừa nói tiếp:

- Công bằng mà nói, mình nghĩ cậu yêu Minh Nhật thật. Cậu chỉ gặp Duy Phong có vài tháng trước khi anh ấy đi du học. Hai người nói toàn những lời tình cảm nhưng anh ấy không thực sự trải qua cái gì cùng cậu. Còn Minh Nhật, anh ấy đã chứng kiến hầu hết những việc quan trọng xảy ra với cậu trong ba năm còn gì.

Hạnh Lê ngẩn mặt ra khi nghe những lời phân tích xác đáng của Quế Anh. Ngày hôm đó, tan học, có một người con trai lại đang đứng chờ cô ở cổng trường. Nhưng không phải là Minh Nhật. Đó là Duy Phong. Anh vẫy cô rồi đèo cô tới một quán ăn rất lãng mạn ở hồ Tây. Duy Phong ngồi đối diện với Hạnh Lê, bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn nhỏ xíu trong lòng bàn tay. Anh định chút xíu nữa sẽ đưa nó cho cô gái ngồi trước mặt anh. Nhưng rồi Hạnh Lê lại là người mở lời trước.Cô nói chậm, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:

- Em có chuyện muốn nói với anh. Em không muốn giấu anh thêm nữa.

Duy Phong ngồi yên trên ghế nghe Hạnh Lê thú nhận tất cả. Khuôn mặt anh như kìm nén tất cả sự tức giận và đau khổ. Một lúc sau, tất cả những nhân viên trong quán ăn nhìn thấy một chàng trai đứng lên để lại tiền trên bàn rồi chạy nhanh ra khỏi quán. Còn cô gái, ngồi khóc một mình cho tới khi có một người bạn gái tới và đưa cô về. Chủ quán nhìn chiếc bánh kem chàng trai đã được đặt trước đó, tặc lưỡi:

- Uổng quá, đã mua bánh định cầu hôn người ta mà lại bỏ đi thế kia.



Lương Linh - D17KKT2
 Mail: Carnation.dtu@gmail.com
Yahoo: lily_alanna_1088

 
11/05/2011 19:05 # 3
Carnation
Cấp độ: 14 - Kỹ năng: 17

Kinh nghiệm: 119/140 (85%)
Kĩ năng: 78/170 (46%)
Ngày gia nhập: 24/12/2009
Bài gởi: 1029
Được cảm ơn: 1438
Phản hồi: Người quan trọng nhất


 

Người quan trọng nhất - Kì cuối: Quên mất đã từng yêu

Nghe Hạnh Lê thú nhận tất cả, Duy Phong kìm nén tất cả sự đau khổ, chạy nhanh ra khỏi quán. Còn Hạnh Lê chỉ lặng lẽ ngồi khóc một mình…

Duy Phong đi lại một lúc trước cửa nhà Hạnh Lê. Họ đã chính thức chia tay được một tuần. Đó tưởng chừng như bảy ngày dài nhất trong cuộc đời anh. Anh không làm được bất cứ việc gì. Lên mạng thì theo thói quen dò xem nick của cô có sáng không, vào facebook thì lại tìm new status của cô. Cầm điện thoại kiểm tra inbox hàng ngày thì vẫn đầy những tin nhắn cũ của cô anh quên chưa xóa đi. Bây giờ Duy Phong mới thấm thía cái tác hại của việc lưu lại tin nhắn trong điện thoại của mình. Anh vẫn còn giận cô ghê gớm, giận vì cô đã phản bội anh, dù chỉ trong suy nghĩ. Giận gì cô đã có tình cảm với người khác nhưng lại không thể xác nhận tình cảm dành cho anh có phải tình yêu hay không hay chỉ là sự hấp dẫn giới tính bình thường. Anh đã đem lòng yêu Hạnh Lê bởi tâm hồn đặt vào trong những bức tranh của cô, nhưng bây giờ anh cảm thấy tức giận bởi sự khởi nguồn đó của tình yêu dường như không chắc chắn một chút nào, khiến cô luôn ngờ vực và cuối cùng thì có cái cảm giác cô đã bị sắp xếp để yêu anh. Sau tất cả những sự tức giận đó, anh còn nhớ cô nhiều hơn. Trong anh tràn ngập nỗi nhớ thương cô day dứt. Anh tới đây hôm nay, hi vọng sẽ nhìn thấy hình bóng cô. Anh hi vọng có thể làm cô lay chuyển, có thể cô chỉ thấy bối rối bởi họ không thường xuyên nói chuyện gần đây. Mà suy nghĩ mãi, Duy Phong cũng không đoán được ai là người Hạnh Lê đang có cảm tình chứ. Cô đã không chịu nói cho anh biết, còn anh mãi cũng không đoán ra được. Đâu có người bạn trai nào gần với cô tới mức có thể làm cô quên được anh mà nảy sinh những cảm xúc mới được. Một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Hạnh Lê, Duy Phong đứng nấp vào phía sau bức tường nhà hàng xóm đang xây dở.

Minh Nhật đi cạnh Hạnh Lê, trong lòng không hạnh phúc chút nào. Mấy ngày nay, anh phải chứng kiến nỗi buồn của anh trai mình, trong lòng anh thực sự thấy rất khó chịu. Minh Nhật yêu Hạnh Lê, nhưng anh không muốn cô chia tay anh trai anh. Anh biết Duy Phong rất yêu Hạnh Lê, và anh cũng không muốn Hạnh Lê nuôi hi vọng về tương lai giữa hai người. Duy Phong là anh trai của anh, họ thực sự không thể đến bên nhau dù Hạnh Lê có chia tay Duy Phong đi chăng nữa. Dù sau này biết họ có tình cảm với nhau, Duy Phong không nói gì cả thì đây cũng là chuyện không thể chấp  nhận được. Một người em trai không được phép yêu người con gái anh trai mình đã chọn trước.

Minh Nhật đang cố thuyết phục Hạnh Lê suy nghĩ lại về quyết định chia tay. Hình như những lời nói không khớp lắm với mong muốn sâu kín trong lòng anh. Anh nhẹ nhàng đặt một tay mình lên vai cô, nói chậm rãi:

- Chúng ta sẽ không bao giờ có kết quả cả. Anh không thể chọn em thay vì anh trai mình.

Nghe anh nói thế, Hạnh Lê bất giác ôm chầm lấy anh. Cô ôm Minh Nhật thật chặt, còn anh thì đứng im như bức tượng bằng sứ. Anh không thể đưa tay lên ôm cô được dù thực lòng anh cũng muốn làm thế. Tại sao khoảnh khắc anh mong chờ bao lâu lại tới vào lúc không thích hợp nhất thế này. Minh Nhật định đưa tay lên ôm Hạnh Lê thì dừng lại. Đôi mắt anh mở to nhìn về hình ảnh trước mắt. Chỉ cách anh và Hạnh Lê vài bước chân là Duy Phong với ánh mắt tối sầm lại và cái nhìn xoáy sâu vào kẻ phản bội.

***

Duy Phong tỉnh dậy giữa đêm, trong đầu vẫn còn choáng váng vì ba chai bia liên tiếp. Anh không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào. Hình như sau khi đấm Minh Nhật một cái thật mạnh vào quai hàm, Duy Phong đã uống rất nhiều. Một lúc sau, khi đã say khướt, anh lại thấy lờ mờ bóng dáng em trai mình tới đưa anh rời khỏi quán.

Nghe thấy tiếng Duy Phong đi lại trong phòng, mẹ anh sang gõ cửa. Minh Nhật đã kể cho mẹ anh nghe tất cả mọi chuyện và cầu xin sự tha thứ của gia đình. Bố anh đã rất tức giận. Từ trước tới giờ ông luôn coi trọng nền tảng của tình cảm anh em. Bây giờ hai người con trai của ông xích mích với nhau chỉ vì một cô gái, đứa con lớn đánh đứa con nhỏ khiến ông rất tức giận. Nhưng mẹ lại có suy nghĩ khác. Bà nói chuyện với bố hai người một lúc, làm cho ông nguôi giận rồi quyết định nói chuyện riêng với Duy Phong.

Suốt hơn một tiếng đồng hồ, Duy Phong chẳng nói được lời nào khi nghe mẹ kể cho anh một sự thật đã bị giấu kín suốt ba năm nay. Ba năm trước, vào một buổi tối, Duy Phong đi học thêm nên không ở nhà. Bố anh đi làm về đã vào thẳng phòng bếp nói chuyện với mẹ. Ông tưởng hai người con trai đều đang đi học cùng nhau mà không biết hôm đó Minh Nhật quên bài tập nên đi tới nửa đường phải quay về nhà lấy. Tình cờ anh đã nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ.

- Em này, hôm nay thầy giáo của hai đứa nó đã gọi điện nói với anh về kết quả cuộc thi giành học bổng toàn phần lần trước.

Mẹ vẫn mải dọn cơm trong bếp, chỉ cười:

- Chắc Duy Phong lại được tiếp rồi đúng không ? Để tí em báo cho con nó biết.

Bố thở dài một cái:

- Thật ra không phải vậy. Người được giải nhất là Minh Nhật. Chỉ có một suất học bổng duy nhất cho nó thôi. Các thầy giáo ở Anh đánh giá rất cao khả năng sáng tạo của Minh Nhật. Duy Phong chỉ được giải nhì thôi.

Mẹ dừng làm cơm, nhìn bố chăm chằm:

- Sao lạ vậy? Thế anh bảo thầy giáo thế nào? Đây là tin vui cho Minh Nhật nhưng chắc Duy Phong sẽ buồn lắm. Thằng bé rất hi vọng mình sẽ được giải cao nhất.

Bố thở dài , uống một cốc nước đầy rồi nói tiếp:

- Anh cũng thấy lạ. Anh khó nghĩ quá. Thầy chủ nhiệm bảo mình nên để Minh Nhật đi du học. Thằng bé rất có tài, nó có thể phát huy khả năng của mình nếu được khuyến khích. Nhưng mà nhà mình không đủ kinh tế để cho cả hai đứa đi được. Mà Duy Phong thì cũng muốn đi quá rồi.

Minh Nhật đứng sau cánh cửa phòng bếp đã nghe thấy hết tất cả mọi chuyện. Trong khi bố mẹ vẫn đang bàn bạc nên nói với Duy Phong thế nào, Minh Nhật lững thững đi vào phòng bếp và nói với mẹ mong muốn của mình.

Duy Phong thấy hơi khó thở khi tiếng mẹ vẫn chầm chậm kể cho anh nghe mọi chuyện. Minh Nhật đã từ chối không nhận học bổng. Anh đã nói với thầy giáo bài đó là do mình copy từ một người khác, và vì thế mà anh không đủ tiêu chuẩn nhận học bổng nữa. Minh Nhật bị loại khỏi dánh sách nhận giải trong bí mật. Duy Phong nghiễm nhiên trở thành người được giải nhất. Duy Phong chọn đi du học còn Minh Nhật thì chọn ở lại đây. Nếu Duy Phong chọn cái gì trước thì Minh Nhật đương nhiên sẽ chọn phần còn lại. Họ là anh em sinh đôi nên họ sẽ luôn tuân theo quy luật bù trừ như thế. Anh là anh, anh chọn trước, em là em, em sẽ chọn sau.

Tiếng mẹ chậm rãi hơn nữa:

- Thật ra đó không phải là lần đầu tiên Minh Nhật nhường cho con những gì đáng lẽ thuộc về nó.

***

Có nhiều sự thật Duy Phong đã không bao giờ biết. Có những thứ em trai anh đã hi sinh cho anh mà anh không bao giờ biết được. Khi hai anh em họ mới bước vào trường cấp ba, cả hai cùng tham gia thi tuyển vào đội bóng rổ. Lúc đó điều kiện để tham gia rất nghiêm ngặt. Trước ngày thi tuyển chính thức, ngày nào Minh Nhật cũng tập luyện với Duy Phong chỉ để chắc chắn Duy Phong đạt đủ mọi tiêu chuẩn. Nhưng sau vài buổi tập thử, huấn luyện viên nói riêng với Minh Nhật chỉ có thể chọn thêm một vị trí nữa nên định sẽ chọn Minh Nhật vào vị trí còn thiếu đó. Lần này Minh Nhật cũng đã lại từ chối dù rất muốn tham gia. Duy Phong đã được chọn vì trong ngày thi thật, Minh Nhật đã tự ném bóng vào lưới nhà. Sau lần đó, Minh Nhật bị mọi người nhìn nhận như một kẻ lập dị và thất bại, một kẻ thậm chí không thể tung quả bóng đúng vào quỹ đạo của nó. Chỉ có huấn luyện viên là hiểu lí do Minh Nhật làm thế nên đã chọn người anh trai để làm cậu em vui lòng. Sau này có thêm nhiều cơ hội nữa nhưng Minh Nhật không bao giờ chịu tham gia vào đội bóng rổ, cậu sợ mình sẽ lấy đi ánh hào quang xung quanh anh trai của mình. Minh Nhật biết từ hồi cấp 2, Duy Phong đã nhiều lần trốn mẹ đi tập bóng rổ sau giờ học. Nếu Minh Nhật được tham gia vào đội bóng còn Duy Phong thì không, đó sẽ là sự bất công có thể làm rạn nứt tình an hem của họ. Vả lại từ trước tới giờ, vị trí của Duy Phong luôn là nơi có những ánh hào quang và sự ngưỡng mộ của mọi người, còn Minh Nhật luôn là người ủng hộ, đi theo anh trai mình khắp mọi nơi. Minh Nhật đã trở thành một khán giả trung thành trên khán đài, ngắm nhìn anh trai mình được mọi người tung hô và tưởng tượng cảnh hai anh em sát cánh bên nhau cùng chơi bóng một ngày nào đó. Thỉnh thoảng Duy Phong cũng bắt gặp em trai mình tung vài quả bóng vào rổ sau giờ tan học. Nhưng anh đã không bao giờ chú ý tới điều này. Chỉ có mẹ anh, mỗi lần thấy Minh Nhật mân mê trong tay quả bóng rổ có viết tên Duy Phong là lại thở dài. Mẹ đã nhiều lần khuyên Minh Nhật nên tìm cơ hội tham gia đội bóng rổ lại, nhưng lần nào cũng thế, Minh Nhật chỉ cười cười rồi nói lảng sang chuyện khác. Minh Nhật có những nguyên tắc sống của riêng mình. Nguyên tắc số một là: “Cái gì đã thuộc về Duy Phong thì không bao giờ thuộc về Minh Nhật nữa”.

Nói xong tất cả, mẹ đặt một bàn tay lên tay Duy Phong rồi nói:

- Duy Phong à, chỉ là một cô gái thôi mà. Con có thể nhường cho em trai con được không?

Duy Phong không nói gì. “Chỉ là một cô gái”, nhưng đó lại là cô gái anh trái tim anh đã luôn hướng vế suốt ba năm. Em trai anh đã nhường cho anh đi du học, nhường cho anh ước mơ và vị trí trong ánh hào quang. Bây giờ Duy Phong nghĩ Minh Nhật chắc cũng sẵn sàng nhường Hạnh Lê cho anh. Duy Phong thấy những lời mẹ kể ù ù bên tai, anh đi sang phòng bên cạnh. Minh Nhật vẫn chưa ngủ, lại đang ngồi đọc sách như mọi khi, trên má vẫn còn vết bầm từ cú đấm lãnh hôm qua. Duy Phong giơ ra trước mặt Minh Nhật một túi chườm đá lạnh rồi ngồi xuống ghế, đoạn nói:

- Chườm đi, để ngày mai mà bị sưng lên người ta lại bảo anh ỷ lớn bắt nạt em đó.

Minh Nhật cầm túi chườm từ tay Duy Phong, lí nhí nói lời cảm ơn. Duy Phong xoay xoay khung ảnh chụp hai anh em đặt trên đầu giường Minh Nhật, nói tiếp:

- Cũng may cho em là anh bỏ học boxing lâu rồi. Nếu không em đã có diễm phúc được ngồi ngắm lan can viện cả tháng rồi.

Duy Phong xoay lại mặt sau của khung ảnh thì nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ của Hạnh Lê ở phía sau. Anh nhìn kĩ tấm ảnh, hít một hơi thật sâu rồi lại đặt nó về vị trí cũ. Duy Phong nói gọn lỏn một câu rồi bước nhanh ra ngoài cửa:

- Chủ nhật này có rỗi không? Đi tập bóng rổ với anh.

Tối hôm đó, sau một hồi đắn đo, Duy Phong nhắn tin cho Hạnh Lê:

- Em nói em quên mất đã từng yêu anh. Còn anh, anh thỉnh thoảng đã nghĩ tới bản thân mình quá nhiều mà quên mất mình cũng có một người em trai để quan tâm. Anh thật không ngờ em trai anh lại tìm thấy sự quan tâm và đồng cảm ở một cô gái xa lạ như em.

 

Hạnh Lê ngồi trước giá vẽ. Cô đang vẽ giở một dòng sông, những con thuyền, những cánh buồm no gió. Bức tranh sắp hoàn thành, cô chỉ còn cần quyết định màu tô nữa là xong. Bỗng có tiếng gõ cửa cộc cộc, Hạnh Lê hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Duy Phong. Sau khi nhìn thấy sự tức giận của anh lần trước, cô không nghĩ là anh sẽ còn tới tìm cô. Duy Phong cố nói giọng tự nhiên, đi tới gần giá vẽ của Hạnh Lê, cầm bức tranh của cô lên ngắm nghía rồi nói:

- Em lúc nào cũng thích giấu những cảm xúc của mình sau các bức tranh nhỉ. Anh chẳng bao giờ biết được em nghĩ gì.

Hạnh Lê nhấc bức tranh từ tay Duy Phong, nhìn vào mắt anh và nói:

- Thật ra hôm đó Minh Nhật tới đây là để thuyết phục em quay về với anh. Anh ấy hoàn toàn không muốn làm anh bị tổn thương.

Duy Phong áp hai bàn tay vào má Hạnh Lê, hỏi:

- Vậy em nói sao ? Em có quay về với anh không?

Hạnh Lê lắc đầu:

- Không. Em không muốn phải gượng ép bản thân mình thêm nữa. Em không muốn bất công với anh, Duy Phong à. Bây giờ em chỉ muốn anh hãy đối xử tốt với em trai anh. Minh Nhật không có lỗi. Khi em 16 tuổi, em đã bị nhầm lần giữa tình yêu và sự ngưỡng mộ. Chỉ thế mà thôi.

Duy Phong nhìn sâu vào mắt Hạnh Lê. Anh biết cô nói thật. Anh nắm chặt bàn tay cô nhưng hình như bàn tay cô đã trở nên lạnh giá trong tay anh mất rồi. Duy Phong rời khỏi phòng Hạnh Lê. Anh đi bộ chầm chậm trên con đường vắng , nhớ lại những ngày học trung học anh được coi là ngôi sao sáng của trường còn Minh Nhật là kẻ lập dị. Trong lòng Duy Phong đầy những mâu thuẫn. Mới ngày hôm qua anh còn thấy em trai mình thật ích kỉ. Nhưng bây giờ anh đang cảm thấy điều ngược lại. Chính anh mới là kẻ ích kỉ. Anh đã luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình. Ngay cả chuyện em trai anh thích chơi bóng rổ mà anh cũng không biết. Không phải lỗi của Minh Nhật và Hạnh Lê, chính anh đã đẩy họ tới bên nhau. Anh mất cô ấy chỉ vì anh đã luôn tự tin mình nắm giữ được trái tim cô ấy.

Duy Phong bước vào hàng bán đồ lưu niệm trên phố, mua vội vài tờ giấy và chiếc bút bi. Anh cắm cúi viết ra những suy nghĩ của mình.

***

Trong phòng của mình, Minh Nhật đang xem lại những tấm ảnh chụp chung của ba người. Anh nhìn kĩ từng tấm ảnh một rồi lại cất chiếc máy ảnh sâu vào trong ngăn tủ.

Hai ngày sau, Minh Nhật nhận được một lá thư gửi từ chính anh trai của mình. Trong thư, Duy Phong chỉ viết vài dòng ngắn ngủi. Những con chữ xô đẩy lên nhau tràn ngập cảm xúc.

Minh Nhật,

Anh phải suy nghĩ rất nhiều mới quyết định viết thư cho em. Điều này thật buồn cười bởi chúng ta sống cùng nhà, hơn hai mươi năm nay chúng ta chẳng giấu nhau điều gì. Anh đang rất xấu hổ. Anh đã không biết tí gì về những sự hi sinh của em. Anh đã tưởng mọi việc dễ dàng với mình là lẽ đương nhiên nó phải thế. Vài ngày trước, anh cứ nghĩ Hạnh Lê là người quan trọng nhất với mình. Nhưng anh đã nhầm. Em là em trai của anh, và vì thế là người quan trọng nhất với anh. Không phải anh đang nhường Hạnh Lê cho em nhưng anh muốn em hãy làm điều gì đó cho bản thân mình. Nếu em yêu cô ấy, hãy chứng minh cho anh thấy em xứng đáng với cô ấy hơn anh. Nếu em yêu cô ấy, hãy làm cô ấy hạnh phúc hơn những gì anh có thể tưởng tượng được. Đừng nghĩ anh đang nhường cô ấy cho em. Không ai đủ cao thượng mà nhường đi được tình cảm của mình cả, chỉ trừ khi người ta chắc chắn mình không còn có thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu nữa. Hãy hứa với anh em sẽ làm được, và em biết đấy, anh là anh trai của em, nên sẽ mãi mãi đứng về phía em, ủng hộ em”.

Minh Nhật gấp đôi lá thư lại. Anh nghĩ mình cần phải giải thích với Duy Phong. Thực ra anh chưa từng trách gì anh trai mình cả. Anh cũng không coi việc mình từ chối đi du học hay vào đội bóng rổ là sự hi sinh gì cả. Đối với Minh Nhật mà nói, nếu tất cả những việc đó không xảy ra, anh đã không bao giờ có cơ hội trở nên thân thiết hơn với Hạnh Lê. Anh sẽ chẳng bao giờ tìm được một người hiểu mình như cô nếu anh không làm thế. Minh Nhật không nuối tiếc những gì từ bỏ, anh biết Duy Phong đã nỗ lực rất nhiều. Và Duy Phong thực sự xứng đáng hơn anh. Nếu phải chọn lại giữa việc đi du học và quen thân với Hạnh Lê thì Minh Nhật vẫn không chần chừ mà lựa chọn điều thứ hai.

***

Trong lúc Minh Nhật đang ngồi trong phòng đọc bức thư thì cách đó hai con phố, Hạnh Lê cũng nhận được một tin nhắn của Duy Phong:

- Hạnh Lê, nếu như tất cả mọi người đều có quyền được hưởng hạnh phúc và tình yêu trọn vẹn thì cả em và em trai anh cũng thế.

Hạnh Lê đút điện thoại vào túi áo, mỉm cười nhẹ. Cô nhìn hộp sáp màu rồi quyết định chọn một màu sáng tô lên bức tranh đang dở dang của mình.

Một năm nữa lại qua đi, mùa hè năm tới, người ta vẫn nhìn thấy ở nhà ga sân bay Nội Bài có một cô gái đứng đợi người thân trong chuyến bay trở về từ Anh như thường lệ. Cánh cửa kính lại mở ra, Duy Phong đeo cặp kính râm, khoác chiếc túi thể thao màu đỏ trên vai, giơ tay cao vẫy gọi Hạnh Lê. Cô mừng rỡ chạy lại phía anh. Họ lại bước đi cạnh nhau, anh khoác nhẹ vai cô, hỏi:

- Sao rồi cô bé ? Vẫn đối xử tốt với em trai của anh đấy chứ?

Hạnh Lê gật đầu rồi đấm nhẹ vào vai chàng trai đi cạnh cô một cái. Họ vừa đi bên nhau vừa cười nói vui vẻ như hai người bạn thân lâu ngày gặp lại. Một lúc sau, có chiếc taxi lại chạy băng băng trên phố, đưa hai người tới sân bóng rổ trường đại học Bách Khoa - nơi Minh Nhật vừa kiến tạo một đường ném bóng tuyệt vời khi lần đầu đeo băng đội trưởng.



Lương Linh - D17KKT2
 Mail: Carnation.dtu@gmail.com
Yahoo: lily_alanna_1088

 
Các thành viên đã Thank Carnation vì Bài viết có ích:
12/05/2011 17:05 # 4
vietdtu
Cấp độ: 3 - Kỹ năng: 2

Kinh nghiệm: 7/30 (23%)
Kĩ năng: 2/20 (10%)
Ngày gia nhập: 07/05/2011
Bài gởi: 37
Được cảm ơn: 12
Phản hồi: Người quan trọng nhất


mình rất thích đọc truyện ngắn
khi nào mà bạn viết dc một câu chuyện hãy gỡi meil cho mình xem với dc không
bnaj viết hay lém đó
nhớ nghe bạn
thanks bạn
mail:vanviet280691@gmail.com



Cái gì đã vỡ là đã vỡ, thà nhớ lại khi nó tốt đẹp nhất còn hơn chắp vá để rồi suốt đời phải thấy những chỗ vỡ...


 
Copyright© Đại học Duy Tân 2010 - 2024